Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phong Mang
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 38:Ăn Vụng
“H
ắn quả thật rất muốn biết trong mắt Vương Trung Đỉnh mình có chỗ nào hơn người….. để phá hủy nó!”
“Tôi nói này, mấy người thẩm cũng đã thẩm, tra cũng đã tra, không có vấn đề gì nữa sao không thả tôi đi?” Hàn Đông đứng trước cửa một gian ‘nhà tù’ cấp năm sao ồn ào với Nhị Lôi.
“Nếu không đưa ra lời giải thích hợp lý, Vương tổng sẽ không thả cậu ra!”
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi bói ra!”
Nhị Lôi không thèm phản ứng.
Hàn Đông lạnh lùng nghiêm nghị dùng hai mắt nhìn khắp người Nhị Lôi, lần thứ hai xài lá bài tẩy của mình, hóa thân thành đại sư.
“Dương Xuân Lôi, 31 tuổi, từng là cảnh sát, ở trung đoàn hai, chi đội hai, là đội trưởng của phân đội hai, số thứ tự là hai, nên mới có tên thường gọi là Nhị Lôi. Tôi sẽ đem sở thích cá nhân của cậu tổng kết thành một bài thơ: Không ăn hải sản không ăn cay, thích ăn thịt nướng thích đồ chiên, mang giày không tất không chịu được, đời này yêu nhất quần xì bông…”
Cơ mặt Nhị Lôi run rẩy một lát, rất nhanh đã khôi phục bình thường.
“Bây giờ cậu tin chưa?”
“Tôi có tin cũng vô dụng, người cần tin là Vương tổng kìa.”
Hàn Đông nhe răng trợn mắt: “Anh ta có tin cũng sẽ không thừa nhận!”
Huống chi thằng chả chắc chắn sẽ không tin!
Hàn Đông bây giờ hối hận xanh ruột rồi, mày nói mày khi không đi khoe khoang với thằng chả mấy thứ bàng môn tà đạo* này làm chi? Bộ không biết thằng chả là người theo chủ nghĩa duy vật sao? Bây giờ thì tốt rồi, moi cả bí mật đứa nhỏ nhà người ta ra đây, mày ngon thì giải thích đi! Mày không thừa nhận mình mưu đồ gây rối thì đừng hòng được thả ra, mà mày thừa nhận rồi càng đừng hòng chạy thoát.
(*Bàng môn tà đạo: Đường lối không chính đáng, đường ngang ngõ tắt, chủ ý xấu)
“Các người dựa vào cái gì mà giam lỏng tôi? Không có chứng cớ xác thực là trái pháp luật hiểu chưa?”
Nhị Lôi đã làm người nghiêm túc lâu như vậy, cuối cùng cũng nói được một câu hài hước.
“Nếu cậu thật sự là đại sư, chúng tôi làm sao giam nổi cậu, cậu xuất hồn bay đi chỗ nào chẳng được.”
Hàn Đông bị một câu này làm cho nghẹn họng.
Được lắm! Ngon!
Nhị Lôi còn nói: “Chúng tôi không hạn chế mọi tự do của cậu, chỉ cần không ra khỏi công ty, cậu muốn đi đâu thì đi. Cho dù cậu muốn theo tổ làm phim ra ngoài học tập hai ngày, chúng tôi cũng có thể đáp ứng.”
“Nhưng tôi muốn về nhà!” Hàn Đông lại một lần nữa tận lực cầu xin: “Người anh em, cậu cho tôi quay về một chuyến thôi, tôi chỉ lấy một sợi dây thừng. Nếu cậu lo lắng thì có thể đi theo tôi, cậu còng tay tôi lại cũng được!”
Nhị Lôi nói: “Chỗ chúng tôi có rất nhiều dây thừng.”
“Dây thừng hai ta sao có thể giống nhau?” Hàn Đông giận dữ đi qua đi lại, vẻ mặt bi thương: “Còn có năm người vợ của tôi, đi như vậy nhiều ngày, bọn họ chắc là nhớ tôi lắm.”
Hai ngày này Hàn Đông luôn miệng nhắc tới “ngũ tỷ muội”, ban đầu Nhị Lôi không biết là cái gì, sau đó cứ nghe hắn nhắc tới miết, mới biết được chỉ là mấy con búp bê bơm hơi.
“Chờ khi cậu thành đại minh tinh, muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”
Hàn Đông nạt nộ: “Hoạn nạn thử vợ cậu không biết sao? Lúc cậu nghèo rớt mùng tơi người phụ nữ nào vẫn chịu ở cạnh cậu mới là người thực sự yêu cậu đấy!”
Nhị Lôi oán thầm: Vợ để thử hoạn nạn với cậu cũng nhiều quá rồi đi?
Hàn Đông oán hận thở hổn hển mấy hơi, nói: “Lấy cho tôi mượn điện thoại được không? Người anh em của tôi hai ngày nữa phải kết hôn, tôi muốn nói vài câu chúc mừng với anh ấy!”
Tới yêu cầu này, Nhị Lôi cân nhắc một lát mới đáp ứng.
Kết quả, Hàn Đông thật vất vả mới chộp được thời cơ cầu cứu, nhưng gọi mấy lần cũng không được. Hắn đột nhiên nhớ tới, trước khi đi Diệp Thành Lâm có nói, khi nào về quê sẽ đổi số điện thoại, đến lúc đó sẽ liên lạc với hắn sau. Hàn Đông trong nháy mắt vẻ mặt thống khổ bi thương, ôm đầu lăn lộn trên giường: “Cho tôi về nhà đi, cho tôi về nhà đi, cho tôi về nhà đi, cho tôi về nhà đi…”
Nhị Lôi nhịn không nổi nữa, mở miệng.
“Kỳ thật Vương tổng nhốt cậu ở đây không phải vì tra hỏi cậu hay gì.”
“Tôi biết!” Hàn Đông nghe phát ngấy: “Anh ta muốn tôi ký hợp đồng! Muốn lăng xê tôi! Không phải sao?”
Đừng hòng tẩy não tôi, ông mày thật vất vả mới từ bỏ được giấc mộng trở thành minh tinh!
Nghĩ tới những cực khổ chịu đựng suốt năm năm trời, Hàn Đông cũng thay mình chua xót một trận, kỳ thật không phải hắn có nghị lực hơn người, mà là mỗi sáng sớm đều ngồi bấm quẻ cho bản thân, mới có thể như thế giữ vững chấp nhất này mà kiên trì lê lết. Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới là, cái bánh nóng hổi hắn phán năm năm trước không rơi xuống tay hắn, mà lại rơi vào bồn cầu!
Mày nói coi bây giờ ăn hay không ăn?
Nhị Lôi lần thứ hai mở miệng: “Cậu có biết Vương tổng vì cái gì muốn cậu ký hợp đồng không?”
“Nhảm nhí, còn có thể vì cái gì? Thì nhìn trúng tôi thôi!”
“Vậy cậu biết anh ta vì sao nhìn trúng cậu không?”
Nói đến đây, Hàn Đông cuối cùng mới ngừng lăn qua lăn lại, hắn quả thật rất muốn biết trong mắt Vương Trung Đỉnh mình có chỗ nào hơn người….. để phá hủy nó!
Nhị Lôi lấy ra một xấp tư liệu của lãnh đạo, trên đó chính là điều kiện tuyển chọn diễn viên hà khắc cùng với kế hoạch trù bị của bộ phim lớn trong năm sắp được tập đoàn điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh khai máy.
Hàn Đông là một người thông minh lanh lợi, hai mắt trực tiếp dán lên trên điều kiện tuyển chọn, lúc trước hắn đã từng nghe Lý Thượng đề cập tới, nhưng chỉ là nói sơ qua. Bây giờ nhìn thấy số liệu xác thực, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, Vương Trung Đỉnh con mẹ nó quá biến thái! Làm gì có ai mang một thân số liệu chính xác như vậy! Giỡn quài!
“Cậu là người hoàn toàn phù hợp.” Nhị Lôi nói.
Hàn Đông choáng váng: “Không thể nào, nhất định là mấy người chỉnh sửa điều kiện trước đó rồi.”
Nhị Lôi nở nụ cười: “Cậu nhìn kỹ ngày in và phát hành đi, chúng tôi vì nhân vật này đã hối hả ngược xuôi mấy tháng, nếu sớm nhìn thấy cậu, còn đi lãng phí tài lực được lên người kia làm gì?”
Hàn Đông lúc ấy trong đầu chỉ có một suy nghĩ —— trời muốn diệt mình!
Đừng nói là Vương Trung Đỉnh, ngay cả Hàn Đông cũng tự mình ảo tưởng nếu đột nhiên có một đại mỹ nữ mông to gợi cảm từ trong tường chui ra, đánh chết hắn cũng không buông tay!
Nguyệt lão, người lại nghịch ngợm cái gì vậy?!
…
Cứ cách ba ngày, Nhị Lôi lại đến văn phòng Vương Trung Đỉnh bẩm báo tình hình của Hàn Đông một lần.
“Mấy ngày nay cậu ta ngoài trừ ăn ra thì chính là ngủ.”
Vương Trung Đỉnh kinh ngạc: “Không làm gì khác?”
“Không, cả ngày nằm ở trên giường, phần ăn bằng lượng cơm ba người.”
Cũng cùng tiết tấu với Nhị Lôi, Hàn Đông cách ba ngày trèo lên bàn cân một lần.
“Má, sao một kg cũng không tăng?”
Hàn Đông cảm thấy mình sắp hỏng mất, ăn uống quá độ suốt sáu ngày, thiếu điều muốn uống cả dầu ăn nhưng một chút mỡ cũng không nhiều thêm.
Ý thức được mình là loại thể chất có ăn như thế nào cũng không mập, Hàn Đông quyết định thay đổi sách lược.
Giảm béo!
Chờ tôi gầy đi, ốm tong tốm teo, khô héo còn da bọc xương, xem anh có còn quấn lấy tôi không!
Những người giảm béo đều biết, bị đói so với ăn quá no còn thống khổ giày vò hơn. Ăn quá no bất quá chỉ khó chịu một trận, nhưng bị đói thì phải khó chịu cả ngày.
Ban ngày thì ổn rồi, trời vừa tối, Hàn Đông đói bụng đến mức lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được. Mắt cứ nhìn chằm chằm cái tủ lạnh, bên trong là các loại mỹ thực liên tục hô khẩu hiệu kêu gọi Hàn Đông bước tới, chân gà! Chân gà! Hamburger! Hamburger… Hàn Đông cắn răng, tự vả cho mình mấy cái rồi mới khổ sở thiếp đi.
Kết quả, khuya khoắt, Hàn Đông lại từ trên giường bò dậy.
Tựa như con sói đói vui mừng khi nhìn thấy dê, hai mắt nhắm nghiền mò qua chỗ tủ lạnh. Ăn đi! Dù sao cũng đang nằm mộng, ăn cho đã! Nếu hình ảnh này có người chụp được để đăng quảng cáo, nhãn hiệu đồ ăn đó ngày hôm sau tuyệt đối đối sẽ bán sạch.
Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông tỉnh lại, cảm giác dạ dày không quá khó chịu như trong tưởng tượng.
Có cảm giác rất thành tựu ngồi dậy, vừa nhìn trên mặt đất liền ngây người.
Nơi nơi là cái túi thực phẩm đóng gói, bên chân còn có một cái giò heo bị gặm nham nhở. Cũng không biết là ăn không hết hay để dành bữa khác gặm tiếp…
Vì thế, Hàn Đông hạ quyết tâm, dọn sạch cái tủ lạnh.
…
Hai giờ rưỡi sáng, Vương Trung Đỉnh lại thức đêm, cả tòa nhà chỉ có phòng làm việc của anh còn sáng đèn.
Đột nhiên, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân xềnh xệch.
Mặc dù có bảo vệ trực ban, nhưng bảo vệ bình thường sẽ không quấy rầy Vương Trung Đỉnh, cho dù đi tuần tra trên hành lang, cũng sẽ đi một chút rồi ngừng một chút, không thể nào lại vang lên tiết tấu đều đều có quy luật như vậy.
Cuối cùng, tiếng bước chân dừng lại trước cửa.
Không bấm chuông cửa, cũng không gõ cửa, ‘cạch’ một tiếng cửa trực tiếp bị đẩy ra.
Tiếp theo, cặp giò dài ngoằn của Hàn Đông thò vào.
Ánh mắt Vương Trung Đỉnh lạnh lùng nghiêm nghị nhìn ra cửa, liền thấy Hàn Đông hai mắt nhắm tịt, trong lòng mặc dù khó chịu nhưng cũng không nói gì.
Hàn Đông không đi qua chỗ Vương Trung Đỉnh, mà đi thẳng đến trước tủ lạnh.
Sau đó, ngay trước mặt Vương Trung Đỉnh, ‘trộm’ ra một hộp thịt viên từ bên trong.
Có lẽ do quá đói, Hàn Đông vội vàng kéo cái móc trên nắp hộp, kết quả dùng lực không đúng, kéo rớt cái móc mà hộp vẫn chưa mở ra.
Tiếp theo, Hàn Đông vội vàng vặn vặn cái hộp, hết đập rồi nện, lấy móng tay cạy cạy… Vẻ mặt đói khát tới mức có thể khiến người dân Ethiopia cũng phải chảy nước mắt thương xót.
Trong tủ lạnh chỉ có một hộp thịt viên, còn lại đều là đồ uống.
Ngay lúc Hàn Đông ở trong phòng loay hoay không biết mở làm sao, định tìm một cái gì đó có thể khui nắp hộp thì đột nhiên bị người ta cầm đi mất.
Không đến ba giây, nắp hộp được mở ra.
Vương Trung Đỉnh không biết từ đâu tìm ra một cái muỗng, mặt không cảm xúc cắm vào hộp thịt, đưa cho Hàn Đông.
Hàn Đông bưng hộp thịt ngoan ngoãn rời đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phong Mang
Sài Kê Đản
Phong Mang - Sài Kê Đản
https://isach.info/story.php?story=phong_mang__sai_ke_dan