Chương 37 - Phòng Tình Huống, Nhà Trắng Washington D.C. Chủ Nhật, 30 Tháng 11, 20:33 Giờ Địa Phương
ổng thống Wainright bước vào phòng Tình Huống, một nhân viên Mật Vụ theo sau. Gã Mật Vụ tiến đến vị trí thường lệ của gã trong góc phòng, còn tổng thống thì ngồi vào ghế của ông. “Có ai làm ơn cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Viên Sĩ Quan trực hé miệng, nhưng Đô Đốc Casey, Tham Mưu trưởng Hải quân, dành trả lời. “Đã có một cuộc không chiến xảy ra trên bầu trời Vịnh Bengal, thưa ngài tổng thống. Hai chiếc F/A-18 Super Hornet cất cánh từ chiếc USS Midway được điều đi xua đuổi bốn chiếc J-15 tiêm kích xung kích của Trung quốc cất cánh từ chiếc hàng không mẫu hạm Liêu Ninh. Máy bay từ chiếc Midway đã từng bay phi vụ ngăn chặn như vậy cả 10 hay 12 lần rồi, trong suốt tuần qua. Cho tới nay, các phi vụ này đều kết thúc yên lành, các tiêm kích Trung quốc luôn luôn quay đầu trở về, ngay khi những chiếc Hornet xuất hiện.”
“Chúng tôi không rõ tại sao lần này lại khác.” Ông ta nói tiếp. “Chúng ta chỉ biết chắc một điều là các chiếc J-15 đã khai hỏa vào Hornet của chúng ta và một cuộc không chiến diễn ra. Một trong những chiếc Hornet bị bắn rơi và chiếc kia bị hư hại ít nhiều, nhưng bay về an toàn. Ít nhất là hai máy bay Trung quốc bị tiêu diệt. Một chiếc máy bay Trung quốc thứ ba bị hư hại, nhưng vẫn còn bay khi nó vượt qua khỏi tầm ra-đa của chúng ta. Như vậy, có lẽ chiếc đó không bị bắn rơi.”
Tổng thống nhìn trừng vào Tham Mưu trưởng Hải quân. “Chúng ta có chắc chắn rằng phi công của chúng ta không khai hỏa trước chứ?”
Bộ trưởng Quốc Phòng (BTQP), bà Mary O’Neil-Broerman, đáp. “Hoàn toàn chắc chắn. Chúng ta có báo cáo của gã phi công Hornet còn sống sót, mà lời tường thuật của gã đã được xác nhận bởi dữ liệu từ hệ thống cảm biến trong máy vi tính trên máy bay của gã. Nó còn được chứng thực bởi dữ liệu được chiếc E-2D Hawkeye khi ấy đang thi hành nhiệm vụ cảnh báo sớm, thu được. Chính tôi chưa thấy qua các dữ liệu ấy, thưa ngài, nhưng chúng tôi được báo cáo trực tiếp từ đô đốc Zimmerman rằng dữ liệu do ra-đa của chiếc Hawkeye thu được không nghi ngờ gì cho thấy máy bay Trung quốc tấn công không cảnh báo, lẫn khiêu khích. Một chiếc Super Hornet của chúng ta bị tiêu diệt vì quả tên lửa đầu tiên. Chiếc Hornet kia tiếp chiến và đuổi tiêm kích Trung quốc chạy mất.”
Tổng thống nhướng một bên lông mày. “Phi công của chúng ta một đối bốn mà dành được thượng phong sao?”
Bà BTQP gật đầu. “Vâng, thưa ngài. Tôi được nghe từ nguồn tin chính xác là gã đã đạp một cước thật đau vào đít của cả bốn tên.”
“Ừ, nghe có vẻ là thế thật.” Ông tổng thống nói. Giọng ông đã trở nên bình ổn hơn. Ông hỏi. “OK, vậy chúng ta phải làm gì đây?”
Lần này, Tham Mưu trưởng Hải quân lên tiếng. “Thưa ngài tổng thống, ngay lúc này, chiếc USS Midway đã gia tăng số phi vụ tuần hành tác chiến lên gấp đôi và nới rộng vòng đai phòng thủ ra thêm 30 km. Ngoài ra, các chiến hạm hộ vệ trong nhóm đang ở trong tình trạng báo động cao và được phép khai hỏa vào mọi mục tiêu trên không nghi ngờ là thù địch nếu chúng phớt lờ cảnh báo qua điện đàm và tìm cách xuyên qua vòng phòng ngự của tàu sân bay.”
Không ai quanh bàn bình luận gì về sự kiện cái từ ‘mục tiêu’ lần đầu tiên đi vào buổi nói chuyện.
“Tôi rõ rồi.” Tổng thống nói. “Các phương án ấy có đủ để bảo vệ chiếc tàu sân bay của chúng ta chưa?”
“Nói thật ra, thưa ngài, có lẽ như thế chưa đủ.” Tham Mưu trưởng Hải quân đáp. “Nhưng mà chúng ta chỉ có đi đến mức ấy, nếu không muốn các lực lượng của chúng ta tiến vào tư thế tấn công.”
Tổng thống quay sang ông ta. “Đô đốc đề nghị những gì?”
Viên đô đốc mím môi. “Cho phép tôi nói thẳng, thưa ngài. Quân của chúng ta bây giờ đầu óc như trong sương mù vậy. Nếu muốn cho họ chiến đấu, chúng ta nên tháo xiềng cho họ và để họ đưa chiến cuộc vào địa bàn đối phương. Nếu không muốn họ chiến đấu, chúng ta nên rút họ ra khỏi khu vực ấy trước khi càng thêm nhiều người thiệt mạng bởi những cái gọi là lực lượng trung lập. Xin thứ cho tôi ví von không đúng chỗ, nhưng mà chúng ta hoặc là lưới cá, hoặc là cắt đứt lưới đi, thưa ngài. Mình không thể nào chiến thắng khi mà cứ chờ cho đối thủ bắn vào đầu mình, rồi mới quyết định có nên bắn trả hay không.”
“Cái này… chúng ta không hề dự định là một cuộc hành quân tác chiến.” Tổng thống nói. “Chúng ta cho nhóm của chiếc Midway vào vịnh Bengal là để tạo ảnh hưởng ổn định tình hình.”
“Nếu vậy, tôi nghĩ chúng ta không sai khi nói rằng dự tính này đã không thành công rồi, thưa ngài.” Đô đốc nói. “Sự hiện diện của chiếc Midway không hề ngăn cản quân Trung quốc đánh tơi tả chiếc tàu sân bay Ấn Độ. Nó cũng không ngăn được bọn chúng thử đột phá không phận tàu sân bay của chúng ta. Và nó cũng không ngăn chúng khai hỏa vào phi tuần phòng thủ của ta. Tôi không biết chúng ta đạt được những gì ở đó, nhưng mà chắc chắn là chúng ta không hề ổn định tình hình chút nào cả.”
Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Hoa Kỳ, đại tướng Lục quân Horace Gilmore, chỉnh lại cặp kính cận, nói. “Tôi cũng đồng ý, thưa ngài tổng thống. Người Trung quốc không có vẻ gì là để ý đến ổn định cả. Chúng đã khai hỏa vào Hải quân của chúng ta và Ấn Độ. Và bây giờ chúng lại có một vệ tinh chuyên dùng cho khu vực này, để quan sát mọi hành động của chúng ta. Mỗi khi chúng ta phóng một chiếc trực thăng hay tiếp dầu cho một chiếc chiến hạm, chúng đều thấy cả. Theo như tôi thấy, thưa ngài, chúng đang chuẩn bị tác chiến cường độ lớn đó!”
“Chúng ta không thể khẳng định điều đó.” Tổng thống nói. “Ngay bây giờ, tất cả chỉ là phỏng đoán mà thôi.”
“Ngài nói đúng.” Bà BTQP nói. “Chúng ta không nói chắc được. Nhưng có lẽ chúng ta sẽ không nhận được dữ liệu xác định cho đến khi đã quá muộn. Lời Đô đốc Tham Mưu trưởng nói là đúng, thưa ngài tổng thống. Nếu ngài chờ bên kia bắn ngài ngay vào mi tâm, có thể ngài không còn kịp bắn trả đâu.”
Tổng thống lắc đầu. “Tôi sẽ không để bất cứ ai uy bức tôi làm một quyết định hấp tấp đâu.”
Viên Cố Vấn An Ninh Quốc Gia lên tiếng. “Thưa ngài, lập ra chính sách quân sự không phải là phần hành của tôi, mà tôi cũng không muốn ép ngài làm điều gì cả. Nhưng mà đây là một trường hợp mà chúng ta không có quyền lựa chọn thời gian.”
Tổng thống quay sang hắn. “Anh muốn nói gì vậy, Greg?”
Brenthoven liếc nhìn đồng hồ trên tay. “Cho phép tôi nhắc ngài là chính phủ Ấn Độ dự tính tiến hành vụ tập kích Shiva của họ vào đập nước Tam Hiệp chỉ 45 giờ nữa thôi. Nếu mà phản ứng của Trung quốc chỉ cần gần như chúng ta tưởng tượng, có lẽ viễn ảnh trước mắt là một trận giao đấu vũ khí hạt nhân tầm mức lớn ở vùng nam và đông Á châu đó!”
“Tôi không có quên đâu!” Tổng thống gắt lên. “Tôi chỉ muốn tập trung vào vụ khủng hoảng mà thôi.”
“Tôi hiểu rồi.” Brenthoven nói. “Nhưng mà tôi không nghĩ chúng ta có thể tách rời vụ này khỏi vụ kia được. Bất cứ chuyện gì chúng ta làm cho, với, hay chống lại Trung quốc đều sẽ ảnh hưởng đến Ấn Độ. Bất cứ chuyện gì chúng ta làm cho, với, hay chống lại Ấn Độ đều sẽ ảnh hưởng đến Trung quốc. Mà nếu chúng ta cố gắng giữ nguyên trạng, Ấn Độ sẽ tiến hành kế hoạch tàn phá trung tâm Trung quốc.”
Brenthoven giơ một bàn tay lên, cả năm ngón xòe ra. “Theo tôi thấy, chúng ta có năm phương cách để tiến hành…”
Hắn gập một ngón tay lại. “Thứ nhất, chúng ta không làm gì cả và hi vọng rằng Ấn Độ chỉ lừa phỉnh về vụ tập kích đập nước Tam Hiệp. Dĩ nhiên, nếu họ thật ra không lừa phỉnh, nhóm của chiếc USS Midway sẽ nằm khá gần nơi trung tâm khi mà các đầu đạn hạt nhân bắt đầu bay loạn xạ.”
Hắn gập ngón thứ nhì. “Thứ hai, chúng ta tích cực thử ngăn vụ tập kích của Ấn Độ vào đập Tam Hiệp. Điều này có nghĩa là trực tiếp hành động quân sự chống lại Ấn Độ. Nó cũng có nghĩa là để cho Hoa Kỳ liên kết với Trung quốc, kẻ xâm lược trong cả vụ rối rắm này.”
Ngón tay thứ ba hạ xuống. “Thứ ba, chúng ta tiết lộ kế hoạch tập kích đập Tam Hiệp cho chính phủ Trung quốc và tin tưởng rằng Trung quốc sẽ bảo vệ được cái đập nước ấy. Điều này có nhiều may rủi vì nhiều nguyên nhân, trong số đó chính là chính phủ Ấn Độ sẽ biết ngay chúng ta chính là kẻ đã tiết lộ ra. Điều này chỉ kém trực tiếp tập kích Ấn Độ mà thôi, nhưng chắc chắn sẽ đưa Hoa Kỳ vào thành phần ‘kẻ địch’.”
Hắn gập ngón thứ tư. “Thứ tư, chúng ta đồng ý với Ấn Độ và tham dự vào bên phe Ấn Độ. Điều này có nghĩa hành động quân sự trực tiếp chống lại Trung quốc, nhưng ít ra chúng ta cũng không đi theo phe xâm lược. Hơn nữa, bởi vì Trung quốc đã tấn công lực lượng của chúng ta mà Ấn Độ thì không có, do đó điều này hợp lý hơn trên phương diện chính trị và ngoại giao.”
Ngón cuối cùng cũng gập xuống. “Thứ năm, chúng ta rút mọi lực lượng ra khỏi vùng ngay tức khắc và hi vọng rằng sẽ không có những cụm mây hình nấm cùng khắp Á châu vào giờ này tuần tới.”
Brenthoven hạ tay xuống. “Thưa ngài tổng thống, e rằng tôi phải nói là đại tướng Gilmore, đô đốc Casey và bà bộ trưởng đã nói đúng. Bây giờ là lúc hành động quyết liệt, hay rút khỏi nơi ấy và cầu nguyện mọi sự sẽ êm đẹp.”
Tổng thống Wainright xoa nắn hai bên thái dương. “Anh nói là tôi đã bị đẩy vào góc tường rồi và không có giải pháp nào tốt cả sao?”
Bà BTQP lắc đầu. “Hoàn toàn không phải, thưa ngài tổng thống. Chúng tôi muốn nói là hoàn cảnh đã đẩy chúng ta vào một góc tường rồi và chúng ta không có một phương án nào hấp dẫn cả. Chúng ta có nhiều lựa chọn, thưa ngài. Ngài có nhiều lựa chọn. Tiếc thay, chẳng qua chúng không phải là những lựa chọn mà chúng ta mong muốn vào lúc này thôi.”
“Thì cũng như thế cả.” Tổng thống nói.
Đại tướng Gilmore nhíu mày, nói. “Không phải bao giờ chúng ta cũng có thể lựa chọn chiến trường. Nhưng chúng ta vẫn có thể lựa chọn sẽ chiến đấu như thế nào và chiến đấu chống lại kẻ nào. Điều này không có nghĩa là chúng ta có thể cưỡng ép người nào trở thành đồng minh của mình, nhưng nó có nghĩa là chúng ta có thể làm họ hối hận đã trở thành kẻ địch của chúng ta.”
Tổng thống phất tay. “Thôi được rồi. Hùng hổ như thế là đủ rồi. Như vậy đề nghị của mọi người là chúng ta về phe người Ấn Độ.”
“Thưa ngài, vâng ạ.” Viên đại tướng nói. “Hoặc là như thế, hoặc là rút chân ra khỏi khu vực ấy và hụp đầu xuống để tránh đạn cho tới khi người Ấn Độ và Trung quốc giải quyết xong vụ lộn xộn của họ.”
Ông tổng thống ngồi yên không nói năng gì suốt nhiều phút. Sau cùng, ông chồm người ra phía trước và chống cùi chỏ lên bàn họp. “Tôi chưa sẵn sàng quyết định gì cả. Tôi phải suy nghĩ đã.”
“Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, thưa ngài.” Viên Tham Mưu Trưởng Hải quân nói.
“Tôi cũng hiểu được điều đó.” Tổng thống nói. “Các vị đã nhấn mạnh điểm này thật rõ rồi. Nhưng đây là một quyết định khổng lồ với nhiều ảnh hưởng sâu xa. Tôi không thể nào làm quyết định như thế trong lúc nhất thời được.”
“Đã hiểu.” Bà BTQP nói. “Nhưng mà tôi có một kiến nghị trong khi ngài nghiền ngẫm vấn đề này.”
“Kiến nghị gì?” Tổng thống hỏi.
“Tôi nghĩ chúng ta nên cho phép Hải quân bắn hạ cái vệ tinh kia của Trung quốc.” Bà BTQP đáp. “Nếu ngài quyết định rút lui khỏi khu vực, việc này giúp chúng ta chuyển quân an toàn hơn nhiều. Còn nếu ngài quyết định chiến đấu, chắc chắn là chúng ta không muốn cái vật ấy tòn ten trên không phận vùng chiến.”
Tổng thống Wainright đảo mắt quanh phòng, lặng lẽ trưng cầu ý kiến của mọi người. Mọi người đều gật đầu.
“Được lắm.” Ông nói. “Làm thế đi. Bắn cái vật khốn kiếp ấy xuống.”
Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva - Jeff Edwards Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva