Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiểu Sát Tinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 40: Nhẫn Nhục Chịu Đựng
H
ãy nói, Nguyên Thông ra khỏi lầu hồng của Võ Lăng biệt phủ và đang tìm tung tích kẻ thù, thì nghe tiếng của Ứng Thành Luân nói vọng xuống bảo chàng tự tử ngay tại chỗ. Nguyên Thông tức giân vô cùng giơ chưởng tấn công luôn. Nhờ vậy chàng mới nguôi cơn giận phần nào. Lúc này chàng mới bắt đầu nghĩ cách đối phó.
Những vách núi ở chung quanh Võ Lăng biệt phủ đều cao hơn trăm trượng.Người đứng ở giữa không khác gì ngồi dưới giếng, chỉ có mấy con đường bí mật ra lọt bên ngoài thôi, còn thì không sao ra khỏi được.
Nguyên Thông biết Vạn Gia Sinh Phật tức Vạn Dương Sơn Chủ là người rất xảo trá, còn hơn cả hồ ly. Nếu y không có cách giữ được mình ở lại đây không khi nào y lại chịu lộ diện và nhận hết các tội ác như thế. Nhưng chàng là người có võ công tuyệt học nhất thiên hạ, khi nào chàng lại chịu mất mạng nơi đây? Huống hồ chàng đã chứng minh Ứng Thành Luân là kẻ thù giết chết cha mình rồi, lúc này cửa động dù có mở toang cung kính mời chàng ra khỏi nơi đây chàng cũng không chịu ra. Chàng chỉ nghĩ cách làm thế nào mà giết được Ứng Thành Luân chứ chàng không nghĩ tới sự sống của mình nữa.
Chàng giận dữ nhìn vách đá mà Ứng Thành Luân đang ở trên đó, nhưng nhất thời không có cách gì tấn công cả. Bỗng nhiên chàng nghĩ thầm:
"Đối phương đã ở trong phòng khách của Hồng Lâu đào tẩu như vậy tất nhiên phòng khách đó thế nào cũng có đường ngầm thông sang đường hầm. Quí hồ vào được trong hầm rồi là ta có thể tìm đường lên trên vách núi kia ngay "
Nghĩ tới đó, chàng quay trở lại chỗ phòng khách, tìm kiếm giây lát thì thấy dưới chân tường có một cái chốt. Nhưng chàng gạt đi gạt lãi mãi không thấy cửa ngầm mở ra. Sau chàng tức giận không sao nhịn được liền vân sức đập gẫy cái chốt mà vẫn không thấy vách tường có phản ứng gì hết.
Chàng đang chán nản lại nghe tiếng cười nhạt và tiếng nhạo báng của Vạn Gia Sinh Phật ở trên vách núi vọng xuống:
- Thẩm tiểu tử, ngươi đừng có nằm mơ mà hòng tìm được đường lối vào trong này nữa, biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời dặn bảo của lão phu đi.
Nguyên Thông nghe nói càng tức giận thêm liều múa chưởng nhầm bốn bên vách tấn công một thế thật mạnh. Liền có mấy tiếng kêu ùm như tiếng sấm động, cát bụi bay tung, toà lầu hồng đã đổ sập hết.
Vạn Gia Sinh Phật thấy chàng phá huỷ lầu hồng như thế không tức giận chút nào, trái lại y còn cười và nói:
- Thôi, đại anh hùng cứ suốt đời ở dưới thung lũng, đi ra không được đâu.
Nguyên Thông lạnh lùng đáp:
- Đã chắc đâu.
Chàng liền trợn ngược đôi lông mày lên, thò tay vào trong người rút ra thành đoản kiếm sừng rồng đen sì, dài chừng hơn thước, tung mình nhảy lên trên vách núi chéo dốc rồi vùng cách tay phải một cái đã vạch một cái vòng tròn ở trên vách đá. Chàn lại mượn vào sức cánh tay trái đập mạnh một thế kêu đánh " băng " một tiếng. Vách đá ở trong vòng tròn đã bị chưởng lực của chàng đánh nát bắn tung toé, nơi đó hiện ngay một cái lỗ hổng sâu hơn thước.
