Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 39
ecker và Jamison ngồi đối diện với Lancaster trong trụ sở phòng cảnh sát. Decker đã giải thích ngắn gọn vì sao anh bắt đầu hợp tác với Jamison và cũng giải thích vì sao anh lại ở đây.
“Chúng tôi đã xới tung cái kho chứa nhưng chẳng tìm được gì trong đó cả,” anh nói thêm. “Và rồi đột nhiên tôi chợt nảy ra trong đầu là tôi đã đưa ra một giả thiết dựa trên một thứ gì đó chưa hề được xác minh. Tôi đã chấp nhận nó như một sự thật trong khi nó chưa hề được chứng minh là thật. Đó là lí do mà chúng tôi đến đây.”
“Và đó là lí do anh muốn nghe ghi chép thẩm vấn của tôi với Leopold sau khi hắn bị tạm giam sao?” Lancaster hỏi.
“Phải. Chi tiết nhất có thể, Mary ạ. Từng chữ đều có giá trị. Thật vậy đấy.”
Lancaster trông hơi e dè nhưng rồi sau đó vẫn thu thập hết các trang viết và đặt chúng trước mặt. “Được rồi, để bắt đầu, phải nói là hắn không khai gì nhiều. Thực ra mà nói, những lời hắn nói không thực sự có nghĩa gì lắm. Ngay khi hắn khai xong tôi đã nghĩ có lẽ tốt hơn hết hắn nên xin giảm nhẹ trách nhiệm hình sự do tâm thần bất ổn thì hơn.”
“Tôi không nghĩ tâm thần hắn có bất cứ vấn đề gì. Ngược lại thì đúng hơn,” Decker đáp. “Hãy đọc cho tôi nghe những gì hắn khai. Và nếu cô còn có thể nhớ được thêm gì khác, cũng sẽ rất hữu ích cho tôi.”
“Ừm, tôi đoán chúng ta chẳng có gì để mất cả.” Chị nhìn Jamison với vẻ nghiêm nghị. “Nhưng tôi xũng nói thế này cho rõ ràng, chỉ cần một từ trong này xuất hiện trên báo hay bất cứ phương tiện truyền thông nào khác, chính tay tôi sẽ tống cổ cô vào nhà giam và mặc xác cho cô ở luôn trong đó. Cô đã nằm trong danh sách những kẻ rác rưởi của tôi vì những thứ bố láo mà cô viết về Amos.”
Jamison giơ hai tay tỏ ý đầu hàng, nhưng giọng của cô thì vô cùng nghiêm túc. “Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu, thanh tra Lancaster ạ. Tôi không viết những chuyện này. Và tôi chính là rác rưởi với những gì mà tôi đã viết. Đáng lẽ ra tôi không nên làm như thế, nhưng tôi đã làm rồi. Và giờ đây tôi đang cố gắng để sửa sai. Đó là tất cả những gì mà tôi có thể làm.”
Lancaster đánh ánh mắt tỏ ý chê trách nhìn khắp người Jamison. “Và Jackson thật là giáo sư ở trường đại học của cô?”
“Còn hơn thế rất nhiều. Thầy ấy là thầy hướng dẫn của tôi. Hoàn toàn có thể dễ dàng xác minh nếu chị không tin tôi.”
“Tôi tin cô,” Lancaster nói một câu cụt lủn. “Vậy là tôi đoán chúng ta ngồi chung một thuyền và là cùng một đội.” Chị cúi xuống nhìn các trang ghi chú và bắt đầu đọc. Khi chi đọc đến phần viết về việc Decker làm Leopold bất mãn ở cửa hàng 7-Eleven, Decker bảo chị dừng lại.
“Đây chính xác là những câu từ mà hắn dùng sao? Tôi làm hắn bất mãn ở cửa hàng 7-Eleven.”
“Phải. Trước đây tôi từng nói với anh rồi.”
“Câu tiếp theo mà cô hỏi hắn là gì?”
“Ừm, tôi hỏi hắn là cửa hàng 7-Eleven nào. Tôi đã cố thử xem liệu câu chuyện của hắn có hợp lí hay không. Một năm rưỡi sau sự việc đó chúng ta đâu có nhiều kẻ tự tìm đến nhiệm sở và thú nhận đã giết ba người.”
“Và hắn nói là cửa hàng 7-Eleven trong khu gần chỗ tôi ở sao?”
Lancaster cúi đầu nhìn lại các ghi chú một lần nữa và cau mày, “Không, thật ra hắn nói là anh sẽ biết là cửa hàng nào.” Chị ngẩng đầu lên. “Tôi đoán tôi đã mặc định rằng anh biết anh gây bất mãn cho gã này ở cửa hàng 7-Eleven nào. Chí ít là gây bất mãn theo góc nhìn của hắn.”
“Vậy là hắn chưa bao giờ nói là cửa hàng 7-Eleven trong khu nhà tôi ở phải không? Cái cửa hàng ở gần nhà tôi, trên số 14 đường DeSalle?”
Mặt Lancaster tái mét. Và khi chị cất tiếng, giọng của chị căng như dây đàn. “Không, Amos ạ. Hắn không nói thế. Tôi đoán đó là điểm đánh trệch suy nghĩ logic của cả hai chúng ta. Đáng lẽ ra tôi không nên đưa ra giả thiết đó. Đó là một sai lầm sơ đẳng.”
“Tôi phạm cùng sai lầm, Mary ạ.”
Lancaster trông vẫn tiu nghỉu.
“Tôi xem ghi chép được không?” anh đề nghị.
Chị đưa chúng cho anh và anh bắt đầu đọc hết một lượt.
Lancaster liếc nhìn sang Jamison, chị rướn người lên trước, và nói bằng một giọng rất nhỏ, “Thế nào, làm việc với Decker thú vị chứ? Tôi đã làm cùng anh ấy khoảng mười năm. Không một ngày nào giống ngày nào.”
Jamison cũng thì thầm y như thế. “Rất, ừm… khác thường. Anh ấy nhảy bật dậy và lao ra khỏi kho chứa. Tôi phải đuổi theo anh ấy.”
Lancaster nở một nụ cười hiếm hoi. “Chuyện thường ngày ở huyện.”
Hai người phụ nữ tách nhau ra khi Decker thả tập ghi chú xuống bàn.
Anh nhìn Jamison với vẻ mặt sắc sảo. “Địa chỉ email gửi cho cô các chi tiết câu chuyện và hình ảnh: Mallard2000 là tên miền phải không?”
“Anh biết mà. Tôi đã chuyển tiếp thư sang cho anh.”
Lancaster nói, “FBI không truy ngược được dấu vết của nó, thế nên tôi không thấy nó có gì hữu ích.”
“Thật ra nó rất hữu ích là đằng khác. Và đáng lí tôi nên nhận ra từ trước.”
“Nhận ra cái gì từ trước cơ?” Jamison hỏi.
“Rằng đáp án mà tôi đang tìm kiếm không nằm ở việc truy ngược để tìm người gửi. Nó vẫn luôn nằm ở đó, trong cái tên ấy.”
“Trong cái tên sao?” Lancaster nói. “Tên nào cơ?”
Decker đứng dậy và nhìn Jamison. “Cô có xe không?”
Cô gật đầu và cũng đứng dậy. “Một chiếc xe mini đã chạy được trên trăm nghìn cây số và đang phải dùng băng dính vải để định hình. Nhưng đặc biệt tiết kiệm nhiên liệu.” Cô nhìn anh từ trên xuống dưới. “Có khi với anh thì nó hơi chật. Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Chicago.”
“Chicago sao,” Lancaster cảm thán. “Có cái quỷ gì ở Chicago vậy?”
“Thật ra, đó là một vùng ngoại ô của Chicago. Và ở đó có câu trả lời cho tất cả, Mary ạ.”
“Nhưng làm sao anh biết phải tìm đến đâu ở Chicago chứ?”
Decker sốt ruột đáp, “Hắn cho tôi địa chỉ rồi, seven-eleven đấy.”
Lancaster lắc đầu và nói với giọng hoài nghi, “Được rồi, nhưng Amos này, anh có biết ở vùng đô thị Chicago có bao nhiêu cái cửa hàng 7-Eleven không?”
“Tôi sẽ không tìm đến một cửa hàng tiện lợi, Mary ạ. Tôi sẽ tìm một con phố có số seven-eleven, bảy-mười một.”
Lancaster đưa mắt liếc nhìn anh với vẻ thất thần. Mẹ kiếp, anh đang nói với tôi là đó không phải là cửa hàng 7-Eleven sao? Đó là số nhà! Nhưng hắn nói-”
“Hắn nói con số bảy và mười một. Và nó rất có thể bị nhầm là bảy-một-một. Cô đã ghi lại nó theo cái cách mà bất kì người nào sống trên đất nước này đều ghi. Cô đã nghĩ là ý hắn nhắc tới chuỗi cửa hàng đó, trong khi thật ra hắn không hề.”
“Nhưng hắn chưa bao giờ nhắc là tôi đã sai.”
“Cô mong hắn sẽ vẽ đường cho mình sao? Đối với chúng đây là một trò chơi. Chơi theo luật của chúng.”
“Được rồi, anh đã có con số, nhưng sẽ khá là vô dụng trừ phi anh có một con phố để áp con số lên.”
“Tôi có con phố mà. Nó nằm trong địa chỉ email.”
“Mallard hai nghìn sao? Nhưng làm sao anh biết được nó nằm ở Chicago? Thành phố đó có liên hệ gì tới những việc đã xảy ra ở Burlington.?”
“Nó không hề. Nó liên hệ với tôi.”
“Nhưng Amos, đã có -”
Lancaster dừng lại khi chưa nói hết câu, bởi vì Decker đã vội vã lao ra khỏi phòng.
“Thằng khốn kia!” Lancaster hét theo.
Jamison nhìn chị bằng ánh mắt tỏ ý xin lỗi. “Chuyện thường ngày ở huyện à?”
“Nhớ báo tin cho tôi nhé Jamison. Và coi chừng anh ta. Anh ta tài giỏi hơn người, nhưng kể cả những người tài giỏi vẫn làm những điều ngu ngốc.”
“Tôi sẽ làm thế.”
Và sau đó Jamison vội đuổi theo Decker.
Lancaster ngồi thụp xuống ghế và cúi đầu nhìn đống ghi chú. Rồi chị vo tròn chúng lại và ném chúng sang phía bên kia phòng.
“7-Eleven chết tiệt!”
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu