Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bích Huyết Can Vân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Một Thư Sinh Điên
T
uy hết sức anh tuấn nhưng mặt lại lem luốc đầy vết bẩn như đã mấy ngày không rửa mặt và có vẻ gì ngây dại. Bấy nhiêu đó vẫn không che lấp được nét anh tuấn của y, còn mảnh áo trắng y nữa, tiếc thay tuy là màu trắng nhưng cũng như mặt, nó lem luốc rách rưới không thể tả. Thư sinh lảo đảo múa may nói lảm nhảm luôn miệng tiến vào thành Tương Dương.
Thành Tương Dương có con sông Hán Thủy chảy qua cho nên thuyền buôn đậu đầy mặt sông, xe ngựa như nước mười phần náo nhiệt.
Thư sinh áo trắng vào tới thành Tương Dương liền bị mọi người chú ý vì bộ dạng kỳ dị điên loạn của y. Y chẳng buồn để ý cứ lảo đảo nghiêng ngả, miệng lảm nhảm hát hò, lâu lâu lại dừng lại nói một mình:
- Ai bảo ta điên? Không nói các ngươi không biết, ta ở trong Long Trung Ngọa Long Cương. Các người biết ta là ai không? Ta họ là Gia Cát tên Lượng, tự là Khổng Minh, đạo hiệu là Ngọa Long, biết chưa. . . ta chính là. . . nói với các người chẳng khác nào đàn gảy tai trâu!
Trong thoáng chốc thư sinh điên ấy đi tới Nam Đại Nhai. Nam Đại Nhai là nơi náo nhiệt nhất của thành Tương Dương, phàm các nơi náo nhiệt đều không thể thiếu tửu lầu trà quán.
Quả nhiên không sai, chỉ cần nhìn sơ qua trên đường Nam Đại Nhai đã có tới mấy nhà tửu lâu trang trí rực rỡ treo tửu bài trên cửa rất cao. Một tửu bài to nhất, treo cao nhất viết ba chữ "Túy Tiên Lâu" bằng chữ vàng óng ánh chói mắt, thực không hổ tiếng là đại tửu lâu số một ở Tương Dương thành này, bày trí của nó rất đường hoàng hào hoa khí phái và nổi tiếng về cả rượu thơm, thức nhắm ngon.
Nhưng một điều là tiền nào của nấy, khách muốn tới ăn uống ở Túy Tiên Lâu túi phải nặng tiền. Các tiểu nhị ở đây cũng khá thính mũi phân biệt đâu là khách giàu sang quý phái, chúng sẵn sàng cung kính vui vẻ trước những công tử tiêu tiền không nhăn mặt hay những phú thương vất tiền qua cửa sổ, nhưng nếu là người ăn mặc rách rưới thì xin lỗi, chúng sẽ quay mặt nhìn đi chỗ khác ngay.
Hôm nay thư sinh điên lảo đảo loạng choạng không thèm nhìn ai bước thẳng lên lầu Túy Tiên Lâu. Hai tên tiểu nhị đứng trước cửa giương thẳng bốn cánh tay ra chận lại, tên bên tả nói:
- Ủa, người vào đây làm gì đây? Thư sinh điên ấy dừng lại hai mắt đảo ngược:
- Các ngươi không đùa chứ, đến tửu lâu đương nhiên là để ăn uống chứ còn làm gì? Tên tiểu nhị lạnh lẽo lắc đầu:
- Xin lỗi, tiểu quán hôm nay đã hết rượu, thức ăn cũng vừa bán sạch, khách gia hãy đi quán khác, vả chăng, quán này nhỏ bé đâu đáng để cho khách gia vào? Thư sinh điên đưa tay chỉ vào trong:
- Rượu đã hết? Thức ăn bán sạch? Không phải, vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy. . . À! Ta hiểu rồi, chỉ vì ta mặc bộ quần áo rách rưới nên các người tưởng ta không có tiền chứ gì? Đúng rồi, tiểu nhị, đừng có khinh thường ta, ta có tiền rất nhiều đấy. Các ngươi cứ đi hỏi võ lâm thiên hạ đây có ai không biết ta là Văn Nhân, cũng là bằng hữu của Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần ở Dương Châu. Trác Không Quần uy danh chấn động võ lâm, giàu có địch quốc chứ đâu phải tầm thường, hãy nhìn xem đây này!
Y lôi từ trong áo ra một vật đặt lên lòng bàn tay đưa tới. Trời ơi, đó là hai viên ngọc Minh châu to bằng ngón tay cái. Hai tên tiểu nhị nhìn thấy hai viên minh châu liền đổi ngay thái độ sau khi cũng bật kêu lên a một tiếng. Cả hai cúi gập lưng nhường đường cho thư sinh điên bước vào. Y ngồi ngay xuống cái bàn đầu tiên khi bước lên lầu và bắt đầu gọi rượu thịt ăn uống nhồm nhoàm.
Đám đông hiếu kỳ bu quanh Túy Tiên Lâu bàn tán về thái độ kỳ dị điên cuồng của thư sinh áo trắng nọ bỗng bị một đại hán áo đen cao lớn vẹt ra bước lên cầu thang dẫn lên Túy Tiên Lâu. Hai tiểu nhị không dám ngăn cản đại hán ấy vì nét mặt dữ dằn uy nghiêm của hắn.
Hắn đứng trước cửa cầu thang quét mắt đảo nhìn một lượt các thực khách, người mà hắn nhìn thấy đầu tiên là thư sinh điên ngồi một mình một bàn một tay cầm bầu rượu một tay bốc thịt nhai nhồm nhoàm khiến cả tửu lâu phải nhìn y lấy làm lạ. Hán tử cao lớn áo đen hơi nhếch mép như muốn cười để che giấu sự vui mừng lộ lên nét mặt. Hắn bước vội về phía thư sinh điên. Tới gần, hắn gập thân xuống thưa:
- Nhị gia. . . Hắn chưa gọi tiếng ấy còn được, hắn vừa gọi, thư sinh điên liền vỗ mạnh tay xuống bàn khiến thức ăn muốn bắn lên tung tóe. Thư sinh điên trừng mắt, hả hốc mồm:
- Sao? Lại tìm ta nữa à? Sợ ta ăn uống không trả tiền hả? Có lẽ thư sinh điên nhận lầm đại hán này là tiểu nhị, đại hán vội cúi thân cung kính mỉm cười:
- Nhị gia, hãy nhìn xem, là tiểu nhân đây, nhị gia không nhận ra sao? Thư sinh điên hơi bình tĩnh, giương đôi mắt thất thần nhìn đại hán áo đen một lúc lâu lắp bắp:
- Mặt ngươi quen lắm, hình như ta đã có gặp ở đâu. . . Đại hán ấy vội vã đáp:
- Nhị gia, xin hãy cố nhớ, Dương Châu Trác phủ, vệ sĩ của đại gia. . . Thư sinh điên bật ồ lên một tiếng lớn vỗ mạnh xuống bàn:
- Phải rồi, ta nhớ ra rồi, người là Tôn Bất Tiếu. . . Đại hán ấy chính là Tôn Bất Tiếu. Hắn tươi hẳn nét mặt vội đáp:
- Chính thị, chính thị, nhị gia, thuộc hạ chính là Tôn Bất Tiếu. . . Thư sinh điên trừng mắt:
- Ngươi đến đây làm gì? Lại định bắt chước Đồng Thiên Giáp bắt ta trở về phải không?
- Không. . . không. . . thuộc hạ chỉ sợ một mình nhị gia buồn quá nên đến đây uống rượu giúp vui với nhị gia. Thư sinh điên reo lên:
- Thật chứ? Ngươi không lừa ta đấy chứ?
- Nhị gia, thuộc hạ có gan bằng trời cũng không dám lừa nhị gia. . .
- Bình thường ngươi rất ít khi cười, hôm nay ta mới biết lòng dạ ngươi rất tốt. . . Lại đây, lại đây, ngồi xuống, nhị gia ta thưởng ngươi một chén rượu. Y vừa gọi vừa vươn tay nắm lấy tay Tôn Bất Tiếu kéo đến. Tôn Bất Tiếu theo tay kéo của y ngồi xuống một cái ghế kế bên nhấc bầu rượu lên cười nói:
- Nhị gia, thuộc hạ xin uống một chén với nhị gia. Thư sinh điên lắc đầu buông Tôn Bất Tiếu chụp luôn lấy bầu rượu:
- Không, chén rượu này nhỏ lắm uống không đã khát. Y nhấc bầu rượu dốc ngược vào miệng tu ừng ực mấy hơi sau đó đặt xuống trước mặt Tôn Bất Tiếu rồi điên điên cuồng cuồng nói:
- Tôn Bất Tiếu. . . uống đi. . . tốt nhất là uống luôn trong bầu rượu, khỏi cần dùng chén làm gì. . . cho mệt. Tôn Bất Tiếu vâng dạ liên hồi và uống theo cách thư sinh điên đề nghị. Thư sinh điên cười ha hả:
- Được lắm. . . được lắm. . . cứ uống như ta, nhưng ngươi cũng nên thận trọng kẻo uống rượu như ta lại phát điên lên đấy. Y vừa nói vừa cười chụp lấy bầu rượu, một tay quơ cái đùi gà. Tôn Bất Tiếu đỏ ngầu mắt:
- Thưa nhị gia, làm sao nhị gia đi đến tận nơi này được? Thư sinh điên vừa ngoạm một miếng thịt gà, nghe câu ấy giật mình hạ đùi gà xuống:
- Sao? Ta vẫn thường đến Dương Châu Đệ Nhất Lâu mà, chẳng lẽ. . . Có lẽ y lầm Tương Dương thành Dương Châu mất rồi. Tôn Bất Tiếu vội vàng nói:
- Vâng. . . vâng. . ., thưa nhị gia, làm sao nhị gia đến tận đây được?
- Hỏi sao buồn cười quá, chẳng lẽ ta bay đến đây được?
- Nhị gia, thuộc hạ biết nhị gia đi đường tới chứ không phải bay, nhị gia đến đây một mình sao? Thư sinh điên gật đầu:
- Đương nhiên là một mình. . . Mà không, còn có một người nữa nhưng ta không thể cho ngươi biết được, hắn không cho ta nói. Hai ánh mắt Tôn Bất Tiếu lóe lên:
- Nhị gia, có phải là Lệnh Hồ Kỳ không?
- Lệnh Hồ Kỳ? Ai là Lệnh Hồ Kỳ? Lệnh Hồ Kỳ là ai? Tôn Bất Tiếu ho khan hai tiếng:
- Nhị gia, đó là một lão đầu cao cao gầy gầy, để râu dài. . . Thư sinh điên vỗ mạnh xuống bàn:
- Đúng, đúng là hắn. . . Ồ, sao ngươi biết?
- Không dám giấu nhị gia, chính hắn sai thuộc hạ đến đây đón nhị gia đấy. Thư sinh điên ngạc nhiên:
- Là hắn sai ngươi đến đón ta ư?
- Vâng, thưa nhị gia.
- Hắn sai ngươi đón ta đi đâu?
- Hắn sai thuộc hạ đón nhị gia đến một địa phương. Hai con mắt thư sinh điên thất thần:
- Tôn Bất Tiếu, ngươi chớ hòng lừa dẫn ta về.
- Nhị gia, thuộc hạ gan trời cũng không dám lừa nhị gia. . .
- Dù ngươi không dám, lão đầu kia thật đáng ghét, đem ta đến nơi này giam ta vào thạch thất còn dặn ta không được ra ngoài rồi đi đâu mất biệt, hại ta đói mất mấy ngày, may mà ta thoát thân ra được. Tôn Bất Tiếu nếu gặp hắn ngươi tát hắn mấy cái cho ta! Tôn Bất Tiếu vội đáp:
- Nhị gia hãy yên tâm, đến lúc ấy thuộc hạ nhất định làm nhị gia hả giận. Thư sinh điên cả cười:
- Ta sẽ cắt hết râu của hắn cho hắn biết! Đột nhiên Tôn Bất Tiếu buông giọng:
- Thưa nhị gia, chúng ta đi thôi! Thư sinh ngưng cười liền trợn tròn hai mắt:
- Đi đâu bây giờ? Ta chưa uống hết rượu mà. Mục quang Tôn Bất Tiếu chuyển động:
- Nhị gia uống đủ rồi, lão đầu ấy sắp đuổi theo đến đây rồi đấy!
- Thật thế ư? Tôn Bất Tiếu chưa kịp đáp, thư sinh điên đã lắc đầu:
- Không, không, ngươi bịp ta, vừa rồi ngươi nói hắn sai ngươi đến đây đón ta. . . Tuy y điên nhưng nhớ dai quá. Tôn Bất Tiếu giật mình cười gượng:
- Nhị gia, thuộc hạ đâu dám bịp, đúng là hắn sai thuộc hạ đến đón nhị gia, nhưng nếu hắn biết nhị gia định tát hắn, lẽ nào hắn không tìm đến? Thư sinh điên gật đầu lia lịa:
- Đúng, đúng. . . ồ, không, không phải, làm sao hắn biết được ta đòi tát hắn? Tôn Bất Tiếu cứng họng không biết nói sao, hắn chuyển lời:
- Nhị gia, nếu nhị gia không muốn đi. . . Thư sinh điên trừng mắt:
- Ai nói ta không muốn đi, ta chỉ nói là chưa uống hết. Tôn Bất Tiếu đảo mắt:
- Nhị gia, rất dễ thôi, đợi đến nơi nọ rồi, thuộc hạ sẽ mời nhị gia uống thêm một trận.
- Thực không?
- Đương nhiên là thực. . .
- Nếu ngươi có ý ấy sao không nói ngay từ đầu? Đi thôi!
Y nói đi là đi, liền đứng bật dậy bước xuống cầu thang. Tôn Bất Tiếu gấp rút đặt một đĩnh bạc xuống bàn, vội vàng bước theo thư sinh điên. Xuống dưới đất, hắn ân cần đỡ thư sinh, lúc ấy thư sinh điên như đã quá say, y lảo đảo ngã vào trong lòng Tôn Bất Tiếu. Hai người đỡ nhau ngoặt qua một đường rẽ, biến mất!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bích Huyết Can Vân
Độc Cô Hồng
Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng
https://isach.info/story.php?story=bich_huyet_can_van__doc_co_hong