Người Hai Đầu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 42: Một Mũi Thần Trâm Một Giọt Lệ - Nửa Cuộc Vui Thú, Nửa Âu Sầu
gạn Minh ngẩng đầu nhìn mới hay người đó mặt mũi nhem nhuốc, quần áo rách nát và dơ bẩn, tay cầm một chiếc gậy trúc đánh chó, nhe răng ra cười và đứng sừng sững ở giữa cửa. Ngạn Minh sầm nét mặt lại hỏi:
- Các hạ là ai? Chả lẽ các hạ muốn chỉ giáo Bạch mỗ mấy thế võ hay sao.
Người ăn mày vừa cười vừa đáp:
- Mỗ đâu dám trêu ngươi, nhưng có người khác không sợ ngươi, đợi chờ ở đây gặp y đã, chưa chi đã bỏ đi ngay như thế làm chi?
Nói xong y nháy mắt một cái nhìn Canh Thạch và nói:
- Này Triệu sơn chủ, sơn chủ chả nói nếu hòa thượng địch không nổi, sơn chủ sẽ ra tay, giờ người ta bỏ đi sao sơn chủ lại đứng yên chẳng nói chẳng rằng gì thế?
Canh Thạch đỏ bừng mặt đáp:
- Tất nhiên Triệu mỗ tự biết xử lý việc này, không dám phiền ai quan tâm đến.
Ông già ăn mày nói tiếp:
- Chắc thí chủ sợ cây thiết quải quá nặng chứ gì? Theo già, cây thiết trượng kia không có nghĩa lý gì hết, nếu thí chủ không tin thì xem già này dùng gậy trúc đánh chó tiếp mấy thế cho mà xem.
Tô Long thấy lão ăn mày coi thường sư phụ mình như vậy, giận dữ quát mắng:
- Tên ăn mày hôi hám kia, có bước đi đằng khác không? Nếu ngươi không biết đều, ta sẽ cho ngươi một bài học ngay.
Người ăn mày liếc nhìn y một cách lạnh lùng rồi vừa cười vừa đáp:
- Được lắm, đánh chó con không sợ chó lớn không ra tay. Ngươi rút khí giới ra đi, hai cha con chúng ta đùa giỡn một phen.
Tô Long tức giận rút kiếm tấn công vào ngực lão ăn mày một cách bất ngờ. Ông già ăn mày cười ha hả, lui chéo về phía sau một bước, chiếc gậy đánh chó nhằm chân Tô Long đánh một thế, mồm thì la lớn:
- Nào hãy chơi trò lộn nhào trước. Té lộn tùng phèo!
Y vừa nói xong, Tô Long hoa mắt một cái thấy chân vướng vào cái gì, quả nhiên té lộn một vòng ngã ngữa xuống đất. Tô Long tức giận khôn tả, tung mình nhảy lên dùng kiếm quét ngang một thế. Ông già ăn mày rung cái gậy đánh chó, bỏ trống thượng tam lộ, bỗng ngồi sụp xuống, quét sát mặt đất một thế, mồm lại la tiếp:
- Nào lại chơi trò cá nhảy cửa rồng nhé!
Tô Long thấy chém hụt, gậy lại đánh dưới chân mình, liền nhảy lên mới tránh được. Người ăn mày xoay cổ tay một vòng, chiếc gậy đánh chó đã ngay lập tức đánh vào lưng Tô Long, ông ta lại la tiếp:
- Tiểu cẩu, lại chơi trò chó đói ăn phân nhé!
Tô Long tránh không được đã ngã sấp mặt xuống đất, mồm ngoạm phải một miếng đất. Ngạn Minh thấy thế cả kinh, vội xách quải xông lên quát hỏi:
- Bắt nạt một tiểu bối như thế ngươi cũng gọi là anh hùng sao?
Lão ăn mày vừa cười vừa đáp:
- Thế mới phải chứ, chó con vừa diễn xong, giờ đến chó già ra sân khấu, mời quý vị xem nếu diễn không hay không lấy tiền!
Ngạn Minh chưa từng bị chế nhạo như thế, tức giận khôn tả, liền múa quải nhằm đầu lão ăn mày bổ xuống. Ông già rung cái gậy một cái, cái gậy mềm nhũn bị uốn cong thành hình bán nguyệt. Đầu gậy nhằm yết hầu Ngạn Minh điểm, đuôi gậy thì chống đỡ quải hết sức tuyệt diệu.
Gậy và quải đụng nhau kêu “coong”, Ngạn Minh chỉ cảm thấy chiếc gậy như ngàn cân ngăn cản được thế công của mình. Y hết sức kinh hãi, lui về sau bốn bước. Lão ăn mày cười ha hả nói:
- Đừng có chạy, đã ra tay đấu đâu mà ngươi bỏ chạy như thế?
Ngạn Minh vừa hổ thẹn vừa kinh hãi, bụng bảo dạ: “Công lực của tên ăn mày này còn cao siêu hơn cả Thượng Nhân, mình không giở độc thủ e khó thắng y”. Y vừa nghiến răng mím môi, thò tay vào trong lấy vật tròn như trái cầu lắp vào đầu quải, chỉ thấy “cách” vật đó bám chặt vào đầu quải. Y nhảy lên nói:
- Ngươi tự dẫn thân vào chỗ chết, đừng trách Bạch mỗ độc ác nhé!
Ông già ăn mày tròn xoe mắt nhìn vào đầu quải, tủm tỉm cười và hỏi:
- Có phải đó là hồ lô kẹo đó không, có ăn được không hả bạn?
Ngạn Minh cười khẩy đáp:
- Đồ ngu, mi muốn chết thì có.
Y vừa nói vừa giơ thiết quải lên, vẫn nhằm đầu lão ăn mày đánh tới. Ông già không dám coi thường quả cầu gắn trên quải, xoay người một cái đã luồn ra sau lưng Ngạn Minh, đầu gập điểm vào lưng đối phương, mồm thì la lớn:
-Chú ý, trò này gọi là khẽ rờ lưng chó...
Ngạn Minh đưa tay trái về phía sau, quét quải trượng một thế, quả cầu trên đầu quải kêu “veo”, lão ăn mày lại la tiếp:
- Ủa, muốn cắn người ư?
Ông ta nói xong nhún người nhảy qua đầu Ngạn Minh, lại đứng sau kẻ địch ngay. Ngạn Minh đang định hạ độc thủ, không ngờ đối phương cứ như chong chóng không chịu đối địch khiến Ngạn Minh tức giận khôn tả, không có dịp để hạ độc thủ. Nhưng y đâu phải kẻ tầm thường, chỉ sau vài thế y đã trấn tĩnh chờ cơ hội ra tay.
Ông già ăn mày thì như chong chóng lúc quét ngang một gậy, lúc thì điểm thẳng mồm la lên trêu tức Ngạn Minh. Dù đùa giỡn nhưng ông ta lúc nào cũng chú ý cây quải trượng và cánh tay cầm quải của đối phương. Nháy mắt, hai bên đã đấu vài chục hiệp mà không phân thắng bại.
Tô Long thấy sư phụ đấu mãi tên ăn mày mà không thắng được, liền nghĩ ra một kế, bụng bảo dạ: “Tên ăn mày chỉ thị có thân pháp nhanh nhẹn, chứ không dám đối đầu trực tiếp với sư phụ, sao ta không ngầm phá y một cái để sư phụ đắc thắng”.
Vừa nghĩ tới đó, lại sực nghĩ mình bị tên ăn mày đùa giỡn vội để ý nhìn, vừa thấy tên ăn mày đến gần chỗ mình, liền lẳng lặng đâm một kiếm vào lưng đối phương. Lão ăn mày không ngờ Tô Long tấn công hèn hạ như thế, vội đưa gậy ra đập vào kiếm “coong”, Tô Long thấy tay đau nhức, kiếm đã bị gạt ra bắn ra xa.
Tuy ông già ăn mày ngăn được thế kiếm, nhưng Ngạn Minh đã kịp quay lại đối diện, vung quải ra, nội lực dồn hết vào đầu quả cầu kim loại “bùng” một phát. Thì ra quả cầu chứa đầy kim nhỏ như lông bò, sau khi quả cầu nổ tung thì kim bắn ra như mưa bao trùm đối phương, khiến cho kẻ địch vô phương tránh né.
Lão ăn mày kinh hãi, phất tay ra một luồng cuồng phong rồi chống gậy xuống đất phóng lên trên cao, mặc dù vậy kim quá nhiều không tránh được hết bị hai ba mũi cắm vào chân trái, khiến chân trái ngay lập tức tê liền, nên khi xuống đất loạng choạng suýt té ngã. Ông ta vội dùng gậy chống đỡ thân hình, mồm cười khẩy nói:
- Giỏi lắm, ăn mày chỉ có song quyền không địch nổi tứ thủ của thầy trò ngươi, hôm nay cam tâm chịu thua, hôm khác sẽ gặp gỡ lại.
Nói xong ông ta nhún chân phi thân ra ngoài miếu tức thì.
Ngạn Minh hổ thẹn vô cùng, tức giận quát Tô Long:
- Ai khiến mi đánh lén người ta như thế? Làm mất cả tiếng tăm của người ta đi.
Tô Long cúi đầu đáp:
- Đệ tử thấy sư phụ bị y chế giễu, tức giận quá không chịu nổi nên...
Ngạn Minh giận dữ mắng tiếp:
- Bậy nào, ta đã có cách thắng y, ai khiến mi xen vào làm mất tiếng tăm của ta như vậy, phạt mi chặt một cánh tay rồi về núi ngay không được ở đây nữa.
Tô Long hoảng sợ, quỳ xuống chặt cánh tay, sau đó điểm chỉ băng bó, vái ba lạy rồi cầm cánh tay đi ra khỏi miếu. Ngạn Minh có vẻ chưa nguôi giận, vẫy tay gọi Xảo Yến đi theo, rồi phóng ra phía ngoài miếu.
Vân Đạt thấy thế quát vội:
- Đừng có đi, mau trả lại con gái cho ta trước đã!
Lúc ấy Ngạn Minh và Xảo Yến đã rời khỏi đấy rồi, Vân Đạt vội vã đuổi theo. Thượng Nhân và Canh Thạch thấy thế cũng lần lượt đuổi theo ông ta ngay. Lúc đó trong đại điện không còn ai, mưa đã tạnh, trời chưa sáng. Bao giờ cũng vậy, lúc tranh tối tranh sáng lại là lúc tối nhất.
Thiên Tứ ngồi sau khám thờ mục kích trường quyết đấu vừa xong, trong lòng cảm xúc. Chàng biết họ đều là võ lâm cao thủ rèn luyện mấy chục năm, đến như Vân Đạt và Tứ Hải Thượng Nhân võ công như vậy mà vẫn chưa phải là vô địch thiên hạ. Xem như vậy đủ thấy võ công mình bây giờ hãy còn non nớt, làm sao so sánh được với họ? Vậy thì làm gì còn nói đến làm những việc lớn? Do đó chàng cảm thấy mình rất tầm thường.
Trong lúc đang cảm khái, chàng thấy Bại Sự lão nhân đang lẳng lặng nhặt những mũi châm bỏ vào miếng vải trên tay gói lại, rồi cất vào nguời. Chàng ngạc nhiên vô cùng nghĩ bụng: “Ông ta nhặt những chiếc kim nhỏ làm gì? Chả nhẽ...”
Nghĩ tới đó thấy Bại Sự lão nhân đi ra, chàng định gọi ông ta nhưng sợ làm ảnh hưởng đến việc trị thương cho Thiến Thiến nên thôi. Nếu chàng biết lần này để ông ta đi suýt tý nữa thì không còn gặp lại, chắc chàng đã ngừng việc cứu chữa Thiến Thiến lại, mà lên tiếng gọi ông ta.
Bại Sự lão nhân đi khỏi, Thiên Tứ liền ăn chút lương khô, rồi lại tiếp tục vận công trị thương cho Thiến Thiến. Sau hai vòng “Chu thiên”, mở mắt ra đã là giữa trưa ngày hôm sau. Ánh nắng chiếu vào làm gian đại điện sang sủa, những chỗ ướt cũng đã khô cả rồi. Thiên Tứ điều tức một lúc, sau đó xem vết thương của Thiến Thiến, thấy dấu bàn tay ở bụng nàng đã biến mất, chỉ cần vận công trị thương một lần nữa là khỏi hoàn toàn.
Chàng thở dài một tiếng, từ khi học nội công thượng thừa chưa bao giờ mệt mỏi như thế này. Nhưng chàng có biết đâu sau một ngày đêm liên tiếp vận công trị thương cho Thiến Thiến tất nhiên hao tổn tinh lực rất nhiều.
Sau một hồi vận công thấy hơi sức phục hồi lại nhiều, chàng lại định tiếp tục trị thương cho Thiến Thiến lần cuối. Ngờ đâu đúng lúc ấy ngoài miếu có tiếng bò rống, chàng giật mình thót một cái, thất kinh nói: “Ủa, đúng là Tiểu Ngân rồi”.
Chàng vội nhìn ra ngoài cửa miếu, thấy có ba người tiến vào làm chàng chấn động, thì ra là Âm Bà Bà và hai nàng Thiến Thiến. Suýt tý nữa thì chàng nhẩy ra đón ba người, nhưng chưa kịp nhẩy ra thì ba người đã vào trong điện. Vừa vào tới Hàn Thiến Thiến đã khẽ nói:
- Xem kìa, đây có vết máu!
Âm Bà Bà và Hoa Thiến Thiến vội nhìn theo tay chỉ của nàng quả thấy trên mặt đất một đống máu tươi, đó là máu của Tô Long khi chặt cánh tay. Hàn Thiến Thiến thấy thế nói:
- Vũng máu còn tươi mới như này, chắc cha muội thể nào cũng bị giết chết rồi!
Âm Bà Bà giận dữ hét lớn:
- Tên nào táo gan dám giết chồng bà, bà sẽ đánh cho chúng không thể sống được quá ba ngày.
Hoa Thiến Thiến là người cẩn thận, nàng xem xét một lúc mới lắc đầu nói:
- Ở đây chỉ thấy máu chứ không có xác nên không thể khẳng định lão bá bá bị giết được. Trên đây còn rất nhiều vết chân, còn có vết kiếm, và vết quải trượng, chắc ở đây mới xẩy ra một trận đấu kịch liệt thì đúng hơn.
Hàn Thiến Thiến bỗng hô lớn:
- Ủa, nơi đây còn có cả một mũi kim nữa, chả của Thiết Diện Điểu Trảo thì của ai nữa.
Nói xong nàng cúi đầu định nhặt mũi kim ấy thì Âm Bà Bà đã vội kéo tay nàng và bảo:
- Để mẹ nuôi xem đã.
Bà ta liền rút một cái khăn tay bằng lụa ra, rất cẩn thận nhặt mũi kim nhỏ ấy lên, xem đi xem lại một lúc rồi lắc đầu nói:
- Không phải! Không phải! Vì kim này không có chất độc! Như vậy không phải là Thiết Diện Điểu Trảo đã tới đây đâu.
Đang lúc ấy, ngoài cửa miếu lại có tiếng kêu “bò” một tiếng, con Ngân Ngưu đã xồng xộc tiến vào trong điện. Nó ngửi đất một hồi rồi hướng vào trong điện kêu “bò” một tiếng dài.
Hoa Thiến Thiến thấy thế vội nói:
- Chả lẽ sau khám thờ có người ẩn núp sao? Chúng ta vào khám xét thử coi.
Hàn Thiến Thiến vội rút kiếm ra đỡ lời:
- Phải đấy! Tiểu Ngân ngửi thấy mùi khác lạ nên nó mới kêu như vậy.
Thế là hai nàng cùng tiến thẳng tới trước khám thờ...
Thiên Tứ xúc động vô cùng, vừa mừng rỡ vừa sợ hãi, chàng mừng rỡ là lại được gặp lại hai nàng, còn sợ hãi là nếu hai nàng tiến vào sẽ kinh động đến việc trị thương cho Trương Thiến Thiến, không những công việc cứu chữa cho Trương Thiến Thiến hai ngày nay tan theo mây khói, mà còn nặng thêm có thể nguy đến tính mạng Trương Thiến Thiến.
Trong lúc khẩn cấp, chàng nghĩ làm cách nào ngăn hai nàng vào trong khám thờ, sau chàng đành móc túi lấy bao da của Uất Trì Thi tặng cho và lấy hai mũi “Thoa La Thần Trâm”, bụng bảo dạ: “Xin trời phù hộ cho hai nàng đừng xông vào! Bằng không con đành phi hai mũi trâm này để ngăn cản họ, vì nếu bỏ lỡ lúc này con vẫn còn cơ hội gặp lại họ, nếu hai nàng trúng trâm con vẫn có thuốc giải độc để cứu chữa. Nhưng vết thương của Trương Thiến Thiến mà bị ảnh hưởng thì không có cách gì có thể cứu chữa được nữa!”.
Thiên Tứ cầm mũi trâm cứ run lẩy bẩy, đủ thấy chàng hoảng sợ thế nào. Khi Uất Trì Thi tặng chàng “Thoa La Thần Trâm” đã dặn đi dặn lại, nếu không gặp kẻ ác đồ tội nặng thì chớ có dùng tới, ngờ đâu lần đầu tiên sử dụng lại là để đối phó với hai người vợ hiền.
