Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Kim Trở Về
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 40: Củi Khô Lửa Cháy
T
riệu Nghị chỉ cảm thấy tim đập loạn, người nóng bừng, trong cơ thể có sự xúc động vừa quen lại vừa lạ, nó như con ngựa hoang, càng lúc càng không chịu để cậu khống chế.
Cô gái trước mặt da trắng như tuyết, mắt sáng như sao, nụ cười thản nhiên tựa cơn gió nhẹ say lòng người, tựa rượu nồng mê người, rõ ràng là gương mặt non nớt nhưng lại lộ ra sự quyến rũ khác lạ.
Nhất là hương thơm trên người cô, trong mùi hương ngào ngạt thơm ngát lại mang theo chút rượu thuần nhẹ nhàng, nó như bàn tay vô hình nhẹ nhàng trêu chọc thần kinh mẫn cảm của cậu, khiến cậu như say như mê, không kiềm chế được.
Đôi môi hồng như đóa hoa hơi mở giống như đang dụ dỗ cậu xâm nhập, cậu không kìm nổi, nhớ lại sự khoái hoạt khi ôm hôn Khổng Ngọc Phân, bụng dưới hơi căng thẳng, lửa nóng khó nhịn trong nháy mắt đã lan khắp người…
Yết hầu hơi động, cậu thầm nuốt một ngụm nước miếng, cuối cùng không kiềm chế nổi, cúi đầu muốn bắt lấy đôi môi hồng khiến cậu say mê.
Nhưng đến khi bờ môi Triệu Nghị sắp chạm vào môi cô, Cố Trường Khanh bỗng nhiên cười duyên dáng rồi lui về phía sau, nhìn cậu cười với vẻ nghịch ngợm, rất đáng yêu.
Triệu Nghị bị cô trêu chọc, lửa nóng không thể phát tiết nhưng nhìn khuôn mặt thanh thuần, quyến rũ của cô thì lại không giận nổi. Cậu dựa vào cửa phòng, nhìn cô cười bất đắc dĩ:
– Trường Khanh, em thật nghịch ngợm.
Cố Trường Khanh nghiêng đầu, tóc đen như tơ lụa phủ bên gò má, hai mắt sáng bừng, cô như vậy thực sự khiến tim người ta đập loạn.
Cô trừng mắt nhìn, mỉm cười nói:
– Nhớ đấy, lát nữa mời em khiêu vũ đầu tiên nhé!
– Được!
Triệu Nghị nhìn cô, có một cảm xúc xa lạ quanh quẩn trong lòng, vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, lúc này cậu sớm đã quên mất lời hứa với Khổng Ngọc Phân.
Cố Trường Khanh vỗ tay, tỏ ra rất vui cười cười, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi, đi được hai bước lại quay đầu lại nhìn cậu, thấy cậu vẫn đang dựa vào cửa nhìn mình thì cười thản nhiên:
– Nghỉ ngơi cho khỏe, em qua bên đó chờ anh.
Triệu Nghị cười gật đầu.
Cố Trường Khanh quay đầu lại, nụ cười trên mặt biến mất, bước về phía trước hai bước thì nghe được tiếng bước chân cực nhẹ ở góc cầu thang.
Rất nhẹ, rất nhẹ như là có người đang rón ra rón rén, nhưng chỉ cần để ý thì có thể nghe được.
Cố Trường Khanh cười cười, khỏi đoán cô cũng biết, vừa rồi nhất định Khổng Ngọc Phân vẫn trốn ở sau nghe lén, thấy mình rời đi lại lén xuống lầu, không muốn bị mình phát hiện.
Đi qua góc, trên cầu thang đương nhiên đã chẳng còn bóng dáng Khổng Ngọc Phân, Cố Trường Khanh làm bộ như chẳng biết gì. Khe khẽ hát, nhẹ nhàng rời đi. Đi xuống lầu, khóe mắt còn liếc thấy Khổng Ngọc Phân đang thập thò nhìn theo.
Cố Trường Khanh coi như không phát hiện, đi ra ngoài.
Nhưng sau đó cô lại nấp sau cửa, lén lút nhìn xem, quả nhiên Khổng Ngọc Phân lại lên lầu, đi về phòng Triệu Nghị.
Lòng Cố Trường Khanh có chút hưng phấn, mưu kế mình hao tâm tổn sức nghĩ ra, không tự mình xem thì coi sao được?
Lúc này, người hầu Triệu gia đều tập trung ở phòng tiệc để chiêu đãi khách mời, trong biệt thự chỉ để lại vài người hầu, mà đám người hầu đó đều đang chuẩn bị trong bếp, cho nên mấy động tác nhỏ của hai người đều không bị ai nhìn thấy.
– Triệu Nghị, rõ ràng cậu đã đồng ý sẽ mời mình khiêu vũ đầu tiên!
Cửa phòng ngủ của Triệu Nghị truyền đến tiếng chất vấn của Khổng Ngọc Phân, giọng nói sắc nhọn, chắc hẳn là đã giận.
Cố Trường Khanh lén nhìn theo, thấy Khổng Ngọc Phân kéo tay Triệu Nghị, còn mặt Triệu Nghị bị đầu Khổng Ngọc Phân ngăn cản nên cô không nhìn được vẻ mặt Triệu Nghị là thế nào.
Chỉ nghe thấy giọng của Triệu Nghị:
– Ngọc Phân, sao cậu lại ở đây?
Khổng Ngọc Phân cười lạnh:
– Đương nhiên cậu không muốn mình ở đây, như vậy đã không thấy được sự trở mặt của cậu.
– Ngọc Phân, cậu đừng nói khó nghe như vậy. Giọng Triệu Nghị mềm lại.
Người này chưa bao giờ nổi cáu với con gái, cũng không biết là ưu điểm hay là khuyết điểm.
Khổng Ngọc Phân bưng mặt như rất đau lòng:
– Triệu Nghị, sao cậu có thể đối xử với mình như vậy…
Triệu Nghị thấy cô rơi lệ, hoảng hốt, vội ôm vai cô:
– Cậu đừng khóc…
Khổng Ngọc Phân thuận thế dựa vào lòng cậu:
– Triệu Nghị, cậu biết rõ mình đối với cậu thế nào, cậu không thể đối xử với mình như thế được…
Nói xong, cô kiễng chân, ngẩng đầu hôn Triệu Nghị.
Triệu Nghị chỉ thoáng trố mắt rồi vội ôm chặt Khổng Ngọc Phân, điên cuồng hôn cô, nhiệt tình của Khổng Ngọc Phân cũng tăng vọt.
Hai người vừa ôm hôn, vừa không biết là cố ý hay vô ý mà chậm rãi đi vào phòng, một lát sau, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.
Cố Trường Khanh nhìn cánh cửa đóng chặt, lòng thoáng sợ run, sau đó xoay người chậm rãi đi xuống lầu.
Một người dùng tinh dầu kích dục, một người uống rượu say, lại bị mình khơi gợi lửa tình, củi khô lửa cháy, ở bên nhau sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Dùng đầu ngón chân cũng biết!
Cô xuống lầu, ra khỏi cửa.
Bên ngoài, ánh trăng bàng bạc, sao sáng như ngọc. Phía phòng tiệc truyền đến ánh đèn sáng rực cùng với tiếng khách khứa hoan hô, cười nói.
Cô đứng trên cỏ, nhìn sự náo nhiệt bên đó, đón lấy cơn gió nhẹ thổi tới, kinh ngạc ngẩn người.
Mọi thứ đều phát triển theo dự đoán của mình, mưu tính của cô đã thành công nhưng vì sao cô không thể vui.
Cô sờ sờ khuôn mặt hơi nóng lên của mình.
Hao hết tâm tư tính kế người khác, về sau có thể biến thành người âm hiểm, tàn nhẫn như Khưu Uyển Di và Khổng Khánh Tường không? Đến lúc đó, có khi nào ngay cả mình cũng không nhận ra mình…
Nhất thời, Cố Trường Khanh không tìm ra được đáp án.
Người càng ngày càng nóng, cố gắng cũng không khống chế được. Vừa rồi tiếp xúc với Triệu Nghị sau đó lại thấy Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân thân thiết đã khiến cô mặt đỏ, tim đập, hơi thở dồn dập. Tuy cô ở trong cơ thể 14 tuổi nhưng suy nghĩ đã lớn, cũng chẳng xa lạ gì với mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, buổi chiều đốt tinh dầu kia cũng có tác dụng với cô, thậm chí còn mạnh hơn.
Cô chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, lòng hoảng hốt, dường như khát vọng gì đó nhưng chính điều đó lại khiến cô phiền muộn.
Hai tay ôm vai, cô nghĩ, không được, không thể cứ thế này, nếu không sẽ xảy ra chuyện mất, cô phải tìm một chỗ để bình tĩnh lại.
Nghĩ đến đây, cô tạm thời dứt bỏ những suy nghĩ miên man trong lòng, chạy vào toilet dùng nước lạnh rửa mặt, thoáng bình tĩnh một chút, sau đó lại né tránh đám người, một mình đi đến góc hoa viên vắng vẻ ngồi. Định hóng gió để bình ổn cảm xúc của mình.
Ở hoa viên có một đôi tình nhân đang ôm hôn, thấy Cố Trường Khanh thì vội tách ra, thoải mái chào hỏi cô rồi lại đi vào phòng tiệc. Hoa viên lại khôi phục sự yên tĩnh.
Cố Trường Khanh ngồi xuống một chiếc ghế, hưởng thụ sự yên tĩnh này.
Gió nhẹ thổi qua từng đợt khiến lòng vốn nôn nao giờ dần bình tĩnh lại.
Đang lúc cô thở dài nhẹ nhõm thì phía sau bỗng truyền đến một giọng nói nghiêm túc mà trong sáng:
– Sao em lại ngồi đây một mình?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Kim Trở Về
Thập Tam Xuân
Thiên Kim Trở Về - Thập Tam Xuân
https://isach.info/story.php?story=thien_kim_tro_ve__thap_tam_xuan