Phi Trường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Phần III. 16
rans America Chuyến Hai, Du thuyền vàng, đang cách sân bay mười dặm, trong mây, độ cao một nghìn năm trăm feet.
Anson Harris, sau một thời gian nghỉ ngắn ngủi khác, đang tiếp tục điều khiển.
Kiểm soát viên tiếp cận Phi trường Quốc tế Lincoln - với giọng nói mơ hồ quen thuộc với Vernon Demerest, mặc dù anh ta không nhớ ra là ai - đã hướng dẫn họ cho đến giờ, liên tục thay đổi một loạt hướng bay, với những bước ngoặt nhẹ nhàng trong khi họ giảm cao độ.
Cả hai phi công đều nhận ra, họ đang được hướng dẫn vô cùng khéo léo để việc chuyển hướng cuối cùng đến một trong hai đường băng có thể được thực hiện dễ dàng mà không cần thao tác điều khiển gì đặc biệt. Nhưng lệnh chuyển hướng đó sẽ phải được thực hiện bất cứ lúc nào.
Sự căng thẳng của các phi công càng tăng lên khi khoảnh khắc đó càng đến gần.
Một vài phút trước đó, phi công thứ hai Cy Jordan đã quay về buồng lái, theo lệnh của Demerest, để chuẩn bị một ước tính về tổng trọng lượng hạ cánh, số nhiên liệu đã sử dụng, và số nhiên liệu còn lại. Bây giờ, khi đã làm mọi thứ cần thiết ở vị trí kỹ sư phi hành của mình, Jordan quay trở lại vị trí giám sát hạ cánh khẩn cấp trong khoang hành khách phía trước.
Anson Harris, được hỗ trợ bởi Demerest, đã thực hiện xong các thủ tục kiểm tra trong trường hợp khẩn cấp để chuẩn bị hạ cánh với bộ cánh ổn định bị kẹt.
Khi họ kết thúc việc kiểm tra, bác sĩ Compagno xuất hiện phía sau họ. “Tôi nghĩ rằng các ông muốn biết về tiếp viên của mình, cô Meighen, hiện vẫn chịu đựng được. Nếu chúng ta có thể đưa cô ấy đến bệnh viện sớm, tôi gần chắc chắn rằng cô ấy sẽ qua khỏi”.
Demerest, thấy khó mà che giấu cảm xúc bất chợt của mình, đã phải dùng đến cách im lặng. Trả lời là Anson Harris, phảii quay đầu lại và xác nhận, “Cảm ơn bác sĩ. Chúng ta chỉ bay vài phút nữa thôi”.
Trong cả hai khoang hành khách, tất cả các biện pháp phòng ngừa có thể được thực hiện đã hoàn tất. Những người bị thương, ngoại trừ Gwen Meighen, đã cài chặt dây an toàn vào ghế. Hai trong số các bác sĩ ngồi ở hai bên Gwen, sẵn sàng hỗ trợ cô khi họ hạ cánh. Các hành khách khác đã được hướng dẫn để tự chuẩn bị cho những gì có thể thử thách họ trong một cuộc hạ cánh đặc biệt nặng, với kết quả chưa biết.
Bà già lậu vé, bà Quonsett, cuối cùng cũng có chút sợ hãi, đang nắm chặt tay người bạn chơi oboe của mình. Sự mệt mỏi cũng vậy, đang len lỏi vào bà từ những sự cố gắng trong cả một ngày quá dài.
Một thời gian ngắn trước đó, tinh thần của bà đã được phấn chấn lên bởi một tin nhắn ngắn gọn từ cơ trưởng Demerest, được chuyển qua một tiếp viên. Cơ trưởng cảm ơn bà, tiếp viên nói, vì những gì bà đã làm để giúp đỡ; vì bà Quonsett đã thực hiện đúng lời hứa của mình, sau khi họ hạ cánh, cơ trưởng Demerest sẽ giữ đúng lời hứa bằng cách sắp xếp máy bay cho bà bay đi New York. Thật tuyệt vời cho con người đáng yêu đó, bà Ada Quonsett nghĩ, vẫn nhớ đến bà trong khi anh ta có quá nhiều trách nhiệm phải nghĩ đến!... Nhưng bây giờ bà tự hỏi: liệu bà có còn sống sót để thực hiện chuyến đi New York không?
Judy, cháu gái của Thanh tra Hải quan Standish, ban nãy bế đứa bé có bố mẹ ngồi ở ghế bên cạnh cô. Bây giờ cô đã trả lại đứa bé cho mẹ nó. Đứa bé - ít quan tâm nhất đến chuyện gì sắp xảy ra hơn bất kỳ ai trên máy bay - đã ngủ say.
Trong khoang lái, ở ghế bên phải, Vernon Demerest đã kiểm tra thông tin trọng lượng mà phi công thứ hai đã đưa cho anh ta, so sánh với một tấm bảng nhỏ ghi Lựa chọn tốc độ hạ cánh nằm trên bảng điều khiển của phi công. Anh ta nói ngắn gọn, “Tốc độ hạ cánh 150 knot”.
Đó là tốc độ mà họ phải giữ khi vượt qua ranh giới sân bay cho đến lúc tiếp đất, có tính đến sự quá tải và bộ cánh ổn định bị kẹt.
Harris gật đầu. Nhìn một cách rầu rĩ, ông đưa tay ra để đặt một điểm cảnh báo trên đồng hồ tốc độ. Demerest cũng làm như vậy.
Ngay cả trên đường băng dài nhất, việc hạ cánh của họ vẫn sẽ gặp nhiều rủi ro.
Tốc độ - hơn 170 knot một giờ - là nhanh chết người trong việc hạ cánh. Cả hai phi công đều biết rằng nó có nghĩa là một cuộc chạy giảm đà đặc biệt dài sau khi tiếp đất, với việc giảm tốc độ rất chậm vì trọng lượng nặng. Do đó, trọng lượng của họ trở thành một gánh nặng gấp đôi. Nhưng, nếu tiếp đất thấp hơn tốc độ mà Demerest vừa tính toán sẽ là tự sát; máy bay sẽ mất lực nâng và rơi không thể kiểm soát.
Demerest với lấy micro radio.
Trước khi anh có thể nói gì, tiếng nói của Keith Bakersfeld vang lên, “Trans America Chuyến Hai, rẽ phải hướng hai tám năm. Đường băng 3-0 đã mở.
“Chúa ơi!” Demerest nói. “Đúng phút cuối cùng!”
Anh bấm micro và xác nhận.
Cả hai phi công cùng nhau duyệt qua một danh sách kiểm tra trước khi hạ cánh.
Có một tiếng “uỵch” lan khắp máy bay khi càng đáp của nó được thả xuống.
“Tôi sẽ bay thấp”, Harris nói, “Và chúng ta sẽ tiếp đất càng sớm càng tốt. Chúng ta vẫn sẽ cần từng foot chiều dài bất động sản mà họ có ở đó”.
Demerest càu nhàu chấp thuận. Anh ta đang nhìn về phía trước, căng thẳng nhìn xuyên qua đám mây và bóng tối, để có thể thoáng thấy ánh đèn sân bay sớm phải nhìn thấy. Suy nghĩ của anh, bất chấp sự bình tĩnh bên ngoài, là về thiệt hại của máy bay. Họ vẫn không biết chính xác nó tệ đến mức nào, hoặc nó có thể trở nên tồi tệ như thế nào trong chuyến bay dữ dội. Có một cái lỗ lớn chết tiệt đó; sau đó sẽ là cuộc hạ cánh nhanh và nặng... Trời ơi! Toàn bộ phần đuôi có thể rời ra... Nếu đúng như vậy, Demerest nghĩ, với một trăm năm mươi knot chúng ta có... Thằng đã đặt bom thằng là chó đẻ! Đáng tiếc y đã chết! Bây giờ Demerest muốn dùng đôi tay của mình, để đích thân xé toạc cuộc sống hôi thối của y...
Bên cạnh anh, Anson Harris, thực hiện việc tiếp cận hạ cánh bằng công cụ máy móc, điều chỉnh tốc độ hạ thấp từ bảy trăm tăng lên tám trăm feet mỗi phút.
Demerest mong muốn một cách tuyệt vọng được tự tay điều khiển máy bay. Với bất kỳ ai khác ngoài Harris - với một cơ trưởng trẻ hơn hoặc kém hơn - Demerest sẽ giành quyền chỉ huy. Như vậy là anh ta không thể bắt lỗi Harris bất cứ điều gì... Anh ta hy vọng việc hạ cánh cũng sẽ giống như vậy... Suy nghĩ của anh ta quay trở lại khoang hành khách. Gwen, chúng ta sắp đến nơi rồi! Hãy ráng sống! Niềm tin của anh về đứa con của họ, rằng anh và Gwen và Sarah sẽ tìm ra cách nào đó, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Trên radio, giọng Keith Bakersfeld báo cáo, “Trans America Chuyến Hai, đường bay và góc xuống của các bạn nhìn chung là tốt. Có tuyết rơi từ trung bình đến nhẹ trên đường băng. Gió tây bắc, ba mươi hải lý. Các bạn được ưu tiên một để hạ cánh”.
Vài giây sau họ chui ra khỏi mây và nhìn thấy những ánh đèn đường băng hiện ra thình lình trước mắt.
“Kiểm soát tiếp cận Lincoln”, Demerest thông báo qua radio, “Chúng tôi đã nhìn thấy đường băng”.
“Roger, Chuyến Hai”. Sự nhẹ nhõm trong giọng nói của kiểm soát viên không thể nhầm lẫn được. “Tháp cho phép hạ cánh; chuyển sang tần số kiểm soát mặt đất khi sẵn sàng. Chúc may mắn, và ngắt liên lạc”.
Vernon Demerest nhấn nút micro của hai lần - một cách nói tắt của phi công, nghĩa là “Cảm ơn”.
Anson Harris ra lệnh quả quyết, “Mở đèn hạ cánh. Cánh tà năm mươi độ”.
Demerest thi hành mệnh lệnh.
Họ đang hạ thấp rất nhanh,
Harris cảnh báo, “Tôi có thể cần sự giúp đỡ với bánh lái”.
“Đồng ý”. Demerest đặt chân lên bàn đạp bánh lái. Khi tốc độ giảm, bánh lái - vì bộ trợ lực bị phá hủy - sẽ cứng, giống như trợ lực tay lái của một chiếc xe hơi bị hỏng, còn hơn thế. Sau khi hạ cánh, cả hai phi công có thể cần phải cùng nhau dùng lực, để duy trì kiểm soát hướng đi.
Họ phóng qua ranh giới sân bay, đèn đường băng chạy về phía họ như những chuỗi ngọc trai hội tụ. Hai bên là những đống tuyết; xa bên ngoài chúng chỉ còn bóng tối. Harris đã thực hiện cách tiếp cận thấp như ông dám làm; mặt đất lao tới họ cho thấy tốc độ đặc biệt của họ. Đối với cả hai phi công, gần hai dặm đường băng phía trước chưa bao giờ trông ngắn đến thế.
Harris nhanh nhẹn hẳn, lấy lại thăng bằng máy bay và đóng tất cả bốn cần tiết lưu lại. Tiếng nổ động cơ phản lực giảm bớt; nhưng tiếng thét chói tai của gió nhanh chóng thay thế nó. Khi họ lướt qua đầu đường băng, Vernon Demerest có cảm giác mờ nhạt về những chiếc xe cứu hộ khẩn cấp đang đỗ, mà anh biết, sẽ chạy theo họ suốt đường băng. Anh nghĩ: Chết tiệt, chúng tôi rất có thể cần chúng! Cố lên, Gwen!
Họ vẫn còn lơ lửng, tốc độ của họ hầu như không giảm chút nào.
Sau đó máy bay tiếp đất. Nặng nề. Vẫn đi nhanh.
Nhanh chóng, Harris nâng các cánh hãm và đập mạnh cần điều khiển bộ đảo chiều lên trên. Với một tiếng gầm, các động cơ phản lực đảo ngược lực đẩy của chúng - hoạt động như một cái phanh - giờ lực tác động theo hướng ngược lại với hành trình của máy bay.
Họ đã vượt qua ba phần tư đường băng và đang chậm lại, nhưng chưa đủ.
Harris gọi, “Bánh lái sang phải!” Chiếc máy bay đang lạng chếch sang bên trái. Với Demerest và Harris cùng nhau cố giữ, họ duy trì được phương hướng. Nhưng đầu đường băng phía trước - với tuyết chất đống và bóng tối bên kia - đang đến nhanh.
Anson Harris cố hết sức đạp phanh chân. Kim loại rít lên, cao su gào thét. Vẫn là bóng tối đang gần kề. Sau đó họ chậm lại... chậm dần... chậm hơn...
Chuyến Hai chỉ dừng hẳn, khi cách điểm cuối đường băng ba feet.
 Phi Trường  Phi Trường - Arthur Hailey  Phi Trường