Bing Bang
ỳ nghỉ phép năm nay, Kính về quê. Một hôm, mẹ hỏi: “Con ở cơ quan thì làm gì?”. Kính thưa: “Con đo gió, đo mây”. Mẹ bảo: “Thảo nào!”. Kính ngớ người ra không hiểu làm sao. Mẹ ôn tồn: “Con chỉ quen xem mây ngắm gió, chắc chả nhìn gì xung quanh mặt đất. Ngoài tuổi băm như con, người ta đã vợ con đề huề cả”. Kính cười trừ: “Lo gì, mẹ? Trai thời này lấy vợ muộn cũng thường. Con còn lo cái nghiên cứu sinh…”. Mẹ buồn rầu: “Nhưng mẹ đã già, gần đất xa trời rồi!”. Và mẹ nói như ra lệnh: “Con đưa mẹ đến thăm bà Lý ở xóm Đoài”. Kính răm rắp tuân theo.
Cô Thảo con gái bà Lý dạy cấp một trường xã, cũng có nhà. Thảo có đôi mắt đen, bẽn lẽn. Trong khi hai bà mẹ chuyện trò thì Kính chẳng còn việc gì khác là bắt chuyện cùng Thảo: “Thảo có nhiều sách quá?”. “Dạ! Em đọc cho đỡ buồn”. Rút một quyển tạp chí bìa rất đẹp, Kính giở lướt và xem những bức ảnh chụp các vì tinh tú. Kính bảo: “Nếu được nhìn trên kính thiên văn sẽ thấy hình ảnh tự nhiên của chúng đẹp hơn nhiều”. Thảo có vẻ thán phục. Cô nói: “Đọc cũng thích. Nhưng có khi em chẳng hiểu được. Ví dụ như… Big Bang. Cả vũ trụ này được tạo nên từ một vụ nổ. Thật không, hả anh?”.
Làm sao Kính biết được. Chắc Thảo tưởng mình là viện sĩ? Mình chỉ là một tay kỹ sư quèn ở một đỉnh núi cô quạnh. Kính cố kìm nỗi bối rối, điềm tĩnh hỏi mượn quyển tạp chí ấy. Thảo có vẻ mừng. Cô bảo: “Anh muốn mượn thêm quyển nào nữa cũng được”.
* * *
Kính trở lại đỉnh núi của anh, hôm ấy Kính ngắm bầu trời hơi lâu. Vũ trụ hình như hiện lên vẻ huyền bí lạ lùng mà bấy lâu nay Kính chưa nhận thấy hết được. Một vụ nổ gọi là Big Bang đã sinh ra hết thảy. Thế chăng? Sao trăng và mây trời, làng mạc với con người… Bắt đầu từ đó ư? Trong quyển sách của Thảo, người ta còn cả quyết đã biết, đã nhìn thấy, chụp ảnh được thế giới khi mới sinh ra được ba trăm ngàn năm. Ba trăm ngàn năm! Từ đó đến nay bằng bao nhiêu đời người ta? Ở đoạn ấy, trong sách, Thảo đã đánh dấu hỏi và viết ra lề: “Chắc cũng như mình ngắm ảnh mình đang lẫy ba tháng sau khi mẹ sinh ra mình”. Lại một dấu hỏi nữa. Kính chợt nhớ tới đôi mắt đen lung linh, phân vân: “Không biết cô ta lúc ba tháng trông thế nào nhỉ?”. Ba tháng và hai mươi tuổi, thời gian lạ lùng làm sao. Kính chợt thấy bầu trời rất gần gũi, nhấp nhánh muôn vàn con mắt người. Có thể trong số đó, có đôi mắt Thảo đang nhìn anh.
* * *
Hôm nay, Kính vội vã về nhà. Mẹ bệnh nặng. Anh thấy Thảo đang sắc thuốc cho mẹ. Kính bảo mẹ: “Mẹ cố uống thuốc cho khỏi. Rồi chuyến này con sẽ lấy vợ”. Mẹ cười sáng bừng gương mặt già nua, héo hon.
Nhưng mẹ không qua khỏi. Sau đám tang người, Kính chết lặng giữa ba gian nhà trống. Hẫng hụt. Như đang rơi, đang rơi…
Một bóng người hiện ra bên anh. Thảo! Im lặng bao trùm, như cả hai đang lạc đến cõi nào… Thảo chăm chú nhìn bức ảnh trên tường. Một chú bé đang lẫy, đôi mắt trong veo, nhìn, cười ngây ngô. “Anh đấy à?” “…!”. Không hiểu sao Kính lại nhớ đến quyển tạp chí của Thảo với những nét chữ con gái run rẩy ở ngoài lề. Kính muốn bật lên tiếng thét: “Mẹ ơi!”. Nước mắt Kính trào ra. Anh thổn thức như một đứa trẻ. Trong tâm chí anh như có muôn ngàn tinh tú xoay vần. Ôi! Big Bang!
100 Truyện Hay Cực Ngắn 100 Truyện Hay Cực Ngắn - Nhiều Tác Giả 100 Truyện Hay Cực Ngắn