Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thần Trượng Loạn Giang Hồ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 39: Cổ Thánh Vô Tình Phá Hoại Đại Công
M
ọi người lặng lẽ theo Tư Mã Trường Hồng phi thân phóng đi, không bao lâu sau xuyên qua một sơn cốc, tiến vào trong một thạch động kín đáo.
Tư Mã Trường Hồng nghiêm nghị nói:
- Quần nhi với Hồ nha đầu và Thủy nha đầu hãy ở đây canh phòng, bất kỳ ai cũng không cho vào động, nếu dùng vũ lực thì cứ việc giết bỏ!
Đoạn cắp lấy Ô Hải và Lang Diện Thần, cùng với Hồ Điệp đi vào trong sơn động.
Hồ Tiểu Điệp cùng Thủy Linh Uyên ngồi xuống một tảng đá to. Hồ Tiểu Điệp thân mật hỏi:
- Thủy tỷ tỷ đã hoài thai được mấy tháng rồi vậy?
- Đã khoảng năm tháng rồi.
- Có cảm giác gì không?
Thủy Linh Uyên thẹn thùng:
- Chỉ cảm thấy trong người uể oải chứ không khó chịu lắm.
- Chẳng rõ Tư Mã bá bá bằng cách nào làm cho người hoàn hồn được nhỉ?
- Tiểu muội cũng không biết, đây là một môn võ học hết sức quái dị.
Thời gian lặng trôi qua, có lẽ đã hơn ba giờ, trong sơn động không hề có chút động tĩnh, Nhạc Quần đã có phần nóng ruột, song lại không dám vào trong động.
Thủy Linh Uyên bỗng hỏi:
- Quần ca, Tư Mã bá bá đã bảo thể xác của gia mẫu ở trong sơn động này phải không?
Nhạc Quần gật đầu:
- Không sai!
- Tiểu muội lo quá, lỡ mà thất bại thì...
Nhạc Quần vội an ủi:
- Gia sư tính rất cẩn thận, nếu không chắc chắn thì chẳng bao giờ động thủ một cách khinh suất, Uyên muội hãy yên tâm!
Lại chừng hai giờ nữa trôi qua, mặt trời treo giữa đỉnh đầu, trong động vẫn im phăng phắc.
Thủy Linh Uyên sốt ruột nói:
- Quần ca, tiểu muội vào xem được chăng?
Nhạc Quần thoáng ngẫm nghĩ, đoạn nhẹ gật đầu:
- Cũng được, nhưng tuyệt đối không được gây ra tiếng động đấy nhé!
Thủy Linh Uyên khẽ khàng đi vào trong động, bất giác giật nẩy mình, chỉ thấy Ô Hải ngồi ngay giữa, Tư Mã Trường Hồng và Lang Diện Thần ngồi ngay sau lưng, mỗi người đặt một bàn tay lên huyệt Linh Đài của lão ta.
Hai thân xác của Mai Nghinh Xuân và Vô Tâm thì nằm ở hai bên Ô Hải, hai cánh tay Ô Hải chia nhau đặt lên huyệt Bách Hội của họ.
Sắc mặt Ô Hải trắng bệch, Tư Mã Trường Hồng và Lang Diện Thần cũng mồ hôi nhễ nhại, hiển nhiên đang trong giờ phút gay go.
Chỉ Mai Nghinh Xuân và Vô Tâm là sắc mặt ửng hồng, như không phải là người đã chết. Hồ Điệp đang ngồi sau lưng Tư Mã Trường Hồng tiếp vận chân khí cho ông.
Thủy Linh Uyên mắt ngấn lệ, rón rén lui trở ra, thuật lại những gì đã thấy với Nhạc Quần.
Nghe xong, Nhạc Quần nghiêm nghị nói:
- Hiện tại đang là khoảnh khắc sinh tử, chúng ta tuyệt đối không được phân tâm.
Đoạn đứng lên rút Quỷ Đầu trượng ra, nói tiếp:
- Hai người cũng phải hết sức cẩn thận đấy!
Ba người quay mặt ra ngoài động, hết sức căng thẳng. Ngay khi ấy, bỗng nghe văng vẳng có tiếng trống vỗ, rồi càng lúc càng gần.
Nhạc Quần chau mày thầm nghĩ: “Tiếng trống này rất là kỳ quặc, phải có cách chế tạo đặc biệt mới vang rền đến vậy. Và người đánh trống hẳn là một cao thủ có nội lực rất thâm hậu”.
