Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chuyện Dũng Cảm Nhất
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 39
Ôn Nhiễm cũng lâu rồi không nằm mơ.
Nhưng tuy là không mơ, hằng đêm vẫn luôn giật mình tỉnh dậy, tỉnh rồi lại cần một khoảng thời gian dài mới ngủ lại được, khi ngủ cũng chẳng an ổn gì.
Nhưng mà đêm nay rất lạ.Cô không hề tỉnh lại, hơn nữa, suốt một đêm, cô đều mơ.Là nơi chôn giấu kĩ nhất trong lòng, cũng là nơi yếu đuối nhất.
Kết quả sau một đêm ngủ mê mệt lại càng tệ hơn, buổi sáng tỉnh dậy, Ôn Nhiễm cảm giác mí mắt nặng trĩu.Cô đứng trong nhà về sinh nhìn vẻ mặt xanh xao của mình trước gương mà ngẩn người, mãi một lúc lâu mới cười xòa một tiếng, bắt đầu trang điểm.
Lại mơ về anh.
Trong lòng có một tiếng nói rất nhỏ cất lên.
Trong văn phòng, Tiểu Hứa đến từ sớm.Cô ngồi trước máy tính ăn bữa sáng.Trên màn hình là trạng thái biến động giao dịch cổ phiếu, gần đây Tiểu Hứa có mua cổ phiếu, cho nên cô bạn nhìn đồ thị hết sức chăm chú.Bây giờ còn chưa đến thời gian giao dịch, thế mà Tiểu Hứa mới chú ý đến Ôn Nhiễm một chút.
"Cậu sao ủ rũ vậy?Cử nhân kinh tế ở một trường đại học tầm cỡ Ôn Nhiễm tiểu thư, xin hỏi cậu có muốn mua cô phiếu hay không?"Tiểu Hứa nhìn cô hỏi, gần đây giá cổ phiếu tăng lên không ít, thị trường trong nước đa phần đều là một màu xanh.
Ôn Nhiễm sửa sang lại bàn làm việc, thản nhiên nói một câu:"Mình không mua cổ phiếu."Trên thực tế, cổ phiếu hay những loại đầu tư mạo hiểm linh tinh gì đó, cô đều không đụng vào, đây có lẽ là bản năng.
Tiểu Hứa chép miệng, quay lại tiếp tục nghiên cứu màn hình máy tính.Sở Lân chỉnh chu trong tây trang giày da vào công ty, nét mặt không giấu vẻ rạng ngời làm cho Tiểu Hữa cũng tò mò theo, hỏi vội:"Tổng giám đốc, có chuyện gì tốt sao, chia sẻ ọi người một chút đi."
Sở Lận mỉm cười, chỉ nói một câu:"Tối nay có bữa cơm, Ôn Nhiễm cô đi cùng tôi."
Ôn Nhiễm sửng sốt, nửa đứng dậy hỏi:"Cùng đối tác dùng cơm?"
"Ngân hàng JS, nếu có thể, công ty sẽ theo chân họ đàm phán chuyện hạng mục.Ngân hàng này cũng không tính là lớn."
"Vậy GP thì sao?"Tiểu Hứa hỏi.
Sở Lận cười khổ:"Bên phía GP chắc là không đồng ý, chúng ta cũng không phải là một hạng mục lớn, có lẽ bọn họ cũng không quan tâm nhiều đâu."
Ôn Nhiễm khẽ thở ra, rất nhanh lại cảm thấy mất mát.Cô xoa xoa mặt mình, cưỡng chế chính mình phải đem toàn bộ chú ý vào công việc trước đã.
Tối qua không phải cô đã cự tuyệt anh rồi sao?
Cô kiên trì không lên xe, hất tay anh rồi đi thẳng về phía trước, mà anh cũng thực có bản lĩnh, lái một chiếc xe hạng sang Cayenne bằng tốc độ của người đi bộ.Giằng co như thế, cho đến khi cô bỗng nhiên chạy như điên, lao lên một chiếc xe buýt.
Người trên xe đều kinh ngạc nhìn cô, mà Ôn Nhiễm vừa thở hổn hển vừa nhìn ra ngoài, vừa vặn thấy xe của Diệp Dĩ Trinh chuyển hướng, quay xe rồi đi mất.
Anh không đuổi theo cô nữa, mà lòng cô cũng không thoải mái, chỉ có một cảm giác phiền muộn.
Kì thực cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.
Tối qua về nhà cô đã cố ý xem lịch, bây giờ đã là tháng năm, cách ngày cô rời trường đã ba tháng.Khoảng cách kể từ lần cuối cô gặp anh ở trường cũng đã sắp bốn tháng rồi.
Mở quyển sách ra, giấu ở trang cuối cùng là bức ảnh chụp ngày tốt nghiệp.Ôn Nhiễm nhìn chính mình trong bộ áo cử nhân, không khỏi tức cười.Mới đó thôi mà, cô đã cảm thấy xa lạ đến thế.
Nhớ ngày chụp ảnh tốt nghiệp, giáo sư Ngô từng lơ đãng nói một câu:"Trong ảnh chụp thiếu mất một người, thật là đáng tiếc."
Cô khi đó ngực đau đến tê rần, hít từng chút không khí một.
Đương nhiên cô biết, đó là ai.
Ôn Nhiễm còn nhớ rõ lần cuối cùng gặp anh, khi đó anh đưa cô về nhà, đứng dưới lầu nói lời từ biệt, ý cười trên mặt anh, vừa ấm áp, dung túng, cũng rất sủng nịch.Mà cô lại bướng bỉnh không chịu cho anh một cái hôn làm quà năm mới.
Khi đó mới hạnh phúc làm sao, thế mà, về sau không còn gặp anh được nữa.
Ôn Nhiễm lẩm bẩm nói:"Không biết đã rời đi đâu?"Cũng có thể nói là, đi lâu như vậy sao giờ còn trở lại?
Ạnh ở đó, lại càng làm cho cô tay chân luống cuống.
Buổi tối đặt ở khách sạn lớn nhất thành phố T, Ôn Nhiễm cùng Tiểu Hứa bước vào.Tiểu Hứa chậc lưỡi:"Công ty này cũng lớn nha, ngay cả khách sạn này cũng đặt được."
Ôn Nhiễm nhẹ nhàng cười, không nói gì, trong đầu cô lại hiện về ngày đó, cô và anh cũng ở một tầng khách sạn, nói chuyện thâu đêm.
Đại diện của ngân hàng JS là phó giám đốc Lưu.Phó tổng này là một người đàn ông trung niên đầu hói, đi phía trước Sở Lận, lén quay lại dùng một ánh mắt khôn khéo đảo quanh người Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm cũng rất phiền chán mấy hình thức xã giao bên ngoài này, nhưng vẫn phải mở miệng cười chống đỡ.Cô không tránh khỏi xã hội, một mình đọc sách thánh hiền trong tháp, cho nên, rất nhiều chuyện không thể không làm.
Rượu quá ba chén, Ôn Nhiễm hơi ngấm men say.Chỉ là đối với ông Lưu lại liên tiếp mời rượu cô, áp lực quá lớn.Ôn Nhiễm vụng trộm nhìn thủ trưởng Sở Lận một cái, chỉ thấy anh hơi khép mắt lại, ý bảo cô nâng chén đi.Ôn Nhiễm đành bất đắc dĩ phải cụng ly.
Rượu Bordeaux cũng rất quý, thế mà tên mặt người dạ thú này lại mời hơn 10 bình, mặt cô cũng đỏ rực rồi mới thấy được tình hình.Hiện tại rốt cục cũng không chống nổi nữa, Ôn Nhiễm cầu cứu Sở Lận, anh đương nhiên hiểu, vội bưng chén rượu lên:"Ôn tiểu thư mới đến công ty không lâu, tưu lượng còn kém, chén này tôi uống thay cấp dưới."
Lưu đầu hói xua tay:"Chén này nhất định Ôn tiểu thư phải uống."
Sắc mặt Sở Lận càng trở nên khó coi.Để khỏi phải khó xử, Ôn Nhiễm cười cười, cắn răng uống chén rượu cuối cùng, xin phép đứng lên, đi ra ngoài.
Thời điểm bữa ăn sắp kết thúc, Ôn Nhiễm lấy cớ đi vệ sinh chạy vội ra toilet, ôm bồn cầu mà nôn.Giống như cả lục phủ ngũ tạng đến muốn ói ra ngoài.Cô rất muốn chửi ầm lên, chuyện trước mắt thực là, cô cứ như từ dưới nước chui lên vậy, bây giờ cũng là cuối thu, cả người đều ra tầng tầng mồ hôi lạnh.
Đứng trước gương, cô trang điểm lại, rửa mặt sạch một lần rồi mới đi ra.Bước chân có phần chao đảo, cô chống tường bước đi, không cẩn thận đụng phải một người.
"Ơ..."Cô ngẩng đầu, cái người kia lại mạnh mẽ kéo cô lại.
Người đó im lặng đứng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi có thêu ít hoa văn, đôi tay giữ lấy cánh tay cô, anh nhíu mày:"Em uống rượu?"
Ôn Nhiễm chớp mắt, không nói.
Người này nghĩ rằng cô chưa muốn nói rõ mọi chuyện, liền xoay người lại, xoa xoa đầu cô.Loại cảm xúc này làm cả người cô run lên, Ôn Nhiễm phục hồi lại tinh thần, lùi về sau từng bước.
Động tác của Diệp Dĩ Trinh dừng lại, tay thong dong thu về:"Anh đưa em về."
"Không cần."Cô cự tuyệt rất nhanh,"Tôi còn có bữa ăn."
"Thôi đi, anh đưa em về."Cô hoàn toàn không biết cô bây giờ trong như thế nào sao, đã ra cái dạng này rồi, còn muốn tiếp tục uống rượu?
Ôn Nhiễm chăm chú nhìn anh vài giây, sau đó nhe răng cười:"Diệp tiên sinh, bữa ăn này là công việc của tôi, không thể thôi được, đây là việc thủ trưởng của tôi quyết định."
Diệp Dĩ Trinh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó nắm mạnh cánh tay của cô, kéo ra ngoài.
"Làm gì vậy?"Ôn Nhiễm trợn mắt nhìn anh.
Người nào đó mỉm cười,"Em đã cố ý, chúng ta cứ đi xin phép thủ trưởng của em, để cho anh đưa em về..."
Ôn Nhiễm rất muốn trốn thoát, nhưng mà Diệp Dĩ Trinh lại lấp tức túm được cô.Nhớ ra thân phận của anh, Ôn Nhiễm lại càng kích động.Nếu để cho cấp trên của cô biết cô và cố vấn cao cấp GP dây dưa với nhau một chỗ, hậu quả nhất định sẽ không tưởng tượng nổi.
Cả người chấn động mạnh mẽ, Ôn Nhiễm đang muốn ngăn chặn lại, nhưng mà, muộn rồi.
Toàn bộ mọi người trong phòng mở to hai mắt nhìn hai người, người phản ứng trước hết vẫn là Lưu phó tổng.Hắn cười ha ha hai tiếng rồi vội chạy tới bên này.
"Diệp tiên sinh, rất hân hạnh hân hạnh được gặp."Hắn vươn tay ra,"Anh cũng ăn cơm ở đây sao?"
Phả ra toàn mùi rượu làm cho Diệp Dĩ Trinh hơi nhíu mày, nhưng vẫn vươn tay đáp lễ:"Vâng."
Lưu đầu hói vội hỏi:"Mời ngài sang bên này uống một chén, xin mời, xin mời."
Them bản năng anh vốn muốn cự tuyệt, nhưng tầm mắt đảo qua Sở Lận, anh vẫn đồng ý.Bồi bàn lấy một chén rượu sạch ra, rót một ly đầy.
Anh bưng ly lên, khóe môi khẽ nhếch:"Tôi chỉ uống một ly này thôi.Mọi người, xin mời."Nói xong anh uống một ngụm, rượu chạy thẳng nóng rực cả yết hầu, mặt anh hơi nhăn lại.
Anh đặt chén xuống, nhìn sang phía Sở Lận:"Giám đốc Sở, tôi có việc mang cấp dưới của anh đi trước, không có vấn đề gì chứ?"
Sở Lận hồi phục tinh thần, ngỡ ngàng hỏi:"Hai người biết nhau?"
"Biết."
"Không biết."
Sở Lận bị hai người này làm rối rắm.Ôn Nhiễm trừng mắt nhìn Diệp Dĩ Trinh thế mà anh lại chỉ mỉm cười, nhìn Sở Lận:"Quá vài ngày nữa GP sẽ có nhân viên đến đàm phán hợp đồng công việc cụ thể với công ty, hy vọng chúng ta có thể hợp tác thuận lợi."
