Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dưỡng Thú Thành Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 40: Tự Bê Đá Đập Vào Chân Mình
T
hời gian vội vã trôi qua hai ngày, cả hoàng cung đều bận về việc chuẩn bị chôn cất cho Thái hậu. Nếu nói ai rảnh rỗi nhất thì không thể nào khác ngoài con chồn nhỏ.
Móng vuốt vươn tới cái đĩa, cầm một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng của mình. Tịch Tích Chi nhai chép chép, vụn bánh ngọt bắn tung tóe khắp nơi.
An Hoằng Hàn vùi đầu nghiêm túc xử lý chính sự, không có thời gian rỗi rãi để ý tới Tịch Tích Chi. Nàng cảm thấy rất buồn chán, xoay người, nhày khỏi bàn, chuẩn bị đi ra ngoài tìm thú vui. Nó cũng không phải An Hoằng Hàn, mỗi ngày cuộc sống đều trôi qua ba điểm trên một đường thẳng cuộc sống mà không cảm thấy nhàm chán.
Nằm ở bậc cửa, Tịch Tích Chi xoay qua xoay lại cái đầu nhỏ, nghĩ xem hoàng cung có nơi nào đi chơi được. Mấy lần trước chạy loạn ra ngoài, nàng đều đi chuyển động đầu nhỏ, suy tư hoàng cung có cái gì tốt chơi địa phương. Mấy lần trước nó đều chạy loạn đi ra ngoài đến các nơi khác nhau. Nếu không có một tấm bản đồ thì hoàng cung lớn thế rất dễ lạc đường.
Mặc dù nàng có hai cung nữ theo hầu nhưng chẳng may bọn họ không ở bên canh thì khi nàng lạc đường biết làm thế nào? Tục ngữ có câu: Tay làm hàm nhai, không thể trông cậy mọi thứ vào sự giúp đỡ của người khác được.
Lấy được một tấm bản đồ, học thuộc lòng đường lối ở hoàng cung mới là chuyện quan trọng nhất.
Bất kể sống ở đâu, đầu tiên người ta không phải nên quen thuộc hoàn cảnh hay sao?
Nhanh nhẹn chạy về trước thư án, kêu ‘chít chít’ gọi An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn đầu tiên hơi nhíu mày, sau đó ngừng động tác trong tay lại, "Sao nào?"
Bởi vì hai người không cùng một loại ngôn ngữ nên Tịch Tích Chi chỉ có thể dựa vào động tác khoa tay múa chân để An Hoằng Hàn hiểu ý của nàng. Móng vuốt vỗ vỗ vào sàn nhà ngọc lại chỉ vào bức tranh treo trên bức tường.
An Hoằng Hàn hạ bút lông, hứng thú nhìn nó, "Có ý gì?"
Tịch Tích Chi lập tức có chút thất vọng, lại diễn tả lại lần nữa. Bởi vì bốn chân tương đối ngắn nhỏ, động tác liên tục vụng về vô cùng đáng yêu.
An Hoằng Hàn cố tình kìm nét vẻ buồn cười, "Nói rõ ràng hơn."
Tịch Tích Chi lại khoa tay múa chân chục lần, nhìn thấy người kia vẫn chống cằm nhìn nó, dù kẻ không thông minh thì cũng phát hiện ra điều bất thường. An Hoằng Hàn đơn giản là trêu chọc nó! Hắn đã sớm hiểu rõ từ lâu.
Ngồi bệt xuống sàn thở hổn hển.
Đập tay xuống sàn nhà ý là —— chỉ mặt đất; chỉ tay lên bức tranh ý là —— chỉ bức vẽ. Hai động tác nối liền ý nghĩa là nói đến bản đồ.
An Hoằng Hàn đi ra khỏi thư án, phân phó Lâm Ân nói: "Đi tìm bản đồ hoàng cung."
Lâm Ân gật đầu, liền đi ra ngoài. Ông chung đụng tiếp xúc với con chồn nhỏ này thời gian càng lâu thì càng thấy nó có linh tính(1). Tuy cũng có nhiều sủng vật thông minh nhưng cũng không thể tự biết đòi hỏi mà rất nhiều chuyện điều do chủ nhân sắp đặt. Nhưng con chồn nhỏ này lại dám thỉnh cầu hết thứ này đến thứ khác.
