Bẫy-22 epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Bẫy-22
Ở đây, tất nhiên rồi, có một cái bẫy.
“Bẫy-22?” Yossarian hỏi.
“Tất nhiên,” trung tá Korn vui vẻ trả lời sau khi đã đuổi hết đám vệ sĩ hoành tráng gồm toàn những gã quân cảnh to khỏe ra ngoài bằng một cú phẩy tay vô tâm và một cái gật đầu hơi khinh bỉ - thoải mái nhất, như thường lệ, là khi gã có thể cay độc nhất. Đôi kính mắt không gọng tròng vuông ánh lên quỷ quyệt khi gã nhìn Yossarian. “Rốt cuộc thì, chúng tôi đâu thể cho anh về nhà chỉ vì anh không chịu bay ra trận nữa và bắt tất cả những người khác ở lại, phải không? Như vậy thì chẳng công bằng đối với họ chút nào.”
“Anh nói quá đúng!” đại tá Cathcart buột miệng, huỳnh huỵch đi qua đi lại một cách thô thiển như một con bò tót hụt hơi, phì phò thở và trề môi giận dữ. “Tôi muốn trói gô chân tay anh ta lại, ném lên máy bay, đưa thẳng ra trận, tất cả các trận. Tôi muốn làm như thế đấy.”
Trung tá Korn ra hiệu cho đại tá Cathcart im lặng và mỉm cười với Yossarian. “Anh biết đấy, anh thực sự đã gây khó dễ cho đại tá Cathcart,” gã nhận xét, tươi cười hơi bỡn cợt, như thể chuyện này chẳng hề khiến gã khó chịu. “Mọi người đang không vui và tinh thần bắt đầu xuống dốc. Và tất cả là lỗi của anh.”
“Lỗi của các ông thì có,” Yossarian cãi lại, “vì đã tăng số nhiệm vụ lên.”
“Không, đó là lỗi của anh vì đã từ chối bay thêm,” trung tá Korn trả đũa. “Mọi người đã từng hoàn toàn bằng lòng bay bao nhiêu trận cũng được tùy ý chúng tôi, miễn là họ nghĩ họ không có lựa chọn nào khác. Giờ thì anh đã cho họ hy vọng, và thế là họ trở nên không vui. Thế nên lỗi tại anh cả.”
“Anh ta không biết rằng đang có chiến tranh à?” đại tá Cathcart, vẫn giậm chân đi tới đi lui, khinh khỉnh hỏi mà không thèm nhìn mặt Yossarian.
“Tôi khá chắc rằng anh ta có biết,” trung tá Korn đáp. “Có lẽ đó cũng chính là lý do anh ta không chịu bay ra trận.”
“Biết là đang có chiến tranh, thế mà vẫn không ăn thua gì với anh ta?”
“Việc biết rằng đang có chiến tranh có làm quyết định không tham chiến của anh suy suyển gì không?” trung tá Korn hỏi với vẻ nghiêm túc đầy châm biếm, nhại lại ý của đại tá Cathcart.
“Không, thưa sếp,” Yossarian đáp, gần như mỉm cười lại với trung tá Korn.
“Tôi cũng đã e là như vậy,” trung tá Korn bình phẩm với một tiếng thở dài tinh vi, các ngón tay thoải mái đan vào nhau ở trên đỉnh mái đầu da nâu bự chảng, nhẵn thín, hói lọi, bóng lộn của mình. “Anh biết đấy, công bằng mà nói thì chúng tôi cũng đâu đối xử với anh quá tệ, có phải không? Chúng tôi đã cho anh ăn và đã trả lương anh đúng hạn. Chúng tôi còn trao anh huân chương và thậm chí thăng cấp cho anh thành đại úy.”
“Đáng ra tôi không bao giờ nên cho anh ta làm đại úy,” đại tá Cathcart cay đắng thốt lên. “Đáng ra tôi nên đưa anh ta ra tòa án binh vì đã làm hỏng trận Ferrara đó và bay đi bay lại tới hai vòng.”
