Chương 38
mily và Pegasus đứng trong tán lá mát mẻ của cái cây trước đây được biết đến như là đặc vụ PS. Những người cô quan tâm nhất đã ở đây bên cô, kể cả Hoàng tử Tobin và Tirk. Họ hợp lại với nhau, nhìn những người lính Nirad cuối cùng bước vào Dòng Mặt trời và hướng trước tiên về Olympus, rồi về thế giới Nirad. Trước khi họ bước vào Dòng Mặt trời, A-hai và A-ba ngừng lại, vẫy tay đầy phấn khích về phía họ “Gặp - lại - sớm!” Khi họ đi rồi, thần Jupiter niêm phong đường vào Dòng Mặt trời như thể nó chưa bao giờ xuất hiện ở đây.
Frankie đứng bên cạnh Joel với nụ cười ngoác đến tận mang tai trên gương mặt của mình. “Thật là quá ngầu. Em biết các anh là người ngoài hành tinh mà!”
“Bọn anh không phải người ngoài hành tinh!” Joel hét lên. Nhưng sau đó cậu nhìn vào gương mặt đầy hi vọng của thằng bé. “Ờ thì có thể bọn anh là người ngoài hành tinh.”
“Bây giờ thì sao?” Chú Earl hỏi. “Tom đã đi rồi, và giờ các con cũng đi. Chú phải làm gì bây giờ?”
Emily cau mày. Cô nghĩ mọi việc đã được thông suốt. “Ý chú là gì? Chú sẽ đi với bọn con chứ?” “Thật hả?” Chú Earl thốt lên đầy hào hứng. “Cuối cùng ta cũng được nhìn thấy Olympus tận mắt à?”
Cha Emily, thần Diana và thần Jupiter tiến lên phía trước. “Tất nhiên ông có thể về Olympus với bọn ta. Để ông lại đây, trên sa mạc này không an toàn chút nào. Nhưng ông chỉ được đến để tham quan thôi,” thần Jupiter nói. “Sau tất cả những gì CRU đã làm ở nơi đây, ta cần phải yêu cầu ông về Trái đất để để ý theo dõi cho bọn ta. Ta đảm bảo ông sẽ quay lại an toàn và ông sẽ có nhiều của cải hơn mức ông cần. Ta hứa với ông, không ai sẽ tìm được ông. Nhưng chúng ta cần ông ở đây để làm việc cho chúng ta.”
“Chắc chắn rồi!” Chú Earl nói một cách phấn khích. “Tôi vẫn luôn muốn được thấy Olympus, nhưng đây vẫn là nhà của tôi. Tôi không rời nó đi lâu được. Tôi sẽ rất vui được theo dõi mọi việc ở đây cho tất cả mọi người”. Mắt ông ngừng ở nhóc Frankie và ông cầm tay thằng bé. “Thấy ổn không cậu lùn? Có muốn đi thám hiểm Olympus một phen với ta không?”
Frankie nhe răng. “Tuyệt vời!” và cầm lấy bàn tay đưa ra của chú Earl. Cậu quay người và nhìn thần Jupiter. “Cháu có thể đến thăm Paelen, Joel và Chrysler được không?”
Thần Jupiter gật đầu. “Tất nhiên.”
Người đứng đầu xứ Olympus cau mày. “Ta đã quên mất là cái xứ này nóng đến thế nào rồi. Ta nghĩ đã đến lúc nên quay trở về.”
Thần Diana đã trút bỏ phần lớn bộ áo giáp và đang trong bộ áo ngắn. “Đúng vậy cha à. Con muốn bơi một chút trước khi chúng ta quay về Olympus.”
“Tôi sẽ bơi cùng bà,” cha Emily đồng ý.
Ở đằng xa, thần Pluto và thần Neptune đã leo lên chiến xa của mình. Họ vẫy tay chào thần Jupiter và bay vút vào không trung. Trong vài giây họ đã tiến vào Dòng Mặt trời và biến mất.
Thần Jupiter cho Hoàng tử Tobin và Tirk đi nhờ trên chiến xa của mình. Khi hai Nirad tiến lại gần ông, ông nhìn xuống nhóc Frankie: “Cậu có muốn bay cùng với ta không?”
Mắt thằng bé mở to. “Tuyệt!”
Nhóc Frankie nhảy tưng tưng đi về cùng thần Jupiter và hai Nirad.
“Trên xe của chúng tôi vẫn còn đủ chỗ cho anh ngồi.” Cha Emily nói với chú Earl.
“Anh không phải mời đến lần thứ hai,” chú Earl đáp lại.
Thần Diana, Steve bước tới chỗ Emily, Joel và Paelen.
“Con đã làm được điều đó,” cha Emily nói.
“Cha rất tự hào về con!”
Emily ôm ông. “Con cũng mừng mọi việc đã qua đi.”
Cô ôm chặt lấy ông, tựa đầu lên ngực ông, lắng nghe tiếng nhịp tim ông đập mạnh. Ông vẫn còn sống. Ông là con người và ông thật tuyệt vời. Nhưng sau mọi thứ cô khám phá ra về bản thân mình, Emily rất buồn khi biết cô không còn là con người. Emily con gái ông đã đi rồi. Về một mặt nào đó cô chỉ là một tiếng vọng của bản thân cô trước kia. Cô vẫn cảm thấy như xưa, nhưng sâu thẳm bên trong cô hiểu rằng mình không còn như cũ nữa. Sẽ mất nhiều thời gian để tìm hiểu xem cô là ai và học cách chấp nhận nó. Nhưng miễn là cô vẫn có cha mình, Joel, Pegasus và Paelen giúp đỡ, cô biết cô vẫn ổn. Dù cô có là cái gì, thì Emily vẫn cứ là Emily.
“Ta tự hào về tất cả các con.” Steve nhìn Joel và Paelen khi ông thả Emily ra. “Đi nào mọi người, cùng về nhà thôi.”
Emily đứng cạnh những người bạn thân nhất của mình khi cha cô và thần Diana đi bộ trở lại xe của mình. Cô cảm thấy Joel lồng tay vào tay cô. Cậu nhìn cô cười và ánh mắt nâu sáng rạng rỡ. “Tớ không biết cậu thế nào nhưng bây giờ tớ cũng muốn bơi một chút.”
Emily cười với Joel rồi quay sang Paelen. Cậu ta đang xỏ lại đôi xăng đan có cánh của mình một lần nữa. “Tớ cũng muốn,” cô đồng ý. “Người đến Olympus cuối là quả trứng thối!”
Khi Joel chạy vội đến chỗ Chrysaor, Emily cũng trèo ngay lên lưng Pegasus. Paelen lao vào không trung đầu tiên với Joel và Chrysaor tiếp nối đằng sau.
Emily không vội vàng. Cô cúi người về phía trước và ôm cổ con tuấn mã. Cô đã rất hoảng sợ khi nghĩ cô đã suýt mất nó.
“Chị yêu em, Pegs”, cô vừa nói nhẹ nhàng vừa ôm cậu và nhìn ra mặt hồ xinh đẹp mới hình thành, với những cây to đầy bóng mát bao quanh. Không còn dấu vết của một căn cứ đã từng sừng sững nơi đây. Không có những đường băng, không có các tòa nhà. Khu vực 51 đã thực sự biến mất.
Pegasus quay đầu nhìn cô và hí lên khe khẽ, cảm nhận những thay đổi trong cô. “Đó là một câu chuyện dài,” cô nói. “Hãy hứa với chị em sẽ không bao giờ rời bỏ chị, dù thế nào đi chăng nữa.”
Pegasus gật đầu và khịt mũi. Nó bắt đầu đi nước kiệu rồi chuyển sang phi nước đại trước khi lao vút vào không trung. Từ xa, họ có thể thấy một quân đoàn máy bay trực thăng đang hướng về phía họ. CRU đang chuẩn bị phản công.
“Đã qua rồi,” cô nói với họ. Cô ôm cổ Pegasus khi con tuấn mã có cánh tăng tốc bay vào Dòng Mặt trời.
Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới - Kate O’Hearn Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới