Em Là Của Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 39
asili đang đợi trong căn phòng ngoài của giáo đường ở cung điện để đợi cô dâu của anh đến, bạn bè anh cũng đang ở chung với anh và chọc ghẹo anh bởi vì anh đã đến đây rất sớm. Anh đã không nói gì, nhưng anh đã muốn tổ chức hôn lễ từ ngày hôm qua nếu như anh đã không nghĩ Alexandra sẽ hỏi tại sao anh lại quá gấp gáp. Nhưng vẫn không đủ sớm đối với anh, và anh sẽ không ngừng lo lắng cho đến khi mọi việc xong xuôi.
Anh đã tránh được cha của Alexandra cho đến lúc này. Nếu anh được may mắn...
Không phải Tanya bước vào để thông báo là Alexandra đang trên đường đi đến đây,mà là Constantin Rubliov xuất hiện ngay ngưỡng cửa, thái độ của ông ta rất dữ dằn, giọng nói quát tháo "Anh đang giấu con gái của ta ở đâu vậy?"
Vasili thở dài. Sự may mắn đã không đến với anh kể từ khi anh gặp con gái của ông ta. Nhưng anh quyết định thay đổi chuyện đó.
Anh nhìn Stefan nói."Anh có thể để chúng tôi nói chuyện riêng không?"
Stefan nhìn người đàn ông đang giận dữ mà rất dễ dàng nhận ra đó là người cha, nhìn qua Vasili và anh nhướng một chân mày lên."Tôi phải làm vậy à?"
"Mẹ kiếp, Stefan..."
Người anh họ của anh tặc lưỡi, và với một cánh tay choàng qua vai Lazar đang tò mò và cánh tay còn lại trên vai Serger đang lẫn lộn, anh đẩy bọn họ ra cửa.
Một mình với Constantin, người bây giờ mặt mày đang đỏ lựng vì xấu hổ bởi vì ông đã nóng nảy trước mặt vua của Cardinia mà không nhận thức được điều đó, Vasili nói."Alex tối qua đã ở chung với những người thân cận bên cạnh hoàng hậu. Chúng con sắp sửa kết hôn."
"Nó có biết là ta đang ở đây không?"
"Có, " Vasili nói, rồi do dự nói thêm, "Nhưng con sợ là cô ấy không muốn gặp ngài."
Sự xấu hổ của Constantin lập tức biến mất."Vô lý. Con gái của ta và ta rất gần gũi. Nó..."
Vasili cắt ngang."Có lẽ đó là lý do mà cô ấy quá đau khổ vì những gì mà ngài đã làm."
Thái độ giận dữ của Constantin xìu xuống."Vậy khi nó đã biết được là chưa từng có hôn ước nào thì sao?"
"Không, cô ấy không biết. Cô ấy đã rời khỏi khi mẹ con nói với con về lời tự thú của ngài. Và con không muốn nói cho cô ấy biết. Nhưng hôn ước không còn là vấn đề nữa. Con đã cầu hôn với cô ấy, và cô ấy đã đồng ý."
"Vậy bây giờ nó rất là hạnh phúc bên con phải không?"
"Cô ấy sẽ rất hạnh phúc."
Câu nói rất quả quyết đó làm cho Constantain không thể làm gì khác ngoài chuyện tin tưởng anh. Nhưng ông đã hiểu lầm.
"Tạ ơn Chúa," ông nói."Sau khi nghe mẹ con nói về những cách cư xử của nó, ta sợ là Alexandra sẽ không bao giờ chấp nhận con, và đó là tại sao cuối cùng nó đã rời khỏi. Nhưng nếu như bây giờ nó muốn kết hôn với con..."
"Con nói là cô ấy sẽ rất hạnh phúc, thưa hầu tước. Ngay lúc này cô ấy vẫn còn đang đau khổ vì người yêu của cô ấy, Leighton, là một gã khốn khiếp vì hắn không có ý định kết hôn với cô ấy. Con sẽ cho cô ấy thời gian để quên hắn, nhưng một khi chúng con kết hôn xong thì cô ấy sẽ quên hẳn hắn ta, con hứa với ngài chuyện này "
Constantin nhíu mày."Ý con nói là nó chỉ là cam phận kết hôn với con thôi à? Sau ngần ấy thời gian mà con đã có với nó sao?"
"Con sợ là cô ấy và con đã không có một khởi đầu tốt đẹp," Vasili thú thật."Cô ấy không muốn kết hôn với con; con cũng không muốn kết hôn với cô ấy. Nhưng sau khi con thay đổi ý... con đã từng quyến rũ rất nhiều đàn bà, thưa hầu tước. Nhưng con đã không thể quyến rũ được người mà con muốn kết hôn. Nhưng sau khi chúng con kết hôn, con sẽ không còn phải ép mình làm chuyện đó nữa."
"Nếu như nó không biết là chưa từng có một hôn ước nào thì tại sao nó lại không muốn gặp ta chứ?"
"Rõ ràng là cô ấy còn chưa quên là ngài đã ép hai chúng con. Con, mặt khác, thì rất vui mừng... ít ra là ngay bây giờ. Ngài đã làm rất nhiều chuyện, Hầu tước mà nếu không có tình cảm với Alexandra thì có lẽ con cũng sẽ..."
Vasili đã không nói xong.Tanya xuất hiện và nói, "Cô ấy đang đến... ồ, xin lỗi nhé."
"Không có gì đâu, Tanya. Đây là cha của Alexandra."
Hoàng hậu gật đầu, nhưng hỏi, "Stefan đâu?"
"Trong giáo đường," Vasili nói.
"Không phải là anh nên đợi ở giáo đường sao?"
"Một lát nữa."
Với một cái gật đầu nữa, cô rời khỏi bằng cánh cửa đi thông qua giáo đường. Bây giờ Vasili đang ở trong tình thế khó xử khi phải yêu cầu cha vợ tương lai đi chỗ khác vì anh không muốn Alexandra giận dữ khi cô nhìn thấy ông. Nhưng một lần nữa, sự may mắn lại không đến với anh.
Cô xuất hiện đột ngột ở đó, nhìn tuyệt đẹp trong chiếc áo cưới màu trắng có viền những dây đăng ten Belgian màu trắng, và đính những hạt trân châu nhỏ mà anh đã đặt cho cô. Cô đã không mấy khó khăn cướp mất hơi thở của anh. Khi nhìn thấy cha cô, cô xoay người và bỏ đi trước khi ông nhìn thấy cô.
"Alex!" Vasili gọi với theo và đuổi theo cô. Nhưng Constantin còn nhanh hơn cả anh. Và vì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi cho nên Vasili đợi để hầu tước có cơ hội hòa giải với con gái của ông, và thầm ước cho ông được thành công.
Alexandra không dừng lại. Những giọt nước mắt chết tiệt lại cứ chực tuôn ra, nhưng lần này cô nhất định cho chúng trào ra. Cô sẽ không nói chuyện với cha cô, sẽ không...
Constantin đuổi kịp cô khi cô chạy đến giữa hành lang. Ông cố ôm chầm lấy cô nhưng cô tránh ra như muốn nói."Đừng đụng con," và thật ra cô đã nói."Đừng!" Và rồi với cái nhìn trừng trừng, cô thốt ra một cách giận dữ."Con không thể nghĩ được là sao cha lại đến đây. Cha chắc chắn là không quan tâm..."
"Chúa tôi, con biết chuyện đó là không đúng mà, Alex."
Sự hoảng hốt của ông làm cho cô tắc nghẹn, nhưng cô sẽ không bị thuyết phục."Chuyện con đang ở đây chứng minh được là cha quan tâm con đến mức nào. Con không nghĩ là con có thể không được vui đến mức này, và con phải cám ơn cha đấy."
"Cha không hiểu. Con và Vasili thật là xứng đôi. Con đã bị nó thu hút. Tại sao con lại không cho mình một cơ hội chứ?"
"Bởi vì con đã yêu một người khác... hay ít ra nghĩ là con đã yêu. Dĩ nhiên là cha chắc là đang rất vui mừng khi nghe được sự sai lầm của con, giống như lâu nay cha vẫn làm." Cô nói một cách cay đắng."Nhưng cho dù là vậy, thì cũng vẫn không có gì khác giữa Vasili và con, vì anh ấy chống đối lại cuộc hôn nhân ngay từ đầu. Lý do mà anh ấy đổi ý là vì anh ấy nghĩ là một ngày nào đó anh ấy cũng sẽ phải kết hôn, và anh ấy không muốn bỏ công đeo đuổi một người đàn bà khác... khi mà anh ấy đã có hôn ước với con."
"Đó không phải là ấn tượng... cha không nghĩ đó là lý do cậu ấy kết hôn với con, Alex. Nhưng chuyện quan trọng hơn ở đây là bây giờ con có cảm giác gì với cậu ấy?"
"Cảm giác của con thì có làm được gì khác khi mà anh ấy không yêu con?"
"Vậy thì con không cần phải kết hôn với cậu ấy." Constantin nói."Cha sẽ nói chuyện với cậy ấy..."
"Đừng tốn công. Chính mẹ của anh ấy cũng đã nói là anh ấy không thể cưới con, nhưng anh ấy đã không nghe. Anh ấy nhất quyết giữ vững ý định của mình. Và bên cạnh đó, cũng đã quá trễ để cho cha hủy bỏ hôn ước, chuyện mà đáng lý ra cha đã phải làm. Con đã hứa là sẽ kết hôn với anh ấy, vì thế hôn ước không còn dính líu vào đây nữa. Và con sẽ kết hôn với anh ấy... sau khi cha rời khỏi đây."
"Alex!"
"Con xin lỗi, nhưng con không thể tha thứ cho cha vì những chuyện mà cha đã làm với con. Và... con không còn gì để nói với cha nữa cả."
Cô xoay lưng lại và nhắm mắt cố đè nén sự đau khổ đang dâng lên trong lòng. Một khoảng thời gian im lặng kéo dài, rồi có tiếng bước chân thoái lui của ông, và rồi nước mắt tuôn ào ào trên má cô. Cổ họng cô như có cục gì nghèn nghẹn giống như sắp sửa bị nổ tung. Ôi, Chúa ơi, nó như muốn giết chết cô!
Vasili đột ngột xuất hiện, anh kéo cô vào lòng tựa đầu trên ngực anh và nói với cô, "anh hứa với em, Alex, anh thề với em là em sẽ được hạnh phúc bên anh. Và một ngày nào đó em sẽ muốn cám ơn cha em vì đã mang hai chúng ta lại gần nhau, vì thế bây giờ hãy tha thứ cho ông ấy. Nói với ông ấy là em tha thứ cho ông ấy đi. Em sẽ không hối hận đâu."
Lúc này thì cô khóc nức nở, và khi ngẩng đầu lên cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của Vasili lờ mờ qua làn nước mắt, nhưng cô nhìn thấy được sự lo lắng, sự quan tâm và sự thành khẩn và... ôi, Chúa ơi, cô đã làm gì vậy?
Cô giật mạnh ra khỏi người anh rồi chạy trên hành lang, gọi cha cô dừng lại... ông đã đi gần hết hành lang. Và khi ông nghe được tiếng gọi của cô và xoay đầu lại, cô nhìn thấy ông cũng đang khóc, và cô thốt lên một tiếng đau khổ khi thu ngắn khoảng cách giữa họ và nhào vào hai cánh tay đang mở rộng của ông.
"Con xin lỗi, Papa, con đã không có ý đó... con đã không có ý đó!" cô rên rỉ
"Cha biết, cha biết. Được rồi, Alex, được rồi."
"Con đã muốn cha đau khổ bởi vì con bị đau khổ, nhưng không phải là lỗi của cha khi anh ấy không yêu con."
"Cha nghĩ là cậu ấy có yêu con, Alex," Constantin lẩm bẩm khi ông lau nước mắt trên mặt cô.
"Anh ấy không yêu... nhưng rồi sẽ yêu," cô nói một cánh sôi nổi."Con đã quá tội nghiệp mình trong khi đáng lý ra con phải đấu tranh cho cái con muốn có."
Đến lúc này thì Constantin không thể không cười."Đúng là con gái của cha." và khi nghe những lời này, mọi sự đau khổ trong lòng Alexandra biến mất.
Cô ngoảnh lại nhìn Vasili đang đứng nơi lúc nãy cô bỏ lại anh, gã Adonis tóc vàng của cô, quá đẹp trai mà cô không có lời nào để diễn tả được... và anh mới vừa hứa là sẽ làm cho cô hạnh phúc.
Cô nhìn lại cha cô và cười toe toét."Cha có cho phép con kết hôn chứ, Papa?"
"Vậy con có yêu cậu ấy không?"
"Có, nhiều hơn những gì mà con có thể nói." Và với một nụ cười rạng rỡ."Chắc chắn là còn hơn anh ấy đáng được."
"Vậy thì đừng trì hoãn hôn lễ này nữa."
Em Là Của Anh Em Là Của Anh - Johanna Lindsey Em Là Của Anh