Chương 39
n Dĩ Trạch cũng từng thích một người.
Rất thích.
Quý Minh Phi đã từng nói với anh: "Dĩ Trạch, Kỷ Nghiên chính là kiếp nạn trong đời cậu."
An Dĩ Trạch sao lại không biết, nhưng, trong đời mỗi người, đều sẽ có một lần u mê như vậy.
Mà cuộc đời này An Dĩ Trạch từng u mê, chính là Kỷ Nghiên.
An Dĩ Trạch nhớ lần đầu mình gặp Kỷ Nghiên.
Đó là trong tiệc sinh nhật của anh trai anh, rất nhiều khách đến tham gia, rất náo nhiệt.
Nhưng hôm đó anh lại không vui.
Vì anh vừa cùng anh hai cãi nhau, anh hoàn toàn bị anh hai áp chế, cuối cùng là thất bại thảm hại.
Cậu chủ An mười tuổi tiếc rằng bây giờ không thể mạnh mẽ hơn, vì vậy vô cùng đau lòng chạy đến một góc vườn hoa, hốc mắt len lén đỏ lên.
Ngay lúc anh đau lòng nhất, một giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên: "Cậu làm sao vậy?"
Lúc An Dĩ Trạch ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một gương mặt dịu dàng xinh đẹp giống như giọng nói của cô vậy.
Kỷ Nghiên 13 tuổi đã có bộ dáng của một thiếu nữ, ánh mắt ân cần nhìn anh.
An Dĩ Trạch đề phòng nhìn cô: "Cô là ai?"
Kỷ Nghiên ngồi xổm xuống, trong đôi mắt ẩn chữ ý cười, xao động giống như ánh sao.
"Mình tên là Kỷ Nghiên."
Sau đó, An Dĩ Trạch mới nghe được thân phận của chị gái xinh đẹp dịu dàng từ anh hai.
Kỷ Nghiên là con gái thứ hai nhà họ Kỷ, nhưng Kỷ Nghiên lại không phải là con gái ruột nhà họ Kỷ, mà là theo chân mẹ tái giá về nhà, sau đó đổi thành họ Kỷ.
Tình cảm của nhà họ An và nhà họ Kỷ không tệ, vì vậy sau này, An Dĩ Trạch thường có cơ hội gặp lại Kỷ Nghiên.
Kỷ Nghiên rất, xinh đẹp, tính tình cũng rất dịu dàng, mà từ sau lần gặp gỡ đó, cùng thường chăm sóc cho An Dĩ Trạch, trước đây An Dĩ Trạch chỉ có hai người anh không biết chăm sóc mình, lập tức thích chị gái dịu dàng này, đơn giản là thuận theo thành chuyện.
Huống hồ, hai người còn cùng học trong một trường.
Trường tiểu học của anh ngay bên cạnh trường cấp hai của cô, anh thưởng xuyên chạy qua nhìn cô, có lúc cô biết, có lúc cô hoàn toàn không biết.
Sau đó, anh lên trung học, cô lại vào cấp ba, trung học cách cấp ba hơi xa, vì vậy anh đặc biệt mua một chiếc ô tô, có thời gian lập tức chạy qua nhìn cô.
Ngay cả bạn tốt của cô cũng biết anh, vừa nhìn thấy anh thì cười: "Kỷ Nghiên, em trai của cậu lại đến kìa!"
Kỷ Nghiên chỉ bất đắc dĩ cười, dịu dàng trách móc: "Tiểu Trạch, em chạy nhiều sẽ mệt, sau này đừng như vậy."
An Dĩ Trạch vui vẻ, trên mặt lại biểu lộ vẻ mặt của thiếu niên mười mấy tuổi: "Em thích!"
Sau đó, cô lên đại học, đến một thành phố khác.
An Dĩ Trạch đã lên cấp ba cũng âm thầm chuẩn bị kế hoạch, muốn thì và đại học của thành phố đó.
Vào ngày nghỉ, An Dĩ Trạch cũng đặc biệt đến đó để nhìn cô, không nghĩ tới lại nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy đau khổ của cô.
Lúc anh truy hỏi, cô nói, bạn trai của cô có người khác,
An Dĩ Trạch im lặng rất lâu, sau đó hỏi: "Anh ta là ai?"
An Dĩ Trạch đánh cho tên khiến cô khác một trận, không nghĩ Kỷ Nghiên đột nhiên chạy đến, sau đó cô ôm lấy người đàn ông đó cùng nhau khóc.
Ngày hôm đó trời mưa rất lớn.
An Dĩ Trạch đứng trong mưa, không thấy rõ biểu tình.
Sau đó, An Dĩ Trạch không bao giờ kích động như vậy lần nào nữa.
Cậu thiếu niên từng có hành động như vậy lớn lên ngày càng vững vàng, ngày càng yên lặng.
Chỉ có khi đối mặt với Kỷ Nghiên, anh mới bỏ vẻ lạnh lùng, trở nên đặc biệt dịu dàng.
Kỷ Nghiên đối với anh trước sau như một, mà anh lại hoàn toàn không từ bỏ được quan niệm trong lòng.
Anh cũng từng cố lấy can đảm hỏi cô: "Tại sao lại đối với em tốt như vậy?"
Cô nói: "Tiểu Trạch, em không biết sao, trong lòng chị, em là người không thể thay thế được."
Vì một câu nói này, tất cả nỗi đau trong lòng, như cũng phai nhạt đi.
Mà trong lòng vốn có tình cảm, lại khiến anh lần nữa bồng bột.
Sau đó nữa, Kỷ Nghiên quyết định bước vào làng giải trí.
Nhà họ Kỷ không đồng ý, nhưng Kỷ Nghiên lại cố chấp, cô nói, đóng các nhân vật khác nhau, trải nghiệm cuộc sống khác, đó là giấc mộng của cô.
Các tiểu thư nhà giàu khác thích ở nhà an nhàn hưởng thụ, cô lại cố chấp muốn cuộc sống của mình hết sức rực rỡ.
An Dĩ Trạch, cô quả nhiên không giống như những người khác.
Vì vậy anh lặng lẽ đi cầu xin anh hai và anh cả.
Nhà họ An có một công ty giải trí, nắm giữ nguồn nhân lực cực kỳ phong phú, mà anh hai anh An Dĩ Hằng, vì cảm thấy chơi rất vui nên bước vào làng giải trí, hôm nay đã có rất nhiều thành tựu.
Quả nhiên, dưới sự giúp đỡ ân thầm của nhà họ An, Kỷ Nghiên nhanh chóng bộc lộ được tài năng của mình trong làng giải trí.
Mà tất cả chuyện này, An Dĩ Trạch cũng không cho Kỷ Nghiên biết.
Kỷ Nghiên dần nổi tiếng, An Dĩ Trạch cảm thấy cơ hội của mình với cô dần mất đi.
Cô trên màn ảnh, hoặc là cao quý, hoặc là lạnh lùng, thể hiện những vẻ đẹp khác nhau.
Nhưng trong lòng An Dĩ Trạch, cô vĩnh viễn là cô gái dịu dang nhất.
Chẳng qua có lúc, dịu dàng lại như một con dao.
An DĨ Trạch biết, những năm này, Kỷ Nghiên và bạn trai chia chia hợp hợp, vẫn không cắt đứt.
Mỗi khi hai người xảy ra mâu thuẫn, Kỷ Nghiên liền mang dáng vẻ mệt mỏi tiều tụy tìm đến anh.
Cô nói: "Tiểu Trạch, trên thế giới này, chỉ có em mới khiến chị yên tâm nhất."
An Dĩ Trạch không phải không muốn chiếm cô thành của riêng mìn, anh cũng muốn khiến người trong lòng chỉ nhìn mình anh.
Vì vậy khi Kỷ Nghiên lại đến tìm anh, sau khi nằm ngủ trên ghế sôpha nhà anh, An Dĩ Trạch đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, sau đó chờ cô tỉnh lại thì thổ lộ tình cảm với cô.
Kỷ Nghiên im lặng rất lâu, sau đó lại vẫn dịu dàng như trước, mặc dù còn mang vẻ áy náy.
"Thật xin lỗi, Tiểu Trạch, chị chỉ luôn xem em là em trai."
"Em lại chưa bao giờ xem chị là chị gái! Chẳng lẽ chị không biết, từ lúc bắt đầu em đã luôn không xem chị là chị gái?"
"... Chị biết, nhưng..."
"Thôi."
Nhưng sao có thể thôi dễ dàng như vậy.
Cuối cùng anh vẫn không nỡ từ bỏ.
Trong việc buôn bán, anh có thể phán đoán chính xác, lựa chọn quả quyết, nhưng trong tính cách của anh, lại hết lần này đến lần khác có một sự cố chấp.
Khi còn bé, làm đề thi toán Olympic, không làm được anh vẫn kiên quyết không bỏ, vẫn không chịu chuyển sang một đề toán khác để chuyển đổi suy nghĩ một chút, nhất định phải giải được đề toán này mới chịu bỏ qua.
Sau đó nữa, có một lần anh luyện tập đàn dương cầm bị Kỷ Nghiên nhìn thấy, Kỷ Nghiên cười nói với anh, anh đàn dương cầm rất giống hoàng tử nhỏ. Vì vậy từ không phải rất thích đàn dương cầm, anh lập tức cố gắng luyện tập, thậm chí luyện đến nhận được vài giải thưởng.
Chẳng qua, anh luyện piano vì cô, cô lại chưa từng nghe qua.
Lúc lên trung học, có một thời gian, Kỷ Nghiên luôn đi chăm mèo hoang cạnh trường học.
Ngay từ đầu, An Dĩ Trạch chỉ yên lặng đứng sau nhìn cô. Nhìn cô gái dịu dàng chăm sóc con mèo hoang nhỏ bé dưới ánh mắt trời, vẻ mặt lạnh lùng của cậu thiếu niên cũng tràn ngập dịu dàng.
Chẳng qua một thời gian sau, học tập bận rộn, Kỷ Nghiên cũng dần quên chuyện này. Sau đó Kỷ Nghiên cũng không tiếp tục chăm mèo hoang, vì vậy An Dĩ Trạch cũng chỉ một mình xách thức ăn qua đó, tiếp tục kiên trì vì cô.
Dưới gốc cây nhãn, một cậu thiếu niên mặc quần áo học sinh ngồi chổm hổm dưới đất, mắt không thay đổi cho con mèo nhỏ ăn, động tác lại vô cùng dịu dàng.
Quý Minh Phi cũng từng nói qua, anh rất cố chấp.
Chẳng qua có một số việc, sao anh có thể không cố chấp?
Vì vậy, cô nói cô thích anh đàn dương cầm, anh có thể chăm chỉ tập luyện.
Vì vậy, cô không nuôi mèo hoang, anh có thể giúp cô chăm sóc nó.
Lại vì vậy, dù cô không thích anh, nhưng anh vẫn không khống chế được thích cô.
Trở Thành Vợ Của Tình Địch Trở Thành Vợ Của Tình Địch - Thư Hoài Trở Thành Vợ Của Tình Địch