Chàng thử thách như vậy xong càng yên tâm. Chàng nhân thấy với công lực vô song của mình lại thêm thanh bảo kiếm trợ giúp thể nào cũng đi sâu được vào trong vách đá. Vạn Gia Sinh Phật có ngờ đâu chàng không quản ngại hao tổn chân lực mà phá vách đá tiến sâu vào bên trong.
Nguyên Thông đang định múa kiếm vận chưởng lần thứ hai đánh vào vách đá như vừa rồi thì bên tai văng văng một giọng nói rất quen thuộc và nhỏ như muỗi kêu vọng tới:
- Nguyên nhi không lên lỗ mãng như thế!
Con có biết con vì áp bức quá mà tạo nên hậu quả thế nào không?
Nguyên Thông nghe nói rùng mình lui về sau mấy trượng dùng truyền âm nhập mật kêu gọi:
Vương gia gia ở đâu thế? Lão ma đầu đã nhận là kẻ thù giết cha cháu rồi! Thù này bất cộng đái thiên, khi nào cháu lại buông tha y được.
Nhất Tâm Cư sĩ hơi ngạc nhiên hỏi lại:
- Chính là y ư?
- Vâng, chính y đã nhận như vậy đó, chắc không giả dối đâu.
Vương Hoàn mừng giây lát rồi lo âu hỏi tiếp:
- Cháu có biết trong Võ Lăng Biệt Phủ này thâm hiểm như thế nào không.
- Cháu chỉ cần trả được thù cho cha, nhưng nhất thời chưa nghĩ tới nơi đây nguy hiểm như thế nào?
- Võ Lăng biệt phủ vốn là một miệng núi lửa, nhưng đã tắt từ một nghìn một trăm năm trước, được sửa đổi theo đúng bát quái phương vị, lợi dụng những sơn động sẵn có làm thành lối đi. Còn các thứ xếp đặt khác đều dấu ở trong vách đá và dưới đất từ trên chỉ dưới chia ra làm chính tầng.Tầng cao nhất chính là nơi ma đầu đang nói chuyên với cháu đấy và cũng chính là chỗ ăn ở của các người có địa vị cao trong biệt phủ này. Từng thứ hai là từng chúng giam giữ những người mà chúng có thể lợi dụng được. Nhưng người bị giam ở trên đó được đối đãi cực kỳ tử tế.Tầng thứ ba là chỗ ở của những người khó có thể lợi dụng được, nhưng cần phải kiêng nể hay e dè. Nhưng người ở đây ăn uống cũng được khá đầy đủ, chính ông bị giam ở tầng này đây. Còn từng thứ tư trở xuống gọi là tội thất. Những từng đó có thể nói là thế giới của ma quỉ. Từng thứ chín tức là từng ở dưới chót. Dưới đó có chôn mấy trăm vạn cân thuốc nổ, lúc cần chúng chỉ cần châm một ngọn lửa vào cái ngòi là trong giây lát Võ Lăng Biệt Phủ này thành tro tàn không còn một chút dấu vết gì hết.
Người bị giam giữ trong Võ Lăng Biệt Phủ này, tuy mỗi người được đối đãi khác nhau, nhưng người nào người nấy đều là nhân sĩ chính phái của giang hồ và cũng là những kẻ tội nghiệp bị lọt vào tay chúng. Nếu cháu chọc tức lão ma, chưa biết chừng cháu lỡ tay đụng phải thuốc nổ: Không những cháu bị tiêu huỷ mà cả hàng nghìn người bị giam giữ ở trong cũng tiêu diệt nốt.
Nguyên Thông nghe nói hoảng sợ đến sởn tóc gáy, nhưng trong lòng còn thắc mắc, vội hỏi lại:
- Vương gia gia bị giam giữ sao lại biết rõ thế?
Vương Hoán đáp:
- Tất nhiên là do chúng nói ra ông mới biết... Sở dĩ chúng nói ông biết như vậy, mục đích là để dọa nạt ông và những người bị giam trong này. Nhưng vì việc đó quá nguy hiểm, chúng ta lên tin là có thì hơn.
- Vương gia gia, chả lẽ cứ để yên cho lão ma đầu làm ngụy, hại người mãi hay sao?
- Tên ma đầu này đa mưu lắm kế thủ đoạn lại ác độc. Ông chỉ mong chấu nhẫn nhục. Tạm thời hãy dẹp tư thù sang một bên, vì tai kiếp võ lâm, vì hàng nghìn người đang bị giam giữ trong ổ ma này mà nghĩ cách đào tẩu ra khỏi hang hùm này trứớc, rồi từ từ diệt kẻ địch sau.
- Vương gia gia, nếu Võ Lăng Biệt Phủ này quả thực bên dưới có chôn thuốc nổ thì sau này dù cháu có ở ngoài tấn công vào để cứu những người bị giam giữ, kết quả vẫn gây nên tấn kịch bi đát.
Vưong Hoán ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
- Phải, nhưng ông đã nghe nhị thúc tổ của con nói ba cây sáo trắng, xanh, tía, nguyên có một khúc hợp tấu. Ba cây sáo cùng thổi một lúc có thể trấn vỡ được trái tim của kẻ tà và giết chết được những kẻ hung ác, cháu chỉ cần tìm ra được khúc phổ đó, rồi cháu nghĩ cách lấy cho được 2 cây sáo trắng và tía ở trong tay Ngọc Hư Tiên Tử và Tỉ Diện thần ma, như vậy cháu sẽ kìm chế được bọn ma quỉ ở trong Võ Lăng Biệt Phủ này một cách dễ dàng và cứu được ông và mọi người ra liền. Hà... đó cũng chỉ là hy vọng xuông thôi... Ba cây sáo hợp bích có lẽ không khó, nhưng chỉ khác ở chỗ làm thế nào tìm ra được bản hợp tấu đó. Có lẽ đó là ý trời cũng nên.
Nguyên Thông nghe thấy Vương Hoán nói như vậy, đang rầu rĩ bỗng hớn hở đáp:
- Tưởng gì chứ việc này Vương gia gia có thể yên tâm. Bây giờ không những 3 cây sáo trắng, xanh, tía đã hợp bích mà Thiên Lại Tri m, bản sáo hợp tấu ấy cháu cũng lấy được rồi.
Vương Hoán nghe nói mừng rỡ vô cùng nói tiếp:
- Thế thì... tốt quá, cháu mau mau nghĩ cách ra khỏi nơi đây đi.
Hai người nói chuyên đều dùng thần công truyền âm nhập mật nói với nhau, nên Vạn Gia Sinh Phật ngồi ở trên tưng cao nhất làm sao mà nghe thấy được. Y chỉ thấy Nguyên Thông ngẩn người ra mãi mà không ra tay phá vách núi nữa lại tưởng chàng thấy quá khó nên thôi không tiếp tục phá cho nên y cười ha hả và nói:
- Vách đá của sơn cốc này dày hàng mấy trượng, dù ngươi có thần lực thông thiên đi chăng nữa, cũng không sao phá nổi. Thôi ngươi ngoan ngoãn đầu hàng đi.
Nguyên Thông nghe Vương Hoán giảng giải xong đã nguôi cơn giân, thấy Vạn Gia Sinh Phật nói như vậy chỉ tủm tỉm cười, ngửng mặt lên đáp:
- Lão ma, ngươi tự phụ có mưu kế hơn người, ngươi có biết bổn thiếu gia hiên đang suy nghĩ cái gì không?
Vạn Gia Sinh Phật không ngờ Nguyên Thông lại trấn tĩnh như thế, trong lòng thắc mắc vô cùng, cau mày lại nghĩ ngợi cũng không sao tìm ra nguyên nhân.
Nguyên Thông biết Vạn Gia Sinh Phật là một tay xảo trá vô cùng, trong lòng đã hoài nghi thì thế nào cũng tìm ra mưu kế ác độc khác. Chàng e ở lại nơi đây càng lâu bao nhiêu càng xảy ra nhiều chuyện. Cho nên tay trái chàng cầm sáo tay phải thì cầm kiếm, hít một hơi thật mạnh, rồi giở kinh công vô thượng " Lý hư đáp không " (đi lơ lửng trên không) nhảy lên trên cao hơn hai mươi trượng dùng cây sáo chống vào vách đá một cái, mượn sức nhảy lên mười bảy mười tám trượng nữa, lại dùng kiếm điểm vào vách đá mượn sức nhảy lên mười bảy mười tám trượng nữa, lại dùng kiếm điểm vào vách đá mượn sức nhảy lên tiếp, cứ thế lần lượt nhảy lên trên dần. Mỗi lần chàng nhảy cao hai mươi trượng như vậy, khinh công của chàng cao gấp đôi những cao thủ thượng thặng trong võ lâm rồi. Ngay Vạn Sinh Phật mỗi cái nhảy của y cũng hỉ được mười ba hay mười bốn trượng là cùng. còn lão yên trí Võ Lăng Biệt Phủ này như một cái ống nên Nguyên Thông ở trong đó không khác gì con rùa bị chốt trong chum, nên y yên trí hết sức. Nhưng lúc này y thấy Nguyên Thông nhảy một cái lên cao những hai mươi trượng, y kinh hoảng vô cùng. Tuy nhiên y vẫn yên trí chàng không sao ra khỏi nơi đây, vì vậy y chỉ cười khỉnh hoài.
