Q.1 - Chương 39: Thăm Dò Lẫn Nhau.
hong Quân Dương trời sinh tính tình đã tiêu sái, tuy rằng mất hết võ công nên cảm thấy đó như là một khuyết điểm, nhưng lại không đến mức vì thế mà nhụt chí. Hắn cười cười, nói: “Dự tính? Vẫn là dự tính không để Tiết Thịnh Anh xông vào trong núi Thái Hành. Nhưng trước mắt xem ra là khó.”
Thần Niên liếc nhìn hắn một cái, không nhịn được hỏi điều nàng vẫn luôn nghi ngờ trong bụng: “Gia đình ngươi ở Vân Tây, cách nơi này đến cả ngàn dặm. Những chuyện ngay cả triều đình cũng không quản được, ngươi hà tất phải bận tâm như vậy?”.
Phong Quân Dương đáp: “Triều đình không phải không muốn quản, mà là lực bất tòng tâm. Dương Thành muốn chiếm Ký Châu, chẳng qua là muốn học người đi trước, dùngThái Hành để bành trướng, dựa vào Thanh Châu, Ký Châu để nhòm ngó toàn bộ Giang Bắc. Đợi đến khi dã tâm của hắn ta thật sự thành công, thì cùng với Thái Hưng đồng minh liên kết của Vân Tây ta sẽ phải chịu sự uy hiếp này, càng đừng nói là……”
Càng đừng nói là phía Vân Tây hắn cũng có ý tranh đoạt Trung Nguyên, giành lấy thiên hạ, vậy thì càng không thể giương mắt nhìn Dương Thành ngày một lớn mạnh được. Phong Quân Dương dừng lại không nói hết câu, chỉ cười nhạt rồi im lặng.
Sự chú ý của Thần Niên dứt khoát không đặt vào câu nói của hắn, mà lại hỏi tiếp: “Dương Thành muốn học người đi trước?”.
Phong Quân Dương nhẫn nại phân tích cho nàng: “Tổ tiên của Dương Thành không phải mang họ Dương, mà là họ Mạch. Vị tổ tiên này là Mạch soái vào thời Thành Tổ đã dẫn quân chống lại quân Bắc Mạc, uy chấn Giang Bắc. Trong lúc chiến trận đã từng có một quân nhân họ Dương chết thay cho Mạch soái, Mạch soái vì muốn báo đáp ân nghĩa này, lên đã để cho con trai trưởng của mình làm con thừa tự dưới tên của vị quân nhân họ Dương ấy, nên mới có Dương Dự là tổ tiên của Dương Thành.”
Trong lòng Thần Niên rúng động, hỏi: “Vậy ngươi đã bao giờ nghe nói đến người nào tên là Trương Sĩ Cường chưa?”.
Phong Quân nghĩ một lát, cười nói: “Trong “Thịnh nguyên kỷ sự” hình như có nhắc đến tên người này, có lẽ là một trong bảy tráng sĩ của Giang Bắc, thật ra cũng là người bên cạnh Mạch soái thôi, về sau Thành Tổ lên ngôi đã phong thưởng làm công thần, Mạch soái từ chối vào triều mà cởi giáp trở về quê cũ, Trương Sĩ Cường cũng không nhận phong thưởng gì đó, chẳng biết đã lưu lạc nơi nào.”
Thần Niên do dự một lát, rồi nói với hắn: “Trương Sĩ Cương này rất có thể là tổ tiên của Đại đương gia.”
Nàng kể tóm tắt đơn giản chuyện ngày hôm đó Trương Khuê Túc bảo Diệp Tiểu Thất mang quân bài của Trương Sĩ Cường tới đưa cho Mục Triển Việt, bảo hắn dựa vào thứ này ra khỏi đèo Phi Long cho Phong Quân Dương nghe, nàng nói: “Đại đương gia còn bảo nghĩa phụ ta hỏi Dương Thành một câu, hỏi hắn có còn nhớ tình đồng đội của tổ tiên bọn họ năm đó không.”
Phong Quân Dương trầm mặc rất lâu, thấp giọng nói: “Như vậy xem ra Tiết Trực đã có liên hệ từ trước với Trương Khuê Túc rồi, mà mối liên hệ này không hề đơn giản chút nào, giết Tiết Trực đoạt Ký Châu chính là kế hoạch của hai người bọn họ.”