Trong khi ngẫm nghĩ thì đã thấy có hai người xuất hiện, một thiếu niên lưng vác cái trống to tướng, đường kính có những ba thước. Theo sau là một lão nhân cao to, tay cầm dùi trống vừa đi vừa đánh, thoạt nhanh thoạt chậm, đang tiến về phía sơn động.
Nhạc Quần trầm giọng nói:
- Bất kể họ có ý định ra sao, tuyệt đối không thể để cho họ đến gần. Hai người ở đây canh phòng cẩn thận, để Nhạc mỗ đuổi họ đi.
Hồ Tiểu Điệp vội nói:
- Không được, cửa động này quan trọng hơn, vạn nhất có người xộc vào thì hậu quả không thể lường được. Hãy để tôi đi cản họ lại cho!
Vừa dứt lời đã phi thân về phía hai người kia.
Thân pháp của thiếu niên vác trống cũng rất nhanh nhẹn, tuy vác cái trống to lớn nhưng chỉ một cái lướt đi cũng đến vài trượng, đến khi Hồ Tiểu Điệp đứng cản trước mặt thì chỉ còn cách cửa động chừng trăm trượng nữa thôi.
Hồ Tiểu Điệp gằn giọng quát:
- Dừng tay lại ngay, làm gì mà các ngươi cứ gõ trống mãi vậy hả?
Lão nhân chẳng thèm đếm xỉa đến nàng, vẫn thản nhiên đánh trống thoạt nhanh thoạt chậm.
Hồ Tiểu Điệp tức giận, lẳng lặng lao bổ về phía lão nhân, chớp nhoáng đã phóng ra hơn mười chưởng. Thân thủ của Hồ Tiểu Điệp có thể kể được là hạng xuất sắc trong giới trẻ hiện nay, vậy mà lão nhân nọ chỉ lạng người tránh khỏi một cách ung dung, vẫn “đùng” một cái đánh vào trống.
Hồ Tiểu Điệp biết đối phương chẳng phải tay vừa, lập tức há miệng phun ra Tam sắc độc bào. Độc bào gặp gió phồng to ngay, thoáng chốc đã lớn hơn gấp mười lần.
Ngờ đâu lão nhân vẫn ung dung đưa dùi trống lên khều nhẹ, “bốp” một tiếng, độc bào vỡ tung và theo gió bay đi, mà lão nhân nọ lại đang đứng ngay dưới chiều gió, vậy mà vẫn bình an vô sự.
Hồ Tiểu Điệp biết đã gặp phải kình địch, bèn giở hết toàn lực tấn công tới tấp. Thủy Linh Uyên thấy thế, quay sang Nhạc Quần nói:
- Tiểu Điệp muội có lẽ không phải là địch thủ, để tiểu muội ra giúp nàng ta một tay được chăng?
Nhạc Quần lắc đầu:
- Uyên muội đã hoài thai năm sáu tháng không nên dùng sức, để tiểu huynh ra thay thế nàng cho!
Vừa dứt lời đã tung mình lao đi nhanh như chớp, lớn tiếng nói:
- Tiểu Điệp, hãy mau quay về vị trí cũ cẩn thận canh phòng, đi! Lão già này giao cho Nhạc mỗ được rồi!
Hồ Tiểu Điệp tự lượng sức sớm muộn cũng bại, đành lùi trở về cửa động. Nhạc Quần đanh mặt trầm giọng nói:
- Tôn giá là ai? Vì sao lại đánh trống tại nơi này?
Lão nhân bật cười hô hố:
- Rõ là nực cười, ai chả biết lão phu Cổ Thánh Cố Thiên Nhất cả đời chưa từng rời xa cái trống này ngoài lúc ăn và ngủ, và cũng chưa bao giờ ngưng đánh trống, tiểu hữu chẳng quá đa sự ư?
Nhạc Quần dịu giọng:
- Tiền bối đánh trống, theo lẽ thì vãn bối không nên can thiệp, nhưng gần đây có người đang lâm trọng bệnh, rất sợ bị quấy nhiễu, xin tiền bối đi lối khác được chăng?
Cổ Thánh giơ dùi lên, lại “đùng” một tiếng vang rền, đoạn nói:
- Lão phu xuất đạo đã gần nửa giáp tý, chưa từng bị bất kỳ cao thủ nào bức ép phải đổi lối đi bao giờ, tiểu hữu vậy có quá đáng chăng?
- Tiền bối đã được mệnh danh là Cổ Thánh, hẳn là một bậc cao nhân, lẽ nào lại để ột người đang lâm trọng bệnh bị chết bởi tiếng trống của mình?
