Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 38
ã tối muộn và họ đang ngồi khoanh chân trên sàn nhà bê tông của kho chứa, lục tìm các thùng chứa đồ. Vài phút trước Jamison mới quay về cùng bữa tối là món Trung Quốc mang đi. Cô đã bày khăn ăn, đĩa giấy, muỗng nhựa và lấy đầy đồ ăn vào dĩa cho Decker trước khi lấy đồ ăn cho mình.
Anh nhìn cô với một chút ngạc nhiên.
Cô giải thích, “Tôi không phải người giỏi chăm lo gia đình, nhưng tôi là chị cả trong gia đình bảy chị em. Và tôi đã quen với việc đóng vai phụ huynh trong mỗi bữa ăn.”
Anh gật đầu và cắn một miếng nem cuộn còn Jamison thì xúc một ít súp trứng đưa vào miệng. Cô còn mua cho mỗi người một chai bia. Decker uống một hơi rồi đặt chai bia của mình xuống.
Jamison nhìn quanh cái kho chứa. “Thực sự là anh lưu giữ tất cả mọi thứ, phải vậy không?”
“Những thứ này rất quan trọng đối với tôi.”
“Tôi không thấy có bất kì thứ gì ở đây là từ những ngày anh chơi bóng.”
Anh nhún vai và cắm cái nĩa vào một con tôm. “Chúng không quan trọng đối với tôi.”
Cô chậm rãi gật đầu. “Nhưng đối với những gì đã xảy ra với gia đình anh, chẳng phải lưu giữ lại những thứ này sẽ đau đớn lắm sao? Quần áo của con gái anh này? Sách dạy nấu ăn của vợ anh này? Các bức thư? Những tấm ảnh?”
“Điều duy nhất đau đớn là không có họ ở đây.” Anh nhìn cô. “Hôn nhân của cô kéo dài bao lâu?”
“Quá lâu.”
Anh nhìn cô vẻ chờ đợi.
“Hai năm và ba tháng,” cuối cùng cô nói. “Thực ra, có lẽ là cũng không đủ để gọi là quá lâu.”
“Đã có chuyện gì?”
“Mọi chuyện không như ý. Anh ta không phải là người như tôi từng hằng tưởng. Và tôi đoán tôi cũng không phải là người phụ nữ giống như anh ta từng hằng tưởng vậy.”
“Có con không?”
“Tạ ơn Chúa là không. Việc đó sẽ khiến chuyện giữa hai người sẽ khó giải quyết hơn.”
“Phải, đúng thế. Con cái khiến mọi thứ tốt hơn. Và cũng khó khăn hơn.”
Cô ngả lưng ra sau, dựa vào một cái thùng carton, co hai đầu gối lên, và nhấm nháp chai bia. Cô gõ gõ tay lên đầu. Vậy là cú va chạm bằng một cách nào đó đã làm thay đổi bộ óc của anh à?”
Decker gật đầu và uống một hớp bia.
“Tôi có nhìn thấy một vài báo cáo từ viện nghiên cứu đó trong cái thùng ở đằng kia. Cảm giác kì lắm nhỉ?”
Anh đặt chai bia xuống và xoa xoa bộ râu. “Ý cô là tôi có cảm thấy mình giống một con chuột bạch không ấy hả? Có đấy.”
“Những người khác đã mắc hội chứng của họ như thế nào?”
“Chính thức mà nói thì không ai kể cho chúng tôi nghe cả. Tôi đoán đó là quyền riêng tư của các bệnh nhân. Nhưng lúc nào chẳng có người này người kia đồn thổi cho nhau. Hầu hết đều là bẩm sinh như thế. Một số ít, giống như tôi, là do tổn thương não. Tôi nghĩ một số người ở viện nghiên cứu biết về tôi bởi vì cú va chạm đó được chiếu trên tivi.”
“Có phải tất cả mọi người đều tương tự, có…?”
“Khả năng như nhau á? Phần cốt lõi thì như nhau. Gần như có thể ghi nhớ toàn bộ một số thứ nhất định. Ngoài phần đó ra, mỗi người lại khác nhạ đôi chút. Một người có thể chơi bất kì nhạc cụ nào mà gần như không cần ai chỉ dẫn. Người khác lại có thể nhẩm chia bất kì một số nguyên tố bất luận số lớn đến đâu. Có một người phụ nữ này được công nhận là cao thủ ghi nhớ khi cô ấy lên bảy.”
“Cao thủ ghi nhớ sao? Cô ấy đã phải làm gì?”
“Ba nhiệm vụ. Nhiệm vụ thứ nhất là ghi nhớ một nghìn con số ngẫu nhiên trong vòng một giờ. Tiếp đó, cô ấy phải ghi nhớ trật tự của mười bộ bài trong một giờ. Và cuối cùng là ghi nhớ trật tự của một bộ bài trong thời gian dưới hai phút.”
“Ồ, nghe là thấy dễ èo rồi,” Jamison nói với giọng châm biếm.
“Có khoảng một trăm năm mươi người trên thế giới có thể thực hiện thành công cả ba nhiệm vụ.”
“Không ngờ lại có nhiều thế cơ đấy”
“Không hề nhiều, trong tổng cộng bảy tỉ người.”
“Anh có làm được không?”
“Tôi chưa từng thử. Chẳng hiểu làm thế có ý nghĩa gì.”
Cả hai cùng chìm vào im lặng.
Jamison nhìn Decker chằm chằm.
“Kể cả động cơ của gã này là anh, vấn đề không phải là do anh, anh nhận ra điều đó chứ?”
“Tính đến giờ mười ba người đã bị sát hại bởi một kẻ nào đó có một vấn đề gì đó với tôi. Chắc chắn chuyện này là do tôi.”
“Anh không phải là người nổ súng. Là một kẻ khác đã làm. Và bất luận hắn có nghĩ là do anh làm đi nữa, điều đó cũng chẳng thể biện minh cho những gì hắn đã gây ra.”
“Hãy nói điều đó với người nhà của các nạn nhân ấy.”
“Anh chính là người nhà của nạn nhân đấy.”
Decker đẩy dĩa thức ăn của mình sang bên và lật đật tìm cách đứng dậy. Đầu gối và lưng của anh đau quá, và anh cần phải đi tiểu tiện.
Anh đi ra ngoài và tìm đến góc khuất, kéo khóa quần và xả nỗi buồn.
Anh ngạc nhiên khi Jamison cất tiếng. Dường như cô đã bám theo anh.
“Anh không cần phải tự cảm thấy mình có tội đâu. Đó là điều mà hắn muốn. Anh biết điều đó. Toàn bộ mục đích là để như thế. Hắn gieo rắc được vào đầu anh, hắn thắng, một mũi tên trúng hai đích. Thứ nhất, hắn đấu trí thắng anh, thế là hắn có được sự thỏa mãn cho bản thân. Và nếu anh suy nghĩ không thông suốt, anh sẽ không còn cố truy đuổi theo hắn. Hắn thắng cả đôi. Hắn đang mong chờ như thế.”
Decker kéo khóa quần lên và quay lại với cô. “Tôi biết điều đó.”
“Vậy nên đừng để hắn đắc ý.”
“Nói dễ hơn làm.”
“Có lẽ với một người có trí óc thông thường thì đúng. Anh thì không phải người như thế.”
Anh tiến lên trước mặt cô, dồn cô áp lưng vào bức tường của kho chứa. “Cô nghĩ rằng có một bộ óc kì quái nghĩa là tôi không có cảm xúc sao? Nghĩa là tôi không có bất cứ cảm nhận gì sao? Đó có phải là điều cô nghĩ? Bởi vì cô đã nghĩ sai rồi.”
“Đó không phải những gì tôi nghĩ. Tôi nghĩ rằng cái kẻ kia, hắn không cảm nhận thấy bất cứ điều gì. Hắn bất bình thường theo cách đó. Anh thì không.”
“Thế thì cô đang định nói cái quái gì đây?”
“Anh có thể cảm nhận bất cứ điều gì anh muốn, Decker ạ. Ngay lúc này đây, anh đang giận dữ đến không thể tả nổi. Tôi hiểu điều đó. Anh nghĩ rằng cuộc tàn sát bắt đầu và kết thúc ngay trước thềm cửa nhà anh. Có lẽ anh muốn đấm ai đó hoặc thứ gì đó. Vung cú đấm xuyên qua bức tường đó. Được thôi, nhưng đừng để hắn quấy nhiễu phần tâm trí mà anh sẽ cần để một ngày nào đó tra tay thằng chó chết này vào còng và rồi sau đó, dõi theo hắn đón nhận hơi thở cuối cùng của cuộc đời hắn trong phòng xử án. Anh có muốn ghi điểm trong trận đấu này không? Đó chính là cách mà anh giành chiến thắng. Kẻ thắng được sống, kẻ thua phải nhận mũi tiêm.”
Decker lùi lại một bước. Cô vẫn không nhúc nhích.
Anh đưa mắt nhìn sang hướng khác, rồi cúi nhìn mặt đường. Rồi anh bước trở lại vào trong kho chứa và tiếp tục lục tìm.
☆☆☆
Hai giờ sau, họ đã tìm kiếm trong từng thùng đồ một và hầu như chẳng thấy được gì.
Decker ngả lưng, dựa vào một chiếc giá để đồ. “Tôi đã quay lại từ ngày đầu tiên khoác bộ cảnh phục lên người để nhớ xem minh có khả năng đã gây bất mãn cho kẻ nào để dẫn đến sự việc như thế này. Không có ai hết. Tôi không hề khiến bất kì ai bực bội ở cửa hàng 7-Eleven đó cả. Tôi tóm cổ những kẻ xấu, chắc chắn rồi, nhưng tôi không làm gì để gây cho bất kì ai một mối hận thù cá nhân kiểu như thết này hết.”
Anh xoa mặt và nhắm chặt hai mắt.
Jamison xoa cổ một cái cho bớt mỏi rồi nhìn sang anh, đột nhiên trong vẻ mặt tỏ ra khó hiểu.
“Tại sao anh chỉ xét lại từ lúc anh khoác lên bộ cảnh phục nhỉ?”
Anh mở mắt. “Tôi cũng đã xét qua một lượt bất kì ai ở trường Mansfield có thể có cái việc gì đó bất mãn với tôi. Nhưng không có gì ở đó cả, Jamison, không có gì.”
“Vậy là anh đã nhớ hết khoảng thời gian lớn lên ở Burlington. Và nhớ lại khoảng thời gian sau khi quay trở về Burlington. Thế còn giữa khoảng đó thì sao?”
“Sao cơ, cô nghĩ kẻ đã hạ gục tôi trong cú va chạm đó đứng đằng sau chuyện này sao? Sau khi đầu gối và chân của cậu ta không còn dùng được nữa, cậu ta bị loại khỏi đội, lâm cảnh túng quẫn, chuyển sang buôn thuốc phiện, và hiện tại đang chịu sự quản thúc trong hệ thống nhà tù bang Louisiana rồi. Và tôi chưa bao giờ là một cầu thủ giỏi đến mức khiến cho ai đó đố kị với mình cả ở hồi học đại học lẫn khi chơi bóng chuyên nghiệp.”
Jamison ngáp ngủ. “Vậy nếu Sebastian Leopold có liên quan, tại sao hắn lại nói với cảnh sát là anh đã khiến hắn bất mãn ở cửa hàng 7-Eleven, trong khi anh không hề làm vậy?”
“Ý cô là tại sao một kẻ giết người lại nói dối á?”
“Ý tôi là, tại sao anh lại không biết hắn nếu như anh làm một việc gì đó rất tệ đến mức hắn gây ra tất cà những chuyện này để trả thù? Và cái hành động điên rồ của hắn có thể chỉ là như thế thôi, một hành động. Nhưng ấn tượng của tôi về gã này là hắn rất thật thà. Gia đình của anh, trường cấp ba Mansfield. Những lời nhắn trao đổi với anh, anh có thể nói tôi nghe là về chuyện gì không?”
“Một trong số đó được viết lên bức tường căn nhà cũ của tôi.”
“Nó viết gì?”
Anh lặp lại lời nhắn đó cho cô nghe.
“Những lời nhắn còn lại thì sao?”
Anh kể cho cô nghe về mật mã ẩn trong bản phổ nhạc trên bức tường nhà Debbie Watson. Và rồi sau đó là những dòng chữ được khắc lên người Lafferty.
“Chúa ơi,” cô thốt lên. “Vậy là hắn gọi anh là ‘người anh em’ trong mỗi lời nhắn sao?”
Decker gật đầu.
“Và hắn cũng nói hai người rất giống nhau. Là hai người là tất cả những gì mà người kia còn lại.”
“Phải.”
“Và với lời nhắn gần nhất hắn quả quyết rằng thực ra anh có thể kiểm soát được những thứ này. Rằng anh có thể quyết định khi nào thì chấm dứt nó.”
Decker nhìn cô. “Có nghĩa là một mất một còn.”
“Và hiển nhiên hắn muốn mình là người cuối cùng còn trụ lại.”
“Tôi cũng mong như thế.”
“Được rồi. Nhưng tôi có cảm giác hắn thấy mình giống như đang trong một cuộc thi đấu với anh. Hai người anh em. Một phần của cái gì đó mà chúng ta chưa nhìn thấy.”
Decker mở mắt. “Kiểu như một đội sao?”
“Chưa bao giờ nhập ngũ nhỉ?”
Anh lắc đầu.
“Vậy có lẽ là như một đội.”
“Tôi đã nói rồi đấy, tôi chưa bao giờ giỏi đến mức có thể khiến ai đố kị trong môn bóng bầu dục. Tôi chưa từng giành mất vị trí của ai và tiền lương đi cùng với đó. Ngoài ra, tôi không nghĩ ra được ai sẽ sát hại ngần ấy người chỉ bởi vì hắn ở đội hình ba chờ thay thế cho tôi ở đội hình hai của đội bóng ở trường đại học. Và khi thi đấu chuyên nghiệp, tôi chỉ là một chân dự bị. Không ai nhớ mặt nhớ tên.”
“Nhưng anh tin là Leopold có liên quan đến việc này à?”
“Phải.”
“Dựa trên linh cảm sao?”
“Dựa trên sự thật là hắn đã biến mất. Tôi đã kiểm tra từng nơi trú chân cho người vô gia cư trong cả thành phố này. Hắn chưa từng ghé qua bất kì một nơi nào. Hắn đã chơi tôi. Hắn bước ra khỏi quán bar, biết rằng hắn chuẩn bị biến mất. Và ả phục vụ bàn bắt tay với hắn. Ả phục vụ đó là kẻ còn lại. Kẻ bất mãn với tôi. Ả mới là người tôi thực sự muốn bắt.”
“Nhưng anh có nhắc tới ả phục vụ này có lẽ là một nam giới.”
“Phải. Chính xác mà nói là kẻ nổ súng. Cả hai lần Leopold đều đang bị tạm giam. Chắc chắn người ra tay là kẻ kia.”
“Và hắn dùng những đồ mà anh tìm được ở trường để ngoại hình trông có vẻ to lớn hơn.”
“Khá là thông minh do cảnh sát bám sống bám chết vào những miêu tả về thể chất. Một khi đã ước tính được chiều cao và kích thước trong đầu, họ sẽ không bao giờ để ý đến bất kì ai khác nằm ngoài số đó. Điều này đã ăn sâu vào chúng tôi.”
“Tức là Leopold và/hoặc kẻ nổ súng có thể biết cách suy nghĩ của cảnh sát?”
“Phải.”
Jamison ngẫm nghĩ về chi tiết này. “Vậy sự thật rõ ràng duy nhất mà hắn thực sự đã kể với mọi người là anh làm hắn bất mãn ở cửa hàng 7-Eleven gần nhà của anh. Nhưng anh dám chắc là hắn đang bịa đặt chi tiết đó. Thế nên chúng ta cần quay trở lại dấu mốc này và bắt đầu từ đó - phải không Decker?”
Decker đã đứng dậy và đang cúi đầu nhìn cô.
“Gì vậy?” cô hỏi.
“Cô nói đó là sự thật rõ ràng duy nhất của chúng ta.”
“Phải, tôi biết. Nhưng-”
“Nhưng nó không phải.”
“Không phải gì?”
“Một sự thật.”
Anh vội vã chạy ra khỏi khu vực nhà kho mà không nói thêm một lời nào nữa. Cô đứng bật dậy, chộp lấy túi xách và chạy theo.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu