Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 38
Q
uấn mình trong tấm chăn và đung đưa một tách cà phê nóng lớn, Tess ngồi trong xe Reilly bên kia đường, đối diện với trạm tàu điện ngầm trên đường 103 và run rẩy. Cái lạnh đã thấm qua bộ quần áo ướt sũng của nàng. Người Tess tê cóng từ eo lưng xuống, phần cơ thể còn lại cũng chẳng có cảm giác khá hơn chút nào.
Reilly ngỏ ý muốn đưa nàng đến bệnh viện hoặc về thẳng nhà, nhưng Tess cứ khăng khăng bảo nàng không bị thương và chưa cần về nhà. Nàng cảm thấy cần phải kể hết cho Reilly biết những phát hiện của mình trước đã.
Vừa quan sát những toán cảnh sát tiến vào nhà ga, Tess kể cho Reilly nghe vụ chạm trán với Vance. Kể lại việc Clive đã gợi ý nàng tham khảo ý kiến vị giáo sư như thế nào, nàng thực sự gặp gỡ Vance nhiều năm trước ra sao, nàng đã nắm lấy cơ hội ở nghĩa trang như thế nào, hy vọng anh ta có thể giúp nàng tìm ra mối liên hệ với chuyện xảy ra ở viện bảo tàng. Tess kể lại những gì Vance đã nói, về người vợ chết khi sinh con và về chuyện anh ta đổ lỗi cho vị linh mục như thế nào, về chuyện anh ta nói muốn “làm cho mọi chuyện đúng đắn” ra sao, những chuyện này có vẻ khiến Reilly quan tâm. Tess kể cho Reilly nghe câu chuyện về vị Hiệp sĩ Đền Tháh hấp hối và ông linh mục với mái tóc đang đen hóa bạc trắng, và giải thích Vance đã bắn nàng như thế nào, nàng nhận ra mình ở trong căn hầm như thế nào; họ bị kẻ nào đó xen vào như thế nào, vụ đấu súng mà nàng nghe được, và sau cùng nàng đã trốn thoát như thế nào.
Trong khi thuật lại, Tess hình dung cảnh những đội tìm kiếm tỏa vào các đường hầm, sục tìm Vance trong cái ác mộng địa ngục đó, dù nàng thừa biết anh ta đã đi mất từ lâu. Nghĩ đến các đường hầm Tess lại rùng mình. Đó không phải là nơi nàng sẵn sàng trở lại, và hy vọng sẽ không bị yêu cầu làm cái việc đó. Trong đời, Tess chưa bao giờ phải sợ hãi như vậy. Ít nhất là không kể từ vụ đột kích viện bảo tàng chưa đầy một tuần trước. Nàng đang ở trong một đống lùng bùng và nó không được dễ chịu cho lắm.
Lúc Tess kể xong, Reilly lắc đầu.
“Gì vậy?"
Reilly im lặng nhìn Tess.
“Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy?” Tess gặng hỏi.
“Vì cô quá điên rồ, cô biết không?”
Tess mệt mỏi thốt ra. “ Tại sao?”
“Thôi nào, Tess. Cô không buộc phải chạy khắp nơi truy tìm manh mối này nọ và cố gắng tự mình giải quyết vụ việc này. Quỷ quái thật, thậm chí cô không cần phải cố gắng giải quyết nó cơ mà, chấm hết. Đó là việc của tôi.”
Tess gắng nở một nụ cười. “Anh lo là tôi sẽ biến tất cả bọn anh thành ra tệ hại, phải vậy không?”
Reilly không có ý đó. “Tôi nói nghiêm chỉnh đấy. Có thể cô đã bị thương nặng. Hoặc tệ hơn nữa. Cô không hiểu điều đó, đúng không? Nhiều người đã chết vì vụ này. Không phải là chuyện đùa. Ý tôi là, vì Chúa, cô còn có một đứa con gái phải nghĩ đến.”
Tess ngẩn người ra khi Reilly nhắc đến Kim. “Này, tôi nghĩ mình sẽ gặp một giáo sư lịch sử để tán gẫu chút đỉnh về học thuật này nọ bên tách cà phê phải không nào? Tôi đâu có ngờ anh ta lại hạ gục tôi bằng…” Tâm trí nàng chợt trống rỗng.
“Súng bắn điện laser.”
Gì cũng được. “Súng bắn điện của anh ta, nhét tôi vào phía sau xe và rượt đuổi tôi trong những đường cống đầy chuột bọ. Lạy chúa, anh ta là một giáo sư sử học kia mà. Lẽ ra, họ phải là những người xử sự hòa nhã, sống nội tâm, hút ống tẩu, không…”
“Tâm thần?”
Tess nhíu mày và nhìn đi nơi khác. Dù thế nào chăng nữa, bất kể mọi điều đã xảy ra, nàng không nghĩ từ đó là thích hợp. “Tôi không chắc tôi nghĩ xa đến mức đó, nhưng… dứt khoát tình trạng anh ta không được tốt.” Tess cảm thấy có chút cảm thông với vị giáo sư, điều này làm nàng ngạc nhiên và nàng lại nghe thấy chính mình thốt lên. “Anh ta cần được giúp đỡ.”
Reilly quan sát Tess, ngừng lại một lúc. “Thôi được, chúng tôi sẽ cần một cuộc phỏng vấn đúng cách thức và sâu sát hơn sau khi cô khỏe lại, nhưng ngay lúc này, tôi cần bảo đảm tìm ra nơi anh ta đưa cô đến. Cô không có ý niệm gì về nơi cô bị giam giữ, căn hầm đó ở đâu à?”
Tess lắc đầu. “Không, tôi đã nói với anh rồi. Lúc vào trong xe tôi bị bịt mắt, và khi thoát ra khỏi nơi đó lại gặp một mê cung các đường hầm rộng lớn tối tăm. Nhưng chắc không thể xa đây. Tôi muốn nói là, tôi đã đi bộ.”
“Nếu phải đoán chừng thì bao nhiêu tòa nhà?”
“Tôi không biết… có thể là năm tòa nhà chăng?”
“Được rồi. Chúng ta lấy vài tấm bản đồ để tìm xem liệu có tìm được cái ngục tù tăm tối của cô không.”
Reilly sắp bước đi thì Tess đưa tay chặn anh lại. “Còn chuyện khác nữa, một chuyện mà tôi chưa nói vói anh.”
“Tại sao tôi không ngạc nhiên nhỉ?” Reilly đay. ”Chuyện gì vậy?”
Tess thọc tay vào túi xách, rút ra cuộn giấy nàng đã lấy trên bàn làm việc của Vance. Nàng trải xấp giấy ra cho Reilly xem, và giờ dưới ánh sáng lần đầu tiên nàng có thể nhìn rõ chúng. Xấp tài liệu, gồm những bản chép tay cổ trên giấy da rất đẹp dù không có hình minh họa; được bó lại một cách đơn giản và kỳ lạ, mép này liền mép kia với một dòng các con chữ được phát thảo một cách hoàn mỹ chạy liên tục. Không có ngắt câu, không có khoảng cách giữa các từ hoặc đoạn văn.
Reilly im lặng sững sờ xem xét những bản chép tay đó, sau đó quay sang Tess. Nàng toét miệng cười, nụ cười thắp sáng gương mặt lấm lem bụi đất của đường hầm. “Của Vance đấy.” Tess nói. “Những bản chép tay cổ của các Hiệp sĩ Đền Thánh, tìm được ở Languedoc. Nhưng vấn đề là thế này. Tôi đọc được chữ Latinh, vì vậy mà chẳng từ nào trên đây có nghĩa cả. Vô nghĩa. Đó là lý do tại sao anh ta cần máy mã hóa. Chúng là chìa khóa giải thích toàn bộ vụ này.”
Nét mặt Reilly sa sầm. “Nhưng những trang giấy này là vô dụng nếu không có máy mã hóa.”
Mắt Tess ngời lên ánh tự mãn. “Đúng vậy, nhưng… máy mã hóa cũng vô dụng nếu không có những trang giấy này.”
Đó là khoảng khắc nàng sẽ luôn thích thú nhớ lại: nhìn thấy Reilly giằng xé trong lòng và không nói nên lời. Tess biết Reilly hẳn phải rất vui sướng, nhưng nàng biết điều đó cũng có thể làm Reilly khổ sở vì anh không thể hiện được cảm xúc của mình. Điều anh chẳng hề muốn làm là khuyến khích sự liều lĩnh của Tess. Song Reilly chỉ biết giương mắt nhìn Tess trước khi ra khỏi xe và gọi một nhân viên khác đến, yêu cầu anh ta chụp ảnh xấp tài liệu ngay lập tức. Ít lâu sau, một nhân viên hấp tấp đi đến với chiếc máy ảnh to đùng, Reilly trao cho anh ta những tờ bản thảo.
Tess nhìn người thợ chụp hình trải chúng ra trên thùng xe và bắt tay vào việc. Rồi nàng quay qua nhìn Reilly sử dụng cái máy bộ đàm hai chiều nhỏ, cập nhật thông tin về tình hình trong đường hầm. Chính sự khẩn trương trong cách Reilly tiến hành công việc có cái gì đó rất lôi cuốn Tess. Trong khi Tess nhìn Reilly lẩm bẩm những lời khó hiểu vào máy bộ đàm, anh ta cũng liếc nhìn nàng và Tess nghĩ mình nhận ra một nụ cười thoáng qua trên môi Reilly.
“Tôi cần phải xuống dưới đó,” Reilly nói với Tess sau khi cắt tín hiệu. “Họ đã tìm thấy hai người bạn cô.”
“Vance thì sao?”
“Chẳng có dấu vết gì của anh ta cả.” Rõ ràng Reilly không hài lòng vì điều đó. “Tôi sẽ cho người đưa cô về nhà.”
“Tôi không vội mà.” Tess trả lời. Điều này thực sự không đúng. Nàng rất muốn trút bỏ bộ quần áo ướt nhẹp và dơ dáy này, được đứng dưới vòi sen hàng giờ liền nhưng chỉ sau khi người nhân viên chụp ảnh đã xong việc. Tess thậm chí còn khao khát xem qua những tài liệu vốn là nguyên nhân gây ra toàn bộ vụ này.
Reilly bỏ đi, để Tess lại. Nàng dõi theo anh trò chuyện với một vài nhân viên khác trước khi tất cả tiến về phía cổng nhà ga.
Dòng suy nghĩ của Tess đột ngột bị gián đoạn bởi điện thoại di động của nàng. Màn hình cho biết số gọi đến là số điện thoại nhà nàng.
“Tess, con yêu, mẹ đây.” Là bà Eillen.
“Mẹ! Con xin lỗi, lẽ ra con phải gọi cho mẹ.”
“Gọi cho mẹ? Tại sao? Có gì không ổn à?”
Tess thở ra nhẹ nhõm. Không có lý do gì mẹ nàng lo lắng về nàng. FBI hẳn đã cẩn thận không làm bà lo lắng nếu như họ có gọi đến để tìm nàng. “Không ạ. Dĩ nhiên là không. Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Mẹ chỉ thắc mắc là bao giờ con mới về. Bạn của con đã đến rồi.”
Tess chợt cảm thấy lạnh toát xương sống. “Bạn con à?”
“Phải,” bà mẹ líu lo nói. “Anh ta thật dễ thương. Đấy, con nói với anh ta vài tiếng. Và đừng về quá trễ đấy. Mẹ đã mời anh ta ở lại ăn tối.”
Tess nghe thấy tiếng điện thoại được trao tay, và một giọng nói mới trở nên quen thuộc cất lên.
“Tess, em yêu, Bill đây. Bill Vance đây.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa
Raymond Khoury
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury
https://isach.info/story.php?story=nhat_ky_bi_mat_cua_chua__raymond_khoury