Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thích
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 38: Tân Hôn Vui Vẻ, Chú Lý!
"Đ
ây là lễ phục biểu diễn của đêm nay, họ mang đến cho em". David dặn dò người trợ lý đem quần áo treo lên, ngồi xuống bên cạnh Thích.
"Anh không đi Thượng Hải sao?". Lười biếng quét mắt anh ta một cái, trong đôi mắt Thích hiện lên tia trào phúng, "Hôn lễ của người bạn tri kỷ anh không muốn tham dự sao?"
David có chút xấu hổ nhìn cô, bất đắc dĩ cười: "Em đối với anh mà nói quan trọng hơn"
"Ồ", Thích thản nhiên lên tiếng, tay từng chút từng chút một khẽ lay lay vạt áo.
Váy lụa thuần trắng, vạt rũ không vai, phía trên cổ có một vòng đai mảnh ôm gọn, thiết kế rất đơn giản, nhưng tinh xảo đến nỗi người khác phải nín thở.
Có lẽ trong lòng cha cô, cô cũng giống như bộ váy này, đơn thuần mà quý giá, chỉ có bản thân cô biết, tâm hồn cô từ lâu đã không còn thuần mỹ như trước.
"Sau buổi biểu diễn lần này, em sẽ nghỉ".
David ngẩn ra, lập tức gật đầu.
"Cám ơn". Thích khách khí mỉm cười với anh ta, đứng lên đi về phía cửa sổ, nhìn về phía hoàng hôn bên ngoài.
Bầu trời mùa đông vào ban đêm, băng lam mà trong suốt, tựa như đêmLaplandnăm đó. Con người ta có đôi lúc, rất muốn cao chạy xa bay, nhưng rốt cục vẫn trở về điểm xuất phát.
David nhìn cô gái đứng lặng người ở phía cửa sổ, ánh mắt che giấu sự lo lắng.
Lúc mới gặp, đầu của cô mới chỉ cao đến thắt lưng của anh. Một tiểu công chúa bị người ta nuông chìu thành hư, thông minh đáng yêu,nhưng lại tùy hứng cố chấp, liều lĩnh vọt tới trước xe anh, anh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã thấy cô bị Lý Kiều mắng một trận. Một Lý Kiều dữ dằn như vậy làm cho anh cảm thấy kinh sợ, mà "cô bé nhỏ" dám làm mặt hung ác đối xử với Lý Kiều kia lại càng làm cho anh mở rộng tầm mắt.
Nhiều năm như vậy, sớm đã quen với việc cô bám riết không tha Lý Kiều, cho nên khi nhìn thấy bộ dạng trầm mặc tiêu cực của cô, ngược lại lại làm cho anh cảm thấy không an tâm.
Kỳ thật, người không an tâm, nào chỉ có một mình anh?
"Cậu ta ~~ kì thật rất lo lắng cho em". Trong lúc do dự, suy nghĩ chợt thoát ra khỏi miệng.
Thích không quay đầu, thậm chí ngay cả mí mắt cũng chưa nâng một chút, chỉ lạnh lùng nói: "Em đi thay quần áo, thời gian cũng không còn nhiều"
Lo lắng?
Thích cười nhạo, đóng sầm cửa phòng thay quần áo lại.
Hắn lo lắng thì có ích lợi gì? Cô cần hắn lo lắng làm cái gì? Lấy sự lo lắng đó biến thành bức tranh treo lên trên tường ngắm làm kỷ niệm sao?
Tôi không yêu cô.
Thanh âm tuyệt tình của hắn vẫn như cũ vang lên bên tai, cũng như tư thái ruồng bỏ của hắn, cho tới bây giờ cũng không có một phần do dự.
Hận hắn sao? Cô nhìn chính mình trong gương, ánh mắt đỏ vẫn kiên cường không chịu thua kém. Ngày ấy, cô đã rõ ràng cười và nói với hắn câu tạm biệt.
Có lẽ là thấy mình có lỗi, trong ánh mắt hắn nhìn cô lần cuối cùng kia, dường như cất giấu những cảm xúc mà cô không thể hiểu, bi thương, bất đắc dĩ, đau đớn, ảo não, không từ bỏ?
A ha, không từ bỏ? Nếu hắn thực sự luyến tiếc, sao lại xoay người trốn đi rất xa?
Cô biết thành phố kia. Theo lời bà nội nói lúc trước, đã biết nơi đó có bao nhiêu năm xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son. Cách bờ sông Hoàng Phổ mười dặm là một đô thị có nhiều người nước ngoài ở, lầu cao vững chãi khung cảnh thái bình, cho dù là một người dân địa phương mắt xanh tóc vàng ở nước Anh cũng có thể đôi mắt tỏa sáng thốt ra hai từ, Thượng Hải.
Tốt lắm —— làm một cái hôn lễ mà chạy xa như vậy, là sợ cô nhiệt huyết sôi trào mà phá hỏng sao?
Cha đã nói, nếu không thể buông tay, vậy nhất định phải có được.
Mà lúc này đây, cô thật sự là muốn từ bỏ, bởi vì cô hoàn toàn hiểu được, trên đời có một số việc, không phải cứ muốn là có thể làm được, rất nhiều thời điểm, cố chấp sẽ chỉ mang đến kết cục đau buồn cho con người.
Hôm nay sau khi cách xa hai tháng, chính là hôn lễ của hắn, giờ phút này là sáu giờ mười phút tối tính theo giờ Luân Đôn, múi giờ số tám. Đến tận lúc này, người đàn ông kia đã thực sự có năng lực làm cho cô hoàn toàn mất hết hy vọng.
Nhưng, cô sao có thể để cho hắn vừa lòng đẹp ý?
Xốc rèm cửa sổ lên, tấm kính của cửa sổ sát đất phản chiếu thân ảnh của chính mình, mảnh đai bạc trên cổ lóe ra ánh sáng tuyệt mỹ mà cô liêu, sau đó cô nghe thấy đầu dây bên kia đã vang lên một thanh âm quen thuộc, vẫn êm tai như trong trí nhớ.
"Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, sao Lý chủ tịch vẫn có thể tiếp điện thoại?" Khóe miệng Thích lộ ra một nụ cười trào phúng.
"Thích". Đầu tiên là một hồi lâu trầm mặc, dường như hắn trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa kịp phản ứng lại, một lúc sau, hắn rốt cục mở miệng, chỉ gọi tên của cô, ngắn ngủn một câu, vô hạn nhẹ dịu, giống như trước đây, giống như với cô trước đây, giống như giữa bọn họ chưa từng có nhiều chuyện không vui xảy ra vậy.
Cô cắn môi, cảm giác đau đớn ở môi cùng ngực đồng thời lan tỏa —– đây là hắn, cho dù giờ phút này có ôm lấy một người phụ nữ khác, vẫn có thể dùng giọng điệu nuông chìu mà nói chuyện cùng cô.
"Đang làm gì vậy?" hắn hỏi, thanh âm có chút tắc nghẹn, mang theo sự mệt mỏi.
"Đang ở lầu 11 của nhà hát lớn, chờ buổi biểu diễn bắt đầu, màn đêm rất đẹp, có thể thấy được chiếc máy bay ở đằng xa,ánh đèn chớp lóe chớp lóe... "
Đây là thói quen mới bắt đầu từ lúc trước, khi điện thoại cho hắn mà không biết nói gì, cô sẽ giống như đang kể chuyện cổ tích, miêu tả tất cả mọi thứ mà cô nhìn thấy trước mắt.
"Ông đang nghe chứ?" Cô hỏi, bởi vì điện thoại đầu dây bên kia quá mức yên tĩnh.
"Tôi đang nghe". Hắn trả lời có chút buồn cười.
Thích bỗng cảm thấy cuộc đối thoại như vậy khó khăn.
"Chiếc máy bay kia càng ngày càng thấp", cô nhìn xa xa nhẹ nhàng cười, "Ông có biết hiện tại tôi đang suy nghĩ gì không——- tôi hy vọng nó cứ bay đến đây, giống như vụ khủng bố ngày 9 tháng 11 vậy, tòa nhà tôi đang đứng sẽ sụp đổ trong nháy mắt, tan thành tro bụi, như thế, ông sẽ nhớ đến tôi cả đời, cũng có thể sẽ hối hận cả đời".
"Thích——" thanh âm của hắn bắt đầu mang theo kích động.
"Không có gì, cứ vậy đi", cô cười nhẹ, "Chúc ông tân hôn vui vẻ, chú, Lý"
o O o
Vào đêm, rạp hát lớn đèn đuốc huy hoàng, chỗ ngồi chật cứng, tất cả mọi người đều kiễng chân chờ mong bản nhạc cuối cùng.
Trên khán đài tráng lệ hoa vũ, ánh đèn màu bạc bao phủ một cô gái mang âu phục màu trắng thuần khiết. Đôi tay lướt qua làn phím dương cầm, khuôn mặt tinh xảo khiến người khác nín thở nhìn về phía khán giả, cô nhẹ giọng mở miệng: "Ca khúc này, mang tên Thích", cô dừng một chút, nụ cười thản nhiên mang theo đau thương, " Tặng cho người tôi từng yêu nhất ".
Tiếng đàn tựa như dòng nước chảy, từng kí ức hiện lên trong đầu.
Khi còn bé bị lạc đường, quật cường ôm món đồ chơi ngồi ở ven đường chờ, chính hắn tìm thấy cô, mang cô về nhà.