Nhưng Thần Niên lại không hiểu nói: “Đã như vậy, khi nghĩa phụ ta cầm tín vật của Trương Khuê Túc, tại sao Dương Thành vẫn không chịu thả nghĩa phụ ta ra khỏi cửa khẩu, mà ngược lại còn truy sát ông? Bọn họ đã là đồng bọn, sao ngay cả tín vật cũng không nhận ra?”.
Phong Quân Dương nghe vậy cười cười, đáp: “Việc Dương Thành và Trương Khuê Túc cùng âm mưu giết Tiết Trực đoạt Ký Châu vốn dĩ là chuyện cực kỳ bí mật, đừng nói là trước khi chuyện thành công ngàn vạn lần không được tiết lộ tin tức ra ngoài, mà cho dù sau khi chuyện đã thành công mọi người đều sẽ biết chuyện gì đã xảy ra, vì danh tiếng, Dương Thành sợ rằng cũng sẽ không chịu thừa nhận đã làm chuyện đó đâu. Bởi vậy, hắn ta sợ nhất bị người ta biết được mối liên hệ giữa hắn ta và trại Thanh Phong các cô, lại càng không chịu dưới quyền của kẻ khác đâu. Trương Khuê Túc xuất thân là sơn phỉ, quá coi trọng một chữ “Nghĩa”, lại nói nghĩa phụ cô cầm tín vật đến bảo Dương Thành thả người, cô nói thử xem Dương Thành có nhận tín vật đó không?”.
Về mặt tình cảm Thần Niên tuy rằng trăm ngàn lần không muốn, nhưng lý trí lại bảo nàng không thể không thừa nhận những gì Phong Quân Dương nói không hề sai. Cứ nghĩ đến chuyện người đem toàn bộ trại Thanh Phong ra mạo hiểm là người được tất cả mọi người kính trọng Đại đương gia, là trong lòng Thần Niên lại hoàn toàn trống rỗng. Nàng ngẩn người hỏi: “Lẽ nào giấu diếm tất cả mọi người, rồi dùng chính sinh mệnh của họ ra làm mồi nhử ư? Gia quyến già trẻ trong trại Thanh Phong rất nhiều, từ trên xuống dưới cũng có hàng ngàn mạng người, chẳng lẽ không đáng tiền như vậy sao? Một chữ “Nghĩa” kia đâu rồi?”.
Phong Quân Dương lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, rồi nói: “Tính mệnh của hàng ngàn người, trong mắt người có chí đặt ở thiên hạ, thì thật sự chẳng đáng là gì cả.”
Hốc mắt Thần Niên đột nhiên đỏ hồng, nàng nghiến chặt răng, cố gắng nhẫn nhịn không để nước mắt lăn xuống. Qua một lúc lâu, nàng bất ngờ đứng bật dậy, tức giận nói: “Ta sẽ đi đưa tin cho Tiết Thịnh Anh, không để gian kế của hai người Dương Thành và Trương Khuế Túc được thành công!”.
Phong Quân Dương chậm rãi lắc đầu, nói: “Cô có biết tại sao ta không trực tiếp đi tìm Tiết Thịnh Anh, mà lại đến trại Thanh Phong trước không? Là vì nhất định trên đường sẽ có người tới giết chúng ta, chỉ dựa vào tình hình hiện giờ của hai chúng ta, căn bản không thể sống đến lúc gặp được Tiết Thịnh Anh.”
Thần Niên trừng to hai mắt, ngạc nhiên nói: “Không phải ngươi nói người giết ngươi không phải do Dương Thành phái tới ư?”.
Phong Quân Dương khẽ cau mày, đáp: “Điểm này cũng là do ta nhất thời nghĩ không kỹ. Ngoài Dương Thành ra, hình như vẫn còn có một thế lực khác muốn đẩy ta vào chỗ chết, mà những người này, lại không nghĩ đến chuyện giết cô, hay nghĩ đến chuyện giết Vân Sinh. Chính là vì nguyên nhân đó, nên hai tên thích khách này đã không phóng ám tiễn lúc ở trên vách núi. Có lẽ, kẻ bịt mặt hôm qua đả thương ta chính là đồng bọn của hai tên ấy.”
Thần Niên bị hắn nói lòng vòng đến choáng váng đầu óc, hỏi: “Rốt cuộc là còn ai muốn giết ngươi nữa vậy?”.
Trên mặt Phong Quân Dương mang chút cười khổ: “Có lẽ là người của Vân Tây, có thể là huynh đệ của ta, cũng có thể là thúc bá của ta. Lòng người cách một lớp da, ai mà biết được chứ!”.
Thần Niên nghe vậy hoảng sợ, không sao tưởng tượng được người trong nhà của hắn lại nhẫn tâm độc ác như vậy.
Phong Quân Dương cười, nói: “Sao nào, cô xem, một khi liên quan đến quyền lợi tranh đấu, thì cho dù là cha con huynh đệ đều sẽ tàn sát lẫn nhau, nên nếu Trương Khuê Túc có vì quyền lợi mà đem trại Thanh Phong ra làm mồi nhử thì cũng chẳng là gì cả.”
Thần Niên thấy hắn đã nghĩ thông suốt như vậy, không cần mình phải khuyên nhủ nữa, bèn nói: “Vậy hai chúng ta phải làm sao đây? Không làm gì hết sao?”.
Phong Quân Dương gật gật đầu, khẽ cười rồi nói: “Việc đầu tiên hai chúng ta phải làm chính là bảo vệ cái mạng nhỏ này, không phải cô cũng đã nói rằng rừng xanh còn đó sợ gì không có củi đốt sao? Ta lại đang nghĩ, trước mắt nơi an toàn nhất chính là trại Thanh Phong, nhất là hiện giờ Trương Khuê Túc lại đặc biệt phái cao thủ ở bên ngoài bảo vệ cho chúng ta. Chỉ cần nghĩa phụ cô còn sống, bọn họ sẽ phải cố kỵ, không dám làm gì cô đâu. Mà bây giờ tính mạng của ta hoàn toàn trông cậy vào cô, hi vọng cô có thể bảo vệ được cho ta.”
Thần Niên trịnh trọng đáp: “Ngươi yên tâm, mạng Tạ Thần Niên của ta còn, thì ta sẽ bảo vệ cho ngươi chu toàn.”
Câu nói đó của Phong Quân Dương có quá nửa là trêu đùa, nhưng thấy phản ứng của nàng trịnh trọng như vậy, bất giác lại thấy có chút rung động. Hắn lặng lẽ nhìn nàng lâu hơn nữa, rồi cười hỏi: “Đúng rồi, sao cô và nghĩa phụ mình lại sống ở trại Thanh Phong vậy? Ta chưa từng nhìn thấy sát thủ nào giống như nghĩa phụ của cô cả, dám một mình tới giết Tiết Trực giữa thanh thiên bạch nhật. Nếu là trên chiến trường, nhất định sẽ là một mãnh tướng không ai bằng.”’
Trong mắt Thần Niên liền lộ vẻ tự hào, hỏi Phong Quân Dương: “Thật không? Ngươi cũng cảm thấy nghĩa phụ ta dũng mãnh vô địch hả?” Thấy Phong Quân Dương mỉm cười khẽ gật đầu, nàng cũng mỉm cười nói: “Nghĩa phụ ta tuy rằng không cùng phe với trại Thanh Phong, cũng chưa từng quan tâm đến sự vụ trong trại, nhưng không ai dám coi thường ông hết, mọi người đều gọi ông là Tứ gia.”
“Tứ gia? Nghĩa phụ cô xếp thứ tư ư?” Phong Quân Dương hỏi với vẻ đầy thích thú.
Thần Niên đáp: “Không phải, trong trại không phải có ba vị đương gia sao, ngoài trừ ba người bọn họ ra, thì nhân vật quan trọng thứ tư trong trại phải tính tới nghĩa phụ của ta.”
“Ồ,” Phong Quân Dương liếc nhìn sắc mặt nàng, không khỏi mỉm cười, lại cố ý hỏi nàng: “Vậy Tiểu tứ gia cô thì sao? Giải thích thế nào đây?”.
Thần Niên cười khan hai tiếng ha ha, đáp: “Đây đều là do bọn Diệp Tiểu Thất gọi chơi thôi. Đề tiện cho việc hành tẩu, nên lúc ra ngoài ta thường giả làm con trai, bọn họ chẳng qua cũng là nể mặt nghĩa phụ ta, nên mới hùa theo Diệp Tiểu Thất gọi như vậy.”
Phong Quân Dương thấy nàng chuyển hướng câu chuyện không muốn nhắc đến xuất thân của mình, nên cũng không hỏi tiếp nữa, hai người lại nói chuyện phiếm về tình hình trại Thanh Phong, thì nghe thấy tiếng Khâu Tam ở bên ngoài tiểu viện dùng giọng nói vừa âm vang lại không hề mất đi vẻ nhiệt tình hét lớn: “Đại đương gia, ngài đã tới rồi sao?”.
Hai người Phong Quân Dương và Thần Niên đang ở trong phòng đưa mắt nhìn nhau, nhất tề cùng trầm mặc hẳn đi. Thần Niên muốn đỡ Phong Quân Dương nằm lại xuống giường, nhưng hắn lại khẽ xua tay, tỏ ý mình ngồi dựa thế này là được rồi. Cứ lần chần mãi, thì bước chân của Trương Khuê Túc đã ở vang lên ở ngoài căn phòng chính, Thần Niên đành phải đứng dậy đón ông ta vào.
Trương Khuê Túc bước vào phòng, thấy Phong Quân Dương đã tỉnh lại, bất giác ngây người ra trong thoáng chốc.
Phong Quân Dương khẽ gật đầu với ông ta, chào hỏi: “Đại đương gia.”
“Tỉnh rồi à?” Trương Khuê Túc bước đến gần xem mạch tượng cho Phong Quân Dương, sau một hồi tập trung mới cười nói: “Mạch tức của Trịnh thống lĩnh tuy rằng vẫn còn yếu những đã hòa hoãn đi nhiều, tính mạng đã có không có gì đáng ngại nữa rồi.”
Khí lực của Phong Quân Dương dường như vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn, chậm rãi nói: “Vẫn phải đa tạ Đại đương gia trượng nghĩa giúp đỡ, Trịnh mỗ cảm kích vô cùng.”
Thần Niên đứng bên cạnh liền bê một cái ghế tròn lại, Trương Khuê Túc bèn ngồi xuống, nghiêm sắc mặt nói: “Nếu nói về cảm tạ, thì phải để trại Thanh Phong bọn ta cảm tạ Trịnh thống lĩnh mới phải, nếu không phải vì bọn ta, thì thân thể ngài cũng sẽ không bị thương thành ra thế này, là bọn ta có lỗi với ngài.”
Phong Quân Dương cười khẽ, nhưng cũng không nói gì.
Trương Khuê Túc lại tiếp lời: “Ta tới là có chuyện muốn thương lượng với Trịnh thống lĩnh, Trịnh thống lĩnh cảm thấy chúng ta có thể khuyên Tiết Thịnh Anh lui binh được sao?”.
Ông ta nói những lời này dõng dạc như vậy lại nằm ngoài dự đoán của Thần Niên. Trong lòng nàng đã nhận định Trương Khuê Túc là đồng mưu với Dương Thành, nên đoán ông ta nhất định sẽ nghĩ cách lôi kéo quân Ký Châu của Tiết Thịnh Anh vào trong núi Thái Hành để Dương Thành âm thầm hành động, lại không sao ngờ được ông ta còn nhắc đến chuyện “khuyên Tiết Thịnh Anh lui bình”.”
Thần Niên không khỏi liếc nhìn Phong Quân Dương, thấy trên mặt hắn không biểu lộ điều gì, chỉ nói: “Đại đương gia, tình hình hiện giờ của Trịnh mỗ, sợ rằng không có cách nào giúp Đại đương gia giải quyết được chuyện này rồi.”
Trương Khuê Túc vôi vàng nói: “Đương nhiên là không cần Trịnh thống lĩnh đi. Trong trại bọn ta sẽ phái người đi, chỉ là muốn Trịnh thống lĩnh dặn dò xem sau khi gặp Tiết Thịnh Anh thì nên ăn nói ra sao là được rồi.”
Phong Quân Dương thoáng trầm ngâm, đáp: “Cũng được. Đã như vậy rồi, Trịnh mỗ sẽ thuật lại lời căn dặn của Thế tử gia cho Đại đương gia nghe.”
Trương Khuê Túc nói: “Xin Trịnh thống lĩnh mau nói, tại hạ rửa tai cung kính lắng nghe.”
Giang Bắc Nữ Phỉ Giang Bắc Nữ Phỉ - Tiên Chanh Giang Bắc Nữ Phỉ