Chương 10: Trong Công Viên
háu mệt quá. - Lex than thở - Bế cháu đi, tiến sĩ Grant.
- Em lớn quá ai ẵm được. - Tim bảo em.
- Nhưng em mệt.
- Ôkê, Lex, để bác bế. - Grant nhấc cô bé lên - Ô ô, cháu nặng thật đấy.
Lúc này vào khoảng 9 giờ tối. Ánh trăng tròn mờ mờ qua làn sương bay, và bóng họ ngả trên mặt đất dẫn họ đi ngang qua một cánh đồng trống, về phía khu rừng tối đen bên kia. Grant chìm sâu vào suy nghĩ cố khẳng định xem mình đang ở đâu. Vì thoạt tiên họ đã đi qua hàng rào do con khủng long đè rạp xuống, Grant lý luận chắc rằng hiện họ đang ở đâu đó trong khu nuôi khủng long bạo chúa. Là một nơi mà ông không muốn có mặt. Trong trí ông, ông vẫn còn thấy việc theo dõi khu vực sinh hoạt của con tyrannosaur của computer, những đường dợn sóng vẽ nên sự di chuyển của nó trong một diện tích nhỏ. Ông và hai đứa nhỏ hiện ở trong diện tích ấy.
Nhưng Grant cũng nhớ rằng những tyrannosaur bị cách ly khỏi những con khác, có nghĩa là họ biết họ sẽ rút khỏi khu tyrannosaur nếu qua một rào chắn - một hàng rào, một cái mương, hoặc cả hai.
Nhưng cho đến gào ông chưa thấy một rào chắn nào cả.
Cô bé tựa đầu lên vai ông, lồng mấy ngón tay vào tóc. Chẳng mấy chốc, cô bắt đầu ngáy. Tim lê bước theo sát Grant.
- Còn đi nổi không, Tim?
- Không sao. Nhưng cháu nghĩ có lẽ mình vẫn còn ở trong vùng con tyrannosaur.
- Bác nghĩ chắc là thế, bác hy vọng chúng ta sẽ sớm ra khỏi đây.
- Bác đang đi vào khu rừng?
Khi họ đến gần, khu rừng tối và có vẻ đe dọa. Grant gật đầu:
- Đúng thế. Bác nghĩ là chúng ta có thể định hướng được nhờ những con số ghi ở các bộ cảm ứng.
Các bộ cảm ứng với chuyển động là những hộp màu xanh lục đặt cao khỏi mặt đất chừng hơn một mét. Một số đứng riêng rẽ, một số gắn trên các cây. Không một bộ nào hoạt động vì rõ ràng là năng lượng đã bị cắt. Mỗi hộp cảm ứng có một bộ thấu kính ở trung tâm, và một mã số viết bằng sơn ở dưới. Ở đàng trước, trong ánh trăng nhòa lẫn với sương, Grant có thể thấy một hộp đánh số T/S/04.
Họ vào khu rừng, các cây to đứng lờ mờ xung quanh. Dưới ánh trăng, một đám sương trắng la đà trên mặt đất, luẩn quẩn quanh mấy rễ cây. Trông rất đẹp, nhưng dễ đánh lừa bước chân. Và Grant đang trông chừng các bộ cảm ứng. Chúng dường như đánh số theo thứ tự nhỏ dần. ông đi ngang T/S/03, và T/S/02. Cuối cùng, họ đến T/S/01. Ông đã mệt vì phải bế con bé, và hy vọng bộ này sẽ nằm ở đường ranh cuối cùng của khu tyrannosaur, nhưng lại có một hộp khác ở giữa rừng. Và hộp kế hộp này được đánh số T/N/01, tiếp theo là T/N/02. Grant nhận thấy là các con số được đánh quanh một tâm điểm, như một compas. Họ đang đi từ nam tới bắc, vì thế các con số nhỏ dần khi đến trung tâm và rồi lớn dần lên.
- Ít nhất, chúng ta cũng đang đi đúng hướng. - Tim nhận xét.
- Cháu giỏi đấy.
Tim mỉm cười, và vấp ngã vì một đám dây leo. Cậu bé đứng ngay dậy. Họ đi tiếp lát nữa. Cậu bé nói chuyện:
- Ba mẹ cháu đang lo chuyện ly dị nhau.
- Ừ, ừ…
- Ba cháu đã ở riêng cả tháng rồi. Lúc này, ông ấy đã có nhà riêng ở Mill Valley.
- Ừ, ừ…
- Ba chẳng bao giờ bế em cháu nữa. Thậm chí chẳng bao giờ nhấc nó lên.
- Và ông ấy nói cháu có khủng long trong óc.
- Vâng. - Tim thở dài
- Cháu nhớ ba?
- Thật ra thì không hẳn vậy. Thỉnh thoảng thôi. Lex nhớ nhiều hơn.
- Thế mẹ cháu?
- Me có bạn trai. Mẹ biết ông ấy ở chỗ làm việc.
Họ yên lặng đi thêm một chốc nữa, ngang qua T/N/03 và T/N/04. Grant hỏi:
- Cháu có gặp "bạn trai" mẹ cháu không?
- Có.
- Ông ta ra sao?
- Cũng được được. Ông ấy trẻ hơn ba, nhưng hói đầu.
- Ông ta đối xử với cháu thế nào?
- Cháu không biết. Cũng tạm được. Cháu không biết sắp tới sẽ ra sao. Thỉnh thoảng mẹ nói sẽ bán nhà đi ở chỗ khác. Thỉnh thoảng ông ấy với mẹ đánh lộn nhau trong đêm khuya. Cháu ngồi trong phòng chơi với computer, nhưng cháu có thể nghe hết.
- Ờ, ờ…
- Bác li dị à
- Không. Vợ bác chết lâu rồi.
- Và bây giờ bác ở với tiến sĩ Ellie.
Grant mỉm cười trong bóng đêm:
- Không, cô ấy là học trò của bác.
- Bác có ý nói cô ấy vẫn còn đi học?
- Ờ, tốt nghiệp rồi nhưng vẫn học.
Grant nghỉ một lúc lâu đủ để đổi Lex qua vai khác, rồi họ tiếp tục đi qua T/N/05 và T/N/06. Có tiếng sấm rền ở xa xa. Cơn giông bão đã chuyển về phía nam. Có rất ít tiếng động trong rừng trừ tiếng râm ran của ve rừng và tiếng ì oạp của ếch nhái trong các hốc cây.
Tim lại hỏi:
- Bác có con không?
- Không.
- Bác có cưới tiến sĩ Ellie không?
- Không. Cô ấy sắp lấy chồng là một bác sĩ rất đẹp trai ở Chicago, vào năm tới.
- Ô, ô. - Tim dường như rất ngạc nhiên nghe vậy. Họ đi thêm một lúc nữa. - Thế bác sắp cưới ai?
- Bác nghĩ là bác chưa sắp cưới ai.
- Cháu cũng thế.
Họ đi tiếp. Tim lại hỏi:
- Chúng ta sẽ đi suốt đêm để về chăng?
- Bác nghĩ là không thể được. Chúng ta phải kiếm chỗ nghỉ, ít nhất cũng vài tiếng. - ông nhìn đồng hồ - Được thôi. Chúng ta còn hơn mười lăm tiếng đồng hồ trước khi phải có mặt ở chỗ họ. Trước khi con tàu đến đất liền.
- Chúng ta sẽ nghỉ ở đâu đây? - Tim hỏi ngay lập tức.
Grant cũng đang tự hỏi như thế. Ý nghĩ đầu tiên của ông là họ có thể leo lên một cái cây, và nghỉ trên ấy. Nhưng họ phải leo thật cao mới an toàn tránh khỏi các con thú và Lex có thể rơi trong khi nó ngủ. Và cành cây thì cứng; họ sẽ khó mà nghỉ được, ít nhất ông cũng không nghỉ được.
Họ cần một chỗ nào đó an toàn. Ông nhớ lại các bản vẽ thiết kế ông đã xem khi ở trên chiếc phản lực. Ông nhớ là có những dãy nhà nằm bên ngoài phạm vi của mỗi khu khác nhau. Grant không biết các dãy nhà đó như thế nào, vì những thiết kế riêng cho mỗi dãy nhà ấy không có trong tập sách. Và ông không thể nhớ chắc chắc chúng ở đâu, nhưng nhớ là chúng nằm rải rác khắp công viên. Có thể những tòa nhà ấy gần đâu đây.
Nhưng đến được đấy, có một điều kiện là phải qua một rào chắn và ra khỏi khi vực của con tyrannosaur. Tìm một ngôi nhà cũng phải có một chiến lược, và chiến lược tốt nhất là…
- Tim à, cháu có thể đỡ em cháu cho bác một lát? Để bác leo lên cây nhìn quanh xem sao.
Ngồi cao trên mấy cành cây, ông có thể nhìn rõ quang cảnh của khu rừng, các ngọn cây trải dài về phía trái và phía phải. Họ đang ở gần rìa khu rừng - ngay trước các dãy cây chấm dứt bằng một khoảng trống với hàng rào điện và con mương bê tông xám. Phía bên kia là một cánh đồng trống mà ông đoán là khu nuôi sauropod. Phía xa hơn, lại cây, và ánh trăng nhòa với sương lấp lánh trên mặt nước biển.
Ông nghe đâu đó tiếng gầm của một con khủng long, nhưng ở xa xa. Ông mang cặp kính đêm của Tim lên và nhìn lần lượt. Ông theo dõi chỗ uốn quanh của con mương, và rồi ông thấy điều ông đang tìm, một dải đen của con đường dẫn tới một mái bằng hình chữ nhật. Mái nhà không cao quá mặt đất nhiều, nhưng nó có đấy và nó không xa lắm. Có lẽ chỉ một phần tư dặm kể từ đây đến đấy.
Khi ông leo xuống, Lex đang khịt mũi.
- Gì vậy Lex?
- Cháu nghe tiếng một con thú.
- Nó chẳng làm rầy chúng ta đâu. Cháu đã tỉnh chưa? Đi tiếp.
Ông dẫn cô bé tiến đến bên hàng rào. Hàng rào cao ba mét rưỡi với dây thép gai xoắn tròn nằm dài theo phía trên, và dường như vươn quá cao trên đầu họ trong ánh trăng. Con hào nằm ngang bên kia hàng rào. Lex nhìn lên hàng rào tự lượng sức mình.
- Cháu leo được không? - Grant hỏi.
Cô bé trao cho ông đôi găng tay, và quả bóng:
- Được chứ. Dễ òm. - Cô bắt đầu leo - Nhưng cháu cá là anh Tim không leo được.
Tim nổi tức:
- Này im mồm đi.
- Anh Tim sợ leo cao lắm.
- Tao không sợ đâu.
- Sợ chứ. - cô bé leo cao hơn.
- Không sợ.
- Vậy thì leo theo em đi.
Grant quay nhìn Tim Mặt tái mét trong bóng đêm, thằng bé không cử động.
- Cháu leo được chứ Tim?
- Chắc rồi.
- Có muốn bác đỡ không?
- Anh Tim là một con mèo nhát. - Lex gọi xuống.
- Con bé này nói vớ vẩn. - Và cậu bắt đầu leo.
- Nước lạnh quá - Lex kêu lên.
Họ đang đứng dưới mương trong nước sâu đến thắt lưng. Họ đã leo qua được hàng rào không xẩy ra việc gì, trừ chuyện Tim bị rách áo sơ mi do thép gai cuộn tròn trên đỉnh rào. Rồi cả ba người tuột xuống mương, và bây giờ Grant đang tìm cách leo lên.
- Ít nhất thì cháu cũng đã kéo anh Tim qua hàng rào giùm bác. - Lex nói - Anh ấy đúng là lúc nào cũng sợ hãi.
Tim nói mỉa:
- Xin cám ơn sự giúp đỡ của bà lớn.
Dưới ánh trăng, cậu bé có thể thấy một khúc gỗ nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Cậu lội dọc theo con hào, nhìn thành hào cao phía bên kia. Bờ thành hào bê tông phẳng, họ không thể nào leo lên được.
- Eo ơi! - Lex chỉ vào khúc gỗ.
- Nó không làm gì mày đâu.
Cuối cùng, Grant tìm được một chỗ bê tông nứt và một cây leo mọc buông thõng xuống mặt nước. Ông nắm thân cây leo giật thử, thấy nó chịu được sức nặng của mình.
- Nào, hai đứa. Leo lên.
Họ bắt đầu leo theo cây, lên được cánh đồng bên trên.
Họ chỉ mất mấy phút đi ngang qua cánh đồng trống để tới một con đường chưa đạt tiêu chuẩn, dành cho việc phục vụ và tòa nhà bảo quản nằm bên phải. Họ đi ngang qua hai hộp cảm ứng, và Grant cảm thấy không vui khi nhận thấy chúng vẫn không hoạt động, cũng như chưa có ánh đèn. Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi năng lượng bị cúp, thế mà vẫn chưa sửa chữa được. Ở một nơi nào đó xa xa, họ nghe tiếng con tyrannosaur rống. Lex hỏi:
- Nó có gần đây không?
- Không đâu. Chúng ta ở trong một khu khác rồi.
Họ tuột xuống một bờ đường đầy cỏ và đi về phía tòa nhà đúc bê tông. Trong bóng đêm, trông nó có vẻ chắc chắn, như một cái lô cốt
- Đây là chỗ gì hở bác? - Lex hỏi.
- Chỗ này an toàn - Grant trả lời, hi vọng đúng thế.
Cửa vào rộng đủ cho một xe tải đi lọt. Cửa làm bằng những song sắt to. Bên trong, họ thấy, tòa nhà là một cái lán trống trải, với những đống cỏ tươi và những kiện cỏ khô nằm giữa những đồ dùng khác. Cửa được khóa bằng một ổ khóa to, chắc chắn. Khi Grant đang còn ngắm nghía ồ khóa, Lex đã chen qua các chấn song vào lọt bên trong.
- Vào đi mấy người.
Tim vào theo Lex. Cậu bản Grant:
- Chắc bác cũng vào lọt, bác Grant à.
Cậu bé nói đúng. Dù chui qua chật vật một tí, nhưng Grant cũng lọt người qua được khe song vào bên trong lán. Ngay khi vào được lán, một cơn mệt nhoài chiếm cứ ông.
- Không biết có thứ gì ăn được không? - Lex hỏi.
- Chỉ toàn cỏ khô. - Grant tháo một bó cỏ, rải lên sàn bê tông. Họ nằm xuống nghỉ, cảm thấy ấm áp. Lex cuộn tròn người bên ông, và nhắm mắt. Tim đặt tay qua người cô bé, ôm lấy em.
Cậu nghe tiếng sauropod hí lên nhè nhẹ đâu đây.
Không đứa nào nói gì. Hình như chúng ngủ ngay lập tức. Grant đưa tay nhìn đồng hồ, nhưng quá tối không thấy được. Ông cảm thấy hơi ấm hai đứa bé truyền qua người ông.
Grant nhắm mắt, và ngủ thiếp.
Công Viên Khủng Long Kỷ Jura Công Viên Khủng Long Kỷ Jura - Michael Crichton Công Viên Khủng Long Kỷ Jura