Ham chơi quên cả học hành, cầu xin hắn thức đêm giúp cô làm bài tập, lại lười sao chép liền trực tiếp lấy bài hắn làm đem nộp, kết quả bị thầy giáo phát hiện, hai người cùng bị mẹ cô trách mắng.
Namsinh lớp kế bên gửi cho cô thư tình bị hắn phát hiện, hắn liền chạy đến trường học giúp cô theo dõi, sau đó cau mày nói với cô rằng: "Tên đó không được".
Ngày mẹ mất, cô đứng trong góc tối, nhìn hắn ở dưới ánh trăng không tiếng động rơi lệ.
Ngày sinh nhật hắn, hai người rúc vào cùng nhau chờ đợi cực quang, cho đến khi vầng sáng động lòng người xuất hiện phía trên băng tuyết, lại cùng nhau kích động chiêm ngưỡng.
Hắn kéo một người con gái cao gầy thanh tao cùng cô ở đầu phố gặp lại, hắn cười nói, Thích, đây là vị hôn thê của tôi.
———–Diệp Thích, tôi chịu đủ cô rồi.
————-Nếu không phải vì mẹ cô, tôi cũng không thèm liếc mắt cô một cái.
Thanh âm ngọt ngào ban đầu, càng về sau càng chua xót, tiết tấu dương cầm đã hòa vào những tâm sự trong lòng cô, chất lỏng trên mặt lan tràn bừa bãi, nhưng lại nóng hổi như nụ hôn ngày ấy.
Hắn đẩy cô ra và nói, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô như vậy nữa.
Nốt nhạc cuối cùng biết mất trong không gian, cô đứng lên, chào cảm ơn một cách hoàn mỹ.
Hết thảy đều đã xong.
Thích.
Thích đến như vậy.
Đúng là vẫn có thể buông tay.
Thay bộ dạ phục thật dày, trong ví tiền chỉ có đơn độc một chiếc vé máy bay đến Thụy Điển,loa điện thoại lại một lần nữa vang lên bài hát quen thuộc.
Khóc bởi vì không muốn che giấu những đau thương
Khi anh xoay người đi về phía bên kia vòng cực Bắc
Ai có thể vì em nhặt lên những xót xa
Em không thích anh lấy cớ rằng anh chỉ muốn một mình ra đi.
Đem tình yêu để lại trong ngõ tối anh vĩnh viễn sẽ không để tâm đến
Trí nhớ hóa thành dải cực quang xuất hiện trong một giây
Em bắt đầu mỉm cười về sau sẽ cố gắng quên đi.
o O o
Ngày 19 tháng 1, Kiruna.
Một đám người bất đồng màu da cùng màu tóc đang tụ tập tên nền tuyết trắng cùng nhau chờ cực quang, có mấy đứa trẻ hưng phấn mà chạy tới chạy lui.
"Gray, đừng chạy loạn!" Trong đám người phát ra tiếng la.
Đứa trẻ bị gọi tên ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn chơi đùa không biết mệt mỏi, không hề phát hiện phía sau là một hố tuyết.
Tiếng thét chói tai vang lên, một hình ảnh xinh đẹp đẩy đứa bé đó ra, bản thân người đó lại bị rơi xuống.
Tayphải truyền đến một trận toàn tâm đau đớn, cơn lạnh thấu xương bao trùm thân thể, ở thời khắc ý thức tan rã, Thích thấy phía chân trời là một vầng sáng màu tím xanh, đẹp mắt như năm ấy.
Trong lúc hoảng hốt, cô lại nhìn thấy gương mặt hắn.
o O o
Ngày 20 tháng 1, Thượng Hải.
Một đêm thức trắng.
Sáng sớm sắc trời âm u, nhưng lại thổi đến từng đợt gió tuyết, làm cho hắn nhớ đến thánh đường Andrew.
Nếu tính theo múi giờ châu Âu, sinh nhật hắn còn chưa tới.
Dập tắt điếu thuốc trong tay, hắn đứng dậy đi đến phòng bếp pha tách cà phê.
Theo thói quen đưa tay bắt lấy cái ly đầu tiên trên giá, hắn chăm chú nhìn hình ảnh quen thuộc được in trên đó, cười nhạt một cái chuẩn bị thả lại.
Ngực bỗng nhiên truyền đến một trận nhói đau, nhẹ buông tay, chiếc ly rơi xuống trên nền đá cẩm thạch.
Hắn bỗng dưng trừng mắt nhìn những mảnh nhỏ vương vãi, hình ảnh tươi cười trong trí nhớ rạn nứt không hề đầy đủ, trái tim không tự chủ nhảy dựng lên.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thích
Cảnh Hành
Thích - Cảnh Hành
https://isach.info/story.php?story=thich__canh_hanh