Cổ Thánh trừng mắt vẻ không tin:
- Ai mà biết tiểu tử ngươi có nói dối hay không? Tại chốn hoang dã thế này, ở đâu ra kẻ lâm trọng bệnh kia chứ?
Nhạc Quần ôm quyền:
- Vãn bối quả tình không hề nói dối, những mong muốn tiền bối hãy mở rộng từ tâm, xin tạm ngưng đánh trống!
Cổ Thánh chau mày:
- Rõ là bức bách người quá, xin thứ cho lão phu khó thể theo lời...
“Đùng!” Lại một tiếng trống vang rền. Nhạc Quần tức giận nghĩ bụng:
- Lão tặc này rõ ràng là nuôi dạ chẳng lành, Nhạc mỗ bắt buộc phải làm cho cái trống im lặng thôi!
Đoạn vung tay, “choang” một tiếng, Quỷ Đầu trượng vụt dài ra ba thước, gằn giọng nói:
- Lão tặc rõ ràng là có lòng hiểm ác, vậy thì kẻ này không cần phải khách sáo nữa!
“Coong” một tiếng, vừa xuất thủ đã thi triển ngay Phích Lịch thần trượng, trong phạm vi ba trượng đều bị trượng ảnh bao phủ.
Cổ Thánh cười khẩy:
- Trượng pháp của Tư Mã Trường Hồng đã được tiểu tử ngươi luyện đến mức siêu tuyệt rồi, nhưng lão phu chẳng phải là hạng xoàng đâu.
Cổ Thánh múa tít cây dùi trống luồn lách trong trượng phong, công thủ một cách hết sức chặt chẽ.
Chủ định của Nhạc Quần không phải là thủ thắng nên chàng dốc sức tung ra ba trượng rồi bất thần tung mình nhanh như cắt lao về phía thiếu niên vác trống, dồn công lực vào đầu trượng, nhắm ngay mặt trống đâm tới.
Thế công ấy mạnh không dưới ngàn cân, chỉ nghe “bụp” một tiếng, mặt trống liền bị thủng một lỗ to.
Cổ Thánh chẳng bao giờ có thể ngờ cái trống quý đã bị đánh thủng, bất giác lửa giận bừng lên, gằn giọng nói:
- Tiểu tử, lão phu hôm nay nhất quyết phải lấy mạng ngươi cho kỳ được!
Nhạc Quần lại lao tới quát:
- Đừng khoác lác, có bản lĩnh thì cứ việc giở ra!
Cổ Thánh trầm giọng:
- Tiểu Tam Tử, hãy lật trống lại!
Gã thiếu niên lập tức lật mặt trống còn nguyên lên trên. Nhạc Quần đoán biết lão ta lại toan đánh trống nữa, lập tức vận hết công lực bình sinh tấn công như điên cuồng.
Cổ Thánh thân thủ tuy cao, nhưng chỉ sở trường về mặt đánh trống, còn chiêu thức thì cũng chẳng inh lắm, giờ đây giữ được ngang ngửa với Nhạc Quần cũng hết sức là vất vả.
Cổ Thánh bỗng trầm giọng quát:
- Tiểu Tam Tử! Bộ ngươi đã chết hay sao? Lão phu đang động thủ, ngươi không biết tự đánh lấy hả?
Nhạc Quần kinh hãi, vội tức tốc lao tới, lại vung trượng lên đánh vào mặt trống. Song lần này thì Tiểu Tam Tử đã học khôn rồi, lập tức lách người tránh khỏi.
Nhạc Quần lại tiếp tục lao tới, vung trượng quét vào đôi chân Tiểu Tam Tử.
Tiểu Tam Tử vội tung mình vọt lên cao, người đang lơ lửng trên không, vung tay vỗ mạnh vào trống hai cái. Tiếng vang rền rĩ, vọng xa hàng mấy dặm.
Nhạc Quần tức tối nghiến răng quát:
- Lão tặc, ta thí mạng với lão...
Ngọn Quỷ Đầu trượng vung tít với hết sức bình sinh, kình phong rít lên vù vù, tiếng sấm rền vang, vô cùng kinh khiếp.
Cổ Thánh để mất mất tiên cơ, bị bức lui liên tiếp ba bốn bước, Nhạc Quần lao nhanh trở về, trong chớp nhoáng quét ra bảy trượng về phía Tiểu Tam Tử.
Võ công của Tiểu Tam Tử kém xa Cổ Thánh, lập tức đâm ra lúng túng, Nhạc Quần tung mình lên cao ba bốn thước, vung trượng đánh vào mặt trống.
“Phụp” một tiếng, phen này thì cả hai mặt trống đã thủng toang hoác.
Cổ Thánh điên tiết, lấy ra một cái trống nhỏ, vừa lắc vừa vung dùi lên chống đỡ. Cái trống tuy nhỏ, song tiếng vang cũng khá to.
Dường như bên trong có những mảnh thép mỏng, bị nội lực chấn động, phát ra những âm thanh như muốn xé toạc màng nhĩ
Nhạc Quần nghiến răng:
- Lão tặc, hạng hiếp người trong cơn nguy khốn như lão thật chẳng khác loài trâu chó, xem phi tiêu đây...
Chàng vung tay trái lên, Cổ Thánh những ngỡ chàng phóng ám khí thật, vội lách người sang phải, ngờ đâu Nhạc Quần chủ ý là nhắm vào cái trống nhỏ trong tay lão ta, ngọn Quỷ Đầu trượng quét tới nhanh như chớp, “bum” một tiếng, cái trống nhỏ liền vỡ tan nát.
Nhạc Quần thu trượng lùi sau một bước, trầm giọng nói:
- Lão tặc, còn món gì nữa cứ mang nốt ra đi...
Cổ Thánh lại thò tay vào lòng lấy ra một cái trống dẹt, xung quanh buộc rất nhiều chuông đồng, khua lên inh ỏi.
Nhạc Quần giật mình, lại lao bổ tới. Phen này thì chàng đã có sẵn ý định, ngoài việc phá hủy cái trống dẹt trong tay Cổ Thánh, cần phải đánh trúng lão ta để không còn sử dụng được trống nữa.
Cổ Thánh vỗ tay vào trống, tiếng vang hết sức chói tai. Mỗi lần tiếng chuông ngân lên, Nhạc Quần lại cảm thấy nội lực mình bị giảm đi phần nào. Do đó, sau gần năm mươi chiêu, chàng muốn hủy hoại cái trống kia cũng chẳng thể thực hiện được nữa.
Cổ Thánh bỗng gằn giọng nói:
- Tiểu tử, giờ thì ngươi chẳng tài nào ngăn cản được nữa, hãy xem đây...
Tay trái vung mạnh, cái trống dẹt liền bay đi, lao vút vào vách đá nơi cửa động. Nếu trúng vào vách động, cái trống hẳn sẽ vỡ nát, tiếng vang nhất định là rất to, những người trong động rất có thể bị tiếng vang ấy làm cho tẩu hỏa nhập ma.
Nhạc Quần hoảng kinh hét lớn:
- Chú ý, mau đón bắt lấy cái trống!
Hồ Tiểu Điệp lập tức vọt lên bắt lại, song vẫn không kịp. Những chiếc chuông vỡ nát phát ra một loạt âm thanh đinh tai nhức óc.
Nhạc Quần hai mắt giăng đầy tia máu, buông giọng sắc lạnh:
- Lão tặc, ngươi phải chết chắc rồi! Bất kể người trong động ra sao, ta thề quyết không buông tha cho ngươi...
Chưa dứt lời đã liên hoàn công ra hai mươi bảy chiêu từ năm vị trí khác nhau, bức lùi Cổ Thánh năm sáu bước dài.
Ngờ đâu Cổ Thánh lại thò tay vào lòng lấy ra một chiếc kèn loa bằng đồng dài chừng nửa thước sáng lấp lánh.
Nhạc Quần đoán chắc chiếc kèn tuy nhỏ, song nếu vận nội lực mà thổi lên, âm thanh chắc hẳn rất là to.
Thế nên, chàng dứt khoát không thể để cho lão ta thổi lên, phải bằng mọi cách không cho lão ta đưa kèn lên miệng.
Ngay khi ấy, bỗng trong động có hai người lao ra, đầu tiên là một nữ nhân đầu bù tóc rối, chính là Mai Nghinh Xuân, người thứ hai là Vô Tâm.
Hai người này vừa chạy như bay vừa la hét như điên cuồng. Giữa lúc hai thiếu nữ nơi cửa động đang sửng sốt thì họ đã biến mất vào rừng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thần Trượng Loạn Giang Hồ
Giả Kim Dung
Thần Trượng Loạn Giang Hồ - Giả Kim Dung
https://isach.info/story.php?story=than_truong_loan_giang_ho__gia_kim_dung