Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 40
“A
, anh đã về dọn dẹp rồi.” Vừa vào cửa Diệp Vũ nhìn cửa sổ sáng bóng, không nén nổi kinh ngạc.
“Bây giờ bà xã em là hoàng thái hậu, tiểu nhân nào dám cho ngài cơ hội động thủ, dĩ nhiên là phải dọn dẹp nahf cửa rồi mới đi tiếp giá.”
“Bổn cung rất hài lòng.”
Tiêu Triệt đỡ cô ngồi lên ghế sofa, sau đó đưa đầu về phía bụng cô, “Anh nghe thấy nhịp tim của mấy đứa.”
“Anh có thể trò chuyện với bọn nó, có lẽ sẽ nể mặt phản ứng với anh đấy.”
“Thật!”
“Ừ.”
Trung tá nào đó vừa đặt tay lên bụng vợ mình, nghiêm túc nói: “Các bảo bối, ba là ba các con, các con ở trong bụng mẹ phải ngoan, mẹ một mình rất vất vả.”
Bụng đột nhiên động, dường như có một bàn chân nhỏ đạp qua, Tiêu Triệt vui vẻ, “Động đậy rồi.”
“Đồ ngốc.”
“Bảo bối thật biết nghe lời, biết ba một lần được về cũng không dễ dàng, thật biết nể tình.”
Đứa bé lại động đậy, thực sự rất nể tình.
“Đừng đắc ý, nhanh chóng dọn dẹp rồi nấu cơm, em đói rồi.”
“Bà xã giao phó, nhất định phải đáp ứng rồi. Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ đi nấu cơm.”
Nhìn Trung tá nào đó cởi quân trang xuống, sau đó kéo tay áo sơ mi, mặc tạp dề vào đi vào phòng bếp, Diệp Vũ không nhịn được cười, đỡ hông mình từ trên ghế sofa, đi tới cửa phòng bếp.
“Bà xã, em ngồi xem tivi là được rồi, anh sẽ nấu rất nhanh.”
“Em tới trông chừng anh.” Trời biết lần sau gặp là bào giờ, phải nhìn mới được.
Tiêu Triệt sợ run lên, đi tới ôm vợ, thật sự cảm thấy hổ thẹn nói: “Bà xã, thật xin lỗi, để em một mình cực khổ rồi.”
“Ít nịnh nọt, em chờ ăn cơm, nhanh chóng nấu ăn đi.”
“Tuân lệnh, nếu không anh mang ghế tới đây cho em ngồi ở cửa nhìn?”
“Đừng ảo tưởng mình rất đẹp trai, hai mắt em còn phải đi xem tivi, không đảm đương nổi vai trò người giám sát đâu.”
“Không thể đi, anh chính là một người đẹp trai trong quân đội.”
“Đồ tự mãn.” Diệp Vũ cười đẩy mặt anh ra, đá chân qua, “Nhanh nấu cơm đi, chán ngắt.”
Tiêu Triệt nhìn vợ thắm thiết một cái, sau nhanh tay nhanh chân đi vào bếp.
Diệp Vũ đỡ eo dựa vào khung cửa nhìn anh bận bịu, đột nhiên có cảm giác không rõ, dường như giấc mơ đột nhiên biến thành sự thật, cảm giác thế nào cũng giống như giả.
“Lần nghỉ phép này được mấy ngày?”
“Ba ngày.”
“Thật ít.”
“Bà xã, em tham gia hết hôn lễ của bạn bè ở chỗ ba mẹ sao?”
“Thì sao?”
“Theo thực tế, anh cảm thấy em qua đó, có lẽ thực tâm mà nói, anh chỉ muốn em ở lại thành phố XX, như vậy anh nghỉ phép còn có thể trở lại liếc mắt nhìn.”
“Em ở lại XX.” Diệp Vũ nói không chút do dự.
“Bà xã ~” Trung tá nào đó cảm động đến chết.
“Đừng kích động quá. Em kỳ thực đã nghĩ ngộ nhỡ lúc em sinh con đúng lúc anh đang nghỉ phép thì phải kéo anh đi theo chịu tội, để cho anh cảm nhận một chút sự vĩ đại của người làm mẹ, củng cố thật tốt đại vị gia đình trong tương lai không thể nào lay chuyển được.”
Tim Tiêu Triệt vừa nóng vừa lạnh, mặc dù vợ anh trước sau như một đều đùa cợt không nghiêm túc, nhưng nói gần nói xa cũng lộ ra săn sóc dịu dàng. Anh đè nén tâm tình, mới dùng giọng điệu như không có việc gì nói: “Bà xã em không cần phải lo lắng, địa vị của em trong gia đình chúng ta tuyệt đối sẽ không thay đổi. Anh lấy vinh dự quân nhân ra thề.”
“Ừ. Vậy em an tâm rồi.”
“Đó là đương nhiên, bà xã vĩnh viễn đúng.”
“Nếu như có sai lầm thì sao?”
“Mời tham khảo câu trên (vợ luôn đúng ý mờ)”.
“Có giác ngộ.”
“Giác ngộ này là chắc chắn rồi, bà xã vì anh nâng một ngọn núi, ở nhà anh phải lấy em làm chủ.”
“Thì ra, nếu em không gánh ngọn núi này giúp anh, em sẽ không được đối xử tốt. Đồng chí Trung tá, có cần phải thực tế như vậy không hả?”
“Bà xã, em đừng như vậy, khó khăn lắm anh mới nhạy cảm được một chút, em không thể có chút khẩu khí, anh là thật tâm thật ý.”
“Đả kích anh là vui thú lớn nhất trong cuộc đời em, nửa đời sau của em chỉ chờ vào niềm vui thú này thôi, anh không muốn à?” Diệp Vũ như thật như giả cười hỏi.
“Bà xã, em cứ đả kích thoải mái, lực kháng cự đả kích của anh cũng có tiêu chuẩn nhất định.” Tiêu Triệt quả thật là mở cờ trong bụng.
“Nhìn xem anh lên mặt.”
“Bà xã, mở miệng nếm, nhìn ăn không ngon.”
Diệp Vũ há mồm nuốt miếng cà tím trên đũa anh, gật đầu, “Tạm được, tay nghề không giảm.”
“Không thể so sánh với bà xã, em chính là một cao thủ thâm tàng bất lộ ở cổ đại, thật tốt, chỉ có thể ngưỡng mộ.”
“Người khác có thể ngưỡng mộ, anh không thể.”
“Tại sao?”
“Anh chỉ có thể yêu em.” Diệp Vũ làm như đương nhiên nói.
Tiêu Triệt lập tức đính chính lại lời nói: “Nói không sai, anh chỉ có thể yêu em, bà xã anh vĩnh viễn yêu em.”
“Khẩu hiệu kêu to cũng vô dụng, muốn dùng hành động thực tế làm cam kết thực hiện. Nói hay đến mấy dù không thực hiện cũng bằng chưa nói.”
“Xin Đảng và nhân dân yên tâm, con nhất định làm được.”
Diệp Vũ che miệng cười hì hì không ngừng.
“Bà xã, em đứng nửa ngày rồi, nhanh đi nghỉ đi, nếu không anh mang ghế vào.”
“Ừ, mang đi, em lười di chuyển.”
Tiêu Triệt vội vàng chạy đi, trực tiếp khiêng một chiếc ghế sofa từ trong phòng khách đi đến cửa phòng bếp, nói: “Bà xã, em ngồi đi, cái này rất thoải mái.”
Diệp Vũ ngồi lên như lão phật gia lâm triều.
Chờ sau khi Trung tá nào đó nấu cơm xong, trước tiên đỡ bà xã đến phòng ăn, sau đó mang thức ăn lên bàn, đặt ghế sofa lại ở chỗ cũ, cuối cùng mới ăn cơm tối với bà xã.
“Bà xã, em đã lấy lại được khẩu vị, anh rất yên tâm.”
“Khẩu vị của em vẫn rất tốt.”
Không phải mấy tháng đầu vẫn còn ói đó sao?”
“Nôn nghén là chuyện khó tránh khỏi, em vẫn cố gắng ăn.”
“Bây giờ em rất mượt mà*” (*béo tốt sao, hắc hắc)
“Không cho phép anh chê em béo.”
“Sao có thể, bây giờ em trông xinh đẹp lên rất nhiều, còn nói phụ nữ nhiều thịt ôm mới thoải mái.” Trung tá nào đó bộc lộ lời trong lòng.
Diệp Vũ trùng mắt nhìn anh một cái, “Ăn cơm của anh đi.”
“Ai, bà xã, cái này….” Đồng chí Trung tá nằm bò lên người bà xã mình, “Không phải chỉ cần chú ý ba tháng đầu thôi sao?.Bây giờ cũng đã bốn tháng, không sao chứ?”
Diệp Vũ trực tiếp thưởng cho anh một cái tát, “Có thể ăn cơm thật ngon không?”
“Bây giờ đóng cửa gia đình hài hòa…”
“Không nghiêm túc tối nay ngủ một mình.”
“…” Trung tá nào đó mặt mày hớn hở, dùng sức hôn chụt một phát lên mặt bà xã, “Vợ anh hiểu anh nhất.”
Diệp Vũ dở khóc dở cười lườm anh vài cái, nhưng khóe miệng cũng hiện nụ cười, có một người đàn ông ở bên cạnh mình ăn vạ mình thật sự cũng là một loại hạnh phúc.
Sau khi ăn xong, Tiêu Triệt gọt trái cây cho bà xã ăn, cùng xem tivi ở phòng khách hưởng thụ cuộc sống.
Diệp Vũ nhìn người nào đó đang giúp mình xoa bóp hai chân, đá đá anh, “Là một quân nhân chuyên nghiệp như anh, đã luyện tay qua bao nhiêu người rồi?”
“Người của đội anh cũng coi như là một, anh thiệt thòi lớn rồi.”
Diệp Vũ vui vẻ, “Người ta chịu để cho anh luyện tay cũng đã đủ hy sinh, chứ với sức lực này của bọn anh, không luyện tập thì ai chịu nổi.”
“Đám tiểu tử kia chân đều thối, xông chết anh.”
“Ha ha…”
Tiêu Triệt nhìn bà xã mình cười vui vẻ, trong mắt tình cảm dịu dàng. Đây là vợ anh, người phụ nữ giúp anh làm công việc nội trợ, sinh con dưỡng cái, cũng là người anh chọn đặt ở trong lòng.
“Sao nhìn người ta như vậy, thật đáng sợ.” Diệp Vũ bị anh nhìn, mặt dần có chút nóng lên, tim cũng nhảy nhót không ngừng.
“Diệp Vũ, anh yêu em, anh sẽ đối xử với em thật tốt.”
Diệp Vũ ở bên phẩy phẩy tay, liếc mắt, tức giận nói: “Nổi da gà.”
Tiêu Triệt cười nói: “Bà xã, em xấu hổ, thật hiếm thấy.”
“Cút.” Diệp Vũ thẹn quá hóa giận đá anh một cái.
Tiêu Triệt bắt được cái chân không an phận của cô, dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn chân cô hai cái.
“Ha…đừng có mà làm chuyện xấu… haha…”
“Bà xã, anh thích nhìn em cười.” Tiêu Triệt buông chân cô ra, nghiêm túc nhìn cô nói từng từ từng chữ.
Diệp Vũ còn đang cười vui vẻ, còn chưa kịp dừng, nhất thời cũng không nói chuyện được.
Tiêu Triệt vào nhà vệ sinh rửa tay, làm nóng, sau đó quay lại phòng khách dính lấy vợ trên ghế sofa.
“Bà xã nhớ anh không?”
“Ừ.”
“Rốt cuộc là nhớ hay không nhớ?”
“Nhớ.”
“Nhớ bao nhiêu?”
Diệp Vũ suy nghĩ một chút, sau đó cười tủm tỉm nhìn Trung tá nào đó nói: “Em nằm mơ đều biến anh thành bao cát để đánh, anh nói xem là nhớ bao nhiêu?”
“Bà xã, em nhớ nhung cũng thật quá khác biệt với người khác.” Trung tá nào đó bái phục.
“Hừ, là ai hại em bụng to như vậy?” Diệp Vũ oán hận đập đập bả vai anh.
Tiêu Triệt ôm cô cười, “Anh không đúng, nhưng điều này cũng đủ chứng minh lực chiến đấu của anh rất mạnh, một quả pháo trúng bốn mục tiêu, đúng là quá lợi hại.”
Diệp Vũ thưởng cho anh một cái tát, “Có cần mặt nữa không?”
