Thiên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 39
hào buổi sáng, " Phyllis nói, trán của cô nhăn lại với cái cau mày lo lắng khi Meredith đi ngang qua cô vào sáng thứ hai mà không chào hỏi như thường lệ, đi làm trễ hai tiếng đồng hồ. "Có chuyện gì không ổn hả?"cô hỏi, đứng dậy từ bàn làm việc mới của cô bên ngoài văn phòng của chủ tịch và đi theo Meredith vào bên trong. Bà Pauley, người đã làm thư ký cho Philip Bancroft trong hai mươi năm, đã quyết định lấy kỳ nghỉ phép lẽ ra đã phải có từ lâu trong khi ông chủ của bà đang nghỉ phép.
Meredith ngồi vào bàn làm việc của cô, chống khuỷu tay lên bàn và đưa tay xoa bóp thái dương. Mọi thứ đều không ổn. "Không có gì, thật đấy. Tôi hơi bị nhức đầu. Tôi có tin nhắn qua điện thoại nào không?"
"Cả đống, " Phyllis nói "Tôi sẽ đi lấy chúng, và sẽ đem lại cho cô một chút cà phê luôn. Nhìn cô có vẻ như chỉ dùng được một tí cà phê thôi "
Meredith nhìn Phyllis đi ra khỏi phòng, và ngả người trên ghế của cô, cảm thấy giống như cô đã già đi cả trăm tuổi kể từ khi cô rời khỏi văn phòng này vào ngày thứ sáu. Bên cạnh đó trải qua mấy ngày cuối tuần biến động lớn nhất trong đời cô, cô cũng phá hủy luôn sự kiêu hãnh của cô khi lên giường với Matt, phản bội hôn phu của cô, rồi còn tăng thêm những hành động sai trái của cô bằng cách bỏ chạy và rời khỏi Matt chỉ với một lời nhắn. Tội lỗi và xấu hổ đã ám ảnh cô suốt trên đường lái xe về nhà, và đoạn kết khá tốt, cô thực sự nghĩ là cô đã bị một người cảnh sát tuần tra loạn trí ở Indiana theo dõi, người cảnh sát này có thể chận cô lại bất cứ lúc nào, và cũng dừng lại đổ xăng khi cô làm chuyện đó, rồi chạy theo phía sau xe cô cho đến khi cô chỉ còn cách căn hộ của cô một vài dãy nhà thì cô không nhìn thấy anh ta nữa. Cả quãng thời gian trên đường về nhà cô luôn cảm thấy quá sợ hãi, xấu hổ và tội lỗi - và đó là trước khi cô mở máy thu âm tự động của cô và nghe những lời nhắn từ Parker.
Anh đã gọi vào tối thứ Sáu nói rằng anh nhớ cô và cần nghe giọng nói của cô. Tin nhắn sáng thứ bảy của anh có vẻ hơi bối rối vì cô đã không gọi lại cho anh. Tối thứ bảy anh đã lo lắng bởi sự im lặng của cô, và anh đã hỏi thăm là bố cô có bị ốm trong cuộc hành trình của ông ấy. Sáng chủ nhật anh nói là anh lo sợ và anh sẽ gọi cho Lisa. Thật không may, Lisa đã giải thích rõ ràng là Meredith đã đi tìm Matt vào ngày thứ sáu để kể cho anh nghe sự thật và làm rõ mọi chuyện. Tin nhắn tối chủ nhật của Parker rất tức giận và bị tổn thương: "Gọi lại cho anh, mẹ kiếp!" anh nói "Anh muốn tin em là có lý do chính đáng để trải qua những ngày cuối tuần với Farrell, nếu đó là chuyện mà em đã làm, nhưng anh không tìm được lý do nào khác nữa." Meredith tiếp nhận câu này tốt hơn những lời kế tiếp hoàn toàn lộn xộn và dịu dàng của anh, "Em yêu, thật ra em ở đâu? Anh biết em không có ở chung với Farrell. Anh xin lỗi là anh đã nói vậy, trí tưởng tượng của anh đang suy diễn lung tung. Anh ta có đồng ý ly hôn không? Anh ta giết chết em rồi hả? Anh thật sự lo lắng cho em. "
Meredith nhắm mắt lại, cố tống đi cảm giác có tội để cho cô có thể cố gắng hoàn thành ngày làm việc hôm nay của cô. Lời nhắn mà cô đã để lại cho Matt là hèn nhát và trẻ con,và cô không thể hiểu tại sao cô không thể ở lại đó cho đến khi anh thức dậy rồi nói lời tạm biệt với anh giống như một người trưởng thành. Mỗi lần cô đến gần Matt Farrell, cô nói và làm những chuyện mà cô sẽ không bao giờ làm trong những tình huống bình thường - ngu ngốc, sai lầm, những chuyện nguy hiểm! Trong vòng chưa đầy bốn mươi tám giờ với anh, cô đã ném đi sự thận trọng của cô và quên mất những thứ quan trọng đối với cô, như sự đoan trang và nguyên tắc. Thay vào đó, cô đã lên giường với một người đàn ông cô không yêu, và cô đã phản bội Parker. Lương tâm của cô đang giận dữ.
Cô nghĩ về cách cô hưởng ứng với anh ở trên giường, và màu đỏ chạy lên gò má nhợt nhạt của cô. Ở tuổi 18 cô đã sợ hãi bởi việc Matt dường như biết tất cả những nơi cần chạm vào cô, những lời thì thầm vào tai cô, để có thể làm cho cô điên cuồng ham muốn đến mức không thể cưỡng lại. Để khám phá, khi cô đã hai mươi chín tuổi, ra rằng anh vẫn có thể làm chuyện đó - chỉ là còn nhiều hơn trước kia - làm cho cô đầu hàng một cách đáng xấu hổ. Hôm qua cô đã gần như van xin anh đưa cô lên đến đỉnh điểm của khoái lạc - cô, một người bình thường không có khả năng đạt đến đỉnh điểm khi ở trên giường với hôn phu của mình.
Meredith hít một hơi ngắn. Những lời buộc tội này, những suy nghĩ này, không công bằng cho cả Matt lẫn cô. Những chuyện cô đã kể cho anh nghe vào hôm qua đã làm cho anh chấn động. Họ đã ngủ với nhau như là cách để... để an ủi nhau. Anh đã không đơn thuần sử dụng nó như là một lý do để lên giường với cô. Ít nhất, cô nghĩ với chút đắn đo, nó dường như không giống như vậy vào lúc đó.
Cô lại như vậy nữa rồi, cô nhận biết trong sự thất vọng đáng báo động - đánh mất sự chú tâm, lại tập trung vào tất cả những chuyện không đứng đắn. Thật là phản tác dụng khi ngồi, gần muốn khóc, đầy hối hận và ám ảnh với bất cứ chuyện gì ngu ngốc như sự thành thạo trong lĩnh vực tình dục của anh. Cô cần phải hành động, phải làm điều gì đó để tống khứ sự hoảng loạn kỳ lạ, không tên đã lớn dần lên bên trong người cô kể từ khi cô rời khỏi giường của Matt. Vào lúc bốn giờ sáng ngày hôm đó cô đã đi đến một kết luận chắc chắn, và cô có một quyết định. Bây giờ cô cần ngưng suy nghĩ về những vấn đề đó và làm theo quyết định của cô.
"Tôi phải chờ để pha một bình cà phê mới, " Phyllis nói, hướng về bàn của Meredith với một cái tách đang bốc khói nghi ngút trong một tay và một nắm tin nhắn màu hồng trong tay kia "Đây là các lời nhắn của cô. Đừng quên, cô có một cuộc họp với ban điều hành vào hôm nay lúc mười một giờ. "
Meredith cố không tỏ ra vẻ như cô bị quấy rầy và khổ sở như những gì cô đang cảm thấy. " OK, cám ơn. Cô có thể gọi điện thoại cho Stuart Whitmore giùm tôi không? Và cô xem thử cô có thể gọi được cho Parker ở khách sạn của anh ấy ở Geneva không? Nếu anh ấy không có trong phòng, để lại lời nhắn. "
"Cô muốn làm việc gì trước?" Phyllis hỏi với vẻ nhiệt tình mà cô luôn có.
" Stuart Whitmore, " Meredith nói. Trước tiên cô sẽ nói cho Stuart nghe quyết định của cô. Kế tiếp cô sẽ nói với Parker, và cố giải thích. Giải thích gì đây? Cô nghĩ một cách khổ sở.
Cố gắng nghĩ về một chuyện gì đó ít chán nản hơn, cô nhặt mớ tin nhắn và vô tư đọc lướt qua chúng. Cái thứ năm làm cho cô dừng lại, tim cô bắt đầu đập thình thịch. Lời nhắn nói rằng ông Matthew Farrell đã gọi vào lúc 9 giờ 10 phút sáng.
Tiếng điện thoại của hệ thống liên lạc nội bộ đột ngột reo lên làm cho Meredith chú ý đến cái điện thoại, và cô thấy cả hai đường dây của cô đều có người gọi, nút giữ cuộc gọi của chúng nhấp nháy đèn. "Ông Whitmore trên đường dây số một, " Phyllis nói khi Meredith trả lời hệ thống liên lạc nội bộ, "và Matthew Farrell trên đường dây số hai. Anh ấy nói là chuyện khẩn cấp. "
Mạch của meredith đập nhanh gấp đôi "Phyllis, " cô run rẩy nói, "tôi không muốn nói chuyện với Matt Farrell. Cô có thể nói với anh ấy rằng tôi muốn chúng tôi hãy liên lạc với nhau qua luật sư kể từ bây giờ? Cũng như nói cho anh nghe là tôi định đi khỏi thành phố trong một hay hai tuần. Phải lịch sự với anh ấy, " cô nói thêm một cách bồn chồn, "nhưng phải cứng rắn. "
"Tôi hiểu "
Meredith gác máy điện thoại, tay cô run rẩy, nhìn ánh đèn trên dây số hai vẫn sáng, nhưng không còn nhấp nháy. Phyllis đang nhắn lại với Matt lời nhắn. Cô bắt đầu với lấy điện thoại; cô nghĩ ít ra thì cô nên nói chuyện với anh và tìm hiểu xem anh muốn gì, sau đó cô rụt tay cô lại. Không, cô không nên! Nó không quan trọng. Ngay khi Stuart nói cho cô nghe nơi nào có thể thực hiện một vụ ly hôn nhanh, hợp pháp, cho dù là Matt muốn gì sẽ không quan trọng. Rõ ràng giải pháp của cô là một cuộc ly hôn ở Reno - hoặc cái gì đó tương tự - vào sáng sớm nay, và nó nghe thật có lý. Bây giờ khi không còn sự thù hằn giữa họ, cô biết Matt sẽ không nghĩ đến chuyện thực hiện những lời đe doạ trong xe của anh ngay sau buổi ăn trưa hôm đó. Tất cả đã là chuyện của quá khứ.
Ánh đèn trên đường dây của Matt tắt ngấm, và cô không thể ngưng hồi hộp. Cô nhấn điện thoại và yêu cầu Phyllis vào phòng cô. "Anh ta nói gì?" Meredith hỏi.
Phyllis ráng kiềm một nụ cười khó hiểu trong khi Meredith hoàn toàn mất đi sự trầm tĩnh. "Anh ấy đã nói là anh ấy hoàn toàn hiểu. "
"Vậy thôi sao?"
"Sau đó anh ấy hỏi chuyến đi của cô có phải là đột ngột, không chuẩn bị trước, và tôi bảo với anh ấy đúng vậy. OK chứ?"
"Tôi không biết, " Meredith nói một cách bất lực. "Anh ấy có nói bất cứ chuyện gì khác khi cô nói cho anh ấy nghe chuyến đi của tôi là đột ngột không?"
"Không hẳn là như thế. "
"Cô nói vậy nghĩa là sao?"
"Những gì anh ấy đã làm là cười, nhưng không lớn. Tôi nghĩ cô sẽ gọi nó là tiếng cười khúc khích – kiểu cười trầm và sâu. Sau đó anh ấy cám ơn tôi và nói lời tạm biệt. "
Vì lý do nào đó, toàn bộ phản ứng của Matt làm cho Meredith cảm thấy rất lo lắng. "Còn chuyện gì khác không?" cô hỏi khi Phyllis vẫn còn nấn ná ở ngưỡng cửa.
"Tôi chỉ là thắc mắc," cô thư ký trả lời hơi có vẻ rụt rè. "Ý tôi là, cô có nghĩ là anh ấy đã thật sự cặp bồ với Micheel Pfeiffer và Meg Ryan không, hoặc cô có nghĩ các tạp chí điện ảnh chỉ thêu dệt lên những chuyện đó?"
"Tôi chắc chắn là anh ta đã từng làm chuyện đó, " Meredith nói, cố gắng giữ cho giọng nói và vẻ mặt của cô hoàn toàn tỉnh bơ.
Gật gù, Phyllis nhìn lướt qua điện thoại "Cô quên Stuart Whitmore vẫn còn trên đường dây của cô hả?"
Choáng váng, Meredith vồ lấy cái điện thoại và yêu cầu Phyllis đóng cửa phòng cô lại. "Stuart, tôi xin lỗi vì bắt anh phải đợi, " cô bắt đầu, bối rối vuốt tóc ra khỏi trán cô. "Em không có một buổi sáng tốt đẹp. "
Câu trả lời của Stuart có vẻ hài hước. "Tôi đang có một buổi sáng thú vị, phải cám ơn cô vì điều đó. "
"Ý của anh là gì?"
"Ý của tôi là luật sư của Farrell đột ngột muốn đánh cược. David Levinson gọi tôi lúc chín giờ ba mươi sáng nay với đầy thiện chí mà cô sẽ gần như nghĩ là gã con hoang kiêu ngạo đã có một bài học tôn giáo sâu sắc vào cuối tuần. "
"Chính xác là ông ta đã nói gì?" Meredith hỏi, sự lo lắng của cô tăng lên.
"Đầu tiên Levinson chiêu đãi tôi một bài thuyết giáo về sự thiêng liêng của hôn nhân, đặc biệt là trong Công giáo, mà ông ta đã truyền đạt bằng giọng điệu của một người rất sùng đạo. Meredith, " Stuart chỉ ra với một giọng cười bị nghẹn lại, "Levinson là người Do thái chính thống với cuộc hôn nhân thứ tư của ông ta và cô tình nhân thứ sáu! Chúa ơi, tôi không thể tin nổi sự táo tợn của ông ta!"
"Anh trả lời sao?"
"Tôi nói cho ông ta nghe là tôi không thể tin nổi sự táo tợn của ông ta, " Stuart nói, sau đó anh ngừng lại cố làm cho cô nhận ra vẻ hài hước của tất cả những chuyện đó vì anh cảm thấy là cô không thể. "Được rồi, đừng để ý đến những chuyện đó. Theo Levinson, thân chủ của ông ta bất ngờ sẵn sàng chịu ly hôn, điều này làm cho tôi cảm thấy kì cục, và những gì kì cục luôn làm tôi lo lắng. "
"Chuyện này không có gì kì cục đâu " Meredith nói nhỏ, lờ đi sự đau đớn và những ý nghĩ phi lý là Matt đang rũ bỏ cô với sự xấu hổ đột ngột sau khi cô đã lên giường với anh. Anh chỉ là đang làm một chuyện đàng hoàng bằng cách chấm dứt sự thù hằn ngay lập tức. "Em đã gặp Matt vào cuối tuần này, và chúng tôi đã nói chuyện. "
"Về chuyện gì?" Khi cô do dự, anh nói, "đừng giữ bí mật với luật sư của cô. Sự háo hức đột ngột của Levinson với một cuộc gặp mặt đang bắt đầu mở tung tất cả các chuông báo động trong đầu tôi. Tôi ngửi thấy một cuộc mai phục "
Bởi vì Meredith biết là không công bằng hoặc thông minh nếu không nói những gì đã xảy ra vào cuối tuần với Stuart, cô kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra - từ chuyện cô khám phá ra là Matt đã mua miếng đất Houston đến cuộc đối đầu sóng gió giữa cô với bố của Matt. " Matt quá ốm đến mức không thể nghe gì khi tôi đến trang trại, " cô tiếp tục, " nhưng hôm qua em đã kể cho anh ấy nghe sự thật về những gì cha của tôi đã làm, và anh ấy tin em " cô không nói cho Stuart biết là cô 'đã lên giường với Matt; đó là chuyện mà không ai có quyền biết ngoại trừ, có lẽ là, Parker.
Khi cô nói xong, Stuart im lặng trong một lúc lâu làm cho cô lo sợ anh đang đoán ra sự thật, nhưng khi anh cất lời, tất cả những gì anh nói là " Sự kiềm chế của Farrell tốt hơn tôi. Nếu là tôi thì tôi sẽ bắn bố cô. "
Meredith vẫn còn phải giải quyết với bố cô về sự phản bội của ông khi ông trở về từ cuộc hành trình của ông, bỏ qua lời nhận xét đó. "Bất luận thế nào, " cô nói, "đó rõ ràng là lý do tại sao Matt đã quyết định chịu hợp tác. "
"Anh ta còn hơn là hợp tác, " Stuart nói bằng giọng chua chát. "Theo Levinson, Farrell rất quan tâm về cuộc sống của cô. Anh ta muốn thoả thuận về tài sản bằng cách chuyển một số tiền cho cô. Anh ta cũng tình nguyện bán cho cô miếng đất Houston với điều khoản dễ dãi - cho dù lúc đó tôi không hiểu miếng đất mà Levinson đang nói đến là miếng đất nào. "
"Em không muốn, cũng không có quyền, nhận tiền của anh ấy, " Meredith nói một cách dứt khoát " nếu Matt sẵn sàng bán cho chúng tôi miếng đất ở Houston, thì thật là tốt, nhưng không cần phải gặp mặt luật sư của Matt. Em đã quyết định bay đến Reno hoặc một nơi nào khác để ly hôn ngay. Đó là lý do tại sao em gọi cho anh - em muốn hỏi em có thể đến nơi nào để giải quyết việc ly hôn nhanh và hợp pháp. "
"Không được, " Stuart nói thẳng thừng. "Nếu cô cố gắng làm chuyện đó, đề nghị của Farrell sẽ bị huỷ bỏ "
"Sao anh lại nói vậy?" Meredith la lên, cảm giác như một cái bẫy vô hình đang đóng quanh cô
"Bởi vì Levinson đã nói rất rõ ràng. Nó nghe có vẻ như là thân chủ của ông ta muốn làm chuyện này theo đúng nguyên tắc, đầy đủ thủ tục hoặc là không có gì cả. Nếu cô từ chối gặp anh ta ngày mai, hay là cố làm một cuộc ly hôn nhanh, lời đề nghị bán cho cô miếng đất Houston sẽ bị thu hồi vĩnh viễn. Levinson đã ám chỉ rằng những hành động như thế sẽ được thân chủ của ông ta hiểu như là một lời từ chối cá nhân đối với thiện chí của anh ấy. Nó làm cho tôi do dự, " Stuart kết thúc với sự mỉa mai, " khi khám phá ra rằng danh tiếng về sự nhẫn tâm lạnh lùng của Farrell chỉ là một cái vỏ để che giấu trái tim nhạy cảm của anh ấy, phải không?"
Meredith ngồi xuống ghế của cô, sự chú ý của cô trong giây lát chuyển sang hướng những thành viên của ban điều hành đang đi ngang qua văn phòng của cô đi vào hội trường ngay bên cạnh. "Em không hiểu chuyện đó bao lâu nay, em không biết anh ấy thật ra là người như thế nào. "
"Tốt, " Stuart vui vẻ thông báo cho cô biết, "chúng ta sẽ biết được vào ngày mai vào lúc bốn giờ. Farrell muốn một cuộc họp tại văn phòng của anh ấy, với luật sư của anh ấy, tôi, và cô phải có mặt. Tôi có thể hủy bỏ một cuộc hẹn. Tôi nên gặp cô ở chỗ anh ấy, hay cô muốn tôi đón cô?"
"Không! Em không muốn đi. Anh có thể đại diện cho em. "
"Không. Cô phải đi đến đó. Levinson đã nói thân chủ của ông ta không sẽ không thay đổi ngày, nơi, hoặc người tham dự. Rất cứng rắn, " Stuart nhận xét với vẻ mỉa mai, " là nét đặc trưng kỳ quặc của một người đàn ông có tấm lòng khoan dung độ lượng và hào hiệp phi thường mà luật sư của anh ta đang thuyết phục chúng ta tin rằng Farrel là người như vậy "
Lo lắng, Meredith nhìn lướt qua đồng hồ của cô. Cuộc họp sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Cô miễn cưỡng từ bỏ miếng đất Houston nếu Matt muốn bán nó lại cho cô, và hầu như không sẵn lòng chịu đựng những cảm xúc khi phải thoả thuận với anh mặt đối mặt.
"Cho dù là cô có được một vụ ly hôn ở Reno, " Stuart nhắc nhở cô khi cô không nói gì, "cô vẫn còn phải xử lý vấn đề tài sản khi cô trở lại đây. Có một mớ bòng bong của mười một năm về bất động sản ngay ở đây mà có thể dễ dàng giải quyết nếu Farrell sẵn sàng - không thôi anh ta có thể kéo dài nó tại toà trong nhiều năm nếu như anh ta không chịu. "
"Chúa ơn, đúng là hỗn độn, " cô nói một cách yếu ớt. " được rồi, em sẽ gặp anh ở đại sảnh ở Intercorp vào lúc bốn giờ. Em không muốn lên đó một mình. "
"Tôi hiểu, " Stuart nói một cách tử tế. "Gặp cô vào ngày mai. Đừng suy nghĩ về những chuyện này cho đến lúc đó. "
Meredith thử, rất cố gắng, để làm theo lời khuyên của Stuart khi cô ngồi vào đầu bàn hội nghị. "Chào buổi sáng, " cô nói với nụ cười rạng rỡ, giả tạọ " Mark, anh có muốn bắt đầu không? Có vấn đề gì để báo cáo từ bộ phận bảo an không?"
"Một tin lớn thú vị, " anh nói " cách đây năm phút cửa hàng New Orleans nhận được lời đe doạ bị đánh bom. Họ đang giải tán cửa hàng, và đội gỡ bom đang trên đường đi đến đó. "
Mọi người ở bàn đều chú ý.
"Tại sao tôi không được thông báo?" Meredith yêu cầu.
"Cả hai đường dây điện thoại của cô đang bận, cho nên cửa hàng trưởng làm theo thủ tục và gọi tôi "
"Tôi còn một đường dây riêng trực tiếp. "
"Tôi biết và cả Michaelson cũng biết. Không may là, anh ta hoảng sợ và không thể tìm được số điện thoại "
Lúc 5 giờ 30 phút đêm đó, sau một ngày hoàn toàn căng thẳng và chờ đợi một cách bất lực, Meredith cuối cùng nhận được cuộc điện thoại mà cô mong đợi. Đội gỡ bom ở New Orleans đã không tìm thấy dấu vết của chất nổ và sẽ xoá bỏ rào chắn quanh cửa hàng. Đó là tin vui. Tin xấu là cửa hàng đã thất thu vào ngày hôm nay trong mùa quan trọng nhất trong năm.
Ủ rũ vì nhẹ nhõm và kiệt sức, Meredith thông báo với Mark Braden tin này, sau đó cô xếp đầy vào cặp những công việc cần giải quyết và đi về nhà. Parker chưa trả lời cuộc gọi của cô, nhưng cô biết anh sẽ gọi cô ngay khi anh nhận được lời nhắn của cô.
Về đến căn hộ cô bỏ áo choàng, găng tay, và cái cặp lên ghế, và đi đến máy trả lời tự động để kiểm tra tin nhắn của cô, nghĩ là Parker có thể đã gọi, nhưng đèn đỏ không sáng. Bà Ellis đã ở đấy, tuy nhiên, và để lại một tin nhắn bên cạnh điện thoại nói là bà đã đi chợ hôm nay thay vì thứ Tư vì bà có hẹn với bác sĩ vào sáng thứ tư.
Sự im lặng kéo dài của Parker làm cho Meredith càng lúc càng không yên, và khi cô bước vào phòng ngủ, cô bắt đầu tưởng tượng anh đang ở trong một bệnh viện Thuỵ Sĩ, hoặc, tệ hơn, xoa dịu tình cảm bị thương tổn của anh với vài người phụ nữ khác, khiêu vũ trong một hộp đêm nào đó. Dừng lại, dừng lại ngay! cô cảnh báo mình. Đến gần Matthew Farrell là nguyên nhân làm cho cô bắt đầu nghĩ là thảm hoạ đang xảy ra với cô mọi lúc mọi nơi. Thật là ngu ngốc, cô biết, nhưng với những ký ức với Matt, điều này không hoàn toàn khó hiểu.
Cô tắm xong và đang kéo áo sơ mi lụa ra ngoài cái quần thì tiếng gõ cửa nhà cô làm cho cô xoay lại bất ngờ. Người nào đó đã có chìa khóa để vượt qua bảo vệ ở tầng dưới, có nghĩa là chỉ có bà Ellis, vì Parker đang ở Thuỵ Sĩ. "Bà đã quên cái gì đó, bà - " cô bắt đầu khi cô mở cửa, sau đó cô cứng đờ người trong sự bất ngờ khi thấy nét mặt dữ tợn đầy sát khí của Parker.
"Anh đang tự hỏi liệu em quên cái gì đó, " anh nói sẳng, "như chuyện em có hôn phu?"
Lấn át cả sự hối hận bằng sự thật anh đã bay về nhà, Meredith lao mình vào vòng tay của anh, nhận ra sự do dự của anh trước khi ôm choàng cô. "Em không quên, " cô nói, hôn má anh. "Em thật lòng xin lỗi!" cô nói, kéo anh vào căn hộ. Cô cho là anh sẽ cởi áo choàng của anh, nhưng tất cả những gì anh làm là quan sát cô với vẻ bề ngoài lạnh lùng, do dự. "Em xin lỗi về chuyện gì vậy, Meredith?" cuối cùng thì anh cũng hỏi.
"Vì chuyện làm cho anh lo lắng đến nỗi phải rời khỏi hội nghị và bay về nhà! Chẳng phải anh nhận được tin nhắn ở khách sạn của anh sáng nay sao? Em đã nhắn lại cho anh vào lúc mười giờ ba mươi giờ của chúng ta "
Khi anh trả lời cô, vẻ cứng nhắc không còn trên khuôn mặt anh, nhưng vẻ mệt mỏi, mà cô chưa bao giờ thấy trước đây hiện lên trên mặt anh "Không, anh không nhận được. Anh thích uống một cái gì đó, " anh nói, cởi áo choàng của anh ra. "Bất cứ thứ gì em có cũng được, chỉ cần nó là rượu mạnh. "
Meredith gật đầu, nhưng cô do dự, sự lo lắng khắc sâu vào khuôn mặt đẹp của anh do mệt mỏi và căng thẳng. "Em không thể tin là anh bay về nhà vì anh không thể gặp được em. "
"Đó là một trong hai lý do anh bay về nhà. "
Cô nghiêng đầu qua một bên. "Còn lý do khác là gì?"
" Morton Simonson sắp khai phá sản theo điều khoản số 11 vào ngày mai. Anh nghe được tin đó ở Geneva đêm qua "
Meredith không biết chắc tại sao anh lại cảm thấy cần về nhà vì một hãng sản xuất sơn công nghiệp sắp bị phá sản, và cô đã nói vậy khi cô quay lại để chuẩn bị thức uống của anh.
"Ngân hàng của anh đã cho họ vay hơn một trăm triệu, " Parker nói " nếu họ tiêu tùng, ngân hàng sẽ mất gần hết số tiền đó. Ngoài ra, kể từ khi dường như là anh đang ở trên bờ vực sắp bị mất đi vị hôn thê, " anh nói thêm, " anh quyết định bay về nhà để xem anh có thể làm được những gì để thu hồi lại được một hoặc cả hai "
Bất kể cố gắng tỏ ra khiếm nhã của anh, bây giờ Meredith hiểu được tầm quan trọng vấn đề của Morton Simonson, và thậm chí cô còn cảm thấy tệ hơn khi thêm cô vào sự lo lắng của Parker. "Anh không bao giờ ở trên bờ vực bị mất em, " cô nói với sự đau đớn trong giọng nói.
"Vì cái quái gì mà em đã không gọi điện lại cho anh? Em đã ở đâu vậy? Chuyện gì đang xảy ra với Farrell? Lisa nói cho anh biết những gì em tìm hiểu được từ cha của Farrell. Cô ta đã nói em lái xe đi Indiana để tìm Farrell vào đêm thứ sáu để em có thể kể cho anh ta nghe sự thật và làm cho anh ta phải đồng ý ly hôn. "
"Em đã nói với anh ấy sự thật, " Meredith nói nhẹ nhàng, trao cho anh ly rượu của anh, " và anh ấy đồng ý ly hôn. Stuart whitmore và em sẽ gặp Matt và luật sư của anh ấy ngày mai"
Anh gật đầu, quan sát cô trong im lặng suy đóan. Câu hỏi tiếp theo của anh là câu hỏi mà cô đã sợ - và mong chờ. "Em đã ở cùng anh ta suốt những ngày cuối tuần à?"
"Vâng. Anh - anh ấy quá ốm đến nỗi không thể lắng nghe bất cứ thứ gì vào đêm thứ Sáu " Một cách muộn màng nhớ lại là Parker không biết Matt đã mua miếng đất ở Houston nhằm trả đũa cho việc yêu cầu qui hoạch của anh bị phủ nhận, Meredith kể cho anh nghe về nó. Kế tiếp cô giải thích tại sao cô cảm thấy cần được Matt đồng ý với thoả thuận ngừng bắn trước khi cô kể cho anh nghe chuyện cô bị sẩy thai. Khi kết thúc, cô nhìn chằm chằm vào tay cô, cả người đầy tội lỗi vì những gì cô đã không nói với Parker, cô không chắc thú nhận là một cách ích kỷ để giải toả nỗi lòng mình hay chỉ là việc thú nhận thì đúng đạo đức và là một chuyện đúng đắn phải làm. Nếu trường hợp sau là đúng, và cô vẫn cảm thấy rằng nó đúng, dường như bây giờ không phải là thời gian thích hợp để kể cho anh nghe - không khi mà anh đã bị một cú đánh mạnh từ Morton Simonson.
Cô vẫn còn đang cố quyết định nên làm như thế nào, khi Parker nói, “Farrell hẳn là giận dữ vào ngày chủ nhật khi anh ta biết bố em đã lường gạt anh ta về chuyện sẩy thai của em. "
"Không, " Meredith nói, nghĩ về sự đau đớn mất mát và hối tiếc trên khuôn mặt của Matt. "Bây giờ có lẽ là anh ấy tức giận với bố em, nhưng lúc đó anh ấy đã không giận. Em đã bắt đầu khóc khi em kể cho anh ấy nghe về đám tang của Elizabeth, và em nghĩ Matt đã rất cố gắng để không khóc. Dù sao thì đó cũng không phải là lúc thích hợp để tức giận. "
Tội lỗi mà cô cảm thấy vì những gì đã xảy ra sau đó hiện lên trong mắt cô, và Parker nhìn thấy điều đó.
"Không, anh cũng nghĩ nó không đúng lúc. "Anh ngồi hơi co lại phía trước, cánh tay của anh chống trên đôi chân anh, giữ cái ly giữa đầu gối, ngắm nhìn cô. Bây giờ anh rời mắt khỏi khuôn mặt của cô và bắt đầu vu vơ lăn tròn cái ly trong lòng bàn tay của anh, đường viền hàm dưới của anh siết chặt. Và phút im lặng kéo dài bất tận, Meredith biết - cô biết anh đã đoán là cô đã lên giường với Matt.
"Parker," cô nói run rẩy, chuẩn bị thú tội, "nếu anh đang suy nghĩ xem là Matt và em có..."
"Đừng có nói với anh là em đã lên giường với anh ta, Meredith!" anh thốt ra "Nói dối anh nếu em phải làm, và sau đó làm cho anh tin nó, nhưng đừng có bảo với anh là em đã ngủ với anh ta. Anh không thể chịu đựng nổi điều đó. "
Anh đã xét xử cô và để cho cô tự sám hối - và Meredith chỉ muốn nói sự thật và làm cho anh hiểu và một ngày nào đó anh sẽ tha thứ cho cô, nó có vẻ như là một bản án suốt đời. Anh đợi một phút, rõ ràng là cho cả hai có thời gian để cho vấn đề được ngủ yên, và sau đó anh đặt cái ly xuống. Vỗ nhẹ cánh tay của anh quanh vai cô, anh kéo cô lại gần và nâng cằm cô lên, cố mỉm cười vào đôi mắt buồn bã của cô. "Từ những gì em kể cho anh nghe về cuộc điện thoại của em với Stuart sáng nay, nó nghe giống như Farrell sẽ nói lý lẽ đàng hoàng về tất cả những chuyện này "
"Anh ấy thật vậy, " Meredith nói, nhưng tội lỗi và đau khổ làm chao đảo nụ cười của cô.
Parker hôn trán cô "Vậy là gần xong rồi. Đêm mai chúng ta sẽ ăn mừng cuộc đàm phán ly hôn thành công của em và thậm chí có lẽ còn mua lại được miếng đất Houston mà em rất muốn có." Lúc này thì anh tỉnh táo hẳn, và những điều anh nói làm cho Meredith nhận biết một cách muộn màng là anh lo lắng đến mức nào về những vấn đề ở ngân hàng. "Anh có thể phải liên lạc xung quanh và tìm cho em một người cho vay khác để tài trợ cho cửa hàng và miếng đất. Morton Simonson là chủ nợ lớn thứ ba khai phá sản theo điều khoản số 11 của ngân hàng anh trong sáu tháng vừa rồi. Nếu ngân hàng không thu được tiền về thì không thể cho vay trừ phi mượn nó từ ngân hàng chính phủ, và ngân hàng anh đã vay quá nhiều ở đó. "
"Em không biết anh đã có hai chủ nợ lớn khác gặp vấn đề. "
"Nền kinh tế đang làm cho anh rất lo lắng. Đừng để ý đến, " anh nói thêm, đứng lên và kéo cô đứng lên theo, mỉm cười trấn anh. "Ngân hàng sẽ không bị sụp đổ. Ngân hàng anh còn mạnh hơn hầu hết các đối thủ khác. Dù vậy em có thể làm cho anh một chuyện không?" anh hỏi gần như có vẻ nghiêm trọng.
"Bất cứ thứ gì, " cô nói mà không do dự.
Anh cười toe toét và ôm choàng lấy cô với một nụ hôn chúc ngủ ngon. "Em có thể đảm bảo Bancroft & Company tiếp tục trả số tiền vay cho Reynolds Mercantile Trust đúng thời hạn không?"
"Chắc chắn!" Meredith trả lời, mỉm cười âu yếm với anh. Rồi anh hôn cô, một nụ hôn dài, mệt mỏi, dịu dàng mà Meredith đáp lại với sự nhiệt tình hơn bao giờ hết. Khi anh rời khỏi, cô phản đối việc so sánh nụ hôn đó với nụ hôn đòi hỏi, nóng bỏng, nồng nàn của Matt. Nụ hôn của Matt tràn đầy đam mê. Còn nụ hôn của Parker mang đến sự yêu thương.
Thiên Đường Thiên Đường - Judith Mcnaught Thiên Đường