Những Cái Hố epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 39
ức khỏe của Zero vẫn đang hồi phục tốt.
Stanley chậm rãi bóc một củ hành. Cậu thích ăn hành từng lớp một như vậy.
Cái hố nước bây giờ đã rộng gần bằng những cái hố cậu đào ở Trại Hồ Xanh. Nó chứa khoảng chừng sáu tấc nước bùn đặc. Stanley đã tự đào lấy hết. Zero có đề nghị giúp, nhưng Stanley nghĩ Zero nên nghỉ dưỡng sức thì sẽ tốt hơn. Đào đất trong nước nhọc nhằn hơn đào trên hồ khô cạn nhiều.
Stanley ngạc nhiên là mình vẫn chưa ngã bệnh - vì sploosh, vì nước dơ, hay vì sống bằng hành. Hồi còn ở nhà, cậu thường hay ốm vặt.
Cả hai đứa đều đi chân đất. Chúng đã giặt vớ cả rồi. Quần áo của chúng hết thảy đều dơ hầy, nhưng vớ là kinh khủng nhất.
Chúng không nhúng hẳn vớ vào hố, sợ làm bẩn nước. Thay vào đó, chúng dùng hũ múc nước ra và tưới lên vớ bẩn.
- Mình ít khi đến nhà dành cho người vô gia cư lắm - Zero kể - Chỉ khi nào thời tiết xấu, thật xấu thôi. Mình phải tìm ai đó đóng giả làm mẹ của mình. Chứ nếu đi một mình, họ sẽ tra tấn mình bằng cả đống câu hỏi. Nếu phát hiện ra mình không có mẹ, chắc chắn họ sẽ bắt mình làm trẻ tiểu bang bảo trợ.
- Trẻ tiểu bang bảo trợ là gì?
Zero mỉm cười.
- Mình không biết. Nhưng mình không thích như thế.
Stanley nhớ lại ông Pendanski đã nói với bà Cai rằng Zero là một trẻ do tiểu bang bảo trợ. Cậu tự hỏi, không biết Zero đã biết nó là một trẻ tiểu bang bảo trợ hay chưa.
- Mình thích ngủ ngoài trời - Zero tiếp - Mình từng hay giả vờ là Hướng đạo sinh. Mình luôn muốn trở thành Hướng đạo sinh mà. Mình đã trông thấy họ ở công viên, họ mặc đồng phục màu xanh da trời.
- Mình chưa bao giờ là Hướng đạo sinh cả - Stanley nói - Mình không giỏi các kỹ năng xã hội kiểu đó. Bọn trẻ luôn trêu chọc mình vì mình béo.
- Mình thích đồng phục màu xanh da trời, nhưng không thích làm Hướng đạo sinh - Zero bảo.
Stanley nhún một bên vai.
- Mẹ mình đã có thời là nữ Hướng đạo sinh - Zero nói.
- Mình tưởng cậu nói rằng cậu không có mẹ.
- Tất cả mọi người đều có mẹ.
- À, ừ. Mình biết.
- Mẹ mình kể bà từng đoạt giải Nữ Hướng đạo sinh bán được nhiều bánh quy nhân táo nhất - Zero nói thao thao - Bà tự hào về điều đó lắm.
Stanley lột thêm một lớp vỏ hành nữa.
- Mẹ con mình lấy những gì mình cần - Zero vẫn nói - Hồi nhỏ mình thậm chí còn không biết làm như thế là ăn cắp. Mình không nhớ mình hiểu ra điều đó khi nào. Nhưng mẹ con mình chỉ lấy thứ mình cần, không bao giờ lấy hơn. Vì vậy khi trông thấy đôi giày ấy trên kệ, mình chỉ việc thò tay vào hộp kính và lấy chúng đi thôi.
- Giày của Clyde Livingston hả? - Stanley hỏi.
- Lúc đó mình không biết giày của ai. Lấy giày cũ đỡ hơn là ăn cắp giày mới, mình nghĩ vậy. Mình không biết đôi giày ấy nổi tiếng. Có chữ viết trên đó nhưng mình không biết đọc. Thế rồi, mình biết là người ta nháo nhào lên về chuyện đôi giày bị mất. Thật buồn cười. Cả nơi đó điên cuồng hỗn độn. Mình cũng ở đó, mang đôi giày ở chân, và mọi người chạy đôn chạy đáo hỏi nhau “Chuyện gì với đôi giày vậy?”, “Nó bị mất rồi!”. Mình cứ đàng hoàng bước ra cửa. Không ai để ý tới mình. Khi ra đến bên ngoài, mình chạy ù tới góc đường rồi tháo đôi giày ra. Mình đặt chúng lên nóc một chiếc xe hơi đang đậu. Mình nhớ là nó bốc mùi kinh khủng.
- Ừ, đúng đôi giày đó đó - Stanley công nhận - Thế nó có vừa chân cậu không?
- Vừa khít.
Stanley nhớ lại là cậu đã ngạc nhiên vì cỡ giày nhỏ xíu của Clyde Livingston. Giày của Stanley bự hơn nhiều. Clyde Livingston có bàn chân nhỏ, nhanh nhẹn. Bàn chân của Stanley to và chậm chạp.
- Đáng lý ra mình nên giữ nó lại - Zero bảo -
Đằng nào mình cũng đã mang nó ra khỏi kệ rồi. Rốt cuộc mình cũng vẫn bị bắt vào ngay hôm sau khi đang cố lẻn ra khỏi một hiệu giày, với một đôi giày thể thao mới. Nếu mình cứ giữ lấy đôi giày cũ bốc mùi đó thì lúc này cả hai đứa mình đâu phải ở đây.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố