Chương 14
chap 9.3
Sau khi kéo anh chạy mệt rồi nó mới chịu đứng yên một chỗ cho anh nếu không chắc anh sẽ cho nó một trện ra trò quá đi.Nói thì nói thế thôi chứ anh sao nỡ la cô em gái của mình,anh thương nó còn không hết nửa chứ ở đó mà la.Nhớ ngày anh bị đưa sang Anh quốc, phải rời xa nó đến đây sinh sống.Lúc đầu anh nằn nặt không chịu đi vì ngoài anh ra nó chẳng còn ai,sống ở đó một mình nó có thể tự làm mọi thứ được không...... Anh đã từng suy nghĩ rất nhiều về điều đó nhưng rồi quyết định của anh vẫn là phải đi,đi để cho nó có tình yêu thương nhưng hình như anh đã sai,sai thật rồi.
Trời bắt đầu hửng nắng lên cao, những chú chim vẫn tung tăng hót,nhảy múa theo nhịp của gió.Gió nhẹ nhàng đưa làn tóc của nó bay bay trong nắng sớm,nằm bệt xuống mặt cò xanh um,nó nhìn anh nhìn rất lâu mới lên tiếng
- Anh không thắt mắt sao? - nó nhìn anh rồi lại nhìn lên bầu trời trong xanh không chút mây đen.
- có - anh trả lời tiềng một với nó khiến cho nó hơi chau mày lại rồi lại nhìn anh dò xét,giọng nói có phần ấm áp hơn rất nhiều
- Vậy sao anh không hỏi?
- tự em sẽ nói thôi.
phải nói là rất hiểu nó,chuyện gì nó nói cũng phải có lí do cũng như lần này nó về Anh không chỉ có chuyện đemlai5 sự tự do cho anh mà nó còn muốn mở rộng một số ngành khác nữa.
- ừm - nó cũng trả lời anh theo kiểu như thế nhưng trong lời nói lại có chút gì đó trêu chọc - em về giải cứu anh đấy!
- em bệnh hả,anh có bị gì đâu mà giải cứu - anh nói rồi cốc lên trán nó một cái thật đau
- đau,sao anh đánh em,em về mét ông đánh đòn anh cho xem.- nó đứng dậy phủi phủi chiếc váy trắng bây giờ có chút do rồi đây. miệng không lẩm nhẩm gì đó rồi hét toán lên - Aaaaaaaaaaaa con rắn kìa
Âm thanh trong trẻo của nó vừa tắt thì đã có người bật dậy khỏi chổ mình đang yên vị mà la toán lên còn hơn lúc nó la nữa chứ,anh vừa chay vừa hét ầm lên khiến cho nó không khỏi bật thành tiếng cười khanh khách, ôm nguyên cái mặt đỏ lừ vì bị chơi một vố quá là quê,anh đi đến chỗ nó chưa kịp nói gì hết thì " Ầm " "Ạch"... vang lên khiến cho nó lại có một phen cười no bụng luôn, thật ra là lúc anh đang đi đến đã vô tình vướn phải sợi dây mà nó cài để mai phục anh nên những anh thanh chói tay ấy là anh gây ra chứ không khác.MỘt lúc sau khi đã định hướng được chuyện gì xảy ra là lúc anh và nó được một phen chạy ma ra tông khắp cả cánh đồng.Lúc đầu là anh dí nó sau đó là nó dí anh......
Vui chơi thoả thích là lúc phải trở về với nơi đó,nơi không có tiếng cười,chỉ có tiếng hơi thở xen lẩn vào từng tế bào,chỉ có công việc,những câu nói nịnh bợ........
Nó cùng anh về nhà,mệt mỏi cộng với thức khuyan nhanh chống lôi nó váo giấc ngủ,một giấc ngủ dài không có tiếng khóc,tiếng đàn thê lương vang lên,tiếng nói than như ai oán,tiếng nước chảy róc rách nghe đến rợn người mà giờ đây chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên êm dịu và ngọt ngào.
______________________
Ở trường học
Trên nền trong xanrh, chiếc trực thăng với hình con chim ưng bên phía cửa làm nổi bật lên toàn bộ chiếc trực thăng.Bên trên là một cô gái với mái tóc màu nâu,đôi mắt đen láy,làn da trắng hồng như men sứ,gương mặt cô thanh tú với những nét ngài sắt xảo được tạo hoá ban tặng.Cô không ai khác chính là Mai Nhã Anh người được mệnh danh là công chúa của học viện Vạn Thiên này đây,người bao lâu nay không hề xuất hiện ở học viện do cô phải đi du học ở Pháp.Tuy đả một năm nhưng vị thế của cô trong lòng mọi người ở đây thì không hề suy giảm đi một tẹo nào, Nhưng với hắn cô chẳng có chút gì trong tim lạnh băng ấy cả dù ở một vị trí nhỏ nhoi thôi.
Chiếc trực thăng đậu giữa sân trường,cô bước xuống với muôn vàng tiếng.Nghe tiếng laa hét khiến iu phải quay đầu lại nhìn. Bất ngờ,Ngạc nhiên,thảng thốt là những từ ngữ mà có thể nói ra để diển tả được cảm xúc của miu ngay bây giờ.Lần đầu tiên nhỏ thấy một người đẹp như thế,đẹp hơn cả nó nữa ( tại chưa thấy mặt thật của nó nên mới so sánh như thế thôi nếu thấy thì không biết sau nữa ).Làn da trắng như tuyết,đôi môi đỏ căng mộng nhìn vào là muốn cắn một cái rồi,đôi mắt hai mí màu đen láy như một cái giếng sâu không đáy khiến cho người ta phải nhìn mãi không theo,mái tóc dài đen ống ả.... phai3 nói là một người rất đẹp.
Đang trong dòng suy nghĩ Miu bị ai đó va chạm vào khiến ất cân bằng mà ngả xuống đất,nhắm mắt lại chờ đợi cái mông im ả của mình tiếp đất nhưng 1s,2s.. trôi qua mà chẳng thấy đau đớn gì,nhỏ mở mắt ra đập ngay váo mắt nhỏ là tên chuột cống đang bế mình, ngượng ngùng,đỏ mặt nhỏ quay phắt lại lườm tên đó một cái muốn cháy áo luôn rồi bỏ đi.
Trong lớp học,nó hôm này không đến lớp làm Miu càm thấy buồn dễ sợ luôn,nhưng chưa kịp để nhỏ nghĩ hết thì từ ngoài của một thiên thần bước vào,khiến cho ai cũng phải chú ý,nhất là hắn.Cô gái ấy từ từ lên tiếng,giọng nói ấm áp trầm ấm vang lên như đưa con người ta vào một thế giới khác,thế đầy nắng vàng.
- Chào,mọi người một năm không gặp chắc mọi người vẫn khoẻ chứ
- Khoẻ - cả lớp cùng đồng thanh duy chỉ có Miu,hắn và tên kia là im lặng mà thôi.
- Mình có thể học chung mọi người được không?- cau6 hỏi chỉ có lệ thôi chứ thật ra cô biết thế nào họ cũng đồng ý thôi
- Được
Lại một lần nữa tụi hắn im lặng không đáp lời.Cô tiếng về chỗ hắn đang ngồi,giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy vẻ cao ngạo
-Em ngồi đây nhé!
-Ơ chỗ đó có người...- chưa nói gì hết thì miu đã bị tên kia lôi xềnh xệt ra ngoài của mất tiêu.
- Sao em về đây - hắn hỏi đủ để hai người nghe thấy
- Về để giữ anh đấy,em nghe Gia Linh nói chỗ này có người mới ngồi nên em về xem ai mà dù sao cũng đã hết chương trỉnh học ở đó rồi còn gì?
- Vậy em cứ ở đây đi nha, hôm nay anh bận rồi.
Nói xong hắn đứng dậy bước đi,để lại cô tức tối trong lòng,cô yêu anh bấy nhiêu thì anh lại lạnh lùng với cô bấy nhiêu,chẳng lẽ vẻ đẹp của cô như thế này không thể làm anh siêu lòng hoặc nếu như anh có người khác thì sao mà nếu có chuyện này thì cô nhất định,nhất định sẽ tìm ra người đó,còn để làm gì thì hình như cô vẫn chưa nghĩ ra thì phải.Nhưng nếu có ngày đó thật thì cô sẽ giết chết kẻ đó thật sự đấy.
Nàng Công Chúa Băng Giá Nàng Công Chúa Băng Giá - Người vô danh