Chương Kết
mily và Mike về đến Xanadu đúng lúc thần Apollo từ Olympus quay lại để báo cho họ biết rằng thần Jupiter đang ốm rất nặng và họ phải trở về Olympus.
Nhưng giờ mọi thứ đã khác và, thay vào đó, thần Apollo lại thông báo rằng có một bữa tiệc sắp diễn ra để ăn mừng việc phát hiện ra Xanadu và Bộ ba Quyền lực đang trên đường đến đây.
Emily đứng im trong sự sững sờ, không hề ngờ đến những phản ứng mà cô nhận được cho sự trở lại của mình. Bởi chẳng hề có phản ứng nào hết, ngoại trừ sự ngạc nhiên trước sự xuất hiện của con chó. Trong tiềm thức của mọi người, cô chưa bao giờ rời đi cả.
Nhưng Emily thoát khỏi sự im lặng đầy kinh ngạc đó ngay khi nhìn thấy Pegasus.
“Pegs!” Cô la lên và chạy đến bên con tuấn mã. Cô mừng rỡ choàng tay lên cổ nó và ôm chặt lấy nó. Nó trẻ trung, mạnh mẽ và lộng lẫy đúng như trong trí nhớ của cô. Emily thề rằng họ sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Cảm xúc trong Emily cũng trào dâng khi cô nhìn thấy Paelen. Cô ôm cậu ấy thật chặt và suýt nữa thì làm cậu ấy nghẹt thở.
“Tớ cũng yêu cậu, Paelen ạ,” cô cười. Rồi cô đánh cậu ta vì đã làm một tên anh hùng ngu ngốc khiến chính mình bị lũ rồng giết chết.
Paelen nhìn Emily như thể cô đã bị mất trí vậy. Cậu sờ trán cô để xem có bị sốt không và gợi ý rằng có thể cô cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
“Tớ không điên, Paelen,” cô kêu lên hạnh phúc. “Tớ chỉ thực sự mừng vui vì cậu còn sống và trẻ trung trở lại!”
Emily vẫn tiếp tục với niềm vui sướng của mình khi cô lần lượt chào hỏi từng vị thần Olympus mà cô đã từng bị mất họ. Thần Diana đứng bên cha của Emily, trông bà thật trẻ trung và xinh đẹp y như trong trí nhớ của cô. Thần Apollo mạnh mẽ và tự tin. Tất cả họ đều ở đó và đều trẻ trung.
Emily cố gắng kể lại mọi chuyện mà cô đã trải qua. Nhưng ngay cả có Mike bên cạnh và những chiếc dây chuyền Pegasus thì họ vẫn không hề tin cô.
Đối với Emily, gặp lại Joel là điều khó khăn nhất.
Riza đã cảnh báo cô rằng cô sẽ phải trả giá đắt khi quay trở lại. Thực sự Emily chưa bao giờ tưởng tượng được nó lại chính là đây. Không ai tin cô. Ngay cả Joel.
Mọi thứ họ đã cùng nhau sẻ chia trong quá khứ giờ đây biến mất. Nụ hôn, cuối cùng là lời thú nhận tình cảm họ dành cho nhau - tất cả đều đã biến mất. Cậu ấy không nhớ gì hết, bởi với cậu, nó chưa bao giờ xảy ra.
Bộ ba Quyền lực đến khu lều trại cùng với các vị thần Olympus đã từng tham gia vào cuộc chiến; có cả Người Khồng lồ Trăm tay, Bộ tứ Chiến binh và Prometheus.
Thần Vulcan đi cùng Seren, Jasmine và chiếc xe lăn Maxine. Thần đến bên Emily. “Ta đã đợi đủ lâu rồi. Con phải quay trở lại Trái đất và đưa Stella của ta trở lại. Xưởng rèn không còn như trước nữa kể từ khi con bé rời đi.”
Emily tươi cười nhìn vị thần Olympus cộc cằn. “Con hứa sẽ làm việc đó ạ.”
Thần Vesta đến và choàng tay lên vai Emily. “Ta đã đợi con biết bao lâu để nói cho con biết điều này. Thời gian đã trở thành vĩnh viễn!”
Mọi người trong lều lắng nghe trong sự im lặng đến sửng sốt khi thần Jupiter kể lại toàn bộ câu chuyện về cuộc chiến tranh với các Titan - cả chuyện một nhóm du hành xuyên thời gian tới đó, dẫn đầu bởi một cô gái trẻ đáng tin cậy và một người Xan quyền lực - những người đã giúp họ không bị đánh bại.
“Ta đã đợi chờ cả cuộc đời để được kể câu chuyện này,” thần Jupiter ôm chặt lấy Emily. “Giờ chúng ta đã đuổi kịp nhau rồi, cuối cùng cũng đã có thể nói về quá khứ đã cùng nhau trải qua và để tất cả mọi người cùng được biết lịch sử thực sự này!” Thần tặng cô hai cuốn sách rất cổ. “Trong thời khắc cam go nhất của cuộc chiến ở Titus, con đã bỏ lại thứ này.”
Đôi mắt Emily mở to. “Cuốn sổ tay! Con nghĩ rằng chúng đã mất mãi mãi rồi!” Cô cầm hai cuốn sách ra chỗ cha của mình. “Cha nhìn đi, con đã nói với cha rằng con đã giữ một cuốn nhật ký về thời gian chúng ta ở đó mà. Cả đặc vụ B cũng vậy!”
“Mình rất xin lỗi vì đã không tin cậu,” Joel xin lỗi khi cậu và Paelen có được một chút thời gian ở riêng với Emily. “Nó thực sự như một câu chuyện hoang đường và thực sự thì cậu chưa bao giờ biến mất cả.”
“Mình hiểu,” Emily buồn bã nói rồi nhìn vào hai chàng trai trẻ, cả hai đều thổ lộ rằng họ yêu cô những giờ lại không biết rằng cô đã biết. “Mình thực sự mong ước rằng hai người có thể nhớ lại được để chúng ta cùng nhau nói chuyện về nó. Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều thứ.”
Joel bước đến chỗ Pegasus và vỗ nhẹ vào sườn của nó. “Nếu Paelen và Pegasus thực sự đã chết thì mình không muốn nhớ lại bất cứ điều gì trong câu chuyện đó hết.”
Paelen ngoác miệng cười khoe ra hàm răng khấp khểnh của mình và huých Joel một cái. “Cậu không thực sự muốn nhớ ta đã từng là một anh hùng chiến đấu với rồng ấy mà!”
“Tôi cá rằng tôi cũng là một anh hùng đấy!” “Cả hai người đều là những anh hùng của tớ,” Emily nói. Cô mỉm cười với Paelen. “Cho dù cậu vẫn là một kẻ trộm.”
“Ta không phải kẻ trộm!” Paelen cương quyết nói.
“Ồ không hả?” Emily giơ bàn tay có chiếc nhẫn gắn viên ngọc bích lên. “Thần Vulcan đã nói với tớ rằng cậu đánh cắp đến một nửa số dụng cụ ở trong xưởng rèn. Và sau đó ăn còn lấy chiếc nhẫn này của thần Minerva để tặng cho tớ.”
Paelen ngắm nghía chiếc nhẫn. “Ta không nhớ cái này.”
“Tớ thì nhớ đấy Paelen ạ,” cô nói rồi hôn lên
má cậu. “Tớ nhớ tất cả mọi thứ.”
Những cảnh tượng ghê rợn của cuộc chiến tranh đó vẫn nguyên vẹn trong tâm trí khiến Emily không thể nào ngủ được. Những giấc mơ tràn ngập hình ảnh bọn Titan Ảo ảnh, lũ rồng và cái chết của Pegasus. Hàng đêm, cô không thể nào xóa bỏ được tất cả những điều khủng khiếp mà mình đã nhìn thấy ở Tartarus.
Mỗi khi gặp ác mộng, Pegasus lại đến bên cô. Emily sẽ cưỡi trên lưng nó và nhấc cả Mike lên cùng. Cùng nhau, họ sẽ bay qua bờ biển bạc bên cạnh chiếc hồ tĩnh lặng. Khi những ngôi sao chiếu sáng, chiếu những tia sáng lấp lánh như kim cương xuống mặt nước, suốt đêm họ sẽ cùng nhau đi dọc bờ cát. Emily sẽ vừa ném que để Mike chạy đi bắt vừa kể cho Pegasus nghe những câu chuyện trong quá khứ và rằng chính suy nghĩ về nó và bờ biển bạc này đã giúp cô thoát khỏi Phòng Tiêu trừ năng lượng.
Emily thấy biết ơn vì Pegasus đã quay trở lại bên cuộc đời cô. “Chị đã rất nhớ em, Pegs ạ. Không có em ở bên cạnh chị vô cùng đau khổ.”
Pegasus hí khe khẽ và áp mặt vào cô.
Họ đứng bên nhau trong sự tĩnh mịch êm ả và thanh bình cho đến khi Emily lấy từ trong chiếc áo chùng ra cuốn nhật ký của đặc vụ B. Bên trong cô tìm thấy chiếc dây chuyền Pegasus của anh mà cô đã để vào đó cách đây rất lâu rồi. Cô đưa nó lên cho con tuấn mã nhìn. “Anh ấy quan tâm đến em lắm đấy, Pegs ạ, và đã không bao giờ tháo nó ra cả. Chị muốn em biết đến đặc vụ B. Chị muốn em hiểu những gì anh ấy đã làm cho chúng ta.”
Cô thắp Ngọn lửa trên lòng bàn tay và lật giở những trang giấy đã phai màu, cũ nát trong cuốn nhật ký của đặc vụ B. Cho đến tận lúc này, cô chưa bao giờ có thể xem nó. Nhưng khi cô giở trang đầu tiên ra, cô tìm thấy một bức thư ngắn dành cho mình.
Emily yêu quý của tôi,
Nếu em đang đọc bức thư này và tôi vẫn còn sống thì thật đáng hổ thẹn cho em! Hãy đóng ngay cuốn sách lại và cất nó đi...
Nhưng nếu em đang đọc nó vì tôi đã chết thì hãy cứ đọc tiếp nhé... Emily Jacobs, có lẽ em là cô gái bướng bỉnh nhất mà tôi đã từng gặp. Em có thể chọc giận người khác vượt quá sức chịu đựng, vô lý và làm người ta phát điên. Nhưng đồng thời em còn là một trong những người trung thành và tận tâm nhất mà tôi đã từng được hân hạnh làm quen.
Chúng ta đã cùng nhau sát cánh chiến đấu đến giờ cũng được vài tháng rồi. Chúng ta đã cùng nhau chịu đựng, cùng nhau đổ máu và đôi khi, chúng ta thậm chí còn cười vui cùng nhau.
Bởi chúng ta đang đối mặt với thử thách khắc nghiệt nhất nên tôi có một cảm giác lạ lùng nhất rằng tôi sẽ không vượt qua được. Nếu tôi không sống sót, nếu sự thật là tôi đã chết, tôi xin em, hãy tìm kiếm tôi ở London. Tìm tôi và đưa tôi ra khỏi tổ chức CRU.
Hãy để tôi lại được biết đến em. Để tôi được gọi em và Pegasus, Joel, những con người xứ Olympus và Mike, con chó ghẻ lở ngu đần, là những người bạn của tôi. Xin em, Emily, hãy tìm kiếm tôi và cứu tôi thoát hỏi chính mình.
Bạn của em,
Benedict Richard Williams
Tái bút: Đây là nơi em sẽ tìm thấy tôi.
Emily đọc địa chỉ ở London. Cô nhìn Pegasus. “Tên anh ấy là Benedict. Suốt thời gian qua, chị chỉ gọi anh ấy là đặc vụ B.” Cô đọc lại bức thư. “Chúng ta sẽ làm thế, Pegs nhé. Chúng ta sẽ quay trở lại tìm anh ấy rồi đưa anh ấy ra khỏi CRU.”
Emily giở tất cả những trang nhật ký. Cô nhận ra đặc vụ B đã không chỉ ghi chép vào đó mà anh ấy còn phác họa những bức tranh bằng bút mực nữa. Emily bắt đầu mỉm cười.
Đặc vụ B đã phác họa chân dung của Bộ ba Quyền lực trẻ trung và đẹp trai, đang đứng cùng Chiron. Bức khác thể hiện Paelen ngồi trên vai Brue - Mẹ Rừng già lúc bắt đầu chuyển sang bản năng hung dữ của mình với bộ lông bờm xờm và hàm răng dài, sắc nhọn. Lại có bức thể hiện Emily và Joel đang chiến đấu với bọn Titan Ảo ảnh. Pegasus già nua đang đứng bên cạnh cô còn Mike đứng bên kia. Cô giơ trang giấy lên cho Pegasus nhìn. “Nhìn này, nó là một bức tranh hoàn chỉnh đấy.”
Emily tìm thấy một bức phác họa nữa như bóp nghẹt trái tim cô. Đó là một khoảnh khắc tĩnh lặng giữa cô và Pegasus già nua. Trong đó, tay cô đang cầm bàn chải và nhẹ nhàng chải lông cho con tuấn mã. Cô nhớ mình đã làm việc đó trước khi nó chết không lâu. Emily vuốt ve bức tranh và thở dài buồn bã. Cô đóng cuốn nhật ký lại rồi ngước nhìn gương mặt trẻ trung, mạnh mẽ của Pegasus.
“Chị đã rất sợ hãi rằng mình sẽ không bao giờ được nhìn thấy em nữa,” cô khẽ nói. “Chị không thể nào sống thiếu em được. Nhưng đặc vụ B đã nói đúng; chiếc nút cài đặt lại đã đưa em quay về với chị. Cho dù sau này có bất cứ việc gì xảy ra thì Pegs ạ, không gì có thể chia cắt được chúng ta một lần nữa!”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus