Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khanh Vốn Phong Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 40: Sự Tức Giận Của Phùng Vân
T
rong hoàng cung.
Cung kính nhìn quý nhân trên ghế, gương mặt của Phùng Vân mang vẻ cung kính và lấy lòng vô cùng thích hợp.
Chủ đề bây giờ đã chuyển đến các vị hoàng tử. Phùng Vân biết rõ, những chuyện thế này, mình không cần phải mở miệng, chỉ cần mỉm cười lắng nghe đã đủ rồi.
Có điều vừa lắng nghe, ả vừa nhìn đồng hồ cát trong góc.
Gần hai khắc rồi, chắc Phùng Uyển sắp tới rồi nhỉ?
Nghĩ đến Phùng Uyển, Phùng Vân chợt có cảm giác không thích khó có thể nói rõ. Nói thật, đại tỷ này của ả thật sự chưa từng đắc tội với ả. Nếu nói đến chuyện đắc tội, thì Triệu Tuấn mới là kẻ đáng ghét.
Nhưng ả vẫn khinh thường, không thể thích nổi.
Lặng lẽ nhúc nhích một chút, lúc này, Lý mỹ nhân ghé đầu sang, nàng lặng lẽ liếc nhìn quý nhân trên ghế, nói với Phùng Vân: “Muội muội, chúc mừng muội.”
Hà Mỹ Nhân cũng hỏi: “Tỷ tỷ, sao đại tỷ của tỷ vẫn chưa tới?”
Giọng điệu của họ rất gần gũi, nhưng Phùng Vân biết, khi nhìn mình, ánh mắt của họ đều có địch ý.
Ngẩng mặt lên, Phùng Vân khẽ nói: “Chắc đại tỷ bắt đầu lên đường rồi.” Ả liếc nhìn quý nhân, nghĩ thầm: Đây là một cơ hội hiếm có, ta giữ chặt lấy. Bất kể là Lý mỹ nhân hay Hà mỹ nhân khi thấy ta cũng phải nhún nhường!
Nghĩ tới đây, khóe miệng của ả hiện lên nụ cười đắc ý.
Lúc này, quý nhân kia nhìn thoáng qua ả.
Mặc dù ánh mắt của quý nhân rất hờ hững, nhưng Phùng Vân quen quan sát nét mặt vẫn biết, quý nhân cũng sốt ruột lắm rồi.
Nhíu mày, Phùng Vân thầm nổi giận: Chẳng biết lề mề thế nào mà bây giờ còn chưa tới?
Phùng Vân không thể ngờ rằng Phùng Uyển dám từ chối. Nàng ta nên biết, có một muội tử hưởng vinh hoa trong cung chính vinh quang lớn nhất của Phùng Uyển.
Trong sự chờ mong của Phùng Vân, đồng hồ vẫn chảy xuống từng chút một.
Đang lúc này, một cung tỳ nhìn quen mắt đi về phía ả.
Đến rồi!
Phùng Vân hồi hộp, ra hiệu cho cung tỳ kia lại đây.
Không biết tại sao, cung tỳ kia lại có vẻ hơi do dự, cho đến khi Phùng Vân trợn mắt nhìn, mới cúi đầu bước tới.
Cung tỳ vừa tới, Phùng Vân đã lên tiếng: “Gọi nàng vào đi.” Giọng nói còn mang vẻ căm tức, “Tuổi cũng lớn như vậy rồi mà còn không biết bớt việc cho người ta, còn chậm trễ đến mức này?”
Cung tỳ cúi đầu thấp hơn, đến khi Phùng Vân cảm thấy bất thường, cung tỳ mới hạ giọng nhẹ nhàng nói: “Triệu phu nhân không được khỏe, nói là hôm khác sẽ tới.”
Cái gì?
Phùng Vân nổi giận, ả cần có chỗ phát tác. Thấy ánh mắt trông sang của Hà mỹ nhân và Lý mỹ nhân, vẻ tức giận liền biến thành nụ cười. Cúi đầu, nàng nhỏ giọng hỏi: “Triệu Tuấn đâu?” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ hắn ta cũng không hiểu chuyện?”
Cung tỳ khẽ đáp lời: “Lời này do Triệu quan nhân truyền tới.”
Cung tỳ vừa dứt lời, sắc mặt của Phùng Vân trầm xuống.
Lúc này, Lý mỹ nhân ngồi cạnh che miệng khẽ cười, nói: “Phùng muội muội đang nói gì vậy? Sao không lớn tiếng lên, nói cho tỷ tỷ nghe với?”
Hà mỹ nhân cũng ân cần hỏi: “Tỷ tỷ, làm sao thế?” Giọng điệu ôn hòa, nhưng ánh mắt đã tràn đầy vẻ hả hê.
Phùng Vân mất mặt, ả cười lạnh, nói: “Vội gì chứ? Không phải còn có người vẫn chưa trở lại sao?” Mệnh lệnh của quý nhân mặc dù bí mật, nhưng ả nhìn thấy rõ ràng: Người được phái đi gọi Phùng Uyển, cũng không chỉ có một!
Ả vừa dứt lời, đã có một thái giám quen mắt xuất hiện ngoài cửa điện.
Thái giám kia cúi đầu, bước nhanh tới phía sau quý nhân đó, khẽ nói mấy câu.
Giọng của y rất nhỏ, nhưng Phùng Vân bởi vì được quý nhân tán thưởng nên ngồi tương đối gần, nghe rõ giọng của y, “Triệu phu nhân không được khỏe, không thể đến đây.”
Cái gì?
Bất cứ kẻ nào cũng biết, một người không muốn đến nơi nào đó, không được khỏe là lý do thỏa đáng nhất.
Lập tức, quý nhân kia có vẻ trầm ngâm.
Thấy nàng liếc về phía Phùng Vân, thái giám kia cất giọng thánh thót: “Triệu phu nhân nói, nếu như Phùng mỹ nhân cưỡng chế ép buộc, để Phùng mỹ nhân không tức giận, nàng có thể gắng gượng.”
Thái giám nói rất nhẹ nhàng, nhưng vốn dĩ những lời này có vấn đề rất lớn.
Lập tức, sắc mặt của quý nhân đó hơi trầm xuống.
Nàng nhìn sang Phùng Vân, sau khi đối diện với vẻ mặt trắng bệch của ả, lạnh lùng nói: “Thì ra là như vậy.”
Sau khi bỏ lại năm chữ này, nàng đứng lên.
Trong điện, các cung phi vốn đang thì thầm to nhỏ với nhau, quý nhân này vừa đứng lên, các nàng đều rùng mình, vội vàng mỉm cười đứng lên theo.
Quý nhân xoay người, vươn tay về phía một phụ nhân xinh đẹp ăn vận mộc mạc, sắc mắt tái nhợt đứng trong góc, nói: “Đi.”
Phụ nhân kia vội vàng tiến lên, đỡ tay quý nhân chậm rãi đi ra.
Họ chậm rãi đi ra khỏi điện.
Đi ngang qua Phùng Vân, quý nhân đó không hề cúi đầu, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn.
Chậm rãi, quý nhân kia đi xa dần.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng dần xa của nàng, dù chưa nghe thấy lời bẩm báo của thái giám kia, các cung phi vẫn hiểu rõ. Họ đều nhìn về phía Phùng Vân, nở nụ cười giễu cợt.
Lúc này, giọng nói của Lý mỹ nhân vang lên sau lưng Phùng Vân, “Ôi, muội muội lại làm sao thế? Sao sắc mặt lại trắng như vậy? Ôi ôi, có phải bị bệnh hay không? Có muốn nói với bệ hạ, để đại phu đến đây xem thử không?”
Hà mỹ nhân mỉm cười tươi rói, chen miệng vào nói: “Lý tỷ tỷ nói sai rồi, ta thấy Phùng tỷ tỷ quá đắc ý nên trúng gió rồi.”
Khi hai nàng chê cười, một cung phi cực kỳ xinh đẹp khác chợt phất tay áo, đi ngang qua Phùng Vân. Nàng quay đầu lại nhìn xoáy vào Phùng Vân, nói: “Trở về soi gương đi.”
Câu này vừa cất lên, khiến gương mặt của Phùng Vân vừa xanh vừa tím, ả không biết phải nói gì nữa.
Ả biết, ả trèo lên quá nhanh, khiến những người trong cung sinh lòng đố kỵ. Nếu không phải có thể tiếp cận công chúa Trần Nhã, cuộc sống của ả còn khổ sở gấp bội. Vốn định mượn cơ hội này để cho quý nhân kia có ấn tượng tốt về mình. Nếu có thể leo tới bên kia, ả đã có một ngọn núi để dựa trong cung rồi. Không ngờ rằng chẳng những không leo lên nổ, mà lại khiến quý nhân kia chán ghét.
Tát mặt, Phùng Vân cắn răng, trong tiếng cười nhạo của mọi người, ả vội vàng rời đi.
Vừa đi đến đường mòn chốn không người, Phùng Vân giơ tay lên cho cung tỳ kia một cái bạt tai. Nhìn chằm chằm vào cung tỳ, Phùng Vân nghiến răng ken két, “Tiện nhân kia nói gì? Người không được khỏe không thể đến đây? Triệu Tuấn cũng nói vậy hả?”
Cung tỳ vội vàng quỳ xuống, bụm lấy khuôn mặt đong đầy nước mắt, đáp lời: “Vâng, vâng, họ nói như vậy.”
“Hay ột Phùng Uyển! Hay ột Triệu Tuấn!” Phùng Vân nhấc tay phải lên, móng tay vạch lên thân cây liễu thô tao bên cạnh, “Hay ột đôi phu thê ngu xuẩn không biết trời cao đất dày!” Mắng chửi mấy câu, ả ôm lấy bộ ngực đang phập phồng, quát với tỳ nữ: “Đi, ngươi đến Triệu phủ một lần nữa, nói cho Triệu Tuấn và Phùng Uyển, bởi vì họ ngu xuẩn, Tứ cô tử ta mất đi một cơ hội vô cùng tốt! Thuận tiện nói cho bọn họ biết, ở chốn Đô Thành này, nếu như ta thất thế, bọn họ đừng hòng có được vinh hoa phú quý!”
Nói câu cuối cùng cũng vì Phùng Vân đột nhiên nhớ tới, hai người kia đến từ chốn nông thôn ở Nguyên Thành, vừa ngu xuẩn lại không biết điều, có thể hoàn không biết được, hành động tùy hứng của họ gây nên hiệu quả nghiêm trọng thế nào. Cho nên, ả phải nhắc nhở bọn họ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khanh Vốn Phong Lưu
Lâm Gia Thành
Khanh Vốn Phong Lưu - Lâm Gia Thành
https://isach.info/story.php?story=khanh_von_phong_luu__lam_gia_thanh