Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lưu Manh Hoàng Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 11
V
ì biết việc ra cung chơi đã trở nên vô vọng, Đan Hoành vừa đi vừa ủ rũ, trong lúc lang thang vô tình bước tới lãnh cung.
Ninh Bình nghe báo lại rằng quý phi hôm nay biểu hiện khác mọi ngày liền quyết định tìm Đan Hoành để xem sự thể.
Đan Hoành đang đi thì thấy có người lù lù đứng chắn trước mặt mình, kệ, hắn né người sang một bên rồi cắm cúi đi tiếp.
Kẻ chắn đường Đan Hoành không ai khác chính là Ninh Bình. Thật kỳ lạ, nếu là bình thường chắc hẳn y đã bị Đan Hoành đánh ột trận rồi.
“Quý phi nương nương, ngài có chuyện gì sao?”
“ Ta đã nói rồi, gọi ta là chủ tử, không được kêu là nương nương, ngươi mau tránh đường cho ta.”
“Chủ tử, ngài không nên tới lãnh cung chơi”.
“Uy! Ta muốn ra ngoài cung chơi ngươi cũng xen vào, mà ta đi chơi trong cung ngươi cũng muốn quản, ngươi thật là phiền phức quá đi, vậy thì ngươi nói cho ta biết đi, ta phải làm cái gì thì ngươi mới mặc kệ ta?”
Đan Hoành căm tức ngẩng đầu nhìn Ninh Bình, thấy Ninh Bình đang nhìn thẳng vào mặt hắn, Đan Hoành chột dạ sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ mặt hắn dính thứ gì sao? Không có a! Vậy hắn nhìn cái gì?
Đan Hoành liền đi tới đưa tay nắm lấy cổ áo Ninh Bình kéo gần về phía mặt mình, cười cười hỏi:
“ Mau nói cho ta biết ngươi là đang nhìn gì?”
Ninh Bình giật mình choàng tỉnh.
Trời ạ! Ban nãy y nhìn Đan Hoành tới ngẩn cả người, chỉ mới vài ngày không gặp hắn, hay nói đúng hơn là không dám gặp hắn (=.= sợ bị ăn đòn a~), thật không ngờ hắn lại càng ngày càng thanh tú đến thế.
Ninh Bình càng nghĩ càng thấy vô lí, nam nhân sao có thể thanh tú xinh đẹp tới vậy?Hơn nữa nam nhân sao có thể có làn da đẹp tới vậy? Thật là kì quái!
“Ngài có thể nói cho vi thần biết ngài tới lãnh cung để làm gì?”
“Ta đi bắt dế, không thể ra cung chơi, vậy chẳng phải tốt nhất là nên tìm một trò chơi khác sao?”
“Bắt dế thì đâu cần phải tới lãnh cung mới bắt được? Cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi, chẳng phải ngài nên quay về cung của mình sao?”
“Vào ban ngày thì chỉ có nhưng nơi tối, âm u mới có thể nghe thấy tiếng dế kêu a~ Không thì ngươi nói cho ta biết còn có chỗ nào khác có thể tìm thấy dế đi?”
“Kẽ hở ở trong tường hoặc trong kẽ tủ cũng có thể tìm thấy.”
“Góc tường, kẽ tủ? Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ, vậy ta sẽ về cung của ta tìm”.
Đan Hoành phấn khởi bỏ đi bắt dế.
Ninh Bình nhìn theo bóng lưng của Đan Hoành, càng nhìn y lại càng nhìn hoang mang, cổ nhân từng có câu người mà mình yêu sẽ hóa Tây Thi, Hoành nhi hình như càng ngày càng xinh đẹp.
Càng nghĩ, Ninh Bình càng cảm thấy có điểm không ổn, xem ra y phải cẩn thận tra ra mới được.
Thế là từ hôm đó, Ninh Bình bắt đầu cẩn thận xem xét cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Đan Hoành, và điều khiến Ninh Bình chú ý chính là sau mỗi bữa cơm, Đan Hoành đều uống một bát canh, mà bát canh đó trước khi được bưng lên cho Đan Hoành đều được chính tay Tiểu Tuyền Tử đổ vào một gói bột mịn.
Ninh Bình tìm tới Ngự y để hỏi, Ngự y không muốn nói, khiến Ninh Bình phải ra uy thì Ngự y mới khai rằng Tiểu Tuyền Tử lấy từ chỗ Ngự y một gói phế nam nhân dược, còn nói rằng hắn không được nói ra ngoài, nếu không sẽ bị mất đầu.
Ninh Bình sau khi rời khỏi Ngự y viện đi ra, cảm thấy rất phân vân, không biết có nên quản việc này hay không, dù sao hiện giờ Đan Hoành cũng đã là người của Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn Đan Hoành ra sao thì đó cũng là chuyện của hai người họ, thế nhưng cho Đan Hoành dùng phế nam nhân dược, vậy chẳng phải đang thay đổi cái kẻ tính tình khí khái tràn đầy sức sống kia sao? Đan Hoành nếu như biết chuyện liệu có tình nguyện dùng phế nam nhân dược không?
Nghĩ tới đây Ninh Bình quyết định đi tìm Hoàng đế, hy vọng Hoàng đế sẽ chịu nghe lời khuyên của y, như vậy may ra còn kịp.
Ninh Bình bước tới trước mặt Hoàng đế nhưng không quỳ xuống.
Hoàng đế ngạc nhiên nhìn biểu đệ từ trước đến giờ vô cùng nguyên tắc của mình, Hoàng đế đoán rằng chắc hắn Ninh Bình đang có chuyện muốn nói, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào, hơn nữa cũng không muốn người khác nghe được nên quyết định cho toàn bộ cung nhân lui, chỉ giữ lại Tiểu Tuyền Tử hầu trà.
“Bệ hạ, thân là thần tử, chuyện này thần không nên hỏi, nhưng thân là biểu đệ, và cũng là bằng hữu của người, chuyện này Ninh Bình không thể không hỏi”.
“Biểu đệ, không cần đa lễ, có việc gì ngươi cứ hỏi”.
“Ngài cho Đan Hoành uống thuốc khiến hắn không thể có con phải không?”
Hoàng đế quay sang nhìn Tiểu Tuyền Tử, Tiểu Tuyền Tử liền quỳ xuống nói:
“Hoàng thượng, không phải nô tài nói”.
“Việc này không quan hệ gì tới Tiểu Tuyền Tử, là ta bức Ngự y phải nói, vậy ra chuyện này đúng là sự thật?”
“Không sai, là trẫm nhất thời nóng nảy nên mất lí trí, vào đêm sắc phong, Đan Hoành uống rượu say rồi đòi phải cưới vợ, trẫm vì tức giận nên mới sai Tiểu Tuyền Tử làm vậy, thế nhưng phế nam nhân dược trẫm chỉ dùng có duy nhất một lần đó thôi, thấy Hoành nhi tin tưởng trẫm như vậy, kéo tay trẫm, đòi trẫm phải cùng luyện quyền cước với hắn, trẫm liền cảm thấy hối hận, cảm thấy bản thân mình đã hành động sai, vậy nên từ sau hôm đó đều không dùng nữa”.
“Vậy bát canh chứa dược mà Đan Hoành uống sau mỗi bữa ăn là thứ gì?”
“Cái kia? Là Hải Thanh Huyền tiến cống bột ngọc trai, vốn định ban cho Đan Hoành để hắn làm đồ trang điểm, thế nhưng Đan Hoành lại nói là chỉ có….”
Hoàng đế cảm thấy khó giải thích, bởi vậy Tiểu Tuyền Tử liền tiếp lời:
“ Hoành chủ tử nói là chỉ có đàn bà mới quan tâm tới khuôn mặt, bởi vậy Hoành chủ tử không dùng, không còn cách nào khác, đành phải để cho Hoành chủ ăn vào bụng”.
“Vậy sao ngươi phải lén lút vậy? Ngươi sợ bị phát hiện?”
“Ngọc trai biển trăm năm vốn không có nhiều, nếu làm thành kem bôi thì có thể mỗi cung cấp một hộp, nhưng nếu nghiền thành bột uống thì sẽ không có nhiều, sợ rằng các phi tần khác nếu biết sẽ tới xin, trẫm sao có thể ban đủ cho tất thấy các phi tần, tới lúc đó bọn họ lại nói trẫm không công bằng, bởi vậy tốt nhất là không nói ra, ban cho Hoành nhi uống vào bụng là xong.”
“Nếu vậy, vi thần đã vô lễ, vi thần cam tâm chịu phạt”.
“Bỏ đi, dù sao ngươi cũng là vì có ý tốt, nhưng tại sao ngươi lại nghĩ tới việc điều tra chuyện này?”
“Không có, vi thần chỉ nghĩ rằng Hoành chủ tử không hiểu sao mấy ngày nay tự nhiên khuôn mặt càng ngày càng thanh tú, bởi vậy mới quyết định điều tra”.
“Ồ, xem ra mọi người nói đúng, ngọc trai trăm năm quả có khả năng dưỡng dung, xem ra trẫm nhìn nhiều thành quen nên không phát hiện ra ”.
Mới nói được tới đây, chợt nghe bên ngoài có tiếng cãi nhau.
“Ta muốn vào trong”.
“Hoành chủ tử, Hoàng thượng và Trữ tổng quản đang nghị luận, ngài đợi nô tài vào trong thông báo một chút”.
“Phiền phức! Mau đi!”
Hoàng đế ra hiệu cho Tiểu Tuyền Tử để Tiểu Tuyền Tử ra báo để Đan Hoành vào.
Đan Hoành vừa vào tới cửa đã ngồi chồm hồm trên mặt đất nhìn ngó xung quanh dường như đang tìm kiếm cái gì.
Hoàng đế thấy vậy liền bước tới hỏi:
“Hoành khanh, ngươi đang tìm gì vậy?”
“Suỵt
~~”
“Hoành chủ tử, ngài đang tìm gì vậy? Có cần nô tài phụ giúp không? Ngài đánh mất vật gì?”
Đan Hoành ngồi chồm hổm trước một giá sách, chăm chú lắng nghe gì đó rồi đứng lên.
“Thật đúng là có a, Ninh Bình nói rằng trong phòng, ở kẽ tường hay kẽ tủ có thể có dế, ta tìm trong cung của ta không có, chợt nhớ ra trong Ngự thư phòng có giá sách, có khả năng là có dễ ẩn nấp, thật không ngờ đúng là có, vừa nãy ai vừa nói là muốn giúp ta?”
“Nô tài phải tới Ngự thiện phòng xem các món ăn cho bữa trưa thế nào, nô tài xin cáo lui”.
Tiểu Tuyền Tử và Ninh Bình vừa nghe thấy thế liền đánh bài chuồn.
Đan Hoành nhìn về phía Hoàng đế hào hoa phong nhã, buông tiếng thở dài.
“Ai
~bỏ đi~ tự ta bắt, ngài cứ làm việc của ngài, không cần phải xen vào việc của ta đâu”.
Nói mới dễ nghe làm sao, Đan Hoành kéo giá sách ồn ào trong Ngự thư phòng hại Hoàng đế cho tới tận giờ ngọ cũng chưa làm xong được việc gì, đành chỉ đứng ở một bên an ủi Đan Hoành.
“ Hoành khanh đừng tìm nữa, đợi tối trẫm sai người tìm mang tới cho ngươi có được không? Ngươi kéo giá sách hết qua bên này lại kéo về bên kia không cảm thấy mệt sao?”
“Ta ngồi không không có việc gì làm, nên làm cái này cũng có chút vui vui, đó, nó chạy ra rồi đó”.
Con dễ vừa từ trong góc tường chạy ra, Đan Hoành đang định chộp lấy thì nó đã chạy tọt vào một cái kẽ tủ khác.
Nhìn thấy bảy tám cái giá sách bị Đan Hoành làm éo mó xộc xệch, Hoàng đế cười khổ một tiếng rồi đi tới phía sau lưng Đan Hoành, vòng tay ôm lấy eo hắn.
“Hoàng thượng, ngài sao vậy?”
Hoàng đế đưa tay nâng mặt Đan Hoành lên, rồi lấy tay xoa xoa vào khuôn mặt hắn, rồi thỏa mãn mỉm cười, da mặt Hoành nhi quả là trơn và mềm mại hơn trước nhiều.
Hoàng đế ghé vào tai Đan Hoành thì thầm câu gì đó, chỉ thấy Đan Hoành mặt liền đỏ lên, vội đẩy Hoàng đế ra, chạy vội ra khỏi Ngự thư phòng, chỉ để lại Hoàng đế đứng thất thần.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lưu Manh Hoàng Phi
Đông trùng
Lưu Manh Hoàng Phi - Đông trùng
https://isach.info/story.php?story=luu_manh_hoang_phi__dong_trung