Lời vừa nói ra, không chỉ ba người, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.Mà người bỏ bom xong lại oanh liệt dẫn Ôn Nhiễm rời đi, Ôn Nhiễm muốn tránh cũng không được, bởi vì, tay anh mạnh quá, thực đáng sợ mà.
"Lên xe."Diệp Dĩ Trinh mở cửa xe, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Ôn Nhiễm.Nhưng mà Ôn Nhiễm ở cùng anh lâu như thế làm sao mà không nhận ra anh càng tức giận vẻ mặt sẽ càng điềm tĩnh chứ.
"Không cần."Cô hạ quyết tâm nói, ánh mắt ngấn nước đảo quanh,"Nếu tôi nhớ không nhầm, tối qua tôi đã cự tuyệt rồi."
Anh nhìn cô chằm chằm, giống như nhìn một đứa bé đang giận dỗi, anh khẽ cười:"Vậy còn hôm nay."
Ôn Nhiễm bây giờ lại càng ghét cái điệu cười của người đó:"Đêm nay tôi cũng cự tuyệt."
Diệp Dĩ Trinh không tức giận, nhanh tay sửa lại nếp nhăn trên cổ áo cô, cô mà biết sẽ lại né tránh.Anh giữ chặt cổ tay cô:"Ngày mai anh đành phải nói lời xin lỗi với Sở Lận vậy."
Ôn Nhiễm trừng mắt:"Nói không giữ lời, tiểu nhân, vô sỉ."
Diệp Dĩ Trinh khẽ cười, mở cửa xe ra, ý đồ cực kì rõ ràng.
Ôn Nhiễm cắn môi, vẫn phải ngồi vào xe, đem cửa đóng thật mạnh.
Chiếc xe vội vã nhập vào dòng tấp nập.
Ngày hôm qua mưa một này, tuy là đã ngớt nhưng mà buổi tối nhiệt độ cũng không cao, Ôn Nhiễm khẽ hắt xì rất nhỏ.
Diệp Dĩ Trinh thản nhiên nhìn sang, kéo cửa kính xe lên.Ôn Nhiễm cứ quay đầu ra ngoài cửa, nhất quyết không nhìn anh.Từ cửa kính, cô có thể thấy trên môi anh nở một nụ cười rất nhẹ, bộ dạng trầm tĩnh như trước kia, phản ứng kích động của cô cũng không thể làm anh tức giận, anh càng thành thục và trầm ổn.
Xe dừng bánh trước lầu nhà cô, đi hết con đường đó, anh vẫn nhớ rất rõ ràng.Ôn Nhiễm mở cửa xuống xe, bỗng nhiên chợt nhớ ra, cô quay đầu lại mỉm cười:"Cám ơn ngài đã đưa tôi về, Diệp tiên sinh."
Anh hít một hơi, quay đầu lại:"Ôn Nhiễm?"
Cô nao lòng, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định:"Có việc gì sao Diệp tiên sinh?"
Cô càng cố ý xem nhẹ anh, anh khẽ cau mày, nháy mắt lại giãn ra:"Em sắp xếp thời gian, chúng ta nói chuyện."
Anh định đêm nay nói chuyện với cô, tất cả cho rõ ràng.Nhưng mà đưa cô từ khách sạn đi ra lại thấy đây không phải đúng thời điểm cho lắm.
Cô say rượu, lại còn tức giận, chỉ sợ nghe cũng không vào, tốt nhất là cứ đưa về nhà đã.
Nói chuyện gì?Nói chuyện anh biết mất lâu như thế giờ mới nhớ đến cảm giác của cô sao?Ôn Nhiễm càng thấy buồn cười:"Diệp tiên sinh, nếu là chuyện hợp đồng, tôi có thời gian, còn chuyện khác không bàn tới."
Nói xong vội xoay người lên lầu, tiếng giày cao gót nghe cũng đoán được, rất khí thế, làm cho khóe môi người nào đó không kìm được khẽ nhếch lên.
Đã bốn tháng không gặp, cô bé này quả nhiên đã trưởng thành...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chuyện Dũng Cảm Nhất
Mèo Folk Scotland
Chuyện Dũng Cảm Nhất - Mèo Folk Scotland
https://isach.info/story.php?story=chuyen_dung_cam_nhat__meo_folk_scotland