Thiên Châu Biến epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11: Phi Đà Thành, Phỉ Lệ Đế Quốc(2)
hỉ một lát sau, một nồi canh măng to đã chui hết vào bụng hai người, Chu Duy Thanh cũng chỉ ăn có một phần ba, phần lớn đều được Thượng Quan Băng Nhi tiêu thụ. Ăn hết rồi, nàng còn có chút luyến tiếc đưa đầu lưỡi phấn hồng dễ thương liếm liếm môi (DG: kute quá). Ở trong quân doanh là cơm tập thể, nồi to bát lớn,lấy đâu ra mỹ vị như vậy đây?
Có chút xấu hổ ngẩng đầu liếc Chu Duy Thanh một cái, Thượng Quan Băng Nhi vừa hay nhìn thấy Chu Duy Thanh đàng hoàng ngồi gặm lương khô, tiểu cô nương vốn thiện lương trong lòng không khỏi một trận áy náy. Nàng nghĩ tới mình lúc trước còn không cho người ta đồ ăn, cuối cùng ngược lại là ăn gần hết thức ăn ngon của người ta, mặt cười khẽ nóng lên, cúi đầu không nói.
Chu Duy Thanh nhẹ giọng hỏi: "Ăn ngon chứ?"
"Ừ." Thượng Quan Băng Nhi khẽ gật đầu. (DG: chỗ này khẽ cúi đầu e lệ chứ sao lại khẽ vuốt cằm nhỉ? thôi kệ tác giả| Biên: đã sửa lại, do convert nhầm, sr. )
Chu Duy Thanh cười, tiếp tục dùng thanh âm tràn đầy hấp dẫn nói: "Ta sau này mỗi ngày nấu cho ngươi ăn có được không?"
Thượng Quan Băng Nhi lần nữa gật đầu.
Chu Duy Thanh thanh thanh âm mang theo mấy phần bẽn lẽn: "Vậy ngươi xem ta ra phòng khách vào phòng bếp đều dễ nhìn, có phải là nên cho ta một cơ hội theo đuổi ngươi không?"
Bởi vì thói quen của mấy câu trước, Thượng Quan Băng Nhi cơ hồ là theo bản năng gật đầu: "Ừ. A! Không được."
Thượng Quan Băng Nhi lúc này mới kịp phản ứng, nhảy bật người dậy, muốn giận dữ mắng cho Chu Duy Thanh một trận, lại thấy hắn hai tay ôm đầu, cả người ngồi co ro dưới đất, bộ dạng vô cùng ủy khuất, nói vội: "Không được thì cũng không nên đánh người a!"
Bước tới đá vào mông hắn một cước, Thượng Quan Băng Nhi vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Ai muốn đánh ngươi? Lên đường tiếp."
Hai người lần nữa lên đường, mặc dù Thượng Quan Băng Nhi đối với Chu Tiểu Bàn vẫn hờ hững, nhưng có canh măng sương lúc nãy làm đệm, cũng không cách nào dùng mặt lạnh với hắn nữa.
"Doanh Trưởng, chúng ta đây là muốn đi chỗ nào a? Ngươi cũng nên cho ta biết chứ." Chu Duy Thanh tò mò hỏi.
Thượng Quan Băng Nhi liếc hắn một cái, nói: "Đi Phi Đà thành, Phỉ Lệ đế quốc."
Chu Duy Thanh sửng sốt, hắn không nghĩ tới Thượng Quan Băng Nhi lại dẫn hắn đi xa như vậy, khó trách lúc trước nàng nói giai đoạn huấn luyện tân binh mấy tháng cũng không về kịp tham gia được.
