Chương 10
uổi họp sáng sớm vừa kết thúc, Noda trở về văn phòng. Vì dậy sớm nên khi xem qua các bản dự thảo kế hoạch kinh doanh, ông buồn ngủ díp cả mắt lại. Đã uống cà phê cả lúc ở nhà lẫn khi đến công ty, vậy mà vẫn buồn ngủ không chịu được. Chuyện này vẫn thường xảy ra, nhưng lần này ham muốn quá dữ dội và mãnh liệt, Noda cảm thấy mình bắt buộc phải ngả lưng chợp mắt ngay lúc này.
Đối với một người ở tuổi tác và địa vị như Noda, nhận biết được sự mệt mỏi của cơ thể mình không phải chuyện gì khó chịu quá. Cũng không phải ông rệu rã vì lo lắng hay gì cả, các bản dự thảo cũng không cần phải xem gấp. Ông ngồi trên chiếc ghế bành dễ chịu trong văn phòng mình, để bản thân chầm chậm chìm vào cảm giác uể oải, tận hưởng giấc ngủ bản thân đang cần. Noda cảm giác tứ chi tê liệt như sắp tan chảy. Không giống ngủ dậy muộn vào buổi sáng, cũng không phải giấc ngủ ngắn buổi trưa. Noda gọi ngủ kiểu này là chợp mắt cho lại sức.
Điện thoại reo. Noda nửa tỉnh nửa mơ, vươn tay ra nhấc lấy ống nghe. Không biết chừng đó chỉ là hành động của ông trong mơ mà thôi, có khi điện thoại còn không reo thật. Ông còn không rõ liệu đây có đúng là văn phòng của mình nữa không.
“Anh Noda, anh Noda…”
Ai đó đang gọi tên ông. Một giọng nói văng vẳng từ một chốn xa xôi. Giọng nữ. Không phải giọng thư ký, cũng không phải giọng nhân viên trong công ty.
“Ai vậy? Ai vậy?”, Noda hỏi. “A lô, a lô, ai gọi thế?”
Liệu người gọi có nghe thấy tiếng ông trả lời? Giọng ông dường như đã trôi vào khoảng không vũ trụ. Người phụ nữ đó lại cất tiếng gọi ông. Giọng cô khẩn khoản, buồn bã.
“Ai thế? Cô là ai?”
Nhưng Noda biết đó là ai. Ôi, giọng nói quen thuộc đó. Phải chăng là giọng của người con gái ấy. Nhưng mình không sao nhớ nổi tên nàng là gì.
“Paprika đây, cứu em, cứu em!”
Đúng rồi. Là Paprika. Là người mình yêu. Phải chăng nàng vẫn còn ở trong giấc mơ. Không tìm được đường về hiện thực, nàng phải chịu bao đau khổ. Mình phải đi cứu nàng.
“Em đang ở đâu?”, Noda hỏi.
“Ga Shinjuku”, Paprika trả lời.
Ga Shinjuku trong mơ ư? Làm sao đến được đó? Nếu nghĩ ra cách mình sẽ lao tới đó ngay. Ông hỏi Paprika. “Đường đến đó thế nào? Phải làm sao đây?”
“Đừng đánh thức em. Đừng cố đánh thức em dậy. Hãy dùng DC Mini và bước vào giấc mơ cùng em. Xin anh, xin anh!”
Xin anh, xin anh! Noda tỉnh giấc, lời khẩn nài của Paprika vẫn vang vọng bên tai. Ông đang ngồi bên bàn, điện thoại áp vào tai. Chỉ còn nghe thấy tiếng tút dài. Nàng đã cúp điện thoại rồi. Mà không. Có lẽ ngay từ đầu đã không có cuộc điện thoại nào cả. Là mơ. Cuộc hội thoại đó đã diễn ra trong mơ.
Nhưng Noda biết về tính năng của DC Mini. Ông không thể lờ đi cuộc điện thoại ban nãy. Tất cả đã rõ ràng Paprika đang cầu xin sự trợ giúp từ ông. Phải chăng bởi mánh lới gian xảo của kẻ ác, nàng không thể tự quay trở về hiện thực được? Phải làm gì đây? Ga Shinjuku, nàng đã nói. Nhưng đến ga Shinjuku ngoài đời cũng không giải quyết được gì. Noda phải dùng DC Mini và giải cứu nàng trong giấc mơ. Lời gợi ý của ông lúc trước đã đến lúc phải được thực hiện. DC Mini đang ở căn hộ của nàng. Phải đến đó ngay. Nghĩ thế, Noda Lập tức đứng dậy.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