Lúc ấy Hàn Thiến Thiến tay cầm kiếm vừa ngó đầu vào trong khám...
Lúc ấy tay của Thiên Tứ đã toát mồ hôi lạnh ra, mà chàng vẫn cố thúc đẩy nội lực sang người Trương Thiến Thiến. Chàng bỗng thấy Trương Thiến Thiến hơi cử động, vội cúi đầu xuống nhìn, mới thấy môi nàng đang mấp máy, mắt thì đang cố mở ra nhìn, đồng thời chàng lại nghe thấy Hàn Thiến Thiến la lớn:
- A, tôi trông thấy có người…
Nàng chưa dứt lời thì Thiên Tứ đã phải phi mũi thần trâm ra ngay. Nàng bỗng cảm thấy cánh tay tê tái, vội lui ngay về phía sau một bước, nhìn cánh tay thấy không việc gì hết, Hoa Thiến Thiến vội hỏi:
- Cái gì thế? Cánh tay của Thiến muội làm sao?
- Lạ thực, hình như muội bị một mũi kim nhỏ đâm phải, nhưng lại không trông thấy gì cả.
Thiên Tứ nghe thấy nàng nói như vậy đau đớn không tả, nước mắt ngỏ ròng xuống cánh tay và khẽ thở dài một tiếng, càng tưởng như những giọt máu đó biến thành những giọt máu tươi.
Hoa Thiến Thiến vội rút trường kiếm ra và hỏi Hàn Thiến Thiến:
- Muội thử vận khí xem có bị làm sao không?
Hàn Thiến Thiến vội vận khí thử xem, thì kinh hãi kêu lên:
- Nguy tai! Không hiểu tại sao chân khí của muội lại không thể vận hành được?
Những lời nói đó như những mũi kim sắc bén đâm vào trái tim Thiên Tứ, chàng uể oải buông xuôi cánh tay xuống, nếu lúc này Hoa Thiến Thiến có tiến vào sau khám thờ, chàng cũng không nhẫn tâm sử dụng thần trâm lần nữa.
Âm Bà Bà nghe thấy Hàn Thiến Thiến kêu la như vậy vội chạy lại khẽ hỏi:
- Con đưa mẹ nuôi xem vết thương của con nào!
Hàn Thiến Thiến vội vén ống tay áo cho Âm Bà Bà xem, chỉ thấy một dấu chấm đen rất nhỏ, chiếc kim độc thì đã biến mất rồi. Âm Bà Bà sợ hãi vô cùng, vội điểm vào ba nơi huyệt đạo của Hàn Thiến Thiến, rồi bà vội kéo tay hai nàng Thiến Thiến kéo ra xa hai ba trượng tức thì rồi khẽ nói:
- Kim này không thể người thường nào cũng có đâu! Chắc người núp trong khám thể nào cũng là Thiết Diện Điểu Trảo!
Hoa Thiến Thiến đỡ lời nói:
- Nhưng...
Âm Bà Bà lại vội nói tiếp:
- Im! Đừng có nói to như thế! Theo ta thấy, ma đầu không dám lộ diện mà chỉ dùng kim độc tấn công, chứng tỏ hắn đang bị thương hoặc vì lý do nào đó nên không thể đi lại được. Để già giả vờ tìm vết thương cho Thiến Thiến, còn cô nương mau cưỡi Ngân Ngưu đi gọi cha cô và các người tới, phen này không thể để tên ma đầu chạy thoát được nữa.
Hoa Thiến Thiến thấy ý kiến của Âm Bà Bà rất hay, liền nhảy lên con Ngân Ngưu chạy đi kiếm mọi người. Âm Bà Bà ra cạnh cửa ngồi xuống giả bộ xem vết thương của Hàn Thiến Thiến còn hai mắt thì nhìn vào khám thờ.
Không đầy nửa tiếng ngoài miếu có tiếng chân bò kêu “lộp cộp”. Hoa Thiến Thiến dẫn Thương Nguyên, Dương Ngọc Hồ cùng Lục Như Cư Sĩ tới. Âm Bà Bà thấy mọi người tới mừng rỡ khôn tả, vội nói:
- Từ nãy giờ già vẫn ngồi nơi đây, tên ma đầu chắc còn ở trong khám, lần này mọi người đừng để hắn thoát được nữa!
Lục Như Cư Sĩ nhìn vào trong khám rồi lại hỏi Hàn Thiến Thiến rằng:
- Hàn cô nương có thể cho lão phu xem vết thương trước được không?
Lục Như Cư Sĩ xem qua vết thương kinh hãi nói:
- Đây là vết thương do “Thoa La Thần Trâm” gây ra, nếu sau một ngày không có thuốc giải thì toàn bộ võ công sẽ bị phế hết.
Thiên Tứ thầm nghĩ: “Người này là ai, sao có thể vừa xem qua vết thương đã biết ngay là do ‘Thoa La Thần Trâm’ gây ra vậy?”. Chàng đang suy nghĩ đã nghe Lục Như Cư Sĩ nói:
- Khắp thiên hạ này chỉ có một người biết sử dụng Thoa La Thần Trâm thôi, lão phu dám nói nếu trong khám thờ thì chắc chắn không phải là Thiết Diện Điểu Trảo.
Âm Bà Bà không phục cãi lại:
- Sao lại không phải là tên ác tặc ấy? Y lẳng lặnh phi trâm hại người như vậy, không là Thiết Diện Điểu Trảo thì còn ai vào đây nữa?
Lục Như Cư Sĩ chỉ tủm tỉm cười chứ không trả lời, nhưng ông ta lại hỏi Hàn Thiến Thiến tiếp:
- Từ lúc cô nương bị trúng kim đến giờ, ngoài cảm giác nội lực không vận động được còn thấy gì nữa không?
Hàn Thiến Thiến đáp:
- Tiểu bối không thấy gì hết, cho đến giờ nếu không vận khí thì vẫn như thường không cảm thấy gì hết.
- Vậy thì đúng rồi! Người bị trúng Thoa La Thần Trâm ngoài việc không vận khí được thì không có vấn đề khác, chính là do chất độc của Thoa La Thần Trâm không phải chất độc bình thường. Các vị hãy đứng yên, để Lưu mỗ xem thử!
Nói xong ông ta bước về phía khám thờ và nói vọng vào:
- Người ở trong khám thờ có phải là Cô Độc Quân Uất Trì huynh đấy không? Tại hạ là Lưu Đại Khánh, xin mời Uất Trì huynh ra gặp gỡ.
Ông ta nói luôn mấy lần như vậy mà không thấy có người trả lời, ông ta thị mình công lực cao thâm, chỉ khẽ phất áo bào ra nhảy được ngay lên bàn thờ. Thiên Tứ đã trông thấy người này mặt tròn xoe, người đẫy đà như phú ông, khinh công thân pháp đã đến mức thượng thừa, liền rút ra ba mũi “Thoa La Thần Trâm”.
Lục Như Cư Sĩ đã tiến lên trước bàn thờ, tả thủ bảo vệ trược ngực lớn tiếng nói:
- Nếu là Uất Trì huynh thì xin trả lời cho đệ hay, bằng không tại hã sẽ tiến vào đấy.
Lúc ấy Thiên Tứ vẫn dùng tay trái truyền nội lực sang người Trương Thiến Thiến, còn hai mắt không chớp nhìn ra ngoài khám. Chàng hồi hộp vô cùng, chân khí ở gan bàn tay càng thúc động mạnh hơn trước, chàng thấy sắp vận hành xong một vòng chu thiên rồi thì thấy Lục Như Cư Sĩ đã xuất hiện chỗ khe hổng, chàng vội phóng ra một mũi thần trâm. Lục Như Cư Sĩ vội vung tả chưởng lên dồn ra một luồng kình phong đẩy mũi trâm lên cao một thước, Thiên Tứ phi ngay cây trâm thứ hai nhưng không phải vào Lục Như Cư Sĩ mà chạm vào cây trâm thứ nhất, chỉ nghe “coong” một phát hai mũi trâm lao về phía Lục Như Cư Sĩ. Lục Như Cư Sĩ vội đưa tay phất ra ngăn cản thì Thiên Tứ đã phóng cây thứ ba...
Lục Như Cư Sĩ chưa kịp ngăn hai cây kim trước đã thấy “Phủ đài huyệt” ở ngực bên trái hơi tê tái, ông ta biết là nguy tai, không dám xông vào khám thờ nữa, mà vội nhẩy xuống đất, mặt biến sắc hoảng sợ. Có người tiến lại hỏi:
- Lưu huynh làm sao thế?
Lục Như Cư Sĩ lắc đầu đáp:
- Lão phu cũg bị trúng kim trâm rồi, các người cũng đừng có tự tiện xông vào.
Hàn Thiến Thiến bỗng la lớn:
- Ủa, sau khám thờ chả là đại ca là gì?
Hoa Thiến Thiến cũng thất kinh vội ngẩng đầu lên nhìn và la lớn:
- Quả thực là đại ca và cả Trương tỷ tỷ nữa!
Thì ra lúc Lục Như Cư Sĩ nhảy xuống đã thuận tay gạt đổ một pho tượng, nhờ vậy hai nàng Thiến Thiến mới trông thấy họ, lúc ấy mọi người mới cùng giật mình kinh hãi. Thương Nguyên rất cảm động lớn tiếng nói:
- Hiền tế đấy à! Làm cho lão phu tìm kiếm hoài!
Âm Bà Bà rất thương đồ đệ của mình nên tiến ngay lên khám thờ xem sao, nhưng đã bị Hoa Thiến Thiến cản lại. Dương Ngọc Hồ khẽ hỏi Thương Nguyên rằng:
- Hoa huynh, thiếu niên ấy chính là...
- Phải! Đó chính là La thiếu hiệp, trước đêm kết hôn với tiểu nữ thì đột nhiên mất tích.
Ngọc Hổ bỗng kêu “ủa”, lẩm bẩm nói:
- Nhưng tại sao La thiếu hiệp lại biết sử dụng Thoa La Thần Trâm, lại còn đả thương Lưu huynh như thế.
Câu đó nhắc nhở Âm Bà Bà, nên bà ta vội quát hỏi:
- Để già hỏi xem y có phải điên khùng rồi không, mà lại ra tay đả thương con gái nuôi của già như thế?
Hoa Thiến Thiến vội giơ tay ngăn cản:
- Mọi người không thấy hay sao? Tay của huynh ấy đặt lên người Trương tỷ tỷ, chắc thế nào cũng có nguyên nhân gì đó?
Lúc ấy Trương Thiến Thiến chỉ mặc áo lót, nên Thương Nguyên, Ngọc Hồ và Lục Như Cư Sĩ đều không tiện nhìn nên quay mặt ra ngoài. Hoa Thiến Thiến vội bưng một pho tượng để che đi lỗ trống ấy. Mọi người không hiểu tại sao Thiên Tứ xuất hiện tại đây, mà lại đột nhiên dùng thần trâm đả thương Hàn Thiến Thiến và Lục Như Cư Sĩ, tuy nhiên không thấy Thiên Tứ nói gì đành phải đứng yên đợi chờ.
Một tiếng sau, Thiên Tứ với Trương Thiến Thiến mới mặc quần áo chỉnh tề bước xuống dưới đất. Âm Bà Bà vội lại dìu Trương Thiến Thiến và hỏi thăm. Lúc ấy, Thiên Tứ mới kể lại mọi chuyện cho các người nghe và vì sao dùng thần trâm ngăn cản mọi người.
Hàn Thiến Thiến không quan tâm đến việc Thiên Tứ đả thương mình, chỉ Hoa Thiến Thiến lên tiếng hỏi Thiên Tứ:
- Đại ca, Uất Trì tiền bối đã truyền Thoa La Thần Trâm cho huynh chắc cũng truyền thuốc giải, đại ca mau lấy giải độc cho Lưu lão tiền bối với Thiến muội đi.
Thiên Tứ vội lấy thuốc giải cho hai người uống và bảo họ ngồi xuống vận công. Âm Bà Bà thấy thanh Xích Dương đoản kiếm của Trương Thiến Thiến liền hỏi xem nàng lấy đâu thanh kiếm ấy. Trương Thiến Thiến liền kể chuyện Độc Cô Nữ cho bà ta hay và nói:
- Con thấy bà ta chỉ nói là họ Tạ thôi, chứ không cho con biết tên và bảo cứ nói thế với mẹ nuôi là mẹ nuôi sẽ biết ngay bà ta là ai.
- Họ Tạ ư?
Âm Bà Bà biến sắc hỏi tiếp:
- Có phải người đó thân hình trung đẳng và bên má trái có một nốt ruồi to bằng ngón tay cái không.
Trương Thiến Thiến đáp:
- Vâng trên má bà ta có nốt ruồi son như thế thực.
Âm Bà Bà thở dài nói:
- Như vậy, bà ta chính là sư thúc tổ của con đấy!
Trương Thiến Thiến ngạc nhiên nói:
- Bà ta mới chỉ ngoài năm mươi, trông trẻ như vậy...
Âm Bà Bà ngắt lời:
- Bà ta tên Ngọc Nga, là em họ ngoại của Dương đại hiệp sư tổ của con! Tuy bà ta ít tuổi thực nhưng đến cả già cũng phải gọi là sư thúc.
Âm Bà Bà cầm kiếm khen ngợi không ngớt, sau lại bảo Trương Thiến Thiến cầm kiếm diễn thử pho kiếm pháp “Âm Kiếm Thập Nhị Thức”. Xem xong bà ngạc nhiên nói:
- Chính già này cũng chưa được học pho kiếm pháp lợi hại này. Đáng nhẽ con có bộ kiếm pháp này thì không thể bị nha đầu Xảo Yến đả thương chứ?
Trương Thiến Thiến đáp:
- Vì con thiếu kinh nghiệm, chỉ chú ý kiếm của y nên không để ý tay kia của y, nên mới bị đả thương như vậy.
Âm Bà Bà gật đầu nói tiếp:
- Lần sau con phải cẩn thận mới được! Hà, lần này tìm được con với Thiên Tứ rồi, nhưng tiếc thay lão già bị Thiết Diện Điểu Trảo...
Thiên Tứ biết bà ta nói đến Bại Sự lão nhân nên vội nói ngay:
- Âm Bà Bà, tối qua lão gia còn ở đây, có bị ai giết hại đâu.
Âm Bà Bà vội hỏi lại:
- Có thực không? Đêm hôm qua ta gặp Bạch Ngạn Minh người của Thiết Diện Điểu Trảo mới mời đến, hai người đấu với nhau lão già bị quải của hắn đập trúng bỏ chạy, ta đi tìm mãi nhưng đến nay vẫn không tìm được.
Thiên Tứ liền kể những gì mình mắt thấy tai nghe hôm qua tại đây, rồi nói:
- Sáng hôm nay, tiểu bối còn thấy bá bá nhặt những mũi kim trâm rồi bỏ đi luôn. Lúc ấy tiểu bối đang vận công trị thương cho Thiến Thiến nên không dám gọi bá bá quay lại.
Hoa Thiến Thiến liền nói:
- Nếu quả như vậy, thì bây giờ bá bá đã về đến khách điếm rồi cũng nên?
Mọi người liền vui vẻ kể lại chuyện của mình đã qua, riêng có Hoa Thiến Thiến không nói gì, chỉ nhìn người mình yêu. Lát sau, Hàn Thiến Thiến và Lục Như Cư Sĩ đã vận công giải độc xong, Hàn Thiến Thiến không trách gì Thiên Tứ mà còn cảm ơn chàng cho thuốc giải độc để cứu chữa. Lục Như Cư Sĩ vừa cười vừa nói:
- Thủ pháp ném phi trâm của La Thiếu hiệp thật huyền diệu, đến lão phu đây còn mắc bẫy!
Thiên Tứ vội vòng tay tạ tội:
- Vì cứu người mà tiểu bối bất đắc dĩ phải ra tay, mong lão tiền bối lượng thứ cho.
Lục Như Cư Sĩ lớn tiếng cười nói:
- Thiếu hiệp hành động như thế phải là người đại trí đại dũng mới làm được! Lão phu bị như thế không oan chút nào.
Âm Bà Bà thấy trời sắp tối, vội thúc mọi người trở về khách điếm. Thiên Tứ gặp lại Tiểu Ngân vô cùng mừng rỡ vuốt ve không ngừng, con Tiểu Ngân cũng rất mừng kêu lên không ngừng. Hàn Thiến Thiến gọi chim ưng mới thâu được xuống và kể chuyện khi đi lục soát khu rừng rậm cho Thiên Tứ nghe. Trông thấy con chim ưng, Thiên Tứ nhớ lại chủ nhân nó là Ngụy Kỳ Bội, chàng cảm khái vô cùng.
Mọi người quay về thị trấn, tiến thẳng đến khách điếm mà Thương Nguyên đã mướn sẵn, rồi già trẻ bẩy người mừng rỡ. Phổ ky thấy các người trở về vội chạy lại vái chào:
- Thưa lão gia, lúc nãy Âm lão gia có trở về khách điếm và có để lại một lá thư rồi đi ngay.
