Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hôn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 41
T
rước khi sinh, Cố Diễn Sinh đã đọc rất nhiều sách, và cũng nghe bác sĩ nói qua về rất nhiều khả năng. Nhưng giờ khi tất cả trở thành hiện thực, Cố Diễn Sinh mới hiểu tại sao người già thường nói “gái chửa cửa mả”, sinh con là lúc nguy hiểm nhất của người phụ nữ. Vào phòng sinh đã sáu tiếng, Cố Diễn Sinh đau như chết đi sống lại, bác sĩ cứ năm phút lại khám một lần, sáu tiếng đồng hồ, Cố Diễn Sinh vẫn chỉ mở được bốn phân. Trên bụng thắt một chiếc đai rộng, xung quanh người có không biết bao nhiêu dụng cụ. Trong phòng sinh, bác sĩ có đến mấy y tá. Bà Cố đứng bên ngoài lo lắng nắm chặt tay Diệp Túc Bắc.
Lúc đau nhất, Cố Diễn Sinh bắt đầu thấy ảo giác.
Cố Diễn Sinh thấy mình lúc còn rất nhỏ, Diệp Túc Bắc cõng cô đến đằng sau núi để chơi. Ngọn núi đó không cao lắm, nói theo cách nói của người lớn, thì đó chỉ là một ngọn đồi nhỏ. Nhưng với Diệp Túc Bắc và Cố Diễn Sinh còn đang rất bé, thì đó là một hành trình thật dài. Cố Diễn Sinh lúc nhỏ rất hay làm nũng, đi chưa được bao xa đã giả vờ mệt không đi được nữa. Lúc đó, Diệp Túc Bắc cũng chỉ cao hơn cô nửa cái đầu, nhưng vẫn cố hết sức để cõng cô.
Họ đi rất xa, rất xa, từ cánh rừng cây cối rậm rạp cho đến đỉnh núi đầy ánh nắng, Cố Diễn Sinh cũng không nhớ là bao lâu nữa, cô nói chuyện thao thao bất tuyệt với Diệp Túc Bắc, nhưng anh quá mệt, đến trả lời cũng không còn đủ sức.
Hôm đó họ leo lên rất cao, Diệp Túc Bắc và Cố Diễn Sinh mang chiếc hộp sắt nhỏ đựng kẹo đã chuẩn bị từ trước ra, dùng hòn đá nhọn để đào một lỗ thật sâu, rồi chôn chiếc hộp xuống.
Khi đó họ vừa nghe người lớn nói, “gieo nhân nào gặt quả nấy”, Cố Diễn Sinh hiểu lơ mơ đã để tất cả vỏ kẹo sô-cô-la cô thích nhất vào trong chiếc hộp sắt nhỏ. Ông Cố, bà Cố vốn rất hạn chế cho Cố Diễn Sinh ăn kẹo, vì thế cô càng thèm. Mà trong chiếc hộp đó của Diệp Túc Bắc cũng có vài tranh hình con cừu. Hai đứa trẻ đã chôn hạt giống “ước mơ” xuống đất như thật. Ánh mặt trời rất đỏ, cây cao chọc trời, gió hôm đó vừa ấm vừa mát.
Hôm đó, cả hai đều mải mê chơi đến mức mệt lử, đến nỗi chưa được hai ngày đã quên mất chuyện này. Cố Diễn Sinh cũng không hiểu tại sao tự nhiên lại nhớ ra.
Một số ký ức đột nhiên lại hiện về trong trí nhớ.
Cô còn nhớ lúc mới học trung học, Diệp Túc Bắc được cử đại diện cho trường là người phản biện trong cuộc thi hùng biện. Đó là lần Diệp Túc Bắc nói nhiều nhất trong ký ức Cố Diễn Sinh, rõ ràng cũng chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, vậy mà độ chín chắn, bình tĩnh lại vượt hẳn tuổi tác, nói năng rõ ràng, mạch lạc, logic, không thiếu không thừa, khiến đối phương phải lúng túng như gà mắc tóc.
Trong cuộc thi đó, Diệp Túc Bắc giành giải nhất. Cố Diễn Sinh cũng đến xem, cô luôn ngồi ở chỗ gần khán đài nhất. Lúc đó, Diệp Túc Bắc đã là nhân vật có tiếng trong trường, vừa kết thúc cuộc thi, đã có bao nhiêu nữ sinh trẻ lao lên tặng hoa. Những thiếu nữ thời đó ai cũng đầy sức sống và rất bạo dạn, nhưng Cố Diễn Sinh thì lại nhút nhát, rụt rè. Lúc nào cũng chỉ đứng ở ngoài đám đông, từ xa nhìn Diệp Túc Bắc trở thành tiêu điểm của người hâm mộ. Anh tỏa sáng chẳng khác nào vì sao sáng nhất trên bầu trời, thắp lên cảm giác tự hào, hãnh diện trong lòng Cố Diễn Sinh.
Sau đó, Diệp Túc Bắc đã tặng chiếc huy chương đó cho Cố Diễn Sinh. Anh chẳng xem trọng những danh hiệu đó, nhưng Cố Diễn Sinh luôn trân trọng, cất giữ cẩn thận.
Tất cả mọi ước mơ từ nhỏ đến lớn của cô đều liên quan đến Diệp Túc Bắc, cô luôn muốn trở thành người phụ nữ ở bên cạnh Diệp Túc Bắc, tất cả mọi vinh hoa cô đều không cần, cô chỉ muốn yên tĩnh ở bên Diệp Túc Bắc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mỗi lúc Cố Diễn Sinh lại càng đau hơn. Mỗi lần bác sĩ khám lại là một lần đau đớn, khổ sở.
Cuối cùng, Diệp Túc Bắc cũng bị bác sĩ giữ ở bên ngoài, bà Cố đứng bên cạnh cô suốt. Mấy lần Cố Diễn Sinh đau như muốn ngất đi, nếu không phải vì bà Cố liên tục chuyện trò thì chắc cô đã không thể chịu nổi.
Tận mấy lần cô cảm thấy như mình sắp chết, đột nhiên cô muốn khóc, lúc cảm thấy mình sắp chết, tự nhiên cô lại muốn nhìn thấy mặt Diệp Túc Bắc, cô cũng muốn Diệp Túc Bắc đứng ở đầu giường cô, nói chuyện với cô, thậm chí nhìn cô chết.
Cô nghĩ đủ thứ linh tinh trong đầu, thậm chí là những chuyện rất kỳ quặc, nếu thực sự cô chết trong này, thì có lẽ phải gọi Diệp Túc Bắc vào nhìn cô, để anh phải thấy day dứt, để anh phải hối hận, để anh phải mãi mãi nhớ đến cô.
Nhưng khi nhìn những con số nhảy nhót trên máy đo, chỉ số nhịp tim của đứa bé. Cô nắm tay thật chắc vào thành giường, răng cắn thật chặt. Đứa con là tất cả của cô, cô không thể bỏ cuộc.
Lại hai tiếng nữa trôi qua, Cố Diễn Sinh luôn cảm thấy một luồng âm ấm chảy từ trong cơ thể cô, nhìn y tá thay chiếc vải thấm đầy máu và dịch, Cố Diễn Sinh nhận ra mọi chuyện có vẻ không ổn.
Cô thở một cách yếu ớt, quay đầu hỏi bà Cố, “Mẹ, có phải con sắp chết không?”
Mắt bà Cố đỏ hoe, “Nói gở, ai sinh con mà chẳng thế, con sinh lần đầu nên lâu thôi.”
“Nhưng sao con chảy nhiều máu thế?”
“Sinh nở thì ai mà chẳng chảy máu?”
“...“
Cố Diễn Sinh rất mệt, mệt đến mức không còn đủ sức để trả lời. Sau khi kiểm tra một lần nữa, bác sĩ trao đổi một hồi với bà Cố. Đầu óc Cố Diễn Sinh dần lơ mơ, nghe chẳng rõ họ nói những gì với nhau.
Bác sĩ cho cô thở bình oxy, cô thấy cảm giác đau đớn giảm đi nhiều, dần dần, cô thấy buồn ngủ.
Bác sĩ đứng bên cạnh gọi cô, cô lại từ từ mơ màng tỉnh lại.
“Các chỉ số của con chị vẫn bình thường, nhưng lâu quá rồi, tôi e rằng chị sẽ không thể sinh thường được, nếu tiếp tục kéo dài, nước ối cạn hết sẽ nguy hiểm cho thai nhi, giờ chúng tôi quyết định mổ cho chị.”
Cố Diễn Sinh mơ mơ hồ hồ nhìn bác sĩ có làn da trắng sáng, giọng trầm ấm. Mặc dù giọng nói của anh ta có vẻ rất thoải mái, nhẹ nhàng, nhưng nhìn phản ứng của bà Cố, dường như tình hình không được khả quan lắm.
Đột nhiên cô quay đầu lại nhìn bà Cố nói, “Mẹ, mẹ có thể đi gọi Diệp Túc Bắc vào đây cho con được không, con muốn gặp anh ấy.”
Bà Cố gật gật đầu, Cố Diễn Sinh đã nhìn thấy, trong lúc quay người, bà lén gạt nước mắt.
Bác sĩ và y tá vội vàng chuẩn bị. Y tá đã cởi hết quần áo trên người cô ra, phủ lên người lớp vải xanh để chuẩn bị mổ.
Bác sĩ tiêm thuốc gây tê, hình như kim châm vào tủy sống, nhưng Cố Diễn Sinh không thấy đau lắm, dường như cả phần dưới từ ngực trở xuống đã bị tê liệt. Cô lặng lẽ nhìn mãi ra phía cửa, cho đến khi Diệp Túc Bắc xuất hiện trong tầm nhìn.
Cô đang sinh con, vậy mà Diệp Túc Bắc lo lắng đến ướt sũng mồ hôi đầu. Bình thường lúc nào trông anh cũng sáng sủa, bình tĩnh, vậy mà thời khắc này, trông anh thật thảm thương và bất lực, trong lòng Cố Diễn Sinh bỗng như thấy mềm xuống.
Cô chớp chớp mí mắt đang trĩu nặng, hồi tưởng lại tất cả mọi thứ đã qua. Có lẽ, cô đã quá ngang bướng.
Diệp Túc Bắc là chồng cô, nhưng anh ấy cũng là con trai nhà họ Diệp. Lẽ ra cô không nên lấy mình và trách nhiệm đối với gia đình của anh ra để so sánh.
Là một người vợ, cô không nên chỉ chia sẻ những vinh quang của anh, mà lẽ ra cũng phải biết chia sẻ mọi phiền não với anh. Lẽ ra phải giống như lúc cô thề thốt, dù xảy ra chuyện gì, thì cô cũng đứng sau lưng anh, ủng hộ anh. Lẽ ra cô nên nói với anh, không nên đẩy anh ra xa, không bao giờ được làm như vậy.
Nhưng lúc này, Cố Diễn Sinh chẳng nói được lời nào. Cô trân trân nhìn anh đang nhẹ nhàng bước tới, không nói một lời và đứng ở đầu giường, bàn tay ấm áp của anh nắm lấy tay cô, mắt anh ngầu đỏ, anh đưa tay cô lên má, muốn nói điều gì đó, nhưng bờ môi đang run lẩy bẩy.
Cố Diễn Sinh cố gắng tỉnh táo, nhìn thẳng vào mắt Diệp Túc Bắc, hỏi, “Diệp Túc Bắc, anh có yêu em không?”
Cô cũng không biết tại sao vào thời khắc này lại hỏi anh câu đó. Lúc này, tất cả mọi người đều đang tất bật lo làm phẫu thuật cho cô, vậy mà sản phụ lại phân tâm.
Diệp Túc Bắc cũng không ngờ cô lại hỏi đột ngột như vậy. Mắt anh mở to. Lần đầu tiên, anh trả lời không một chút nghi ngờ, không một chút đắn đo, “Yêu.”
Khóe mắt Cố Diễn Sinh rưng rưng, đó cũng là lần đầu tiên, cô nhìn Diệp Túc Bắc vô cùng lưu luyến, bịn rịn, nói những lời tự đáy lòng. “Thực lòng em cũng không hận anh.”
Diệp Túc Bắc gật đầu, “Anh biết.”
“Nếu con có thể sống được, xin anh hãy giao con cho bố mẹ em, họ quá đáng thương, nếu em không còn, họ sẽ chẳng còn gì cả.”
Diệp Túc Bắc gật đầu, “Anh chỉ cần em, chúng mình vẫn còn trẻ. Sau này vẫn có thể có con. Đứa con cả cho đi chăm sóc ông bà ngoại cũng được.”
Khắp đầu Cố Diễn Sinh toát mồ hôi lạnh, khẽ cười, “Liệu có thể không?”
Diệp Túc Bắc khẳng định, “Tất nhiên rồi.” Trong lúc an ủi cô, anh cảm thấy giống như đang an ủi chính mình hơn.
Giọng của Cố Diễn Sinh càng ngày càng yếu. Cô cảm thấy mí mắt nặng trịch, như thể không mở nổi mắt ra, nhìn Diệp Túc Bắc với ánh mắt rời rạc và xa vời, “Diệp Túc Bắc, anh kể truyện cười cho em nghe được không? Em muốn khóc.”
Diệp Túc Bắc đứng yên ở đầu giường, quả thực, tình hình hiện tại của Cố Diễn Sinh không mấy khả quan. Anh có thể cảm nhận sắc mặt của cô mỗi lúc một kém đi, thậm chí, tay cũng càng ngày càng lạnh.
Anh run rẩy đưa tay Cố Diễn Sinh lên mặt mình, trìu mến nói, “Anh không kể được thì làm thế nào?” Anh sợ đến mức toát hết mồ hôi. Cả tấm lưng đằng sau lạnh toát. Chưa bao giờ anh biết sinh con lại là điều khủng khiếp đến thế. Anh cảm thấy sự sống trong Cố Diễn Sinh ngày càng mong manh, đột nhiên anh có cảm giác thực sự sắp mất cô mãi mãi.
Cảm giác đó vô cùng tồi tệ, vô cùng bất lực.
Lúc này, đừng nói truyện cười, kể cả chỉ nói thôi, anh cũng đã không thể thốt nên lời.
Cả thanh quản của anh run lên, khóe mắt cay xè ướt nước.
Cố Diễn Sinh nhìn anh, cũng nhìn thấy viền mắt của anh đỏ ngầu, giọng cô càng ngày càng nhỏ, “Túc Bắc, anh đừng khóc, em không nghe nữa là được chứ gì.” Mí mắt cô càng lúc càng trĩu nặng, dần dần, cô thấy rất mệt, “Túc Bắc, em muốn ngủ.”
Diệp Túc Bắc mở to mắt, “Không được ngủ!”
Dường như Cố Diễn Sinh không nghe thấy, tiếp tục nói, “Nhớ đi đào cái hộp của chúng mình nhé, để xem nó có mọc ra cái gì không.” Cô tiếp tục nói, miệng nở nụ cười, “Nếu con chúng ta có thể sống, em muốn đặt tên con là Cố Tích Triều, trân trọng từng ngày từng đêm. Túc Bắc, anh nói xem, cái tên đó có hay không?”
Diệp Túc Bắc không sao nói nên lời, một người đàn ông đã gần ba mươi tuổi đầu, vậy mà lúc này lại sắp bật khóc vì lo lắng trong phòng mổ.
Anh cố kìm nén nỗi đau trong lòng, nói với vẻ đồng tình, “Hay, hãy đặt cho con cái tên đó.”
“Em rất muốn, rất muốn được ở cùng anh suốt đời. Suốt đời không bao giờ cãi nhau.”
“Chúng ta sẽ bên nhau suốt đời, suốt đời không bao giờ cãi nhau.”
“Túc Bắc, em thật lòng yêu anh, chỉ yêu mình anh thôi.”
“Anh biết.” Diệp Túc Bắc nắm tay càng chặt hơn, anh nói như van xin, “Ngoan nào, nghe lời anh, đừng ngủ, em và con nhất định sẽ bình an.”
“Được không?”
“Chắc chắn.”
...
Nhưng cuối cùng Cố Diễn Sinh không nghe lời, trong khoảnh khắc, cô cảm nhận bác sĩ cắt vào da mình, nhưng cô không thấy đau. Trong đầu cô tưởng tượng bác sĩ đang vội vã tìm tìm trong bụng cô, cảm giác rất thú vị. Cô nói với Diệp Túc Bắc, nói mãi nói mãi, cho đến khi mệt, rồi thiếp đi mất...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hôn
Ngải Tiểu Đồ
Hôn - Ngải Tiểu Đồ
https://isach.info/story.php?story=hon__ngai_tieu_do