(1)Linh tính: tương đương với trí tuệ của con người, ý chỉ nó biết suy nghĩ, có chính kiến, biết chủ động đòi hỏi thứ cần.
Khi Lâm Ân lấy ra bản đồ thì Tịch Tích Chi bị dọa sợ lui về phía sau hai bước. Có cần phải khoa trương thế không, tấm bản đồ dài hơn năm thước(2), rộng hơn ba thước, là chuyện gì xảy ra?
(2)Thước: đơn vị đo lường cổ Trung Hoa, 1 thước = 1/3m
Bị hành động khiếp đảm của con chồn chọc cười, An Hoằng Hàn nhíu mày nói: "Bản đồ ngươi muốn đã đưa tới, ngươi đã ham học thế thì mấy ngày này liền ở lại trong ngự thư phòng học thuộc lòng đường lối ở cung cho tốt. Đến lúc đó, trẫm sẽ kiểm tra. Nếu như không học xong thì cứ tiếp tục học đến khi trẫm hài lòng mới thôi.”
Đây có phải câu mà người ta nói “Tự bê đá đập vào chân mình”! Gương mặt Tịch Tích Chi đau khổ, ánh mắt tha thiết mong ngóng vị vua nào đó.
Biết thừa con chồn nhỏ giả bộ đáng thương, giở thủ đoạn để được đồng tình, An Hoằng Hàn không mắc mưu, lắc đầu nói: "Đây là một trong những kỹ năng sinh tồn(3) cần phải học."
(3)Sinh tồn: sinh sống và tồn tại
Một câu nói ngăn chặn Tịch Tích Chi không cách nào phản bác lại.
Sinh tồn, tất cả vì sinh tồn!
Hai người thái giám đem bản đồ trải trên sàn bạch ngọc, trong hoàng cung đường lối đan xen phức tạp, liếc mắt đã hiện ra trước mắt Tịch Tích Chi.
Không thể không khâm phục người đã thiết kế ra hoàng cung, mỗi một con đường đều thông qua một nơi khác nhau, rất nhiều hành lang giao nhau lại tạo thành các lối đi tắt khác nhau.
Tịch Tích Chi nhảy lên trên bàn đồ, đi vòng quanh vài vòng thì bỗng nghĩ tới một vấn đề là nàng không được được chữ viết đánh dấu trên đó.
Tịch Tích Chi lúng túng nhìn An Hoằng Hàn, chán nản lăn lộn tại chỗ.
"Lâm Ân, ngươi đọc chữ viết trên đó cho con chồn nghe, làm cho nó nhớ tên tất cả cung điện.” An Hoằng Hàn cũng xuất hiện ý nghĩ giống con chồn nhỏ, chỉ trong phút chốc lại phái ra nhiệm vụ cho Lâm Ân.
Kết quả là Lâm Ân trở thành lão sư vỡ lòng của con chồn nhỏ.
Mặc dù biết rằng không thể nào dạy một con chồn nhỏ biết chữ nhưng Lâm Ân không dám chống lại ý chỉ của bệ hạ, nhận mệnh quỳ một chân trên đất, đầu tiên chỉ vào cung điện quan trọng nhất ở giữa, "Đây chính là vị trí chúng ta—— Ngự Thư Phòng."
An Hoằng Hàn đứng một bên quan sát, khi con chồn nhỏ duỗi móng vuốt miêu tả ba chữ kia thì hắn lại lộ ý cười.
Tịch Tích Chi lặp lại luyện tập nhiều lần, xác định nhớ nét chữ kia trong đầu mới trịnh trọng gật đầu với Lâm Ân, ý bảo ông ta có thể tiếp tục dạy.
Lâm Ân kinh ngạc không khép miệng được......
An Hoằng Hàn thúc giục: "Còn không mau dạy?"
Lâm Ân run rẩy sợ sệt, lại chỉ phía sau vườn ngược hướng ‘ Ngự Thư Phòng ’, nói "Nơi này là Ngự Hoa Viên."
Bởi vì hoàng cung cực lớn, rất nhiều cung điện cho nên tốn một canh giờ, Tịch Tích Chi chỉ nhớ kỹ hơn mười cái. Bởi vì cần thuộc lòng không chỉ là vị trí cung điện, còn phải nhớ những đường lối phức tạp cho nên tiến độ rất chậm.
An Hoằng Hàn thấy con chồn nhỏ nghiêm túc học tập, lại ngồi trở lại thư án, tiếp tục nhấc bút phê duyệt tấu chương.
Gần đây rất nhiều chuyện phiền toái, đầu tiên là phát hiện lũ lụt ở Phong Châu, hiện tại lại về việc chôn cất Thái hậu cần hoàn thành. Muốn bớt chút thời gian chơi cùng con chồn nhỏ cũng không có.
Rốt cuộc đợi đến ngày Thái hậu chôn cất, cả triều văn võ bá quan tụ tập trong hoàng cung, sắc mặt mỗi người đều nặng nề, khóc lóc thảm thiết. Rất nhiều đại thần khoác một một miếng vải trắng trên người bày tỏ thương tiếc với sự qua đời của Thái hậu.
Sauk hi Thái hậu hoăng thệ cần phải chôn cất vào Hoàng Lăng(4) mà văn võ bá quan đều muốn đi theo.
(4)Hoàng lăng: nơi chôn cất dành cho người trong hoàng tộc
Mang theo con chồn nhỏ đi Hoàng Lăng hơi bất tiện nên An Hoằng Hàn giao nó cho Tiểu Tuân Tử để thái gián trong Điện Bàn Long chăm sóc cho tốt.
Tịch Tích Chi cũng vui vẻ ung dung, nghe nói Hoàng Lăng nằm ở giữa sườn núi cỏ mọc xanh thẳm. Thời tiết nóng bức thế này đi leo núi không phải tự chịu khổ sao? Nghĩ đến khó có dịp An Hoằng Hàn đi ‘ xa nhà ’ một chuyến, nàng vừa hay đi đến đúng cửa Viện Thái Y.
Thế giới lớn như vậy nhưng nàng chỉ biết đến hai người là An Hoằng Hàn cùng lão đầu.
Sau hai ngày chăm chỉ học tập cuối cùng cũng phát huy được chút công dụng.
An Hoằng Hàn vừa bước chân trước ra khỏi Điện Bàn Long, Tịch Tích Chi liền chạy như bay chân sau chạy đi, hai cung nữ hoảng hốt luống cuống đi theo đằng sau.
Tính mệnh Tiểu Tuân Tử nhờ con chồn nhỏ cầu xin mới giữ lại được. Huống hồ trước khi đi, bệ hạ đã phân phó phải chăm sóc nó thật tốt, nếu có gì sai sót bọn họ cũng chịu không nổi. Tiểu Tuân Tử vội vã nhấc chân đuổi theo.
Thân thể Tịch Tích Chi vừa nhỏ, tốc độ cũng không chậm. Chạy nhảy một lúc lại dừng lại, nhớ lại đường đi trong đầu rốt cuộc tìm được vị trí Viện Thái Y. Tịch Tích Chi không tập viết nhưng ba chữ to mạ vàng trên biển giống y đúc trên bản đồ liền chắc chắn không sai được.
Ngông nghênh nhảy qua bậc cửa cao, mùi thuốc vừa hay xông vào mũi.
Rất nhiều thái giám đang phơi dược liệu ở trong sân, đột nhiên nhìn thấy một quả cầu nhỏ lông màu trắng chui vào đều cho rằng mèo con hay chó con của vị phi tử nào đó nuôi đi nhầm chỗ. Nhưng chờ quả cầu trắng kia đến gần mới phát hiện ở giữa cái trán nó có đám lông tơ đỏ rực.
Không biết ai kêu một tiếng: "Là Vân chồn bệ hạ nuôi!"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dưỡng Thú Thành Phi
Cửu Trọng Điện
Dưỡng Thú Thành Phi - Cửu Trọng Điện
https://isach.info/story.php?story=duong_thu_thanh_phi__cuu_trong_dien