Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoàng Tử Nhỏ, Mẹ Yêu Con
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 39: Ánh Sáng Mới
T
hiên Hằng xuất viện vào một ngày mùa thu nhiều ánh nắng. Đến đón cậu có cả hai nhà nội, ngoại, Lạc Đào và đương nhiên không thể thiếu Lạc Ân.
Nơi họ sống vẫn là chung cư nhỏ trước đây. Chỉ là có thêm hàng xóm mới. Đó là hai mẹ con Niệm Kiều.
Niệm Kiều và Lạc Ân sau những lần trò chuyện ở bệnh viện cũng dần trở nên thân thiết. Nơi làm việc của hai người cũng gần nhau nên sau khi ổn định lại, buổi sáng họ hay đi làm chung, chiều đợi nhau về.
Niệm An gửi nhà Lạc Ân, do Thiên Hằng xung phong giữ.
Trình Vân thường xuyên đến thăm con. Niệm An cứ thấy hắn, được hắn chọc cười là vứt hết đồ chơi trong tay, nháo nhào đòi. Thằng bé thích ngồi trong lòng của Trình Vân, đôi mắt to tròn mở to nhìn ba mình làm trò. Vui thì cười khanh khách, mệt thì ôm lấy ngực áo hắn, ngủ say.
Niệm Kiều không ngăn cản. Nhưng sau giây phút yếu lòng, khoảng cách giữa họ vẫn rất mênh mông. Tổn thương cả hai gây cho nhau. Lớn nhất là Nhất Vũ, Từ Thành Luân.
Từ Thành Luân…
-Bạn không tha thứ được cho anh ấy sao?
-Không phải là mình không tha thứ -Niệm Kiều cười khẽ- Chỉ là…mỗi khi nhìn thấy anh ấy, mình lại nhớ đến anh Thành Luân đã phải chịu đựng thế nào. Cũng như anh ấy thấy mình, chắc cũng không quên được chuyện Nhất Vũ vì sao mà tàn phế. Cả hai đều đã hận quá sâu.
-Con thấy chỉ có mẹ nuôi hận cha nuôi thôi -Thiên Hằng vừa bồng Niệm An vừa nói- Tùy mẹ. Bây giờ mẹ đã không còn trẻ nữa. Cứ một mình chăm sóc em như thế này cũng không được. Khi nào em con ra đời, con sẽ ưu tiên chăm sóc em hơn, lúc đó mẹ nuôi vừa đi làm vừa trông coi Niệm An sẽ vô cùng vất vả. Tùy mẹ cân nhắc thôi.
Niệm Kiều ngẩn người trong phút chốc. Không phải cô không hiểu. Cũng không phải là Trình Vân không có thành ý. Chỉ là….
Lạc Ân sinh sớm một tuần so với ngày dự sinh. Hôm đó Thiên Hằng đang trông Niệm An thì được điện thoại của bà ngoại. Cả nhà đều vô hết trong bệnh viện. Cậu không yên tâm gửi Niệm An lại cho hàng xóm, đành địu cậu nhóc trên vai, đón taxi vào bệnh viện ngay.
Ngồi trên xe, cậu gọi điện cho Trình Vân:
-Mẹ con sinh em bé rồi. Ba sang đón Niệm An về chăm sóc đi!
Chuyện sau đó, một đứa trẻ như Thiên Hằng không để tâm mấy nữa. Lạc Ân đau bụng nằm trong phòng sinh hơn hai tiếng, sau đó sinh con thuận lợi. Là một bé trai.
Trẻ con mới sinh da dẻ nhăn nheo xấu xí. Nhưng khi hộ lý mang ra cho người nhà nhìn mặt, gương mặt nhăn nheo ấy lại hướng về Thiên Hằng, cái miệng nhỏ nín khóc ngay lập tức, chóp chép, sau đó mỉm một nụ cười.
Rõ ràng là em bé cười. Thiên Hằng rất cẩn trọng chạm tay vào làn da mềm mại như bông của em.
-Tiểu Hằng…
Lạc Ân được đẩy ra sau, nhìn con trai, cười khẽ. Giây phút này thật kỳ diệu, may mà nó đã thực sự xảy ra trong gia đình cô.
Sức khỏe Lạc Ân bình phục nhanh chóng. Cô ra viện sau 5 ngày. Tiếp ngay đó là ngày Tường Phong phải ra tòa.
Vụ bắt cóc tuy đầy đủ chứng cứ nhưng bị hại lại tỏ ra thông cảm với thủ phạm. Nhân chứng cũng cho lời khai có lợi cho Tường Phong. Suốt thời gian bắt cóc Niệm An anh đối xử với cậu bé rất tốt và chu đáo. Luật sư dựa vào đó để thuyết phục quan tòa.
Thiệu Tường Phong bị kết án hai năm tù giam. Tính cả thời gian tạm giam, anh chỉ phải chấp hành 20 tháng tù giam. Thời gian không dài, nhưng cũng không ngắn ngủi, nhất là đối với một người cha có con vừa mới chào đời.
-Anh…anh đặt tên con đi!
Lạc Ân sau khi sinh tròn trịa hơn một chút, da dẻ hồng hào. Tường Phong cũng yên tâm.
-Em đặt đi. Anh vụng về lắm, không biết đặt tên thế nào cho hay đâu.
-Thiệu Vĩnh Lạc nhé? -Nước mắt Lạc Ân rưng rưng- Được không anh?
-Ừ. Hay lắm. Tên rất hay.
Hai người chia tay trong lưu luyến. Lạc Ân vạch từng vạch trong cuốn sổ nhỏ, đếm từng ngày đợi chồng về.
Vĩnh Lạc sắp đầy tháng thì Lạc Ân biết tin Niệm Kiều mang thai được 3 tuần. Cô bị trượt chân khi xuống cầu thang, động thai nhẹ phải nằm nghỉ. Trình vân bỏ hết công việc kề bên chăm sóc cho Niệm Kiều.
Sức khỏe Lạc Ân cũng không tốt lắm. Bà ngoại cũng không thể cận kề chăm sóc cô cả ngày được, ông nội thì tái phát căn bệnh cao huyết áp, cần sự túc trực ngày đêm của bà nội. Thiên Hằng đi học lại được vài ngày, một buổi ở nhà chăm sóc hai em nhỏ. Niệm An thì địu trên lưng, tay thì đẩy xe nôi cho Vĩnh Lạc.
Hai thằng bé cách nhau mấy tháng nhưng có thể nói là cùng tuổi, nhìn thấy nhau đứa thì cười khanh khách, đứa thì huơ tay đòi bồng, thế nhưng được một lúc thì bắt đầu giở trò khóc lóc. Vĩnh Lạc gào rất to, Niệm An cũng không thua kém. Cho hai đứa nằm gần nhau, Vĩnh Lạc nhỏ hơn nên thường bị đè khóc ré lên. Nhưng nó lại rất thích gặm cắn Niệm An. May là chưa mọc răng nên chỉ để lại vệt nước miếng. Niệm An mọc được 3,4 cái răng cũng không vừa, có khi cắn lại Vĩnh Lạc làm thằng bé lại gào lên.
Chỉ có Thiên Hằng mệt mỏi với hai đứa nhóc. Hết dỗ đứa này lại tới đứa kia.
Nhưng cũng không làm sao được. Đem Niệm An về nhà của Niệm Kiều thì thấy mẹ nuôi nằm trên giường, bị ba nuôi khẩn trương đến nỗi chỉ cần đến gần là bị đuổi ra xa vì sợ động thai. Tới chỗ mẹ thì thấy vẻ mệt mỏi vì khó ngủ của mẹ. Ban ngày Vĩnh Lạc ngoan như vậy song ban đêm lại hay quấy khóc, hành hạ Lạc Ân thức tới hai, ba giờ sáng.
Thấy Thiên Hằng tối nào cũng thức chung với mình để dỗ em, Lạc Ân cũng lo lắng bảo con:
-Tiểu Hằng đi ngủ đi con. Sáng còn phải đi học nữa.
-Không sao ạ! Con dậy đúng giờ mà.
Cậu bé trở thành một “anh nuôi’ chu đáo. Tối đã biết pha sữa, canh giờ cho em bú ngoài thêm. Trễ giờ thì ôm Vĩnh Lạc lên giường ru cho bé ngủ. Thiên Hằng bắt đầu đọc truyện cổ tích, cứ lẩm nhẩm trong miệng mỗi khi giữ hai đứa nhóc tì.
Cuối năm đó, Thiệu Thiên Hằng 9 tuổi, hai đứa nhỏ- Niệm An đầy năm, Vĩnh Lạc 3-4 tháng, chính thức có tấm hình chụp gia đình đầu tiên.
Một đứa bé địu sau lưng, ló khuôn mặt ngây thơ tròn trĩnh. Đứa trong nôi không rời mắt khỏi anh trai.
Trình Vân còn cười khẽ như trêu chọc Thiên Hằng:
-Tiểu Hằng xứng danh là anh trai gương mẫu của năm rồi. Khi nào mẹ nuôi sinh em bé, ba nuôi sẽ mời trà cung kính, xin con giữ luôn đứa em này nữa ha.
Tuy biết chỉ là nói đùa nhưng Thiên Hằng vẫn lườm Trình Vân một cái sắc lẻm. Cậu bé 9 tuổi, tối ngày chôn mình trong đám quần áo bốc mùi của hai đứa em nhỏ hết khóc rồi lại la. Nhưng Thiên Hằng lại rất hạnh phúc. Ngày nào cũng mong, cũng nhớ. Trong lớp học thì lo lắng không ngớt, chẳng biết hai đứa nhóc ở nhà có khóc nhè, có quấy khóc không?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoàng Tử Nhỏ, Mẹ Yêu Con
Ngưng Văn
Hoàng Tử Nhỏ, Mẹ Yêu Con - Ngưng Văn
https://isach.info/story.php?story=hoang_tu_nho_me_yeu_con__ngung_van