Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phù Vân Hoa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 39: Mảnh Thần Thức Cuối Cùng
T
ố Linh có một giấc mơ. Nàng biết đến thế giới trong vòng tay một người phụ nữ gọi là “mẹ”. Bên cạnh mẹ thường có một nam nhân gọi là “cha”. Thật không may duyên hội ngộ giữa nàng với cha mẹ rất ngắn ngủi. Họ đã đem nàng đến thế giới này trong số kiếp thần tiên. Nàng là tiên, cha mẹ là người phàm mắt thịt, dù có tình có ân cũng mãi mãi không thể dung một chỗ.
Mười tuổi, cuộc đời thật sự bắt đầu.
Trái tim tuổi trẻ của nàng đã trưởng thành với hình bóng duy nhất một người. Từ nay, người là cha, là anh, là thầy, là thân nhân, cũng là một điểm tựa cho ngày và đêm xoay chuyển. Người là mối tình đầu, một thứ yêu thương xen lẫn lòng biết ơn, lòng hiếu thuận và sự e ấp ngại ngùng của thiếu nữ mới lớn. Hai trăm năm sống cùng sư phụ là khoảng thời gian đẹp nhất, ý nghĩa nhất và đáng nhớ nhất trong cuộc đời này. Chẳng biết sẽ sống qua mấy tiên kiếp, sẽ biến mất cùng cát bụi vào ngày nào,… Tố Linh mãi mãi giữ trong con tim một góc nhỏ mang tên Phong Trạch.
Lúc này đây, thứ ánh sáng thần thánh và hủy diệt tỏa dần, bao phủ cả gương mặt rồi thân thể nàng. Tố Linh chỉ có một điều muốn nói
“Sư phụ, Linh nhi xin lỗi, nếu có kiếp sau, Linh nhi sẽ thành tâm tu hành để tiếp tục làm tiên!”
Nói nàng buông xuôi là nói dối, nói nàng không luyến tiếc cuộc sống cũng là nói dối. Tố Linh chỉ mới bốn trăm năm tu vi, một kiếp tiên như vậy phải chăng quá ngắn ngủi?
Tố Linh nhắm mắt, màu váy tím bị hòa vào ánh sáng Thiên Quang… Tựa như sự tan biến trong rực rỡ, tắm trong thứ ánh sáng đẹp đẽ mang hương vị chết chóc…
Tố Linh dành khắc cuối cùng trong đời để nghĩ về Bảo nhi. Nàng tin rằng kiếp trước mình đã nợ hắn rất nhiều, kiếp này trả xong mối nợ cũ lại tiếp tục nợ nần Phong Trạch. Cuộc đời phải chăng chính là nợ rồi trả, trả rồi nợ, lẫn quẫn như thế trong luân hồi?
Bảo nhi chỉ ở bên nàng không tới một trăm năm nhưng lại là người nàng gần gũi nhất, thân quen nhất, cũng là yêu thương nhất. Sư phụ cho nàng hơn hai trăm năm yên bình nhưng thật ra giữa họ luôn có một bức tường vô hình gọi là “đạo sư đồ”. Thích đấy, yêu đấy nhưng không dám tới gần, càng không dám tùy tiện biểu lộ… Có lẽ với nàng, Phong Trạch phù hợp trở thành thần tượng hơn là người yêu.
Còn Tố Minh Bảo, hắn đã nhìn nàng bằng cặp mắt trong veo của hài tử một tuổi, cặp mắt ngây thơ của hài tử năm tuổi, cặp mắt thông minh của cậu bé bảy tuổi, cặp mắt chân thành của đứa trẻ mười hai, cặp mắt khác lạ của thanh niên mười tám, rồi cặp mắt ngập trong dục vọng của nam nhân trưởng thành. Tình yêu như nảy nở từ hạt mầm, đâm chồi lá, mọc dài rễ, vươn thẳng cành. Nàng vốn chỉ nghĩ dùng Bảo nhi chọc giận tiên môn nhưng đến lúc nhìn ra ái tình trần trụi trong ánh mắt ấy, Tố Linh có áy náy, có xấu hổ nhưng đặc biệt có sự rung động. Nàng đã nghĩ đôi mắt hắn đẹp hơn tất cả vì sao, dùng năm dài tháng rộng mà trở nên hữu thần như thế, chân thật như thế, ấm áp như thế…
Trong những đêm dài giá lạnh, Tố Linh đã học quen với cảm giác có vòng tay ôm ấp, có nụ hôn khẽ khàng, có sự gần gũi tự nhiên như cá dưới nước, như mây trên trời…
Nàng biết cái này mới gọi là YÊU.
Không có nơm nớp lo sợ, không có tự ti trốn tránh, không có tôn sùng kính nể… không có thứ hào quang chói sáng đến mức không thể chạm vào giống Phong Trạch. Bảo nhi chỉ là một người bạn đồng hành chia sẻ đơn côi, sẵn sàng để nàng đánh, nàng mắng. Thân thuộc tựa da thịt, quấn quít như hơi thở và mê say như giọt rượu thơm…
Nàng không hối hận vì đã bế đứa trẻ ra khỏi chiếc giỏ tre năm đó, cũng như không hối hận vì đã đứng cùng vòng sinh tử với hắn bây giờ…
“Minh Bảo, ta không biết đây là nghiệt duyên gì nhưng ta thực sự mong có thể cùng chàng đồng vu quy tận. Ông trời đã đem chàng đến, ta nhận ân huệ đó và sẽ mãi mãi không buông tay…”
Ý thức cuối cùng của Tố Linh tan biến, nàng chờ đợi Thiên Quang thanh tẩy hết quá khứ và tương lai…
Nhưng rồi mọi việc không giống như dự tính. Tố Linh thấy một loại hào quang khác tỏa ra từ chính bản thân. Một thứ nguyên khí xa lạ và thanh mát. Nó mỏng manh nhưng rắn chắc, nó tự vệ kiên cường trước uy lực của Thiên Quang. Tố Linh nghe thấy thời gian và không gian chảy qua người tựa con sóng lớn. Những âm hưởng cổ xưa huyền bí và mơ hồ. Có tiếng gió thổi trên đại ngàn, có tiếng cười của vách núi, có tiếng hát của dòng sông…
Tố Linh híp mắt, cố phân biệt những chủng tạp âm để nghe một giọng nói có ý nghĩa
“Bảo Bảo, con sẽ không hiểu nổi ta yêu nàng thế nào…”
“Người đó gọi là phụ thân…”
“Phu quân, chàng đừng cố chấp…”
“Ngọc nhi, Ngọc nhi…”
Âm thanh tan ra như mây khói, chỉ sót lại cái rét căm căm, rét trăm năm, rét vạn năm… cuối cùng thì nơi đâu là điểm dừng?
Tố Linh thấy hoang mang và sợ hãi. Thứ nàng sợ lại là thời gian!
Có ai cứu nàng ra khỏi cơn lạnh này, để hơi ấm sưởi đi linh hồn đông cứng… Trong nổi tuyệt vọng, Tố Linh cảm thấy một bàn tay kéo mạnh cơ thể mình, lôi nàng ra khỏi quan tài băng và ủ vào một lồng ngực ấm nóng.
- Không sao… không sao…
Nàng nghe giọng nói thầm thì an ủi, thấy một vòng tay ôm chặt thân mình
- Không lạnh nữa… nó không muốn hại nàng, nó đang bảo vệ nàng…
Cái gì hại? Cái gì bảo vệ? Tố Linh quá đổi u mê.
- Rốt cuộc thì nàng quan trọng đến mức nào khiến Thần thức của ta dù ngủ say cũng mãnh liệt che chở như thế?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phù Vân Hoa
Hoa Ban
Phù Vân Hoa - Hoa Ban
https://isach.info/story.php?story=phu_van_hoa__hoa_ban