Một lát sau y thấy Nguyên Thông cứ lên cao từng bước như vậy, mới kinh ngạc không dám cười nữa. Y vội đứng dậy nhìn, hoảng sợ đến râu tóc dựng ngược.
Nguyên Thông nhảy mười mấy lần đã lên tới đỉnh vách đá, chàng đứng đó cười và nói:
- Lão ma, tiểu gia đã bảo Võ Lăng Biệt Phủ này có làm gì nổi ta được. Ngươi thực khôn quá hoá dại đã tiết lộ hết lai lịch của ngươi cho ta biết, chỉ sợ từ nay trở đi ngươi không còn mặt mũi nào trở về Chính Nghĩa Cung mà xưng tôn, xưng bá che lấp tai mắt thiên hạ nữa.
Vạn Gia Sinh Phật không hổ thẹn là một lão tinh quái. y chỉ hoảng sợ giây lát thôi rồi trở lại bình thường, liền cất giọng khinh thị đáp:
- Tiểu tử đừng có đắc chí vội, nếu ngươi dám hở lộ một chút việc của lão phu ngày hôm nay thì thế nào lão cũng làm cho lão già họ Vương, tên ăn mày họ Ngụy và cả gia đình họ Cổ sẽ bị nếm đủ thứ đau khổ mà chết. Lúc ấy ngươi sẽ ân hận suốt đời cho mà xem... Vả lại, lão phu đã gây danh dự bấy nhiêu lâu trong võ lâm rồi, khi nào người trên giang hồ lại tin lời nói của một tiểu tử như mi.
Lời nói của y rất có lý. Bây giờ người của Nguyên Thông không những đang lọt vào tay y, danh vọng của chàng đã kém xa y, lại thêm trước kia thiên hạ biết chàng phá khuấy Nam Minh Nhất Kiếm La Cống Bắc, nếu bây giờ không có chứng minh cụ thể mà chỉ dùng lời lẽ suông thì quả khó mà nói xấu được y và làm cho thiên hạ tin tưởng được. Nguyên Thông nghe đối phương nói xong đứng đờ người giây lát rồi ngượng nghịu bỏ đi luôn. Thấy hình bóng của Nguyên Thông đã khuất. Vạn Gia Sinh Phật quay đầu lại bảo Liên Hữu Tam rằng:
- Thằng nhãi họ Thẩm đã bỏ đi rồi. Nhưng chắc nó không chịu để yên đâu. Hiện giờ cơ quan biệt phủ này đã tiết lộ, bọn ngươi trong ba ngày phải cấp tốc dọn sang biệt đàn thứ hai, phong bế biệt phủ này lại, nhưng vẫn ngụy trang như thường.
Hữu Tam ngần ngại đáp:
- Xếp đặt Võ Lăng Biệt Phủ này tốn công như vậy, bây giờ huỷ đi thực đáng tiếc.
- Quí hồ thành việc lớn, khắp thiên hạ đâu đâu cũng ở trong bàn tay chúng ta, một nơi Võ Lăng Biệt Phủ này có nghĩ lý gì đâu.
Nói xong, y cũng rời khỏi Võ Lăng Biệt Phủ ngay. Không hiểu y đã đi đâu cả.
Hãy nói Nguyên Thông rời Võ Lăng Biệt Phủ, vừa đi vừa cảm thấy rầu rĩ lo âu. Tuy chàng đã được Vương Hoán chỉ điểm cho dùng Thiên Lý Tri m có thể giết được bọn giặc, nhưng nghĩ đến thù cha chưa trả được mà Vương Hoán và các người trong ổ ma, thời cơ cấp bách có khác gì nước ở đằng xa không sao dập tắt được ngọn lửa đang bốc cháy ở gần.
Chàng giở hết tốc lực ra đi một ngày đêm đã về tới Phong huyện vào khách sạn tìm Thiết Tâm Tú Sĩ. Nhưng Tăng Bật đã bỏ đi rồi. Phổ cây nói vì chờ chàng mãi không thấy nên Tăng Bật đã đuổi theo chàng rồi. Trước khi đi có dặn phổ cây là hễ chàng về thì bảo cứ lên Chính Nghĩa Chi Cung ở núi Cửu Nghi thì gặp y.
Thoạt tiên Nguyên Thông nghe thấy phổ cây nói như thế hoảng sợ vô cùng, nhưng sau chàng nghĩ lại không bao giờ Vạn Gia Sinh Phật ở chỗ công cộng ra tay đánh đập hay chém giết một người nào hết, chàng mới lại yên tâm.
Chàng trở về phong ngồi điều dưỡng vận công để lấy lại sức lực đã hao tổn trong mấy ngày qua. Chàng muốn nghĩ xem có cách gì trả thù, cứu người, phá tan ổ giặc một cách nhanh chóng hơn là tìm đủ ba người để hợp tấu Thiên Lại Tri m không.
Sáng sớm ngày hôm sau chàng đã lấy lại sức khoẻ như thường rồi, nhưng vẫn chưa nghĩ ra phương pháp nào giải quyết được, Vạn Gia Sinh Phật hiện đang có tên tuổi và dù Nguyên Thông nói thế nào cũng không ai tin. Trái lại, người ta còn hiểu lầm ông chàng vì ghen tức mà phái chàng ra sinh sự như thế.
Nguyên Thông cũng nghĩ đến nhân lúc Vạn Gia Sinh Phật đi lẻ loi một mình, giở võ công của mình ra chế ngự, rồi bắt y phải xưng tội và thu đủ chứng cứ chứng minh, lúc ấy mới đem ra công bố cho thiên hạ hay.
Nhưng làm sao mà biết được lúc y đi lẻ loi một mình, huống hồ lúc này đối phương đã biết có kẻ địch lợi hại là chàng rồi, tất nhiên phải canh phong cẩn mật hơn trước, vạn nhất đối phương từ nay cứ ngồi yên trong Chính Nghĩa Cung, tránh mặt không chịu gặp mình, như vậy có phải là lõ hết dịp may để trả thù không?
Nguyên Thông cứ nghĩ đi nghĩ lại hoài mà không sao nghĩ ra được một mưu kế hoàn hảo nào hêt. Sau cùng, chàng đành phải tạm nén lửa giận quyết định theo lời dặn của Nhất Tâm Cư Sĩ, về Lư Sơn để cùng La Tích Tố với Đàm Anh hợp sức nghiên cứu pho " Thiên Lại Tri m " rồi ba cây sáo trắng, xanh, tía hợp bích cùng đi phá Võ Lăng Biệt Phủ. Lúc ấy vật chứng đều có hết, không còn sợ lão ma Ứng Thành Luân độn thổ vào đâu nữa. Chàng quyết định như vậy, trong lòng mới yên một phần nào vội giở khinh công tuyệt mức ra trở về Lư Sơn. Không bao lâu chàng về tới một tiểu huyện ở chân núi Phù Sơn. Huyện ấy nhân số rất ít và trong thành cũng không có tửu lâu lớn nào. Chàng đành phải vào một tiểu khách điếm, nơi đây có bán cả thức ăn thức uống nữa. Khách ở đó không phải trả tiền phòng, quí hồ ở đó ăn 3 bữa là có giường ngủ, nếu khách không ăn quen thức ăn của tửu điếm, đi ra ngoài mua thức ăn mà dùng thì phải mới phải trả tiền phòng nhưng cũng rẻ lắm.
Nguyên Thông vào khách điếm xong, bảo phổ cây đem cơm nước vào trong phong. Trong lúc chàng đang ăn nhậu thì nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói:
- Phổ cây! có phòng rộng và sạch sẽ không?
Nguyên Thông nghe tiếng nói rất quen, vội để bát xuống chạy ngay ra kiếm người nọ.
–—
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiểu Sát Tinh
Giả Cổ Long
Tiểu Sát Tinh - Giả Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=tieu_sat_tinh__gia_co_long