Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 39: Nguyên Soái Một Mình Đối Địch
A
nh ta quả nhiên không phải là người!
Sao anh ta có thể là con người được chứ? Con người, làm sao lại có sức chiến đấu vượt quá cực hạn như vậy?
Nhưng anh ta thực sự là người. Bởi vì trên đời chỉ có một người duy nhất có sức chiến đấu đứng đầu Đại lục, vượt qua gien của chủng tộc—— đó chính là chúa tể của loài người —— Cố Nguyên soái Cố Triệt!
Dựa vào nền tảng gien không ngừng cải tạo của Cố thị suốt trăm năm qua, cộng với công nghệ sinh học tân tiến hàng đầu của loài người. Cố thị luôn giữ thái độ gần như điên cuồng, không ngừng tiến hành tối ưu hóa gien của bản tộc. Việc tối ưu hóa này, đã hi sinh vô số sinh mạng của Cố thị vì thất bại; nhưng đồng thời cũng tạo nên thành quả thắng lợi hiếm có đủ để xưng bá Đại lục ——
Đó chính là Cố Triệt.
Mà bản thân Cố Triệt cũng thông minh bẩm sinh, tư chất hơn người. Có lời đồn rằng anh ta tôn sùng võ thuật từ nhỏ, lúc mười tuổi đã có thể tay không đánh bại mười bộ đội đặc chủng tinh anh.
Mà sau nhiều năm luyện tập siêng năng, cải tạo gien của bản thân một lần nữa thì Cố Triệt rốt cuộc cũng đạt được vị trí số một Đại lục như ngày hôm nay.
(PS: Điều này giải thích cho “bàn tay vàng” có khả năng phá hủy mọi thứ của anh ấy)
Hứa Mộ Triều gắng gượng ngồi dậy, nhìn trận chiến vẫn còn đang tiếp diễn trước mắt.
Minh Huy hốt hoảng thổi còi rút quân, hơn mười người máy tinh anh còn lại cũng lao vút ra xa mấy mét. Để chế tạo một người máy phải hao phí rất nhiều tài nguyên đắt giá, nếu toàn quân bị tiêu diệt thì đúng là một tổn thất to lớn!
Vậy mà bóng dáng của người kia lại giống như ma quỷ không thể nắm bắt. Với nhãn lực của Hứa Mộ Triều cũng chỉ thấy màu xanh lam xẹt qua chớp nhoáng như cơn gió. Mỗi khi nó lướt qua bên cạnh một người máy, liền nghe thấy tiếng “răng rắc” nhẹ vang lên —— Người máy kia sẽ bị bẻ gãy cổ hoặc đâm xuyên lồng ngực ngã gục xuống đất.
Mà thời gian để hơn mười người tên máy ngã xuống lại chỉ có vài giây! Anh ta như vậy, thì còn cần gì đến vũ khí súng đạn? Bản thân anh ta đã chính xác hơn súng, nhanh nhẹn hơn đạn rồi!
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Cố Triệt, chắp tay đứng giữa một đống người máy hoặc tử vong hoặc bị thương nặng, hờ hững ngước đôi mắt đen trong veo nhìn về phía Minh Huy, người máy cuối cùng còn sót lại trên đường.
Bắt sống Minh Huy đã là chuyện dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên phản ứng của Minh Huy cũng rất nhanh, cô ta cực kỳ nhạy bén, vung sợi dây thừng trên tay lên! Đồng thời cũng giơ tay kia lên nhanh chóng nổ súng!
Đầu kia của dây thừng chính là Hứa Mộ Triều đang bị thương nặng, mà viên đạn cũng nhằm về phía cô!
Cố Triệt hờ hững nhìn lại, khẽ nhíu chân mày.
Mà đối với Hứa Mộ Triều, tất cả sự thật tưởng như đã rõ ràng nhưng vẫn còn nhiều điểm mù mờ khó hiểu. Người này chắc chắn là Cố Nguyên soái, nhưng A Lệ đâu rồi? Người mà mình tiếp xúc mấy ngày qua chỉ có một mình Cố Nguyên soái sao? Sao anh ta lại có thể giống A Lệ y như đúc?
Lòng cô chấn động kịch liệt, cả sợi dây thừng cũng căng lên, ngẩng đầu liền thấy những luồng điện ồ ạt đập vào mặt. Cô kinh hoảng để bản năng sinh tồn dẫn dắt tất cả, cho dù máu toàn thân đã cạn kiệt, cũng dùng hết sức lăn một vòng tránh đạn......
Bên eo đột nhiên được một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, thân thể trong nháy mắt đã bay lên không cách mặt đất mấy mét!
Hơi thở lành lạnh quen thuộc mà xa lạ trong nháy mắt phả tới. Cô ngẩng phắt đầu lên. Thấy Cố Nguyên soái rõ ràng đứng cách cô mấy mét đột nhiên xuất hiện như thiên thần giáng trần! Mà mình thì đang nằm gọn trong lồng ngực anh ta.
Trải qua cuộc chiến kịch liệt như vậy, quân trang của anh ta lại gần như không dính một hạt bụi, thẳng thớm chỉnh tề. Gương mặt anh ta đang kề sát trên đầu cô, hàng lông mày đen nhánh mang theo khí thế sắc bén, tròng mắt sáng như sao mà lại hờ hững, lạnh lùng đến thấu xương.
Anh ta không nói gì cả, dùng tay lôi mạnh, lưới dây thừng bằng hợp kim bền chắc không gì phá vỡ nổi đột ngột vỡ vụn trong lòng bàn tay anh ta!
Hứa Mộ Triều ngửa mặt nhìn anh ta, cự ly quá gần, hơi thở nóng rực khiến cô gần như muốn ngất xỉu.
“Anh là Cố Triệt? Cố Nguyên soái?” Cô thì thầm như đang lẩm bẩm một mình.
Anh ta không trả lời chỉ ôm cô vững vàng đứng yên.
Thời cơ đã mất, xe của Minh Huy trong nháy mắt đã trốn đi thật xa. Đám binh lính không cần mệnh lệnh, tự động đuổi theo. Đã có vệ binh đến nghênh đón từ lâu, anh ta ôm cô sải bước đi tới một chiếc xe khác, cúi người ngồi vào trong xe.
Tài xế nhấn ga, chiếc xe lái thẳng tới dinh thự Nguyên soái.
Nguyên soái ngồi thẳng như núi, lưng eo thẳng tắp, gương mặt tuấn mỹ nghiêm túc lạnh lùng trầm tĩnh, như thể trận chém giết mới rồi cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ hoàn toàn không ảnh hưởng tới tâm trạng của anh.
Mà Hứa Mộ Triều bị anh ta ném lên chỗ ngồi bên cạnh, cũng tạm thời yên lặng trong chốc lát. Máu tươi không ngừng chảy ra từ vết thương, nhuộm đẫm tấm nệm sạch sẽ. Có vẻ Nguyên soái cũng nhận ra điều này, ánh mắt anh hờ hững liếc qua, chân mày nhíu lại.
Tới cửa tòa nhà nhỏ Nguyên thoái thường ở trong dinh thự, không đợi Hứa Mộ Triều nói gì, Cố Triệt đã xuống xe trước, ngay sau đó cánh tay dài chụp tới, ôm cô xuống xe.
Tin tức đã sớm truyền lên đỉnh núi. Quan Duy Lăng đợi ngoài cửa, nhìn thấy hai người toàn thân đầy máu, sắc mặt thay đổi hẳn: “Nguyên soái, ngài bị thương rồi?”
“Không. Là máu của cô ấy.” Bước chân của Cố Triệt không hề dừng lại, “Bác sĩ.”
Cố Triệt thay quần áo sạch trở về phòng, vừa liếc đã nhìn thấy Hứa Mộ Triều nằm ngửa trên giường, đang giương cặp mắt xanh quyến rũ nhìn chằm chằm vào mình.
Động tác của người hầu, bác sĩ đều rất nhanh nhẹn. Tất cả vết máu đã được dọn dẹp sạch sẽ. Vết thương của cô rất nặng, nhưng chưa chạm đến gân cốt, cũng không trí mạng. Chỉ là mất máu quá nhiều, cần tĩnh dưỡng một thời gian. Nhưng bác sĩ vẫn kinh ngạc với năng lực hồi phục của cô. Trong trận chiến vừa nãy, cô đã bắt đầu tự hồi phục rồi.
“Nghỉ ngơi đi.” Giọng nói của Cố Triệt mang theo sự lạnh lùng ra lệnh đặc trưng. Anh ta cũng thèm không nhìn cô nữa, trực tiếp ngồi xuống trước bàn làm việc, mở màn hình LCD trôi lơ lửng trên không lên.
Hứa Mộ Triều không lên tiếng chỉ có đôi mắt xanh vẫn nhìn anh chăm chú.
Cô cần một lời giải thích. Tại sao A Lệ thật sự lại không xuất hiện?
Trước mặt nguyên soái, hình ảnh ba chiều của Cố Linh hiện lên đầu tiên.
“Nguyên soái, nghe nói ngài bị tập kích!” Vẻ mặt của cô ấy rất căng thẳng nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.
“Đã kết thúc rồi.” Anh nói, “Kẻ đứng sau màn xúi giục vụ nô lệ Thú Tộc đã điều tra ra chưa?”
Trên chiếc giường cách đó mười mét vang lên một tiếng động nho nhỏ.
“Dạ! Chúng tôi đã nắm được chứng cứ đáng tin cậy và điều tra ra phó thủ tướng chính là tay sai của lũ quý tộc phương Nam thu mua nô lệ Thú Tộc lần trước. Đúng như ngài dự liệu, việc này còn liên lụy đến hai vị Bộ trưởng. Các vị lão gia bảo tôi xin chỉ thị của ngài, nên xử trí bọn họ thế nào?”
“Phó thủ tướng không thể giữ lại.” Cố Triệt lạnh nhạt nói, “Cho người của cô đi giải quyết đi.”
“Vâng. Còn những người khác?”
“Không cần đích thân ra tay.”
“Vâng”
Hình ảnh của Cố Linh vừa biến mất, ngay sau đó, Cố Triệt nhấn phím gọi: “Quan Duy Lăng.”
Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ lập tức được đẩy ra, Quan Duy Lăng bước nhanh vào, nhìn thẳng về hướng Nguyên soái: “Thưa nguyên soái, có tôi.”
Cố Triệt nói: “Cần phải bắt sống người máy nữ bỏ trốn kia.”
“Dạ! Đã hạ lệnh phong tỏa Đế Đô.”
“Bọn chúng cả gan lẻn vào Đế Đô ám sát, xem ra đã chuẩn bị chiến tranh xong rồi.” Cố Triệt lạnh lẽo nói.
“Nhưng không biết bọn họ sẽ tấn công từ hướng nào.” Quan Duy Lăng băn khoăn.
Quan Duy Lăng nhận lệnh xong cũng rời khỏi phòng, nhưng trước khi đi, cuối cùng cũng không nhịn được liếc mắt nhìn về phía giường. Lại chỉ thấy Hứa Mộ Triều mở to đôi mắt xanh giống như có điều gì suy nghĩ, lẳng lặng xuất thần.
Cố Triệt nâng tách trà lên, nhấm một ngụm nhỏ, lại nghe thấy một giọng nói yếu ớt: “Phía Tây.”
Anh đặt tách trà xuống, đứng lên đi tới bên giường, lẳng lặng nhìn cô.
“Tôi nói...... Bọn chúng sẽ tấn công từ hướng Tây.” Cô lặp lại lần nữa.
Cố Triệt nhìn chằm chằm vào gương mặt tái xanh không còn giọt máu của cô, vẻ mặt trầm tĩnh.
Sau khi biết nguồn gốc loại gien bán thú của cô, Viện Nghiên cứu Khoa học đã lật lại tư liệu trăm năm trước, nghiên cứu cũng đạt được một chút tiến triển nhưng vẫn chưa thể đưa ra kết luận.
Thì ra cô thật sự không phải là bán thú trời sinh, cô đã từng là một thiếu nữ loài người bình thường.
Mấy ngày nay, cô chỉ dùng dáng vẻ con người xuất hiện trước mặt anh, thanh tú, lanh lợi, cũng được coi là giỏi giang không gây phiền toái.—— Khác biệt rất xa với nữ bán thú hôn mê, cánh đỏ mắt xanh, không một mảnh vải nằm trong phòng thí nghiệm mấy ngày trước.
Cho tới hôm nay, người máy cả gan tập kích xe của anh, khiến hai thân binh phải chết. Lúc anh chuẩn bị ra tay, cô lại dùng dáng vẻ bán thú như ma quỷ, toàn thân ướt đẫm máu tươi cô từ trên trời giáng xuống, che chắn trước xe.
Chắc cô ấy đã bị đánh lén. Đã vậy còn không chạy trốn đúng là không biết tự lượng sức mình —— Cô ấy không phải là đối thủ của đám người máy kia.
Hóa ra cô vẫn coi anh là A Lệ trói gà không chặt nên dốc sức bảo vệ.
Anh đâu có cần cô bảo vệ?
Giờ phút này thấy cô lẳng lặng nằm trên giường, anh biết dưới lớp chăn mỏng là thân thể quấn đầy băng gạc không một mảnh vải. Đã rơi vào tình cảnh như vậy mà cô vẫn không chịu an phận nghỉ ngơi còn dùng giọng nói tỉnh táo, khẳng định như vậy nói cho anh biết, kẻ địch sẽ đến từ phía Tây.
“Tại sao?”
Hứa Mộ Triều không đáp mà hỏi ngược lại: “A Lệ đâu?”
Trả lời cô, là sắc mặt u ám của Cố Triệt.
Hai người yên lặng trong chốc lát.
“Mặc dù tư lệnh Zombie tuyệt đối không cấu kết với người máy. Nhưng chủ nhân của bọn họ lại rất có dã tâm.” Cô nhớ lại những lời Thẩm Mặc Sơ nói, “Nếu như liên kết với Minh Hoằng, cũng chẳng có gì lạ.”
“Chủ nhân của Zombie?” Cố Triệt nhìn cô chằm chằm.
“Đúng vậy. Bọn họ là......”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hứa Mộ Triều bị thương nặng đột nhiên giống như một con báo săn nhào về phía Cố Triệt! Khoảng cách gần như thế, cố ý nhắc tới Zombie để hấp dẫn sự chú ý của anh ta, ít nhất cô cũng nắm chắc năm phần một phát trúng đích!
Vậy mà, cô đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Cố Triệt rồi!
Cô còn chưa kịp chạm tới giày của Cố Triệt, trên cổ đã truyền đến một cơn đau nhói. Thân thể của cô dễ dàng bị nhấc lên không trung!
Tấm chăn mỏng đã trượt xuống đất từ lâu, cả người lạnh lẽo. Cô vừa thẹn vừa tức biết rằng hành động tấn công bừa bãi này đã làm cả người mình loã lồ trước mặt anh ta. Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai chân của anh ta.
Mà Cố Triệt một tay tóm lấy cổ cô, nhìn khuôn mặt càng lúc càng đỏ bừng của cô, nhìn thân thể mềm mại mảnh khảnh lại hoàn toàn hiện ra trước mặt mình một lần nữa. Anh yên lặng trong chốc lát, mới hỏi với giọng châm chọc: “Tấn công tôi?”
Với tính cách của cô, sao có thể làm chuyện lấy trứng chọi đá như vậy?
Cô nở nụ cười gượng: “Hai chân của A Lệ đã bị cải tạo thành kim loại......”
Cho nên, cô muốn xem xem mình rốt cuộc có phải A Lệ hay không ư? Kéo lê thân thể bị thương nặng như vậy nhào tới, chỉ vì muốn làm rõ chuyện này? Vẫn chưa từ bỏ ý định sao?
Năm ngón tay của Cố Triệt buông lỏng, cô liền thuận thế trượt xuống giường.
“Cố Lệ đã chết.” Giọng điệu của anh lạnh lẽo khác thường, như thể hoàn toàn thờ ơ: “Không cần nghiệm chứng nữa.”
Cố Triệt xoay người đi mấy bước, chợt dừng lại. Quay đầu lại thì thấy Hứa Mộ Triều vẫn còn ngơ ngác ngồi trên giường, cặp mắt xanh trong veo thường ngày lại thấm đẫm vẻ bi thương kìm nén chưa bao giờ có.
Vẻ bi thương này, khiến sắc mặt của Cố Triệt càng sa sầm hơn.
Ngay lúc ấy, cửa phòng ngủ đột ngột bị đẩy ra, không hề chú ý đến lễ tiết thông thường!
Cố Triệt cau mày, thân thủ như tia chớp phóng tới bên giường, khoát tay phủ tấm chăn mỏng lên người Hứa Mộ Triều. Quay đầu lại, chỉ thấy hai người Tạ Mẫn Hồng và Quan Duy Lăng mặt xám như tro tàn xông thẳng vào.
Giọng nói của Tạ Mẫn Hồng hơi kích động: “Tôi mới vừa thấy một bản báo cáo của quân biên phòng. Mấy ngày nay có đến năm tên Zombie hình người, có ý đồ một mình vượt qua đường biên giới, bị quân ta bắn chết.”
Hứa Mộ Triều nằm trên giường dường như chợt bừng tỉnh, cũng ngẩng đầu nhìn Tạ Mẫn Hồng.
Sắc mặt của Tạ Mẫn Hồng cực kỳ nặng nề: “Quân biên phòng chỉ viết tình hình này vào bản báo cáo thường lệ. Chết tiệt thật, đến hôm nay tôi mới nhìn thấy! Trong báo cáo nói, một Zombie cuối cùng trước khi chết đã để lại tin tức cho quân sĩ của ta. Hắn nói:
‘Người máy tới’.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục
Đinh Mặc
Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục - Đinh Mặc
https://isach.info/story.php?story=duc_vong_cua_ke_chinh_phuc__dinh_mac