Chương 39 - Cuộc Hẹn
au đó, vào đêm hôm ấy, Đồ Đệ đã tẩu thoát bằng đường hầm mèo.
Bert, vẫn còn mang tất cả mọi bản năng của mèo, thích đi lang thang vào ban đêm, và dì Zelda để cửa ở bùa khóa một Chiều. Điều này cho phép Bert đi ra nhưng không thứ gì đi vào được. Kể cả Bert. Dì Zelda rất cẩn thận trước bọn Giun nhép và Hồn ma Đầm lầy đi lạc.
Vì vậy, khi tất ca mọi người, ngoại trừ Đồ Đệ, đã ngủ say và Bert quyết định đi ra ngoài dạo đêm, Đồ Đệ nghic nó có thể đi theo con vịt. Đó là một cú ép mình đến xẹp lép, nhưng Đồ Đệ, vốn ốm tong ốm teo như con rắn và luồn lách giỏi gấp đôi rắn, đã bò quằn quại qua không gian chật hẹp ấy. Trong khi bò, Hắc Pháp thuật vương trên áo thụng của nó đã Giải bùa đường hầm mèo. Chẳng bao lâu sau gương mặt đỏ rần của nó ló ra khỏi đường hầm, phơi ra làn không khí ban đêm lạnh buốt. Bert đón nó bằng một cú mổ săc bén ngay mũi, nhưng Đồ Đệ không hề chùn bước. Nó sợ bị kẹt trong đường hầm với đôi bàn chân vẫn còn ở trong nhà trong khi cái đầu lại thò ra ngoài còn nhiều hơn là sợ Bert. Nó có cảm giác là sẽ không có ai vội vã lôi nó ra nếu như nó bị kẹt. Vì vậy nó mặc kệ con vịt tức giận, và với một cố gắng phi thường, nó trườn bứt ra.
Đồ Đệ lao thẳng tới bến đáp xuồng, bị Bert dí theo sát gót, cố túm lấy cổ áo nó lần nữa, nhưng lần này Đồ Đệ đã sẵn sàng đối phó với cô nàng. Sôi máu, nó đập văng con vịt xám ra, khiến cô nàng té dập xuống đất và bị bầm thê thảm ở một bên cánh.
Quai thú Magog đang nằm duỗi hết cỡ trong xuồng, nhủ khì trong lúc tiêu hóa tất cả năm mươi sáu con Bọ Lá chắn. Đồ Đệ thận trọng bước qua con vật. Tật nhẹ nhõm cho nó, con vật không bị phiền - tiêu hóa là việc mà quái thú Magog vốn rất coi trọng. Mùi nhớt của Magog xộc vào tận đáy cổ họng Đồ Đệ, nhưng nó cầm mái chèo dính đầy nhớt lên và lẹ làng chèo ra xa Xẻo Mương, hướng về phía ma trận những kênh rạch chằng chịt, giăng dọc ngang Đầm Cỏ thô và có thể sẽ đưa nó ra Rạch Nước Sâu.
Khi bỏ lại ngôi nhà tranh ở đằng sau và đi vào vùng nước mênh mông, ngập ánh trăng của đầm lầy, Đồ Đệ bắt đầu cảm thấy sờ sợ. Với quái thú Magog đang ngủ, Đồ Đệ cảm thấy không được bảo vệ đến cùng cực và nó nhớ lại tất cả những chuyện rợn gai óc mà nó đã nghe kể về đêm khuya ở đầm lầy. Nó ráng chèo êm hết cỡ, sợ khuấy động cái gì đó không muốn bị khuấy động. Hoặc tệ hơn, cái gì đó đang chờ để bị khuấy động. Khắp xung quanh, nó đều nghe thấy những âm thanh của đầm lầy về đêm. Nó nghe thấy tiếng rú rít bị nghẹn lại dưới lòng đất của một bầy Giun nhép khi chúng đang hè nhau kéo một con mèo đầm lầy vô ý xuống Bãi Lún. Và rồi sau đó nó nghe thấy tiếng quờ quạng và ì ọp kinh hồn khi hai con Đỉa nước to cộ ráng quặp miếng đệm vòi hút của chúng vào đáy xuồng và nút với chai, nhưng chúng phải nhả ngay ra tức thì do mớ tàn dư dãi nhớt của quái thú Magog.
Sau khi bọn đỉa nước chuồn đi được một lúc, một con Oán than Đầm lầy xuất hiện. Mặc dù con này chỉ là một màn sương nhỏ màu trắng, nhưng nó ra ám khí nặng nề, nhắc Đồ Đệ nhớ tới cái hang ẩm nấp của DomDaniel. Con Oán than Đầm lầy ngồi xuống ngay đằng sau lưng Đồ Đệ và bắt đầu rên rỉ than khóc một bài hát ai oán bất tận, rức óc nhất mà Đồ Đệ từng nghe. Tiếng hát cứ xoáy xoáy khoan khoan vào đầu nó "Weerrghh-derr-waaaah-doooooooo...Weerrghh-derr-waaaah-doooooooo" cho tới khi Đồ Đệ cảm thấy muốn phát điên.
Đồ Đệ cố dùng mái chèo để gạt con Oán than Đầm lầy đi, nhưng con vật duỗi thẳng màn sương rên rỉ của nó ra, làm chiếc xuống chòng chành và suýt hất Đồ Đệ xuống dòng nước đen. Và cái tiếng hát ai oán rỉa rói đó cứ tiếp tục rỉ rả, pha chút chế giễu, bởi vì bây giờ con Oán than Đầm lầy biết rằng mình đang lôi kéo được sự chú ý của Đồ Đệ:"Weerrghh-derr-waaaah-doooooooo...Weerrghh-derr-waaaah-doooooooo...Weerrghh-derr-waaaah-doooooooo..."
"Im ngay!" Đồ Đệ thét lên, không thể chịu nổi cái âm thanh đó thêm một giây nào nữa. Nó thọc hai ngón tay vào tai và bắt đầu hát rống lên, đủ to để dập tắt cái tiếng eo ma quỷ kia.
"Tao không nghe, tao không nghe, tao không nghe," Đồ Đệ hét, căng hết cỡ buồng phổi của nó, trong khi con Oán than Đầm lầy chiến thằng quay vòng vòng trong xuồng, hài lòng với một đêm làm việc của mình. Thông thường con Oán than Đầm lầy phải mất lâi hơn nhiều mới hạ được một Tay Non nớt thành kẻ bạc nhược lắp bắp, nhưng tối nay nó đã gặp may. Sứ mạng đã hoàn thành, con Oán than Đầm lầy ép mình thành một làn sương mỏng và trườn đi để tiêu nốt thời gian còn lại trong đêm bằng cách mãn nguyện treo mình trên bãi lầy yêu thích của nó.
Đồ Đệ cứ gan lì trèo tiếp, không còn quan tâm nữa đến những Bóng ma Đầm lầy, lũ Bọ quái và một dãy Ma trời đầy xúi giục, cứ chập chờn quanh xuống của nó suốt mấy tiếng liền. Đến lúc này Đồ Đệ không còn bận tâm tới cái gì nữa, miễn là cái con kia đừng hát.
Khi mặt trời nhô cao trên những đoạn kênh rạch ở tuốt đằng xa của Đầm Cỏ Thô, Đồ Đệ nhận ra mình đã bị lạc một cách vô vọng. Nó đang ở giữa đầm lầy bao la, không một điểm mốc - với nó, tất cả mọi thứ đều giống hệt nhau. Nó trèo rũ rượi từ trước, không biết làm gì khác hơn, và đến trưa thì mò được đến một dòng nước rộng, thẳng băng, trông đúng như sẽ dẫn tới một nơi nào đó hơn là hòa dần vào một khúc sông tràn trề khác. Kiệt sức, Đồ Đệ rẽ vào thượng nguồn của Rạch Nước Sâu và chậm chạp hướng sông. Việc khám phá ra con Trăn Đầm lầy khổng lồ đang quằn quại ở dưới đáy Rạch và đang cố duỗi thẳng thân mình ra gần như chẳng khiến Đồ Đệ phiền lòng chút nào. Nó mệt đến độ chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm nữa. Nhưng nó cũng rất cương quyết. Nó có một cuộc hẹn với DomDaniel, và lần này nó sẽ không đời nào làm hỏng việc. Rất chóng vánh thôi, Nữ hoàng sẽ phải hối tiếc. Tất cả bọn chúng sẽ phải hối tiếc. Nhất là con vịt.
o O o
Sang hôm đó, trở lại ngôi nhà tranh, không ai có thể tin là thằng bé Đồ Đệ đã ép mình trốn qua đường hầm mèo rồi.
"Em tưởng đầu nó bự thế làm sao mà chui lọt chứ,"Jenna nói đầy khinh bỉ.
Nicko chạy ra tìm kiếm ngoài đảo, nhưng nó lập tức trở về ngay.
"Xuồng của Thợ Săn đi mất rồi," nó nói, "mà xuống đó nhanh lắm. Lúc này chắc nó đã cao chạy xa bay."
"Chúng ta phải ngăn nó lại," Con Trai 412 nói, nó biết quá rõ là một đứa như Đồ Đệ thì nguy hiểm đến cỡ nào, "trước khi nó báo cho bất cứ ai biết chỗ chúng ta đang ở đâu, đó là điều mà nó sẽ làm ngay khi có thể."
Thế là Jenna, Nicko và Con Trai 412 lấy xuồng Muriel Hai và lên đường tìm Đồ Đệ. Khi mặt trời mùa xuân nhợt nhạt nhú lên khỏi Đầm Cỏ Thô, rải những mảng sáng dài xuống khắp những bãi lún và bãi lầy, chiếc xuồng Muriel Hai thô kệch đưa chúng đi qua ma trận những kênh và rạch. Xuồng lướt chậm rì và đều đều, quá lâu đối với Nicko, nó thừa biết xuồng của Thợ Săn chắc chắn đã đi được quãng đường tương tự với tốc độ nhanh ra sao. Nicko nhóng mắt không ngừng kiếm tìm bất cứ dấu hiệu nào của chiếc xuồng đen, thon hẹp, thầm mong sẽ thấy nó bị chổng ngược trong một bãi lún của Giun Nhép hoặc đang trôi bơ vơ một mình dọc theo một con rạch nào đó, nhưng thật thất vọng, nó chẳng thấy gì ngoài một khúc gỗ dài, đen trùi trũi, chỉ làm thoáng lóe lên chút xíu hy vọng.
Chúng dừng lại một chút để ăn phó mát dê và bánh mì kẹp cá hộp bên cạnh vũng sình của con Oán than Đầm lầy. Nhưng không có con gì làm phiền chúng vì bọn Oán than Đầm lầy đã đi từ lâu, đã tan thành hơi nước trong hơi ấm của mặt trời đang lên.
Đến khoảng đầu giờ chiều và một cơn mưa bụi xám xịt đổ xuống thì cuối cùng, chúng cung đã chèo vào được Rạch Nước Sâu. Con Trăn Đầm lầy nằm lờ đờ ngủ gật trong bùn, ngập một nửa trong làn nước lờ phờ của đợt thủy triều vừa mới rút. Thật nhẹ nhõm biết bao cho những cu dân trên xuồng, con trăn mặc kệ xuồng Muriel Hai và nằm chờ đợt cá mới do thủy triều lên sẽ đưa vào. Thủy triều thật thấp, và chiếc xuồng ở hẳn bên dưới hai bờ dốc nhô vút lên, vì thế cho nên mãi cho tới khi chúng quẹo gắt nơi khúc quanh cuối cùng của Rạch Nước Sâu thì Jenna, Nicko và Con Trai 412 mới thấy một thứ đang chờ chúng.
Chiếc Phục Thù.
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật