Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thùy Chủ Trầm Phù
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 39
C
HƯƠNG 38.
Sau khi lăng không vài cái hắn nhắm đúng vào hai khối nham thạch trên thạch bích gần đó, dùng sức đẩy, tóm được một góc nham thạch, bàn chân đạp lên một khối nham thạch khác.
Hoàn hảo, kỹ thuật leo trèo vẫn chưa bị mai một.
Hắn thu hồi thừng móc, dán sát vào vách núi không hề nhúc nhích.
Hiện giờ hai người đứng giữa lưng trừng không, trên không tới trời, dưới không chạm đất, chỉ có mây mù theo bên người phiêu du.
Lãnh Huyền ở phía sau không nói một lời. Nhưng theo đôi tay đang gắt gao ghì chặt lấy cổ hắn mà phán đoán, Lôi Hải Thành phỏng chừng Lãnh Huyền chưa từng kinh qua sự mạo hiểm thế này bao giờ.
Bản thân hắn tại tiền thế, cũng chưa thử qua động tác cõng người leo núi kỹ thuật cao như thế này.
Thật kích thích! Hắn cười nhẹ.
“Nơi này đủ an toàn, từ phía trên nhìn không tới chúng ta!”
“...... Lôi Hải Thành......” cái người mà hắn cho rằng đã bị dọa sợ đến vô pháp nói năng đột nhiên mở lời, hơi thở phải trên tai Lôi Hải Thành, cùng với làn sơn phong trước mặt thổi đến, có vẻ thấp trầm mà xa xôi.
“Ngươi vì cái gì mà phải bán mạng cứu ta?”
“Ai cứu ngươi? Ta chỉ là không muốn ngươi trước khi bị ta chơi đùa đến chán lại bị người khác làm thịt trước.” Lôi Hải Thành cười nhạo, chăm chú nghe thanh âm lại gần.
Tiếng vó ngựa trên đỉnh đầu hỗn loạn dẫm đạp, truy binh đã ở gần.
Đúng như Lôi Hải Thành dự liệu, Phong Lăng binh sĩ không trì hoãn ở vị trí trên đầu hắn, mà là tụ họp ở lối rẽ thương nghị nên truy đuổi theo con đường nào.
Trong tiếng nghị luận có thanh âm quen tai, hắn nghĩ một chút, nhớ ra là cái tên Đông Thần Tiễn gì đó. Nghe Đông Thần Tiễn cuối cùng quát bảo chúng nhân ngưng lại tranh cãi, mang binh sĩ theo lối rẽ truy cản.
Mãi đến khi tiếng vó ngựa hoàn toàn biến mất, Lôi Hải Thành mới cùng Lãnh Huyền đồng thời thở hắt ra.
Hiện tại nên trèo lên tiếp tục lên đường. Lôi Hải Thành đạp đạp nham thạch dưới chân thử qua tải trọng, chậm rãi nghiêng người, giẫm lên kẽ hở nham thạch kế bên leo lên.
Mới bò lên được nửa người, tiếng vó ngựa càng ngày càng vang, quay lại đứng ở đỉnh đầu. Lôi Hải Thành khuôn mặt biến sắc.
“Lãnh bệ hạ, ta biết ngươi trốn ở phụ cận, xuất hiện đi!” Thanh âm to lớn của Cố Đông Thần ở trong núi vang vọng không dứt.”Vết máu đến nơi đây đã không còn, bệ hạ, đừng ẩn nấp nữa.”
SHIT! Tên Đông Thần Tiễn này khả năng quan sát thật quá ghê gớm! Lôi Hải Thành thầm chửi rủa, lại đem toàn thân kề sát vách núi.
Cho dù Đông Thần Tiễn đoán được bọn họ ở phụ cận, hẳn là cũng không ngờ đến hắn có thể trốn ở vị trí nguy hiểm thế này.
Cố Đông Thần lại hô to mấy lần, vẫn không thấy xung quanh có động tĩnh, hắn trầm ngâm hướng khe núi nhìn một chút, phía dưới khói mây nhàn nhạt, là một phiến nham thạch bằng phẳng không có thứ gì, từ đó tới sơn đạo là một cái ao, dốc đứng thập phần hiểm trở, chưa nói đến ẩn thân, muốn đi xuống cũng đã đủ khó khăn.
Mày đang nhăn lại liền giãn ra, hắn còn có sát thủ!.
Trên đầu bỗng nhiên vang lên một trận khóc lóc của trẻ con. Lôi Hải Thành ngẩn ra, phát hiện hô hấp Lãnh Huyền ở phía sau đột nhiên ngừng lại.
“Lãnh bệ hạ, ngươi có nghe hay không? Tiểu công chúa của ngươi ở chỗ này. Hoàng thượng của ta biết bệ hạ nhất định nhớ mong tiểu công chúa, cố ý bảo ta mang theo tiểu công chúa đến cùng bệ hạ gặp mặt. Lãnh bệ hạ, ngươi nghe, tiểu công chúa của ngươi khóc thật sự kịch liệt a!”
Cố Đông Thần một bên lớn tiếng nói, mục quang tại tứ phía sục sạo, vẫn như cũ nhìn không thấy bóng người, hắn hừ lạnh nói: “Lãnh bệ hạ, ngươi quả thật không xuất hiện? Vậy đừng trách ta động thủ!”
Lôi Hải Thành nhớ lại thủ đoạn tàn khốc của người này, không khỏi thay tiểu công chúa kia kinh hãi. Cảm giác Lãnh Huyền ở phía sau đang run rẩy, đôi tay một mảnh lạnh buốt ôm lấy cổ hắn.
Trong không khí căng thẳng đến ngạt thở, chỉ nghe thấy hài tử lớn tiếng khóc lóc, bỗng chốc chuyển thành tiếng thảm thiết tê tâm liệt phế.
“Lãnh bệ hạ, ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy, nhìn tiểu công chúa kim chi ngọc diệp của ngươi bị Phong Lăng binh sĩ chúng ta làm nhục?” Cố Đông Thần ầm ĩ cuồng tiếu.
Lôi Hải Thành chóang váng mất nửa giây, chẳng ngờ Phong Lăng binh sĩ cư nhiên lại có thể ra tay với một hài nữ mới đầy tháng!
Cả một đám súc sinh không còn chút nhân tính!!!
Hắn cũng không phải không hiểu rõ tình cảnh trước mắt của hai người, song đối diện với hành vi man rợ vượt ra ngoài sự khoan nhượng của bản thân, một cỗ cuồng nộ cơ hồ muốn phá tung ra ngoài ***g ngực.
Hai mắt Lôi Hải Thành phiếm hồng, thân hình mới vừa động, đôi tay trên cổ bỗng dưng giữ chặt.
“Đừng xúc động.” Lãnh Huyền kề sát vào lỗ tai hắn, thanh âm khàn khàn.
Đó là thân cốt nhục của ngươi a! Lôi Hải Thành cơ hồ nghĩ muốn tát hắn một cái, nhưng vài giọt dịch thể ấm nóng nhỏ xuống cổ, mùi máu tanh nhàn nhạt phiêu du trong gió──
Lãnh Huyền, cắn nát môi......
Ngón tay nam nhân quàng ra trước mặt hắn cũng đã bị nắm chặt đến tái nhợt phiếm xanh, khớp xương gồ lên.
Lôi Hải Thành từ từ thả lỏng cơ bắp toàn thân, chưa từng một khắc nào giống như bây giờ, có thể cảm nhận sâu sắc được sự bi ai của nam nhân phía sau.
Thời gian tại lúc này, từ từ như ngưng đọng. Khi Lôi Hải Thành cảm thấy thần kinh của mình tựa như đã tê liệt, tiếng kêu thảm thiết của hài nhi cuối cùng cũng nhỏ dần đi.
Cố Đông Thần cau mặt nhăn mày, chẳng lẽ hắn phán đoán sai lầm rồi? Lạnh lùng đưa mắt nhìn xuống hẻm núi, hắn túm lấy từ trong tay binh sỹ nữ hài còn thoi thóp tức giận quẳng xuống dưới.
Thân thể nhỏ bé rớt xuống phiến nham thạch nhô ra, từ phía trên cao nhìn xuống, chính là một bãi huyết hoa.
“Xem ra người không phải trốn ở chỗ này, đi nơi khác tìm!” Hắn thúc một cước vào bụng ngựa, dẫn binh sĩ rời đi.
Giữa không trung, tràn ngập sự trầm tịch của cái chết.
Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền đăm đăm nhìn thi thể đầy máu tươi của hài nữ, không một ai nói gì.
“...... Đi xuống chứ......” Lôi Hải Thành thấp giọng hỏi, nghe không được Lãnh Huyền hồi đáp. Hắn lặng yên một lát, chầm chậm leo xuống.
Tơ lụa xiêm y quý giá trên thân nữ nhi ướt đẫm máu, thậm chí còn dính chút bạch sắc của não bộ bắn ra.
Lôi Hải Thành nhắm mắt lại.
Hắn đã từng gặp qua những trường hợp giết người so với chuyện này còn khủng bố gấp bội. Vào thời điểm bản thân chấp hành nhiệm vụ, bình thường cũng thích đánh một nhát vào đầu, một nhát là toi mạng vừa sạch sẽ lại gọn gàng. Khi đó nhìn máu tươi cùng óc đồng thời chảy ra, cũng không có đặc biệt cảm giác gì.
Nhưng đây, chỉ là một hài tử mới sinh ra được không bao lâu......
“Nàng cùng tiểu hoàng tử của ta, là long phượng thai. Ngày đó ta xuất chinh, hai đứa vừa vặn đầy tháng......” Thanh âm Lãnh Huyền theo gió bay tới, thấp đến mức không thể nghe thấy.
Lôi Hải Thành mở to mắt, thấy Lãnh Huyền đã đi đến bên vũng máu, ngồi xổm xuống đưa tay chậm rãi vuốt mắt cho nữ hài.
Hắn cúi thấp đầu, Lôi Hải Thành vô pháp thấy rõ thần tình trên mặt, chỉ thấy trong vũng máu đột nhiên xuất hiện mấy giọt thủy giới ──
Lôi Hải Thành chấn kinh.
Lãnh Huyền hai tay ôm mặt, không nói lời nào nữa. Hảo một trận, cuối cùng đứng lên, buông xuống hai tay.
Lôi Hải Thành nghĩ rằng trong đôi mắt Lãnh Huyền sẽ có lệ quang, nhưng một chút cũng không có.
Hắn im lặng. Đối với người cầm quyền, cảm tình có lẽ chính là xa xỉ phẩm.
“Ta giúp ngươi táng nàng?” Hắn hỏi dò ý kiến của Lãnh Huyền, tay đã bắt đầu di chuyển mấy khối đá, vây xung quanh thi thể nữ hài dựng một cái tiểu thạch trủng đơn giản.
Bọn họ không có khả năng mang theo thi thể nữ hài chạy trốn, hắn tin tưởng Lãnh Huyền cũng chỉ có thể đồng ý phương thức an táng như vậy.
Lãnh Huyền một mực lặng lẽ đứng nhìn, chờ Lôi Hải Thành xong việc, mới thấp giọng nói câu “Cám ơn.”
“Không cần. Ngày hôm qua ta lẽ ra nên thử cùng cứu nàng.” Lôi Hải Thành cười có điểm khổ não.
” Tình huống lúc ấy nguy cơ tứ phía, ngươi có thể cứu về Chu nhi đã là tận lực rồi. Lôi Hải Thành, vô luận như thế nào, ta đều phải tạ ơn ngươi đã cứu hắn.”
“Lần này, ngươi không nói ta là cố ý an bài, muốn câu dẫn thái tử của ngươi?”
Lôi Hải Thành vĩnh viễn quên không được khi trước hắn cứu Minh Chu khỏi chết đuối, Lãnh Huyền lại dùng sự lăng nhục bất phân đêm ngày đến “Báo đáp” hắn. Bị Lãnh Huyền nhắc tới, trên mặt nhất thời phủ mây đen u ám.
Lãnh Huyền toàn thân cứng đờ, biết rõ dù xin thứ lỗi bao nhiêu cũng đều vô ích, đều tiêu trừ không được sự oán hận khắc cốt của Lôi Hải Thành đối hắn, hắn lựa chọn im lặng.
Lôi Hải Thành vốn còn muốn lại tàn nhẫn châm biếm Lãnh Huyền vài câu, nhưng thấy khuôn mặt hắn tái nhợt, lại nhìn tiểu thạch trủng kia, cũng liền đem lời nói thu hồi.