“Tôi đã bảo anh đừng có thăng cấp cho anh ta mà,” trung tá Korn nói, “nhưng anh đâu có thèm nghe.”
“Không, anh đâu có nói. Anh đã bảo tôi thăng cấp cho anh ta mà, phải không?”
“Tôi đã bảo anh đừng thăng cấp cho anh ta. Nhưng anh chẳng thèm nghe.”
“Đáng ra tôi nên nghe lời anh.”
“Anh chẳng bao giờ nghe lời tôi cả,” trung tá Korn thích thú dai dẳng. “Đó là lý do tại sao chúng ta đang lâm vào cảnh này.”
“Được rồi, giời ạ. Đừng có xát muối vào vết thương nữa, được chứ?” đại tá Cathcart thọc hai nắm đấm tay vào sâu trong túi quần và ủ rũ quay đi. “Thay vì xỉa xói tôi, tại sao anh không nghĩ xem cần phải làm gì với anh ta đi.”
“Tôi e rằng chúng tôi sắp phải cho anh về nhà.” Trung tá Korn khoái trá cười đắc thắng khi gã rời đại tá Cathcart quay sang Yossarian. “Yossarian này, chiến tranh với anh thế là đã kết thúc. Chúng tôi sẽ cho anh về nhà. Anh thực sự không xứng một chút nào, anh biết đấy, và đó là một trong những lý do tôi sẽ cho anh về mà chẳng hề thấy lăn tăn. Bởi vì tại thời điểm này chúng tôi không thể mạo hiểm làm gì khác với anh, chúng tôi quyết định trả anh về Mỹ. Chúng tôi đã soạn ra một giao kèo nho nhỏ này…”
“Giao kèo kiểu gì vậy?” Yossarian chất vấn với vẻ nghi hoặc đầy thách thức.
Trung tá Korn hất hàm lên và bật cười. “Ồ, đó sẽ là một giao kèo vô cùng ti tiện, không có gì phải nghi ngờ về điều đó. Nó cực kỳ kinh tởm. Nhưng anh sẽ nhanh chóng chấp nhận nó thôi.”
“Không nên quá tự tin như vậy.”
“Tôi không có chút nghi ngờ nào về việc anh sẽ chấp thuận, ngay cả khi nó có thối um lên tận trời. Ồ mà này. Anh chưa bảo với ai rằng anh đã từ chối bay ra trận tiếp chứ, phải không?”
“Chưa, thưa sếp,” Yossarian lập tức đáp.
Trung tá Korn gật đầu hài lòng. “Vậy thì tốt. Tôi thích cách anh nói dối đấy. Anh sẽ tiến xa trong cuộc đời này đấy nếu như anh có thêm chút tham vọng.”
“Anh ta không biết rằng đang có chiến tranh à?” đại tá Cathcart bất chợt lại ré lên, và phì ra một hơi thật mạnh vào đầu cái đót thuốc như thể quá bất ngờ.
“Tôi khá chắc là anh ta biết,” trung tá Korn gay gắt đáp, “bởi vì anh vừa mới nói với anh ta hệt như vậy.” Trung tá Korn cau mày chán chường bảo vệ Yossarian, cặp mắt da nâu của gã hấp háy sự khinh miệt thách thức kín đáo. Nắm chặt rìa bàn làm việc của đại tá Cathcart bằng cả hai tay, gã đẩy bộ mông nhão nhoét của mình vào sâu trong ghế để có thể ngồi sao cho cả hai cẳng chân ngắn cũn đung đưa thoải mái. Đôi giày của gã khẽ đá vào tấm gỗ sồi màu vàng, đôi tất màu nâu bùn, rão hết nịt, tụt xuống thành những vòng tròn xộc xệch bên dưới đôi mắt cá, thật ngạc nhiên, rất nhỏ và trắng. “Anh biết đấy, Yossarian,” gã thân thiện trầm ngâm, vẻ như vừa nhạo báng vừa chân thành, “thực lòng tôi cũng có chút khâm phục anh. Anh là một người thông minh, có đạo đức tốt đã dám dũng cảm bảo vệ lập trường. Tôi cũng là một người thông minh nhưng lại chẳng có chút đạo đức nào cả, vậy nên tôi đang ở một vị trí lý tưởng để đánh giá cao nó.”
“Đây là giai đoạn then chốt,” đại tá Cathcart nóng nảy quả quyết nói từ một góc xa căn phòng, không chú ý gì tới trung tá Korn.
“Quả đúng là giai đoạn then chốt,” trung tá Korn bình thản gật đầu. “Chúng ta vừa có sự thay đổi ở cấp chỉ huy chóp bu, và chúng ta không muốn ở trong tình trạng có thể gây ra ấn tượng xấu đối với cả tướng Scheisskopf và tướng Peckem. Có phải đấy là ý của anh không, đại tá?”
“Anh ta không có chút lòng yêu nước nào sao?”
“Anh không định chiến đấu cho tổ quốc của mình à?” trung tá Korn chất vấn, nhại lại cái giọng thô lỗ luôn tự cho là đúng của đại tá Cathcart. “Anh không định hy sinh mạng sống của mình cho đại tá Cathcart và tôi sao?”
Yossarian như căng lên vì kinh ngạc và cảnh giác khi y nghe được những từ cuối của trung tá Korn. “Cái gì vậy?” y thốt lên. “Ông và đại tá Cathcart thì có liên quan gì tới tổ quốc của tôi? Chẳng có gì giống nhau cả.”
“Làm sao anh có thể tách biệt ra như vậy được chứ?” trung tá Korn hỏi với vẻ bình thản đầy mỉa mai.
“Phải đó,” đại tá Cathcart ré lên dứt khoát. “Hoặc là anh theo hoặc là anh chống chúng tôi. Không có nước đôi.”
“Tôi e rằng ông ta đã bắt thóp được anh rồi,” trung tá Korn hùa vào. “Hoặc là anh theo chúng tôi hoặc là anh chống lại tổ quốc của mình. Chỉ đơn giản có vậy.”
“Ồ không thưa trung tá. Tôi không chấp nhận điều đó.”
Trung tá Korn không chút bối rối. “Thực lòng mà nói thì tôi cũng vậy, nhưng tất cả những người khác sẽ chấp nhận nó. Do vậy anh cũng phải như thế.”
“Anh là một sự sỉ nhục đối với bộ quân phục mà anh đang mặc!” đại tá Cathcart ầm ầm phẫn nộ tuyên bố, đoạn xông tới đối mặt với Yossarian lần đầu tiên. “Tôi muốn biết làm sao anh lên được tới hàm đại úy.”
“Anh đã thăng cấp cho anh ta chứ sao,” trung tá Korn ngọt ngào nhắc, miệng phì cười. “Anh không nhớ à?”
“Chậc, đáng ra tôi không bao giờ nên làm thế.”
“Thì tôi đã bảo anh đừng làm,” trung tá Korn nói. “Nhưng anh có chịu nghe đâu.”
“Giời ạ, anh đừng xát muối vào vết thương nữa có được không?” đại tá Cathcart kêu than. Gã nhíu mày và quắc mắt nhìn trung tá Korn đầy ngờ vực, hai nắm tay chống mạnh lên hông. “Nào, nói xem anh theo phe nào?”
“Phe anh, thưa đại tá. Tôi còn có thể ở phe nào khác được đây?”
“Vậy thì đừng có xỉa xói tôi nữa, được chứ hả? Tha cho tôi đi, được không?”
“Tôi ở phe anh, thưa đại tá. Lòng tôi chan chứa tình yêu nước.”
“Ờ, vậy thì cố mà nhớ lấy điều đó.” Đại tá miễn cưỡng quay đi sau chút ngập ngừng, chưa yên tâm lắm, rồi lại bắt đầu sải bước trên sàn, tay mân mê đót thuốc. Gã chĩa một ngón tay cái về phía Yossarian. “Giải quyết vụ này với anh ta đi. Tôi biết mình muốn làm gì với anh ta rồi. Tôi muốn đem anh ta ra ngoài xử bắn luôn. Đó là điều tôi muốn làm với anh ta. Đó là điều tướng Dreedle sẽ làm với anh ta.”
“Nhưng tướng Dreedle đâu còn ở đây với chúng ta nữa,” trung tá Korn nói, “do vậy chúng ta không thể đem anh ta ra ngoài xử bắn được.” Giờ thì những giây phút căng thẳng với đại tá Cathcart đã qua, trung tá Korn thư giãn trở lại và tiếp tục đá nhẹ vào bàn làm việc của đại tá Cathcart. Gã trở lại với Yossarian. “Vậy nên chúng tôi sẽ cho anh về nhà. Cũng phải suy nghĩ một chút, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng đã cho ra được cái kế hoạch nhỏ bé ghê tởm này để có thể cho anh về nhà mà không khiến cho những người bạn mà anh bỏ lại đằng sau quá bất mãn. Như vậy anh hài lòng không?”
“Kếhoạch kiểu gì cơ? Tôi không chắc là mình sẽ thích nó.”
“Tôi biết là anh sẽ không thích nó,” trung tá Korn cười, lại đan hai bàn tay đặt lên đỉnh đầu với vẻ mãn nguyện. “Anh sẽ căm ghét nó. Nó thực sự rất tởm lợm và tất nhiên là sẽ xúc phạm lương tâm anh. Nhưng anh sẽ sớm đồng ý thôi. Anh sẽ đồng ý bởi vì nó sẽ đưa anh về nhà bình an vô sự trong vòng hai tuần nữa, và bởi vì anh không có lựa chọn nào khác. Hoặc là như thế hoặc là ra tòa án binh. Tùy anh chọn.”
Yossarian khịt mũi. “Đừng lừa tôi nữa, trung tá. Ông không thể đưa tôi ra tòa án binh vì đã đào ngũ khi đối đầu với quân địch. Nó sẽ khiến cho ông mang tiếng, mà có lẽ ông cũng chẳng đủ cơ sở kết tội tôi được.”
“Nhưng giờ thì chúng tôi đã có thể đưa anh ra tòa án binh vì tội trốn tránh nhiệm vụ, vì anh đã tới Rome mà không có phép. Và chúng tôi có thể kết tội được. Nếu anh suy nghĩ khoảng một phút thôi, anh sẽ thấy rằng anh đã không cho chúng tôi có lựa chọn nào khác. Chúng tôi đơn giản là không thể để cho anh cứ đi lại quanh đây công khai kháng lệnh mà không trừng phạt anh. Tất cả những người khác cũng sẽ ngừng bay chiến đấu. Không, tôi có thể đảm bảo với anh. Chúng tôi sẽ đưa anh ra tòa án binh nếu anh từ chối giao kèo này, mặc dù nó sẽ làm nảy sinh ra rất nhiều câu hỏi và sẽ là một vết đen thậm tệ dành cho đại tá Cathcart.”
Đại tá Cathcart nhăn mặt khi nghe thấy từ “vết đen” và đột ngột cay cú quẳng đót thuốc mảnh mai làm từ mã não và ngà xuống mặt bàn gỗ. “Chúa ơi!” gã thình lình hét lên. “Tôi ghét cái đót thuốc trời đánh thánh vật này!” Cái đót thuốc nẩy lên khỏi mặt bàn rồi bắn về phía tường, bật ngang qua bậu cửa sổ rơi xuống sàn và dừng lại ở ngay chỗ gã đang đứng. Đại tá Cathcart trừng mắt nhìn nó, cau có cáu kỉnh. “Không biết nó được cái tích sự gì cho tôi nữa.”
“Đó là một mốc son của anh trước tướng Peckem, nhưng lại là một vết đen của anh trước tướng Scheisskopf,” trung tá Korn bỏ nhỏ với vẻ ngây thơ láu cá.
“Chậc, thế tôi cần phải lấy lòng tướng nào?”
“Cả hai.”
“Lấy lòng cả hai thế quái nào được? Họ thù nhau mà. Đời nào tôi mới có thể kiếm được một mốc son từ tướng Scheisskopf mà không phải nhận lấy một vết đen từ tướng Peckem?”
“Diễu binh đi.”
“Ờ, diễu binh. Đó là cách duy nhất làm cho ông ta hài lòng. Diễu binh. Diễu binh.” Đại tá Cathcart ủ rũ nhăn nhó. “Có vài ông tướng! Họ là sự sỉ nhục đối với bộ quân phục mà họ đang mặc. Nếu người như hai gã này có thể lên chức tướng, tôi không hiểu tại sao tôi lại không được.”
“Anh sẽ còn tiến xa,” trung tá Korn vỗ về bằng giọng không chút tin tưởng, đoạn quay lại khoái trá cười với Yossarian, niềm vui khinh khỉnh của gã càng tăng lên khi nhìn thấy vẻ mặt trân trân vừa phản kháng vừa ngờ vực của y. “Và đây là điểm mấu chốt của vấn đề: Đại tá Cathcart muốn lên tướng và tôi thì muốn làm đại tá, đó là lý do tại sao chúng tôi sẽ cho anh về nhà.”
“Tại sao ông ta lại muốn lên tướng?”
“Tại sao ư? Cùng một lý do tại sao tôi muốn làm đại tá. Chúng ta còn cần phải làm gì khác kia chứ? Ai nấy đều dạy dỗ chúng ta phải biết khao khát những thứ cao hơn. Tướng thì cao hơn tá, và đại tá thì cao hơn trung tá. Do vậy, cả hai chúng tôi đều rất khao khát. Và anh biết đấy, Yossarian, may cho anh là bọn tôi như vậy đấy. Anh đã chọn thời điểm chính xác một cách hoàn hảo, và tôi đồ rằng ngay cả yếu tố này cũng đã nằm trong tính toán của anh rồi.”
“Tôi không tính toán gì đâu,” Yossarian cãi.
“Có chứ, tôi thực sự rất thích cách anh nói dối,” trung tá Korn trả lời. “Anh không tự hào sao khi sĩ quan chỉ huy của mình được thăng lên cấp tướng - khi biết rằng anh đã phục vụ một đơn vị có số trận bay trung bình trên đầu người cao nhất? Anh không muốn có thêm những tuyên dương, có thêm những chùm lá sồi(86) trên huân chương không lực của mình sao? Esprit de corps(87) của anh ở đâu rồi? Anh không muốn tiếp tục cống hiến thêm cho kỷ lục này bằng việc tiếp tục bay ra trận ư? Đây là cơ hội cuối cùng để anh nói có.”
“Không.”
“Vậy thì anh đã ép chúng tôi vào thế bí rồi…” trung tá Korn nói không chút thù oán.
“Anh ta phải tự lấy làm xấu hổ!”
“… và chúng tôi phải cho anh về nhà. Chỉ cần anh làm vài việc nho nhỏ cho chúng tôi, và…”
“Việc kiểu gì vậy?” Yossarian ngắt lời với vẻ nghi ngại đầy thù địch.
“Ồ, toàn những việc nhỏ xíu vặt vãnh. Thực sự đây là một giao kèo vô cùng béo bở mà chúng tôi dành cho anh. Chúng tôi sẽ ra lệnh đưa anh quay về Mỹ - thật đấy, chúng tôi sẽ làm điều đó - và tất cả những gì anh phải làm để đền đáp lại là…”
“Là gì? Tôi phải làm gì?”
Trung tá Korn cười cộc lốc. “Thích chúng tôi.”
Yossarian nháy mắt vì ngạc nhiên. “Thích các ông?”
“Thích chúng tôi.”
“Thích các ông?”
“Đúng rồi,” trung tá Korn gật đầu, hài lòng vô cùng khi thấy vẻ ngạc nhiên và hoang mang chân thật của Yossarian. “Thích chúng tôi. Hợp tác với chúng tôi. Làm bạn của chúng tôi. Nói những điều tốt đẹp về chúng tôi ở đây và khi quay về nước Mỹ. Trở thành một gã trai ngoan ngoãn. Nào, đó không phải là đòi hỏi gì quá đáng chứ, phải không?”
“Các ông chỉ muốn tôi thích các ông thôi à? Tất cả chỉ có vậy sao?”
“Tất cả chỉ có vậy.”
“Tất cả chỉ có vậy?”
“Chỉ cần tìm được trong lòng chút yêu thích dành cho chúng tôi.”
Yossarian muốn phá lên cười sảng khoái khi y kinh ngạc nhận ra đúng là trung tá Korn đang nói thật. “Chỉ vậy thôi cũng không quá dễ đâu,” y nói mỉa.
“Ồ, sẽ dễ hơn anh nghĩ rất nhiều đó,” trung tá Korn nhạo lại, không chút nao núng trước câu châm chọc của Yossarian. “Anh sẽ ngạc nhiên khi thấy thích chúng tôi dễ tới mức nào một khi anh bắt đầu làm điều đó.” Trung tá Korn xốc lại lưng chiếc quần rộng bùng nhùng. Những vạch hằn sâu đen đúa ngăn cách khuôn cằm vuông của gã với nọng mỡ bên dưới nó lại bị uốn cong thành một tiếng cười nhạo báng. “Anh thấy đấy, Yossarian, chúng tôi sẽ không làm khó anh. Chúng tôi sẽ thăng cấp cho anh lên thiếu tá, thậm chí còn tặng cho anh thêm một huân chương nữa. Đại úy Flume đã bắt đầu soạn một thông cáo báo chí huy hoàng để mô tả lòng dũng cảm của anh trong trận Ferrara, lòng trung thành sâu sắc và bất diệt của anh với đơn vị của mình, và sự cống hiến tột bậc của anh trong công việc. Nhân tiện, mấy cụm từ này đều là trích thẳng ra từ thông cáo. Chúng tôi sẽ ngợi ca anh và cho anh về nhà trong tư thế một anh hùng, anh sẽ được Lầu Năm Góc gọi tham gia hoạt động quảng bá hình ảnh và nâng cao sĩ khí. Anh sẽ sống như một nhà triệu phú. Mọi người sẽ đối đãi với anh như với danh nhân. Anh sẽ có những buổi diễu binh chỉ để vinh danh cho anh, và anh sẽ có những bài diễn văn để quyên tiền mua trái phiếu chiến tranh. Cả một thế giới giàu sang xa xỉ mới đang chờ đón anh ngay khi anh trở thành bạn của chúng tôi. Thế không tuyệt sao?”
Yossarian thấy mình đang chăm chú lắng nghe từng chi tiết hấp dẫn được giải thích rõ ràng. “Tôi không chắc mình có thích đọc diễn văn không.”
“Thế thì chúng ta quên vụ diễn văn đi. Quan trọng là anh nói gì với mọi người ở đây.” Trung tá Korn nghiêm túc nhô người về phía trước, không còn mỉm cười nữa. “Chúng tôi không muốn bất cứ ai trong liên đoàn này biết được rằng chúng tôi cho anh về bởi vì anh không chịu tiếp tục bay ra trận nữa. Và chúng tôi cũng không muốn tướng Peckem hay tướng Scheisskopf nghe được chút gì về những trục trặc xảy ra giữa chúng tôi và anh. Đó là lý do tại sao chúng tôi và anh sẽ trở thành những người bạn tốt của nhau.”
“Tôi sẽ nói gì với những người hỏi tại sao tôi không chịu tiếp tục bay ra trận?”
“Hãy nói với họ rằng anh đã được mật báo rằng anh sẽ được đưa về Mỹ và rằng anh không muốn đánh bạc với mạng sống của mình chỉ vì một hoặc hai trận nữa. Chỉ là một chút bất đồng giữa những người bạn, vậy thôi.”
“Liệu họ có tin không?”
“Dĩ nhiên là họ sẽ tin, khi mà họ thấy được chúng ta trở thành những người bạn tuyệt vời tới mức nào, khi họ thấy thông cáo báo chí ấy và đọc được những lời có cánh mà anh sẽ phải nói về tôi và đại tá Cathcart. Anh không phải lo về bọn họ. Sẽ dễ dàng điều khiển và siết chặt kỷ luật bọn họ khi mà anh đã đi. Chỉ khi anh vẫn còn ở đây thì họ mới khó xử lý như vậy. Anh biết đấy, một quả táo tốt có thể làm hư hỏng cả cây,” trung tá Korn kết luận, cố ý mỉa mai. “Anh biết đấy - như này có lẽ sẽ rất tuyệt - anh có thể còn trở thành niềm cảm hứng để họ bay thêm nhiều trận nữa.”
“Nếu tôi tố cáo các ông khi trở về Mỹ thì sao?”
“Sau khi anh đã nhận huân chương, được thăng cấp và tất cả những sự phô trương hoành tráng đó ư? Sẽ không có ai tin anh, quân đội sẽ không cho phép anh, và tại vì cái quái gì mà anh phải làm điều đó? Anh sẽ là một gã trai ngoan ngoãn, nhớ chứ? Anh sẽ hưởng thụ một cuộc sống giàu sang, thỏa mãn, xa xỉ, nhiều đặc ân. Anh sẽ chỉ là một thằng ngu nếu như vứt tất cả đi chỉ vì một nguyên tắc đạo đức, mà anh thì đâu có ngu. Nhất trí nhé?”
“Tôi không biết nữa.”
“Hoặc là như thế hoặc là ra tòa án binh.”
“Như thế là tôi đã chơi mọi người ở phi đoàn một vố cặn bã nhỉ, có phải không?”
“Ghê tởm,” trung tá Korn hòa nhã đồng ý, và chờ đợi, kiên nhẫn quan sát Yossarian, mắt kín đáo ánh lên niềm vui thích.
“Nhưng, chết tiệt thật!” Yossarian thốt lên. “Nếu họ không muốn tiếp tục bay ra trận thì họ sẽ phải đứng dậy và làm gì đó giống như tôi đã làm. Có phải không?”
“Tất nhiên rồi,” trung tá Korn nói.
“Không có lý do nào tôi phải đặt cược mạng sống của mình cho bọn họ cả, đúng không?”
“Tất nhiên rồi.”
Yossarian đi đến quyết định, toét miệng cười chớp nhoáng. “Nhất trí!” y vui vẻ tuyên bố.
“Tuyệt,” trung tá Korn nói với vẻ kém thân mật hơn Yossarian kỳ vọng, đoạn gã trượt khỏi bàn làm việc của đại tá Cathcart để đứng trên sàn. Gã giật giật gỡ mớ nếp gấp vải quần và quần lót khỏi giắt vào háng rồi chìa bàn tay ẻo lả ra cho Yossarian bắt. “Mừng anh nhập hội.”
“Cảm ơn trung tá. Tôi…”
“Cứ gọi tôi là Blackie, John. Chúng ta giờ đã là bạn bè.”
“Tất nhiên rồi, Blackie. Bạn tôi hay gọi tôi là Yo-Yo. Blackie này, tôi…”
“Bạn bè anh ta gọi anh ta là Yo-Yo,” trung tá Korn nói với sang chỗ đại tá Cathcart. “Sao anh không chúc mừng Yo-Yo về nước đi vô cùng hợp lý mà anh ấy đã chọn nhỉ?”
“Đó quả là một nước đi vô cùng hợp lý, Yo-Yo,” đại tá Cathcart nói, lắc lắc bàn tay Yossarian với vẻ nhiệt huyết vụng về.
“Cảm ơn ông, đại tá, tôi…”
“Cứ gọi ông ấy là Chuck,” trung tá Korn nói.
“Tất nhiên rồi, cứ gọi tôi là Chuck,” đại tá Cathcart nói rồi phá lên cười thân mật và ngượng nghịu. “Tất cả chúng ta giờ đều đã là bạn.”
“Tất nhiên rồi, Chuck.”
“Hãy cười chào sâu khấu nào,” trung tá Korn nói, tay đặt lên vai cả hai người còn lại khi cả ba bước ra cửa.
“Khi nào có dịp hãy đến ăn tối với chúng tôi nhé, Yo-Yo,” đại tá Cathcart niềm nở mời. “Tối nay luôn được không? Tại phòng ăn của liên đoàn?”
“Rất hân hạnh, thưa sếp.”
“Chuck chứ,” trung tá Korn sửa lại đầy vẻ trách móc.
“Xin lỗi Blackie. Chuck. Tôi chưa quen.”
“Không sao đâu anh bạn.”
“Tất nhiên rồi, anh bạn.”
“Cảm ơn nhé, anh bạn.”
“Có gì đâu mà, anh bạn.”
“Tạm biệt nhé, anh bạn.”
Yossarian thân ái vẫy tay chào tạm biệt những người bạn mới của mình và tản bộ dọc theo lối đi ngoài ban công, gần như òa lên hát mừng ngay khoảnh khắc được ở một mình. Y đã được tự do trở về nhà: y đã vượt khó thành công; hành động chống đối của y đã thắng lợi; y đã an toàn, và y không có gì phải xấu hổ với bất cứ ai. Y đi về phía cầu thang trong vẻ hân hoan, khoái chí. Một binh nhì mặt xanh rớt vì kiệt sức giơ tay chào y. Yossarian vui vẻ chào lại, tò mò nhìn chằm chằm gã. Gã trông quen đến kỳ lạ. Khi Yossarian chào lại, binh nhì mặt xanh rớt vì kiệt sức ấy bất chợt biến thành cô điếm của Nately và nhảy xổ vào toan sát hại y bằng một con dao bếp có cán bằng xương và đã đâm trúng người y, chỗ phía dưới cánh tay mà y giơ lên chào. Yossarian hét lên rồi gục xuống sàn, mắt nhắm chặt lại trong nỗi kinh hoàng choáng ngợp khi y thấy cô gái nhấc dao lên để đâm y thêm phát nữa. Khi trung tá Korn và đại tá Cathcart lao ra khỏi phòng để cứu y bằng cách xua cô ta đi thì y đã bất tỉnh.
86. Chi tiết trang trí gắn trên ruy băng huân chương Không lực Mỹ. Khi được tặng thưởng một loại huân chương nhiều lần, các chùm lá sồi sẽ được gắn thêm lên huân chương lần đầu. Chẳng hạn Huân chương Chữ thập về thành tích phục vụ trong không quân (Distinguished Flying Cross) với một chùm lá sồi bạc và hai chùm lá sồi đồng cho thấy tám lần được tặng thưởng.
87. Niềm vinh dự, tự hào được phục vụ trong một đơn vị/lực lượng nào đó.
Bẫy-22 Bẫy-22 - Joseph Heller Bẫy-22