Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nông Phụ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 41
L
í thị ngẫm lại thấy cũng đúng, nghe Hứa Thảo nói thứ này sản lượng rất cao, cho nên dù không bán ra được, lưu trữ cho nhà ăn, cũng không lo chết đói. Nghĩ vậy, nên Lí thị cũng không có nói thêm gì nữa.
Phú Quý giúp đỡ làm đất xong thì lại đi săn, Hứa Thảo cùng Lí thị vội vàng trồng khoai tây, Hứa lão cha thì đi chăm sóc ngô, nhị nha tam nha trông chừng hai đứa nhỏ là Miêu Miêu và tiểu Sơn, ngồi trên bờ ruộng, chỗ có bóng mát, lấy khoai lang luộc ăn.
Trồng xong một mẫu khoai tây, nhìn thời gian còn khá sớm, Hứa Thảo bảo nhị nha về nhà cầm một cái sọt trúc ra, vội vàng nhổ một ít rau dại. Mấy người cùng nhau nhổ nên chẳng mấy chốc liền đầy cái sọt. Tiểu Sơn cùng Miêu Miêu cũng đi theo phía sau mọi người vui vẻ nhổ mấy cây cỏ dại con con, chơi vui vẻ.
Lúc Hứa Thảo quay đầu lại, nhìn thấy Miêu Miêu đang ra sức nhổ một cây cỏ nhỏ, nàng cười nói: “A, Miêu Miêu của chúng ta thật ngoan, còn biết giúp nương làm việc.”
Miêu Miêu nhổ được cây cỏ dại, hướng Hứa Thảo quơ quơ khoe, cười hớn hở. Tiểu Sơn ở một bên nghe thấy đại tỷ chỉ khích lệ mỗi mình Miêu Miêu, không phục, cũng ra sức nhổ một cây cỏ lớn, quay sang Hứa Thảo vẫy vẫy, hét lên: “Đại tỷ, ta cũng giúp.”
“Hảo hảo, tiểu Sơn nhà chúng ta cũng rất giỏi.”
Tiểu tử kia lúc này mới lộ ra tươi cười, cũng càng thêm ra sức làm việc.
Chờ thái dương khuất xuống sau núi, Lí thị và Hứa Thảo mới dẫn mọi người về.
Lí thị đi vào bếp vội vàng nấu cơm, Hứa Thảo ở trong sân đem toàn bộ rau dại rửa sạch, chuẩn bị làm món rau trộn. Nhìn tiểu Sơn và Miêu Miêu bên cạnh giúp nàng nhặt rau dại, trong lòng nghĩ đến một chuyện, hướng về phía nhà bếp hô:
“Nương, ngày mai con cùng ngài đi lên trấn mua hai con lợn nhỏ về nuôi đi. Chờ đến đầu năm bán một con, làm thịt một con cũng cải thiện được cuộc sống trong nhà.”
Trong bếp, Lí thị nghe vậy cũng có chút động tâm, nhét thêm củi vào trong bếp lò, rồi vội vàng chạy ra ngoài, ngồi xổm bên cạnh Hứa Thảo nói:
“Ta cũng muốn mua hai con lợn về nuôi, nhưng nuôi lợn khá tốn kém, cái gì cũng cần phải dùng tiền mua, không có lời.”
Hứa Thảo để rau dại đã nhặt sạch sang một bên, nói:
“Nương, ngài lo lắng lung tung cái gì a. Chúng ta sống dựa vào núi rừng, trên núi thiếu gì rau cỏ cho lợn ăn, lợn lại không kiêng ăn, mỗi ngày chỉ cần lên núi hái một lúc là có cả sọt lớn a. Mùa đông thì mua chút cám về nấu chung với rau dại cho chúng ăn là được, như vậy còn rất nhanh mập. Hơn nữa nhà chúng ta cũng có trồng ngô, đến lúc đó lấy lõi ngô nghiền nát ra cũng có thể nuôi lợn a. Nhà con hai con lợn kia cũng nuôi lớn bằng cách này.”
Con người nếu chịu khó chút, thừa dịp bây giờ trên núi nhiều rau cỏ dại, hái về phơi nắng, dự trữ làm thức ăn mùa Đông cho lợn, cũng chẳng tốn văn tiền nào.
“Cái gì? Mấy thứ lung tung đó mà lợn cũng ăn à? Chúng ta bình thường toàn phơi nắng rồi dùng làm củi đốt.” Lí thị cảm thấy ngạc nhiên, không nghĩ đến lõi ngô mà lợn cũng ăn.
“Đương nhiên là có thể ăn.” Nhiều lúc mất mùa, người cũng có thể ăn chứ đừng nói là lợn.
Nghe Hứa Thảo nói như vậy, Lí thị cũng đồng ý mua hai con lợn nhỏ về nuôi. “Được. Ngày mai chúng ta đi lên trấn mua lợn, thuận tiện ôm thêm ít gà con về nuôi.”
Hai người đang nói chuyện thì thấy Hứa lão cha khiêng cuốc về, nhìn hai mẹ con nói nói cười cười vui vẻ, ông cũng khó có được dịp nở nụ cười.
Lí thị nhìn thấy Hứa lão cha về, liền đứng lên nhận lấy cái cuốc từ tay ông, cười nói: “Ông nó, về rồi sao? Nhanh đi rửa tay, rửa mặt đi, chờ Phú Quý về chúng ta ăn cơm.”
Không bao lâu sau, Phú Quý cũng mang theo hai con gà rừng trở lại, nhìn thấy nương tử của mình, hắn cười hàm hậu nói: “Nương tử, ta đã trở về.”
“Chàng mau đi rửa mặt đi.” Hứa Thảo cười tủm tỉm nói.
Miêu Miêu nhìn thấy Phú Quý trở lại, nhanh chân chạy về phía hắn hô: “Phụ thân...”
Phú Quý ôm lấy Miêu Miêu, lại đưa hai con gà rừng trong tay cho Hứa Thảo nói: “Nương tử, nàng cùng nương đem gà rừng thu thập đi, buổi tối chúng ta ăn.”
Hứa Thảo cũng không nói gì, mấy ngày nay bận việc, cũng chưa ăn một bữa cơm ra hồn nào, bình thường toàn là mì sợi, bánh bao chay, rau dại. Ít thịt lợn rừng của năm ngoái vừa ăn hết hồi tháng trước, trong khoảng thời gian này Phú Quý lại không đi săn, nàng sớm đã có chút thèm thịt rồi.
Hai con gà rừng này rất mập mạp, mỗi con cũng tầm bốn năm cân. Hứa Thảo nhanh chóng đun nước sôi, nhổ lông gà. Làm thịt sạch sẽ, nàng lại chặt ra từng miếng nhỏ, ướp cùng gừng, tỏi, tiêu, nước mắm.
“Nương, để đó con trông bếp cho, ngài đi ra phía sau hái ít rau hẹ mang về, lát xào ăn.”
Lí thị ừ một tiếng, cầm rổ đi hái rau hẹ. Nhị nha giúp nàng nhóm lửa, Hứa Thảo nhìn thấy nồi đã nóng, múc một muỗng mỡ lợn bỏ vào. Nhìn thấy mỡ sôi, Hứa Thảo cho gừng và tỏi băm nhỏ vào, sau đó lại cho thịt gà vào tiếp. Con gà rừng này khá mập, một tầng da cũng dày. Hứa Thảo cứ thế sao, đem mỡ bên trong thịt gà đều sao ra.
Không bao lâu trong phòng bếp liền lan toả một mùi hương thơm nức, tam nha dẫn hai tiểu tử kia chạy vào, “Đại tỷ, thơm quá.” Tam nha nói xong, dùng sức hấp cái mũi, nuốt nuốt nước miếng.
Nhị nha ngồi nhóm lửa cũng không ngừng nuốt nước miếng. Ngày thường hai cái nha đầu đều rất ít khi được ăn thịt, năm trước Hứa Thảo đưa đến một ít thịt lợn rừng, Lí thị đều luyến tiếc ăn, đến bây giờ mới vơi một nửa. Mỗi bữa cơm Lí thị chỉ cắt vài khối nhỏ, nấu cho tiểu Sơn ăn.
Hứa Thảo tất nhiên là biết việc này, nhưng nàng nói với Lí thị, bà lại không nghe. Thật ra không riêng gì bà, đại đa số người trong thôn nghèo khổ đều như vậy, có cái gì ngon, đều lưu lại cho con trai ăn.
Hứa Thảo trong lòng chua xót, nhìn thấy gà trong nồi sao thịt đã săn, thêm vào chút nước, đậy nắp, quay sang hai tiểu muội cười nói:
“Hầm nửa canh giờ là có thể ăn, một nồi như thế này cũng đủ cho chúng ta ăn. Đợi một lát nửa, hai muội cần phải mở rộng cái bụng ra ăn nha.”
Nhị nha tam nha nghe vậy, hai con mắt sáng lên, nhìn Hứa Thảo nở nụ cười vui vẻ.
Lí thị cũng nhanh mang rau hẹ về, lại rửa sạch.
Sau nửa canh giờ, cả nhà toàn mùi gà hầm, Hứa Thảo dùng tô múc thịt gà ra, lại nhanh tay xào một nồi rau hẹ.
Thời đại này đồ ăn đều không có ô nhiễm, chẳng cần tốn công làm cấu kỳ, chỉ cần thêm chút dầu, chút muối, đảo sơ sơ là có thể được một món ngon rồi.
Một nhà tám người ngồi quây quần ăn cơm. Lần này gà hầm nhiều, hơn nửa lại là món ăn thôn quê do con rể săn về, Lí thị cũng ngại bảo nhị nha tam nha ăn ít để dành cho tiểu Sơn ăn được lâu một chút, bởi vậy hai cái nha đầu ăn phi thường vui vẻ.
Người một nhà đang ăn cơm, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa. Lí thị sửng sốt, cao giộng hô: “Ai đó?”
“Đệ muội, là ta a, đại tẩu đây.”
Vừa nghe đến giọng nói này, mặt Lí thị liền đen, liếc mắt nhìn Hứa lão cha một cái. Hứa lão cha không hé răng, Lí thị bất đắc dĩ đành phải đi ra mở cửa.
Ngoài cửa đứng một phụ nhân dáng người nhỏ nhắn, mặc một bộ quần áo mới, trên đầu còn cắm một cây trâm, trên mặt lau chút son phấn trắng hếu, tuổi tầm ba mươi. Có một đôi mắt hẹp dài, vừa nhìn là biết không phải loại dễ ở chung.
Lí thị hướng bà ta cười cười, đứng ở cửa cũng không làm cho bà ta đi vào, hỏi: “Đại tẩu, sao hôm nay ngươi lại đến đây?”
Phụ nhân kia hấp hấp cái mũi, hướng bên trong nhà nhìn thoáng qua, muốn chen chân đi vào, nhưng nhìn thấy Lí thị như thần giữ cửa chắn phía trước, chỉ đành từ bỏ. Bà ta sờ sờ cái mũi, cười nói: “Đệ muội, ta chạy từ xa đến, ngươi cũng không thể cho ta vào trong nhà ngồi một chút a.”
Lí thị khinh bỉ khẽ hừ một tiếng. Hứa Thảo ngồi ở bên trong nghe thấy lời này cũng bật cười, hai nhà cách nhau không đến mấy bước chân, vị đại bá mẫu này mặt cũng dày ghê dám nói đi rất xa đến.
Phụ nhân đứng ở bên ngoài này chính là bá mẫu Tiền thị của Hứa Thảo, là nương tử của đại ca Hứa lão cha.
Hứa Thảo nhìn vẻ mặt mờ mịt của Phú Quý, ghé vào tai hắn nói: “Đây là đại bá mẫu của ta, chúng ta cứ việc ăn, đừng để ý đến bà ta.”
Phú Quý cũng không có hỏi nhiều, gật gật đầu ý bảo đã biết rồi lại tiếp tục ăn.
Tiền thị ở bên ngoài thấy Lí thị không để ý đến bà ta, không khỏi bưng bộ mặt trưởng bối khiển trách nói: “Nhị đệ muội, ta dù sao cũng là đại tẩu của ngươi, đến nhà ngươi làm khách mà ngươi không cho ta đi vào nhà là sao?”
Lí thị hừ một tiếng, nghĩ đại tẩu này tuy là rất đáng ghét, nhưng đại ca lại đối với nhà bà cũng không tệ, thời điểm trước cũng thường xuyên vụng trộm giúp đỡ bọn họ không ít, thế này mới nghiêng người nói: “Đại tẩu, vào ngồi chút đi.”
Không thể trách Lí thị chán ghét Tiền thị này. Người này phi thường khiến người ghét, vừa nhiều chiện hay nói xấu bịa đặt lung tung, lại còn thích chiếm tiểu tiện nghi. Lúc trước Lí thị cùng bà bà chồng quan hệ không tốt chính là do Tiền thị ở bên tai thổi gió. Rồi khi Lí thị bị phân gia cho ra ở riêng cũng là do Tiền thị châm ngòi. Khi ở riêng, Lí thị một nhà được phân cho vài mẫu đất cằn, chén nồi bể, lại còn nợ nần vài lượng bạc. Sau này bố mẹ chồng Lí thị qua đời, Tiền thị lại đi tìm một nhà Lí thị phiền thoái, lúc đó Lí thị còn hiền, cũng không biết phản kháng, cứ thế bị thiệt.
May mà đại ca vụng trộm cho bọn họ chút bạc, bằng không khi ấy đã không còn mạng chứ đừng nói sống đến tận bây giờ.
Chút bạc đại ca vụng trộm cho đấy, sau này bị Tiền thị biết được, cả ngày tìm đến nhà gây náo loạn, đòi Lí thị bạc. Lúc trước, vì bị Tiền thị đòi quá, Lí thị cùng Hứa lão cha mới không còn biện pháp nào, đành sớm gả Hứa Thảo cho Phú Quý. Mấy việc này Hứa Thảo đều biết, chình là nàng không hiểu sao hôm nay đại bá mẫu lại rảnh mà qua đây thế này.
Tiền thị vào phòng, nhìn thấy gà hầm trên bàn, hai mắt sáng lên, cười nói:
“A, đại ca các ngươi còn cứ nói với ta nhà các ngươi nghèo, muốn ta nhiều giúp các ngươi, bây giờ nhìn các ngươi ăn cơm còn có thịt thế này, không giống như ta và đại ca các ngươi cả năm mới được chấm mút chút thịt đầu năm mới. Đệ muội, ta còn chưa ăn cơm tối đâu, ngươi xới cho ta một chén đi, cho ta dính chút phúc ăn thịt như nhà các ngươi a.”
Lí thị phụng phịu không nói lời nào, Hứa Thảo cùng nhị nha tam nha cũng không ai để ý đến bà ta, Hứa lão cha thì cuối đầu ăn cơm, cũng không hề hé răng.
Tiền thị khó thở, nhíu mày, quay sang Lí thị nói: “Còn không mau đi.”
Lí thị cười lạnh một tiếng, năm đó lúc mới ở riêng bà còn hiền, bây giờ thì không có nha.
Nhìn trên bàn còn lại hơn phân nửa gà hầm, Lí thị cười lạnh đem gà hầm phân vào bát mọi người, mỗi người một ít, hết một lượt tám người thịt gà trong tô đã không còn.Tiền thị thấy vậy, tức đến mức cả gương mặt méo mó.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nông Phụ
Kim Sai Thập Nhị
Nông Phụ - Kim Sai Thập Nhị
https://isach.info/story.php?story=nong_phu__kim_sai_thap_nhi