Vừa mới chuẩn bị cõng Lãnh Huyền trèo về sơn lộ, liền nghe được phía trên tuấn mã hí ầm──
Cố Đông Thần cười to ghì cương ngựa, nhảy xuống đi đến bên đường, nhìn xuống hai người trên bãi đá, đắc ý cực kỳ.”Lãnh bệ hạ, ta biết rõ các ngươi nhất định trốn ở phụ cận, cuối cùng cũng lừa được các người xuất hiện.”
Bắt lấy cung, một tiễn rít lên bắn xuống.
Tên mặt người dạ thú điên cuồng!
Nhìn thấy nhân ảnh Cố Đông Thần xuất hiện phía trên đỉnh đầu, Lôi Hải Thành rốt cuộc không kiềm nén nổi nộ hỏa, một chưởng đem Lãnh Huyền đẩy vào vách núi, giương cung hướng thiên, hướng mũi tên của Cố Đông Thần bắn tới.
Hai mũi tên sắc nhọn phá phong thanh, ở không trung đối thượng, đầu tiễn va chạm tóe ra vài điểm hỏa tinh rớt xuống.
Cố Đông Thần tên hiệu “Đông Thần Tiễn”, xưa nay lấy tài thiện xạ xưng hùng Phong Lăng, thấy tài bắn cung của Lôi Hải Thành như vậy không khỏi kích thích hiếu thắng chi tâm, hét lớn một tiếng: “Tái lai!”
Ba mũi cùng bắn, xuyên vân phá vụ, bắn thẳng đến Lôi Hải Thành.
Bai mũi tên đồng dạng theo tay Lôi Hải Thành bắn ra, từng cái đánh rơi mũi tên của Cố Đông Thần.
Phong Lăng binh sĩ quan sát đều động dung, cùng kêu lên thán phục. Tinh quang trong mắt Cố Đông Thần bạo trướng, hắn vẫn luôn ấm ức ngày hôm qua bị Lôi Hải Thành đá khỏi chiến xa, cho rằng Lôi Hải Thành toàn bộ là dựa vào ám toán mà thủ thắng, giờ phút này lĩnh giáo tiễn thuật cơ hồ cùng hắn không phân cao thấp của thiếu niên, ngược lại đối Lôi Hải Thành thêm phần khâm phục.
“Lôi Hải Thành, khó trách ngươi lại lọt mắt xanh của hoàng thượng ta, ngươi quả nhiên có điểm bản lĩnh. Tái tiếp ta một tiễn!”
Nói là một tiễn, nhưng là năm tiễn liên châu, đầu đuôi tương liên, nhanh tựa lưu tinh.
Lôi Hải Thành lần này không đánh trả, ngược lại trốn vào chỗ lõm của nham thạch, chờ năm mũi tên rơi xuống đất mới cất giọng nói: “Ngươi thân tại chỗ cao, tỷ thí như vậy không có hứng thú. Đông Thần Tiễn, ngươi dám hay không chờ ta đi lên, ngươi ta chân chính dùng cung tiễn nhất quyết phân thắng bại?”
“Chính là hợp ý ta!” Cố Đông Thần biết rõ Lôi Hải Thành đang khích tướng, nhưng lần đầu gặp kỳ phùng địch thủ, muốn cùng Lôi Hải Thành phân ra cao thấp, lập tức thét ra lệnh binh sĩ quân bên cạnh không được động thủ, bản thân cũng ghìm ngựa thối hậu hai bước, chờ Lôi Hải Thành đi lên.
“Đông Thần Tiễn Cố Đông Thần, đứng hàng tứ thừa tướng Phong Lăng, tài bắn cung trác tuyệt không thể khinh thường. Hắn còn có không ít chiêu thức lợi hại chưa sử dụng đến, ngươi ngàn vạn lần không thể khinh suất.” Sắc mặt Lãnh Huyền ngưng trọng, thấp giọng dặn dò Lôi Hải Thành.
Lôi Hải Thành lạnh lùng ngoảnh lại liếc mắt một cái, nhặt lấy mấy mũi tên trên mặt đất để vào tiễn đồng, rồi mới cõng lấy Lãnh Huyền, chậm rãi hướng phía trên leo lên. Đăng bởi: admin
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thùy Chủ Trầm Phù
Thiên Thương
Thùy Chủ Trầm Phù - Thiên Thương
https://isach.info/story.php?story=thuy_chu_tram_phu__thien_thuong