Chương 36
ọ bao vây ngôi nhà trong màn đêm tối om. Nathan cảm thấy sự căng thẳng, khó chịu tăng dần theo từng phút xa cách Shea. Vì lo nỗ lực kết nối với cô sẽ chỉ làm cô yếu đi nên anh kiềm chế thôi thúc liên tục gọi tên cô. Donovan đã nổi cơn thịnh nộ và gọi cho tất cả những người mắc nợ anh ấy nhằm cố gắng tìm cho ra Resnick.
Steele và đội của anh ấy đã vào vị trí. P.J và Cole cầm súng bắn tỉa, ngồi trên hai cây sồi ở bên ngoài ngôi nhà. Swanny, Nathan và các anh trai ở phía trước. Steele và những đồng đội còn lại của anh ấy ở vị trí đằng sau. Nathan đã phải vận hết khả năng tự chủ cùng rèn luyện quân sự để ngồi yên chờ lệnh tấn công.
Mọi thứ bên trong gào thét với anh rằng người phụ nữ của anh đang gặp nguy hiểm. Rằng những tên khốn kia đã bắt được Shea. Rằng anh nên vào trong, dẹp bỏ mọi thứ cản trở lối đi cho đến khi mang cô trở lại bên mình. Joe bỗng đặt lên vai anh, xem như một cử chỉ hỗ trợ thầm lặng.
Anh đứng trong bóng tối, giận dữ và sẵn sàng giết người. Hai cánh mũi anh phập phồng và tay siết chặt khẩu súng trường trong khi Sam giơ tay ra hiệu sẵn sàng. Anh ấy thầm đếm ngược rồi ra lệnh đột nhập vào bên trong. Giống như một cuộc tấn công dữ dội mà Nathan và Shea đã đụng độ khi đến nhà của cha mẹ cô, KGI tiến vào với ý định duy nhất là áp đảo những kẻ bên trong.
Vài trái lựu đạn lóa mắt phát nổ. Cảnh tượng trông cứ như đèn nhấp nháy phát sáng khắp tòa nhà vậy. Có ba tên đang vây quanh một gã ngồi trên ghế ở trong nhà bếp. Đó là Resnick. Nathan nhìn chằm chằm cánh tay be bét máu của ông ta và cảm giác tinh thần anh hạ xuống mức thấp nhất.
Swanny, Ethan và Joe tách ra để xem xét các nơi còn lại, trong khi những người khác lao vào nhà bếp như trận cuồng phong. “Nằm xuống! Tất cả nằm xuống!” Garrett hét lên. Ba tên kia liền nằm xuống trong khi Resnick chỉ giơ tay lên trần nha. Một tiếng nổ phát ra từ phía sau Garrett cho biết sự hiện diện của Sam.
Anh ấy đưa súng trường qua vai Garrett, còn Garrett và Donovan tiếp tục chĩa súng vào mấy gã nằm trên sàn. “Đừng nghĩ đến chuyện phản kháng, Phillips,” Sam gầm gừ. “Ở yên đó đi. Chuyện này không đáng để mày nhận một phát đạn vào mông đâu.” Gã lính Thủy quân lục chiến trẻ tuổi cong môi nhưng hạ vũ khí xuống, và Sam đi đến tịch thu nó.
“Cái quái gì thế, Phillips? Trong mấy ngày qua, mày nhận lệnh từ kẻ chết tiệt nào hả?” Donovan ra hiệu bảo ba tên kia nằm yên trên sàn nhà trong khi Sam đi vòng ra phía sau Phillips và lục soát người hắn. Sau đó anh ấy ra lệnh cho hắn đặt hai tay sau đầu và đưa lên vị trí có thế nhìn thấy.
Ngay lúc đó, Swanny, Joe và Ethan xông vào bếp. “Những nơi còn lại đều thông thoáng,” Ethan nói. Sam ra hiệu bảo em trai mình canh chừng Phillips rồi anh ấy bước tới chỗ Resnick. Nhưng Nathan đã đến đó trước tiên, cơn cuồng nộ đang sùng sục trong huyết mạch anh. Sam chen vào giữa Nathan và Resnick rồi liếc nhìn anh đầy ngụ ý.
Đúng, ánh mắt ấy có nghĩa là anh phải bình tĩnh, nhưng Sam dễ dàng nghĩ thế thôi. Nếu Sophie là người đang gặp nguy hiểm, anh ấy có lẽ đã nổi điên lên rồi. “Chuyện quái quỷ gì thế hả, Resnick?” Sam gầm lên khi quay lại nhìn người đàn ông kia. “Nathan muốn nện mông ông vào tường và tôi rất muốn để nó làm thế.
Tôi sẽ để ý đến những hành động và lời nói sắp tới của ông bởi vì Nathan muốn giết ông lắm đấy.” “Shea ở đâu?” Nathan hỏi. “Nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu. Và nếu ông đã làm hại cô ấy thì hãy cầu xin Chúa cứu giúp đi, vì ông sắp chết đến nơi rồi đấy.” “Cô ta không có ở đây,” Phillips lên tiếng.
Nathan xoay người, hướng mắt đến cái gã trẻ tuổi kia. “Vậy cô ấy ở nơi chết tiệt nào? Chính mày là người ném cô ấy lên vai và thực hiện một cú nhảy ngu xuẩn để bay vào trực thăng. Mày có thể đã hại chết cô ấy!” “Nếu tôi nhận lệnh giết cô ta thì cô ta có lẽ chết rồi,” Phillips bình tĩnh nói.
“Tôi chỉ được ra lệnh đưa cô ta đến đây thôi. Và tôi đã làm thế. Cô ta sẽ chẳng gặp bất cứ nguy hiểm nào cả” “Mấy tay lính Thủy quân lục chiến lúc nào cũng nghĩ mình tài giỏi,” Nathan lầm bầm. Garrett nhướng mày nhìn em trai nhưng cho qua lời lăng mạ ấy. “Vậy Shea ở đâu?” Nathan hỏi lại lần nữa.
“Tao không quan tâm mày đã nhận được mệnh lệnh gì. Tao chỉ quan tâm bây giờ cô ấy đang ở nơi nào thôi.” Trước vẻ ngạc nhiên của Nathan, Phillips đỏ mặt và tỏ ra bồn chồn. Đột nhiên hắn không còn có vẻ là một chiến sĩ cực kỳ điềm tĩnh, luôn làm theo mệnh lệnh nữa. Trông hắn như... đang ngượng ngùng ấy.
“Cô ta bỏ trốn rồi.” Bảy người cùng há hốc miệng. Joe chợt tiến lên về phía trước rồi nhìn chằm chằm vào Phillips. Sau đó anh ấy mỉm cười tự mãn. “Cô ấy đá mông mày, phải không?” “Mày đi chết đi,” Phillips lầm bầm. “Nghe này, cô ấy đã phản ứng quá dữ dội khi tỉnh lại,” Resnick xen vào.
“Tôi nghĩ bọn tôi có nhiều thời gian. Khi Phillips đến xem tình hình của cô ấy thì bị hạ gục. Và cô ấy bỏ trốn.” Sam nhướng mày khi vẻ thấu hiểu đột ngột lóe qua mặt anh. “Shea là người đã gây ra vết thương ở cánh tay ông phải không?” Resnick gật đầu, vẻ mặt vẫn căng thẳng vì đau đớn.
“Cô ấy bắn tôi khi tôi cố ngăn cô ấy trốn thoát. Chết tiệt, cô ấy đã nhảy khỏi cửa khổ tầng hai. Tôi đã lo là cô ấy bị thương. Thế mà cô ấy chỉ bảo tôi cút xéo rồi nổ súng bắn tôi trước khi bỏ chạy như một con thỏ rừng chết tiệt.” “Rất mạnh mẽ!” Garrett hét to vui mừng.
“Tôi biết mình yêu quý cô gái đó mà. Ông xứng đáng bị như thế Resnick à.” “Ông đã cử người truy đuổi cô ấy phải không?” Nathan hỏi bằng chất giọng đáng sợ. Resnick lắc đầu. “Xem này, việc này hoàn toàn tình cờ. Tôi chỉ phái người đi tìm cô ấy thôi.” Nathan tiến lại gần, vuốt báng súng dọc cổ Resnick cho đến khi ông ta bất giác đổ mổ hôi.
“Động thái kế tiếp của ông là rút khỏi chuyện này. Rồi ông sẽ phải nói cho bọn tôi biết ông đã làm cái quái gì trong nhà cha mẹ của Shea. Và vì sao ông lại quan tâm đến chị em nhà Peterson như thế. Sau đó ông sẽ phải quên hết mọi thứ về họ.” Resnick lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ cương quyết.
“Tôi không thể làm thế.” “Tại sao không chứ?” Nathan gầm gừ. Resnick gục đầu thở dài mệt mỏi. “Nghe này, Donovan, cậu có thể băng bó vết thương hộ tôi được chứ? Cánh tay này đau đến phát điên trong khi tôi lại cần dùng đến nó. Tôi sẽ kể cho cậu nghe mọi thứ tôi biết trong lúc cậu làm việc ấy.” Nathan lắc đầu.
“Chết tiệt, ông sẽ không nhận được hỗ trợ gì từ bọn tôi cho đến khi ông nói cho bọn tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra. Tôi cóc cần biết tay ông có bị hoại tử hay không. Shea đang ở ngoài kia, sợ chết khiếp và không thể nào liên lạc được với tôi. Tôi sẽ không bao giờ rời bỏ cô ấy lâu hơn mức cần thiết.
Tôi sẽ đuổi theo cô ấy và ông phải cung cấp mọi thông tin cần thiết để tôi biết mình sắp đối mặt với tình huống gì.” “Chúa ơi! Chí ít cũng cho tôi một điếu thuốc đi chứ.” Garrett với lấy gói thuốc nhàu nát trên bàn bếp kèm theo bật lửa rồi ném cho Resnick. Ông ta xé toạc nửa gói trong khi lục tìm điếu một điếu.
Dùng cánh tay không bị thương, ông ta bỏ điếu thuốc vào miệng rồi đưa tay châm thuốc. Một lát sau, Resnick rít một hơi thật sau rồi phả ra một cột khói dài. “Vậy Shea có thể liên lạc với cậu sao?” Resnick hỏi Nathan. Ánh mắt bí hiểm thường trực của ông ta lộ ra vẻ quan tâm dữ dội.
“Cậu có thể nói chuyện với cô ấy hay cô ấy phải tạo đường truyền.” Tính hiếu kỳ của Resnick chỉ khiến Nathan bực mình hơn. Và ông ta hiểu điều đó. “Mẹ kiếp,” Nathan nói bằng giọng đáng sợ. “Cô ấy không phải là một con chuột bạch thí nghiệm để ông soi mói đâu.” Thứ gì đó bí ẩn chợt lóe lên trong mắt Resnick, khiến ánh nhìn của ông ta trở nên ma quái hơn.
“Tôi không bao giờ làm hại Shea. Không phải tôi.” “Thật vậy sao?” Nathan lạnh lùng hỏi. “Ông tưởng lừa được tôi à?” “Tại sao ông không nói thẳng với bọn tôi?” Donovan hỏi. “Khi tôi hỏi thăm về Shea, ông cứ im thin thít. Chết tiệt, trong khi đã biết chuyện của cô ấy và dùng thông tin tôi cung cấp để bắt cóc cô ấy.
Chuyện đó thật vớ vẩn. Đây là cách mọi việc sẽ tiếp diễn là giờ trở đi sao? Chúng tôi chẳng thể tin tưởng bất cứ lời nói nào của ông nữa đúng không?” “Đây là một tình huống hoàn toàn khác biệt!” Resnick giận dữ nói. “Nó là việc cá nhân thôi. Tôi đang bảo vệ Shea, được chứ? Tôi hiểu các cậu không biết mình đang đối mặt với điều gì.
Làm thế nào các cậu có thể biết chứ? Tôi đang làm những việc tốt nhất cho Shea. Những kẻ đuổi theo cô ấy chẳng thèm quan tâm sống chết của người khác miễn sao chúng có được thứ mình muốn, và bọn chúng muốn có được Shea và Grace. Cô ấy bất ngờ xuất hiện trên hệ thống rada của cậu sao? Chuyện quái gì vậy? Cậu chẳng hề biết bọn tôi đang giải quyết những gì ở đây cả.” “Và chắc chắn ông cũng chẳng làm bất cứ việc gì để thay đổi thực tế đó,” Sam gầm lên.
“Bọn người kia là ai và vì sao ông lại dính líu với chúng?” Garrett quát lớn. “Ông có được lợi ích gì trong chuyện này? Ông có bao giờ đích thân xử lý đâu chứ. Ông sẽ bỏ mặc cả mẹ ruột nếu điều đó giúp cho mục đích của mình mà.” Resnick cong môi gầm gừ và trừng mắt nhìn Garrett.
“Cậu chẳng biết gì về tôi cả, vì thế đừng có can thiệp vào. Chúng ta chẳng làm việc cùng nhau mà tôi cũng không hề quăng công việc ở đây cho cậu. Điều đó có nghĩa là cậu chẳng biết cái khỉ gì về tôi hay điều gì quan trọng đối với tôi.” “Vậy ông giải thích đi,” Donovan sốt ruột nói.
“Chúng ta đang lãng phí thời gian, Resnicsk. Hoặc tiết lộ hoặc tôi sẽ bắn cánh tay còn lại của ông đấy. Ông cũng biết những việc ông đã làm thật nhảm nhí mà.” “Mặc xác ông ta đi,” Nathan lên tiếng. “Đi thôi. Em không có thời gian cho cuộc nói chuyện vớ vẩn này đâu.” Rồi anh quay qua, đứng đối diện gần sát với Resnick, “Ông đừng bao giờ đến gần Shea nữa.
Thậm chí cũng không được gọi tên cô ấy. Ông hãy quên sự tồn tại của cô ấy đi.” “Mẹ kiếp,” Resnick gầm gừ đáp lại. “Có khả năng Shea là em gái tôi. Tôi sẽ không phó mặc sự an toàn của con bé cho may rủi và dứt khoát không giao việc ấy cho KGI. Các cậu đều tài giỏi. Tôi hiểu điều đó.
Tôi sẽ không để các cậu làm việc cho tôi nếu tôi nghĩ các cậu kém cỏi. Nhưng các cậu không hề biết mình đang đối phó với điều gì và tôi cũng chẳng có thời gian để báo cáo với các cậu. Tôi phải hành động thật nhanh vì Shea và Grace sắp hết thời gian rồi. Thực tế là, Grace đã mất tích.
Nhưng tôi có thể cứu Shea và làm những điều cần thiết.” “Cô ấy là gì của ông?” Nathan hỏi. Cái quái gì thế này? Chuyện này ngày càng lòng vòng. “Chờ một chút. Shea đã kể cho tôi nghe cách cô ấy được sinh ra. Hay đúng hơn là cách cô ấy được tạo thành. Ông đang nói dối, Resnick à.” Ánh mắt Resnick tối đi và ông ta bỗng già hẳn.
“Tôi không nói dối. Tôi cũng được sinh ra trong cái phòng thí nghiệm chết tiệt ấy. Có thể Shea và Grace đều là em gái của tôi. Thậm chí nếu chúng tôi không cùng máu mủ, tôi vẫn cảm thấy mối quan hệ họ hàng của chúng tôi không thể bị loại bỏ chỉ vì di truyền học. Tôi phải giải quyết dứt điểm chuyện này.
Lời Thì Thầm Trong Đêm Lời Thì Thầm Trong Đêm - Maya Banks Lời Thì Thầm Trong Đêm