“Cần chứ, sao có thể không cần. Vợ anh liên hiệp bên ngoài, gương mặt của anh cũng phải bảo vệ cẩn thận chứ.”
“Trơ tráo.” Diệp Vũ nhéo nhéo mặt anh.
Tiêu Triệt tranh luận với cô, cảm thấy ôm vợ cũng giống như một loại hạnh phúc có toàn bộ thế giới.
Diệp Vũ nhéo nhéo mặt Trung tá nào đó nửa ngày, sau đó cảm thấy mệt mỏi mới chấm dứt trò giải trí này.
“Em mệt rồi à? Anh xoa bóp cho.”
“Ừ.”
“Em ở nhà phải chú ý nhiều, những chuyện khác không nói, quan trọng nhất là phải an toàn, chăm sóc bản thân thật tốt chính là công lao lớn nhất đối với anh.”
“Em biết.”
Tiêu Triệt xem chương trình với cô một lát, thấy cô có chút mệt mỏi, nói: “Được rồi, ngủ sớm thôi.”
“Tắm qua rồi đi ngủ tiếp.”
“Chúng ta tắm cùng nhau.”
“Cùng nhau?” Diệp Vũ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh, “Anh muốn làm gì?”
“Anh còn có thể làm gì, không phải là muốn phục vụ bà xã tắm rửa thay quần áo sớm lên giường sao.”
“Phụt.”
“Đi thôi, anh ôm em vào.”
“Lười phải khinh dễ anh.”
“Hì hì…”
Trung tá nào đó vốn là rất nghiêm túc ôm bà xã mình vào tắm rửa, nhưng sau khi tắm lại không thể tự mình kháng cự dẫn đến việc mất phương hướng, cuối cùng đã xảy ra chuyện không thể ngăn cản.
Lúc Diệp Vũ bị anh dùng áo choàng tắm bọc ôm trở về phòng, thật sự nhịn không được đánh anh mấy lần, ”Bảo anh kiềm chế, anh là tên khốn kiếp…”
“Bà xã, anh có kiềm chế, thật.”
“Biến, kiềm chế cái rắm.”
“Bà xã, cơ thể em tốt như vậy, thật sự sẽ không có chuyện gì.”
“Không có việc gì cũng không thể trở lại, giống như mấy đời rồi chưa từng ăn thịt, đối với việc dưỡng thai cũng không tốt.” Diệp Vũ nói đến, mặt đỏ bừng, giơ tay đánh anh mấy cái nữa.
“Con ngoan cực kì, đúng không các con.” Tiêu Triệt dính lên bụng nghe động tĩnh, quả nhiên đứa bé duỗi chân.
Diệp Vũ nhéo anh một cái thật mạnh, ”Nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải tham dự hôn lễ. Em mà tới muộn sẽ dùng bạo lực với anh.”
“Bà xã cứ dùng bạo lực thoải mái, anh mà phản kháng thì không phải là đàn ông.”
“Ngủ.” Diệp Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu Triệt vui đùa ôm cô, “Ngủ, ngủ, anh đảm bảo sẽ ngủ ngoan. Em cho anh ôm ngủ, anh sẽ củng cố tình cảm với con thật tốt.”
Diệp Vũ cắn một cái lên cái tay đang ôm eo mình, “Không cho làm loạn nữa.”
“Anh đảm bảo không lộn xộn, bà xã yên tâm ngủ đi.”
Diệp Vũ ngáp một cái, hai mắt nhắm nghiền, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Triệt ôm cô, cẩn thận vuốt bụng cô, thỉnh thoảng mấy đứa trong bụng cũng sẽ chuyển động như thể chào hỏi anh, loại cảm giác đó thật kỳ diệu, vừa vui vừa sợ.
Anh ấn một nụ hôn lên khuôn mặt đang ngủ say của cô, nhìn chăm chú hai gò má cô, trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc. Anh vác súng bảo vệ quốc gia, cô trông coi nhà bọn họ, là hậu phương lớn vững chắc để anh không phải lo âu.
Vợ, quân tẩu, là người phụ nữ vĩ đại nhất trên đời này.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách
Thu Thủy Y Nhân
Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách - Thu Thủy Y Nhân
https://isach.info/story.php?story=phuc_hac_cung_phai_biet_cach__thu_thuy_y_nhan