Âm Bà Bà vội hỏi:
- Thế ra lão gia đã về rồi à? Thư đâu đưa già này xem.
Tên phổ ky móc túi đưa thư cho Âm Bà Bà.
Âm Bà Bà thấy ngoài thư có ghi “Kính gửi Hoa huynh” liền đưa thư cho Thương Nguyên rồi nói:
- Thư này gửi cho bảo chủ, già không tiện xem.
Thương Nguyên cầm lá thư và nói:
- Đã là thư khẩn cấp tất có việc quan trọng, mọi người vào điếm nghỉ ngơi trước, ta đọc xong thư sẽ vào.
Ông ta vừa bóc lá thư ra đọc, lúc ấy mọi người chưa kịp đi vào đã thấy ông ta lộ vẻ gay cấn và đưa ngay lá thư cho Lục Như Cư Sĩ.
Lục Như Cư Sĩ và Ngọc Hồ xem xong lá thư, chỉ thấy vỏn vẹn mấy chữ sau: “Phía Bắc năm dặm, ba cây hòe làm dấu hiệu, canh một đêm nay, thế nào cũng phải tới đó mới được”.
Ngọc Hồ nói:
- Y đã bị thương mà vẫn chưa chịu buông tay, có lẽ y đã phát hiện sào huyệt của Thiết Diện Điểu Trảo rồi cũng nên?
Thương Nguyên vội hỏi phổ ky:
- Phía Bắc cách thị trấn năm dặm là nơi như thế nào?
Phổ ky đáp:
- Thưa lão gia, nơi đó là Tam Hòe trường, là chỗ rất hoang vu. Lão gia hỏi thăm nơi đó làm chi?
Thương Nguyên quay lại nói với Ngọc Hồ:
- Vậy thì đúng rồi, chúng ta ăn uống xong thì đi ngay là vừa.
Ông ta bảo phổ ky sửa soạn cơm nước, rồi bẩy người ngồi vào ăn. Uống được ba chén, Thương Nguyên nói với mọi người:
- Thiên Tứ với Trương cô nương đều mỏi mệt, đêm nay khỏi cần phải đi nữa, cả Thiến nhi với Hàn cô nương cũng ở lại với hai người. Bọn lão phu ba người với Âm Bà Bà đi là đủ rồi.
Thiên Tứ đáp:
- Tiểu tế chưa bị thương, huống chi Thiết Diện Điểu Trảo sử dụng môn “Thoa La Thần Trâm” đó rất ác độc, cần phải có bao tay bằng da của tiểu tế mới phá được. Theo ý tiểu tế để Âm Bà Bà ở lại với ba chị em nghỉ ngơi, để tiểu tế đi với ba vị thì hơn.
Lục Như Cư Sĩ xen lời nói:
- Như vậy rất hay, phen này phải nhờ thần công của thiếu hiệp tiêu diệt tên ma đầu mới được.
Thương Nguyên ngẫm nghĩ rồi nói:
- Chúng ta quyết định như vậy cũng được.
Nói xong ông ta quay bảo Hoa Thiến Thiến rằng:
- Ba chị em con ở lại nghỉ ngơi, nhớ nghe lời bà bà chớ có rời khỏi đây nửa bước, nhất là Trương cô nương, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mới được.
Bốn người đi rất nhanh, chỉ chốc lát đã đến chỗ có ba cây hòe. Mọi người dừng lại Thương Nguyên khẽ nói:
- Chắc nơi đây là Tam Hòe trường rồi, nhưng không biết giặc ở đâu?
Ngọc Hồ nói:
- Âm huynh bảo để lại kí hiệu chỗ gốc cây hòe, chúng ta tìm thử xem?
Mọi người tơi gần, Thiên Tứ nhanh mắt thấy trước khẽ nói:
- Trên cây chả là kí hiệu là gì?
Mọi người tiến lại thấy trên thân cây có dòng chữ do “Kim Cương chỉ lực” để lại: “Đằng trước, phía phải”. Lục Như Cư Sĩ vừa cười vừa nói:
- Âm huynh cẩn thận thật, chúng ta mau tới đó thôi.
Mọi người đi theo chỉ dẫn hai ba dặm, chỉ thấy phía trước toàn là cánh đồng, không thấy nhà cửa gì cả. Thương Nguyên ngạc nhiên nói:
- Có lẽ chúng ta đi lầm đường rồi! Thế nào Âm huynh cũng để lại dấu hiệu gì đó, chúng ta không để ý nên mới phải uổng công như vậy.
Thiên Tứ bỗng nghĩ ra việc gì vội la lên:
- Nguy tai!
Chàng vừa nói vừa quay người lại phóng về đường cũ, mọi người cũng vội vàng theo sau. Về đến gốc cây hòe thấy trên dòng chữ cũ có mấy chữ mới: “Tới muộn rồi”. Điều này chứng tỏ là mọi người đã bị địch nhân lừa rồi. Thiên Tứ hậm hực nói:
- Rõ ràng Bại Sự lão nhân bảo chúng ta rẽ trái, nhưng bị địch nhân sửa lại khiến chúng ta mất công giờ có lẽ muôn thật rồi.
Thương Nguyên cười nhạt, phất tay áo xóa mấy chữ bảo mọi người:
- Không cần nói nhiều, chúng ta đi mau!
Bốn người đi theo phía trái được một dặm, thấy trên một thửa ruộng có ba căn nhà lá, Thiên Tứ giở Bách Biến Quỷ Ảnh ra phi thân đi trước, chỉ thoáng một chốc đã tới trước mấy căn nhà lá đó liền. Dãy nhà ấy có ba căn nhà nhỏ, trước nhà có một bãi đất trống như là cái sân phơi thóc của nhà nông, trên sân còn để ít nông cụ.
Thiên Tứ thấy ba căn nhà lá tối om, không dám tùy tiện xông vào, chờ cho ba người kia đến mới khẽ nói:
- Xin ba vị tiếp viện, để tiểu bối vào trong xem thế nào?
Thương Nguyên rất tin tưởng võ công Thiên Tứ nên dặn rằng:
- Hiền tế phải cẩn thận mới được.
Thiên Tứ gật đầu, chàng nhún vai một cái phi thân lên cao năm trượng lộn một vòng trên không, rồi nhẹ nhàng hạ xuống trước cửa căn nhà bên trái nhẹ như lông ngỗng, không gây ra chút âm thanh nào. Ngọc Hồ thấy thế khen ngợi:
- La thiếu hiệp trẻ tuổi mà công lực cao siêu phi phàm như thế, khiến bọn già chúng ta hổ thẹn vô cùng.
Lục Như Cư Sĩ cũng gật đầu nói:
- Lão phu đã quen biết hầu như tất cả anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, nhưng nay mới gặp một vị thiếu niên anh hiệp tài ba phi phàm như vậy, Hoa huynh có một giai tế như vậy thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Thương Nguyên thây người ta khen con rể mình như vậy, quên cả đang ở chỗ kẻ địch cao hứng cười ha hả nói:
- Thằng nhỏ này rất có tương lai, nhưng không biết nó học võ công của ai mà cao siêu thế.
Ông ta vừa nói xong thì Thiên Tứ đã phi thân quay lại, ông ta vội hỏ:
- Thiếu hiệp có thấy gì không?
Thiên Tứ lắc đầu đáp:
- Lạ thật! Trong nhà không có người nào cả, trông đồ đạc bình thường như nhà một nông phu thôi.
Thương Nguyên nói tiếp:
- Đây đúng là ổ giặc, chúng ta ba người vào ba căn nhà thám thính, hiền điệt ở đây tiếp ứng hộ.
Ba người vừa định đi vào thì nghe thấy căn nhà chính giữa có tiếng gào khóc, và một bóng người đi nhanh như bay chạy ra, mồm thì la lên:
- Tới muộn rồi! Tới muộn rồi!
Trong đêm khuya, giữa bãi đất hoang tiếng khóc ấy như tiếng sói hú khiến bốn người đều giật mình kinh hãi. Ngọc Hồ vội lên tiếng quát hỏi:
- Ai thế? Đứng yên!
Nhưng người nọ vẫn cứ tiếp tục chạy vừa gào vừa khóc, chỉ chốc lát đã mất dạng trong bóng tối. Ngọc Hồ thấy người đó thân pháp rất nhanh, đã đến mức siêu phàm nhập thánh, y biết không thể nào đuổi kịp, nên không đuổi theo nữa mà quay lại định đi vào căn nhà chính giữa. Ngờ đâu vừa đi tới trước cửa, trong nhà lại có tiếng cười rất lớn. Tiếp theo đó, cũng có một bóng người phi ra, vừa chạy vừa nói:
- Tới muộn rồi! Tới muộn rồi!
Ngọc Hồ tuy kinh hoảng nhưng lúc này y đã chuẩn bị sẵn, khi nào chịu để cho đối phương thoát, liền giơ chưởng lên nhằm ngực người đó và quát hỏi:
- Ngươi chạy đi đâu?
Ngọc Hồ thật không hổ thẹn là một võ lâm danh gia, một chưởng tấn công ra trong thế công lại có thế thủ, và khóa kín lối ra của căn nhà ấy rồi, trừ phi người đó thẳng tay đối phó, bằng không còn lâu mới ra khỏi căn nhà đó.
Sự thế xảy ra rất đột ngột, người đó không chống đỡ cũng không lùi lại mà chống gậy điểm xuống đất, phi qua đầu Ngọc Hồ lao vào bóng tối mất tích. Ngọc Hổ vừa thẹn vừa giận đuổi theo người kia luôn.
Thiên Tứ đã nhận ra lai lịch người đi sau, đó chính là ông già ăn mày trong miếu hôm nọ đã đùa giỡn thầy trò Thái Bạch Thần Tú, vội nói:
- Dương lão tiền bối, đừng đuổi theo nữa, người đó không phải là đồng bọn của Thiết Diện Điểu Trảo đâu.
Ngọc Hồ hậm hực dừng chân nói:
- Y lén lút vừa khóc vừa cười như thế không phải đồng đảng ác tặc thì là ai?
Thiên Tứ vội đáp:
- Ông ta họ Tiêu tên Thí Nhân, nghe nói trước kia đã từng làm bang chủ Cái Bang.
Lục Như Cư Sĩ vừa cười vừa nói xen lời:
- Ủa! Ra là y ư? Như vậy không nên chấp nhất y làm gì.
Ông ta chưa nói dứt thì đằng sau đã có người đỡ lời:
- Lưu Đại Khánh, ngươi bảo không chấp nhất ai, nói cho mụ già này nghe đi?
Lục Như Cư Sĩ giật mình kin hãi, vội quay người lại, hai tay thủ thế trước ngực để đề phòng. Lúc đấy, ông ta mới thấy rõ người đứng sau mình là một mụ già tóc bạc, mặt xấu xí trông như xác chết. Thương Nguyên và Thiên Tứ hết sức kinh hãi, bà gì này đến phiá sau họ lúc nào mà không ai phát hiện ra.
Bà cụ xấu xí trông Lục Như Cư Sĩ giơ tay lên trước như chuẩn bị đấu với mình, liền cười khẩy nói:
- Có phải ngươi muốn đánh nhau đấy không? Như vậy cũng được, chúng ta đánh nhau trước rồi sẽ nói chuyện sau.
Bà già ấy vừa nói xong nhún vai một cái, hai tay áo bỗng co lên, liền lộ ra hai cánh tay vừa đen vừa khô héo, mười ngón tay chia ra nhằm người Lục Như Cư Sĩ chộp luôn...
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu