Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khi Con Gái Giả Trai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 39
Đ
i ăn với tên nhóc kia vui thật ấy, nhưng sao tự nhiên Lam Lam cứ thấy choang choáng ở đầu, chân tay uể oài thế này nhỉ?
Một tay mở cửa, tay còn lại đập đập lên trán cho tỉnh táo, Lam Lam bước phòng vào thở phù một cái… Căn phòng im lặng chẳng khác gì lúc cô đi. Hạ Thất Lăng vẫn chưa về ư?….
Lam Lam chợt nhớ ra mình chưa thông báo cho Phúc biết về chuyến “phưu lưu đầy kịch tính” này. Hứa với cậu là đến nơi thì gọi về ngay mà quên mất. Đúng là “già rồi” nên cũng bớt minh mẫn hơn.
Móc tay lấy cái điện thoại trong túi quần ra, Lam Lam cười tủm tỉm một mình. Cô vừa bấm số Đỗ Phúc vừa lẩm bẩm:
- Một chín không không, một không không có. Rồi ok.
Hí hửng chờ máy kết nối, bỗng
Píp… píp…- Tiếng kêu phát ra từ điện thoại khiến Lam Lam nhăn mặt. Theo sau đó, cái màn hình điện thoại trên tay cô đen xì lại. Ấn ấn vài nút mà cũng chẳng thấy sáng lên….
- Hở???? – Lam Lam há hốc mồm, mắt rực lửa – Sao lại hết pin đúng lúc thế này…. Trời ơi là trời. Cái tên Đỗ Phúc đần độn ngố nghế kia…..
Vâng, “giận máy chém Phúc” là đây … Lam Lam no1….
** ** **
- Oách xì….
Hụm cà-phê vừa cho vào miệng chưa kịp nuốt liền bị phun hết ra ngoài bởi cái hát xì, Phúc trợn mắt thoáng ngạc nhiên. Chẳng lẽ cậu vẫn chưa hoàn toàn khỏi ốm ư? Bao nhiêu công Lam Lam dặn dò người làm chăm sóc mà giờ cậu vẫn thế này, cô mà biết chắc giận lắm đây. Nghĩ vậy, Phúc lại thở dài.
(Thiệt tình. Cậu đâu có biết mình vừa bị “nói xấu” thậm tệ như thế nào đâu. Khổ thân ghê…)
- Sao thế quý…ý…ý khách…ách….ách…. – Giọng nữ ngân dài ra như cố trêu đểu Đỗ Phúc. – Đừng hại tôi thế chứ. Tiệm sắp đóng cửa rồi mà tôi còn phải ở lại dọn dẹp lâu hơn dự tính thì cậu chết với tôi đấy nhé.
Là Y Nhược? Phải rồi, Phúc đang “đóng đô” ở tiệm bánh cô làm thêm mà.
Lấy khăn lau miệng, Phúc nhẹ nhàng:
- Xin lỗi. Có lẽ tôi vẫn còn cảm.
Bĩm môi nhìn cậu đầy “yêu thương”, Y Nhược chống một tay vào hông:
- Gớm nữa. Trâu bò mà cũng biết cảm á. Có mà cậu ăn ở thất đức nên bị người ta nguyền rủa thì đúng hơn ấy. – Dừng lại một lúc, cô nói tiếp. – Đến giờ đóng cửa rồi, cậu về đi để tôi còn dọn dẹp.
Thấy vậy, Đỗ Phúc thở dài đứng lên:
- Là khách mà lần nào đến cũng bị đuổi đi thế này, thái độ của phục vụ chán quá đấy.
Y Nhược không trả lời. Căn bản là vì cô không để ý. Cô còn đang bận dọn dẹp những thứ sót lại trên bàn cũng như dưới đất mà khách bỏ đi. Liên tay liên chân không ngừng nghỉ, cô quyệt đi vệt mồ hôi đang lăn trên trán.
Ngẩn người ra nhìn Y Nhược, bất giác Phúc mỉm cười. Tiểu thư con nhà giàu, ác quỷ của Black lại có thể làm những việc như thế này một cách rất thuần thục… Kì lạ, phải không?
Phúc biết, con người ngổ ngáo, đanh đá, luôn ình là nhất như Y Nhược mà mọi người vẫn thấy chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài của cô. Tuy vậy, nếu không chứng kiến tận mắt cảnh này, có nói ra cũng chẳng ai tin.
Rốt cuộc thì cô gái này là người như thế nào đây? Khó hiểu, khó đoán, luôn làm cho Đỗ Phúc thấy tò mò. Chẳng biết từ bao giờ, cậu cảm thấy Y Nhược có một cái gì đó khiến bản thân rất hứng thứ. Sức hút riêng của cô ư?….
- Này. – Phúc giựt lấy cái khăn lau trên tay Nhược. – Để tôi giúp cho.
Đơ người ra vài giây, Y Nhược ngạc nhiên:
- Cậu làm gì thế? Tôi không cần giúp….
- Suỵt… - Phúc đưa ngón trỏ lên trước miệng. – Làm nhanh xong sớm. Con gái về muộn không tốt. Nhất là phải một mình đi một đoạn đường xa mới về đến nhà.
Nghe Phúc nói vậy, Nhược chỉ khẽ lắc đầu. Một mình đi, cô quen rồi. Có phải trẻ con nữa đâu mà sợ. Lo lắng gì chứ.
Cô mặc Phúc, cầm chổi quét tiếp:
- Là cậu tự nguyện làm chứ không phải tôi bắt ép đâu nhé. Đừng có đòi trả công đấy.
** ** **
Cửa tiệm được khóa cẩn thận. Y Nhược cùng Đỗ Phúc phủi phủi tay đứng nhìn mãn nguyện với những gì mình vừa làm được. Đúng là có hai người dọn dẹp vẫn hơn một người.
Quay ra nhìn nhau, đột nhiên hai con người này cười phá lên:
- Mặt cậu dính nhọ kìa. – Phúc nhẹ nhàng, định lau đi vệt bụi trên má Nhược.
Chưa kịp chạm vào má cô, cô đã tự kì mạnh vết bửn đi rồi.
Tay Phúc lơ lửng trong không trung, cậu thoáng hụt hẫng vài giây rồi nhẹ nhàng nói:
- Tôi đưa cậu về nhé?
- Hả? – Nhược tròn mắt. – Cậu có ý đồ gì thế?
Nhìn bộ dạng của cô cái trước mặt mình, Phúc phì cười:
- Cậu nghĩ ra cái gì vậy? Tôi chỉ muốn đưa cậu về chứ có làm gì đâu.
- Ơ.. ờ….. – Y Nhược lắp bắp. – Thế thì … được.
Chẳng hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy Phúc cười, trống ngực cô lại rộn ràng đập liên hồi.
Nụ cười của Phúc dịu dàng… So với "người ta", chỉ biết khẽ nhếch môi cười lạnh với cô thì Phúc mang cho cô cảm giác ấm áp….Có lẽ cô thích nụ cười ấy mất rồi.
“Lại nghĩ cái gì nữ vậy?" – Y Nhược tự vỗ vỗ vào má. Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên mặt Phúc, cô chau mày quay ngoắt đi hướng khác:
- Cậu nói đưa tôi về cơ mà. Đi thôi.
- Ơ. À ừ…
Phúc chạy đi vượt nhanh qua Nhược, nắm lấy tay cô, kéo đi:
- Tuân lệch....
Nói là Y Nhược khó hiểu, nhưng người thực sự khó hiểu là Đỗ Phúc mới đúng. Tại sao trước mặt Lam Lam và trước mặt người khác cậu lại như hai con người hoàn toàn khác biệt vậy. Rốt cuộc thì Phúc đang che dấu cái gì?
Ở trong phòng mãi cũng chán, Lam Lam một lần nữa ra ngoài đi dạo. Nhưng lần này là đi dạo thật sự đấy nhé, không phải đi kiếm đồ để ăn nữa đâu. Muốn ăn nữa thì cô đã chén sạch cái bánh mình mua về đặt trên bàn kia rồi..
Đêm đến, chẳng còn lấy một bóng dáng ai khác đi dạo xung quanh ngoài Lam Lam. Vẫn là không gian nồng nồng mùi muối biển, gió thổi khe khẽ ấy, cô cứ đi, đi theo bản năng, trong đầu không hề biết đích đến của mình sẽ ở đâu….
Rào…. Rào…. – Tiếng sóng biển tạt vào bờ, tạo nên âm thanh đều đều đã vô tình đánh thức cái con người đang lang thang không mục đích kia dậy.
Lam Lam ngơ ngác nhìn. Tại sao chân lại đưa cô ra bãi biển, mà còn là chỗ đêm hôm nọ nữa chứ? Đờ người ra vài giây, Lam Lam thở nhẹ. Thôi kệ vậy, đã ra biển thì nghịch ngợm chút thôi. Khẽ mỉm cười, cô vừa đi vừa đá đá chút cát dưới chân. Bất giác, hình ảnh khuôn mặt Hạ Thất Lăng hiện lên trong đầu.
“Cả ngày hôm nay anh làm gì mà không thấy mặt mũi đâu nhỉ? Đi chả nói với ai một câu. Rõ là chán” – Nghĩ vậy Lam Lam bĩu môi.
Tự nhiên cô quan tâm đến con người này làm gì không biết. Mất thời gian thật.
Lam Lam nhăn nhó: “Mặc xác cái tên Hạ Thất Lăng ấy đi, đang nghịch hay”. Cô đá mạnh chân khiến cát bay lên, bắn tung tóe. Đột nhiên bước chân của cô khựng lại, cơ trên mặt cũng dãn dần ra…
- Có khi nào đang bơi không? – Lam Lam lẩm bẩm
Nghĩ vậy, cô vội vàng đi xát ra rìa bờ, cố nhìn thật kĩ xung quanh để tìm kiếm một hình bóng quen thuộc nào đó.
Soạt… soạt… - Kia rồi. Đằng kia có người đang bơi phải không? Đúng là có người thật kìa.
Vui mừng đến nỗi không cần biết ai là ai, Lam Lam đã dơ tay lên vẫy vẫy, gọi to:
- Uây…y….y….. Uây…y…y… Bơi vào bờ đi…. Nàyyyyyyyyyyyyyyyyyy.
Nhìn bóng người kia phản ứng theo những gì mình nói, Lam Lam cười toe toét, cô hồi hộp đến nỗi đếm từng giây xem mất bao lâu người ta mới bơi vào đến nơi.
Roạt…. – Tiếng nước bị rẽ sang mọi phía, một con người đứng thẳng lên dưới biển, nước ngập đến eo, nhìn Lam Lam thắc mắc:
- Nhóc, sao lại ở đây?
Không trả lời, Lam Lam chỉ tròn mắt…. Kia… kia… đúng là Hạ Thất Lăng thật rồi.
- Này. Nghe thấy anh nói gì không thế?
- Ơ…ơ… không… à có. – Lam Lam luống cuống.
Nhìn cái phản ứng khó hiểu của cô, Lăng Lăng khẽ chau mày:
- Có sao không trả lời.
- Em không biết. – Vẫn cái kiểu ngây thơ vô (số) tội ấy, Lam Lam trả lời tỉnh bơ.
Còn biết làm gì ngoải thở dài? Cái tên nhóc này lúc thì như ông cụ non, lúc lại không khác gì trẻ con, chả biết đâu mà lần. Lăng Lăng đưa tay lên vuốt tóc, hỏi:
- Sao? Nhìn thấy anh xúc động à?
Chẳng hiểu sao khi nghe vậy, Lam Lam tự nhiên gật đầu lia lịa. Nhưng ngây vài giây sau đó, cái đầu kia lại liên tục lắc lắc sáng hai bên…
Thất Lăng không nhịn được mà phì cười:
- Nhớ anh hay sao mà phải đi tìm thế. Nói gì đi, đừng diễn kịch câm nữa, tên nhóc.
- Em không phải tên nhóc. Anh hơn em được mấy tuổi mà suốt ngày cứ gọi em như thế hả? – Lam Lam hét lên. Ngừng lại vài giây thở lấy sức, cô nói tiếp – Mà còn lâu mới nhớ anh nhé. Đi dạo thôi. Xì….
Nhìn Lam Lam với anh mắt gian gian, Thất Lăng hỏi đểu:
- Thật không?
- Thật chứ sao không thật. – Lam Lam bĩu môi. – Mà sao anh không nên bờ nói chuyện cho tử tế đi. Không sợ ốm à? Muộn rồi đấy.
- Quan tâm anh sao?
Hạ Thất Lăng vẫn giữ nguyên vẻ mặt "tử tế" ấy nhìn cô không chớp mắt.
Chính anh còn không hiểu lí do vì sao cứ nhìn thấy Lam Lam là bản thân lại không ngừng được mà trêu cô… dù cho lúc ấy, anh có bực tức đến mức nào đi nữa…. Giống như bây giờ vậy….
Chỉ là, ở cạnh cô, Lăng Lăng rất thoải mái, không một chút bó buộc… đến nỗi khiến anh quên được hẳn đi những thứ không cần thiết cứ bám lấy tâm trí mình.
- Em tiện mồm hỏi thôi. Đừng có tưởng bở.- Lam Lam nhăn nhó. - Thế rốt cuộc anh có lên không?
- Em chắc chán là muốn anh lên chứ?
- Chắc chắn. – Lam Lam gật đầu.
Làm bộ thở dài một cái trước sự kiên quyết của thằng-nhóc trước mặt mình, Hạ Thất Lăng từ từ bước từng bước lên bờ.
Bốn bước, ba bước, hai bước…. anh đã đến gần Lam Lam hơn. Khoảng cách của hai người bây giờ chỉ chọn vẹn có một bước.
Nhìn Thất Lăng, Lam Lam run run tay chỉ chỏ. Cô lắp bắp:
- Cái…cái gì kia…..?
Liếc lên nhìn mặt anh, rồi lại liếc xuống phần phía dưới, độ sôi của máu trong người Lam Lam dần đạt đến đỉnh điếm. 98%, 99%, 99,5%.... 100%
Volum bật lên hết cỡ, Lam Lam quay ngoắt lại đằng sau, vừa chạy vừa hét:
- Á….á….á…… TÊN BIẾN THÁIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII……………….
BỊCH
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khi Con Gái Giả Trai
babyxink_kute
Khi Con Gái Giả Trai - babyxink_kute
https://isach.info/story.php?story=khi_con_gai_gia_trai__babyxink_kute