Phỉ Lệ đế quốc cùng Thiên Cung đế quốc giáp nhau, ở phía Đông Bắc Thiên Cung đế quốc, cùng với đế quốc nhỏ như Thiên Cung đế quốc bất đồng, Phỉ Lệ đế quốc tính ra chính là một trong các đế quốc cực lớn đương thời, lãnh thổ cơ hồ lớn hơn Thiên Cung đế quốc gấp trăm lần. Trong số các nước ở khu vực Tây Phương của Hạo Miểu đại lục, Phỉ Lệ đế quốc cùng với Khắc Lôi Tây đế quốc, một nước lớn giáp với Bách Đạt đế quốc ở phía nam Thiên Cung đế quốc, xưng Tây Phương song hùng. (DG: nói chung là 2 nước lớn Phỉ Lệ và Khắc Lôi ở 2 đầu, Bách Đạt và Thiên Cung bị kẹp giữa, trong đó Bách Đạt gần Khắc Lôi nên chịu ảnh hưởng của Khắc Lôi, Thiên Cung gần Phỉ Lệ cũng đồng dạng)
Về phần Phi Đà thành trong lời nói của Thượng Quan Băng Nhi Chu Duy Thanh cũng có biết, Phi Đà thành là trọng trấn phương nam của Phỉ Lệ đế quốc, ở cả Phỉ Lệ đế quốc cũng đứng trong hàng ngũ năm thành phố lớn nhất, kích thước gần như gấp mười lần Thiên Cung thành, cực kỳ phồn hoa.
Thiên Cung đế quốc cùng Phỉ Lệ đế quốc tương đối giao hảo, cũng như Khắc Lôi Tây đế quốc tương đối gần Bách Đạt đế quốc, trừ Thiên Cung, Khắc Lôi Tây, Bách Đạt, Phỉ Lệ đế quốc ra trong khu vực còn có mấy nước nhỏ, đem hai đại đế quốc tách ra, nếu không phải như thế, sợ rằng với quan hệ vốn không hài hòa của hai đế quốc đã sớm đã bộc phát chiến tranh đại quy mô rồi.
"Đi Phi Đà thành? Xa như vậy! Mặc dù chúng ta tốc độ chạy rất nhanh, nhưng cứ tiếp tục như thế này, thì không có mười ngày, tám ngày cũng không đến nơi a! Sao không thuê một chiếc xe ngựa? Chỉ năm ngày không hơn không kém đã đến nơi rồi." Bọn họ chạy tốc độ tuy rằng rất nhanh, nhưng vẫn không thể so sánh cùng tuấn mã, từ Thiên Cung thành đi Phi Đà thành có tuyến xe ngựa hành khách, so với bọn hắn chạy bộ nhanh hơn một chút.
Thượng Quan Băng Nhi lườm hắn, nói: "Ngồi xe ngựa không tốn tiền sao? Mỗi người hai kim tệ đấy. Chúng ta đi đường nhiều nhất cũng chỉ tốn lương khô, hai người cùng đi cũng không tốn đến một kim tệ."
Chu Duy Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, "Doanh Trưởng, thật không nghĩ tới, ngươi còn là một tiểu thần giữ của. Ngươi thật sự là quốc gia lương đống a, là Thiên Châu sư trẻ nhất của đế quốc, lại là Tử tước, mỗi tháng ngươi cầm bổng lộc là một trăm tám mươi kim tệ a. Còn tiếc mấy kim tệ này ư?"
Thượng Quan Băng Nhi nói: "Kim tệ hợp lý nhất là dùng ở trên lưỡi đao. Thiên Châu sư chúng ta tu luyện cần xài rất nhiều tiền, đế quốc đã vì chúng ta giao ra nhiều như vậy, tự chúng ta chẳng lẽ còn không nên tiết kiệm một chút sao? Huống chi, ngươi mới vừa trở thành Thiên Châu sư, đi một đoạn đường xa như vậy, cũng có thể thích ứng tốt hơn với việc sử dụng Thiên châu năng lực."
Chu Duy Thanh giơ ngón tay cái lên, hướng Thượng Quan Băng Nhi khoa tay múa chân. Thượng Quan Băng Nhi nghi ngờ hỏi: "Ngươi làm gì đấy?"
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: "Cưới ngươi làm vợ thật sự là hạnh phúc."
Thượng Quan Băng Nhi sắc mặt run lên, "Ngươi lại muốn ăn cháo lươn có phải không?"
Chu Duy Thanh tức thời đổi đề tài, "Doanh Trưởng, ta sai rồi. Nói đi, chúng ta tới Phi Đà thành làm gì?"
Thượng Quan Băng Nhi không nhịn được lại muốn đánh hắn hai cái, người này đúng là dũng cảm nhận sai, kiên quyết … không thay đổi. ( ) )
"Chúng ta đi tìm vận may. Viên bổn mạng châu thứ hai của ta cũng là vừa mới có, ngươi cũng chưa có thác ấn, ngưng hình. Thiên Cung đế quốc chúng ta lại không có Ngưng hình sư cùng phân điện Thác ấn cung, chỉ có đến thành phố lớn của nước lớn mới có. Phi Đà thành là gần đây nhất."
Nghe nàng vừa nói như thế, Chu Duy Thanh không khỏi tinh thần đại chấn, "Doanh Trưởng, ngươi nói ta thác ấn kỹ năng gì cho tốt? Ngưng hình khôi giáp ngươi không cho, vậy ngươi tính toán để cho ta ngưng hình cái gì?"
Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói: "Nào có dễ dàng như ngươi nghĩ vậy. Không nói trước có thể hay không gặp được ngưng hình quyển trục và thác ấn thiên thú thích hợp, cho dù gặp được, tiền của chúng ta cũng chưa chắc đủ. Cho nên ta mới nói là đi tìm vận may. Đối với chúng ta Thiên Châu sư mà nói, Thể châu ngưng hình, Ý châu thác ấn thật sự quá trọng yếu, chỉ có hoàn thành hai loại tăng cường này, mới có thể đem thực lực bản thân toàn bộ phát huy. Ngươi phải nhớ kỹ chúng ta đã ước định ba điều, không có lệnh của ta, không thể dễ dàng hiển lộ Thiên Châu sư thân phận, nhất là không để cho người lạ thấy biến Thạch Miêu Nhãn Ý châu của ngươi. Có nghe không?"
"Nghe, ta dĩ nhiên nghe lời ngươi!" Chu Duy Thanh lập tức đáp ứng một tiếng. Lúc này tâm tình của hắn rất là hưng phấn, không nói trước ngưng hình, thác ấn có thể hay không thành công, dù đi cho biết một chút rồi về cũng tốt. Từng bước đi vào thế giới Thiên Châu sư, cảm giác như vậy vô cùng cao hứng, lúc này lên đường tựa hồ cũng không thấy mệt mỏi.
Thượng Quan Băng Nhi nhìn thoáng qua thứ bởi vì thi triển Phong Hệ Thiên lực mà hiện ra trên cổ tay trái Chu Duy Thanh, vì là ban ngày nên có màu xanh biếc Biến Thạch Miêu Nhãn bảo thạch, than nhẹ một tiếng, nói: "Thiên phú của ngươi vô cùng tốt, nhưng là, ngươi Ý châu thác ấn cũng đồng dạng là đại phiền toái. Có năm thuộc tính, cũng nghĩa là ngươi mỗi quả Ý châu phải tiến hành năm lần thác ấn, số tiền bỏ ra, sợ rằng thủ đô đế quốc cũng không chống đỡ nổi. Nhất là trong các thuộc tính của ngươi còn có hắc ám, không gian hai loại thượng vị thuộc tính cùng với thuộc tính căn bản không biết nên thác ấn cái gì thiên thú tà ác thuộc tính. Ngươi tương lai tu luyện nếu so với phổ thông Thiên Châu sư hơn khó khăn gấp trăm lần."
"Ta sở dĩ không để cho ngươi trước mặt người khác hiển lộ Biến Thạch Miêu Nhãn, chính là sợ Thiên Châu sư khác sau khi thấy thiên phú của ngươi sẽ đối với ngươi bất lợi, càng là Thiên Châu sư thiên phú tuyệt hảo lại càng dễ chết yểu. Trừ phi..."
Thiên Châu Biến Thiên Châu Biến - Đường Gia Tam Thiếu Thiên Châu Biến