Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bí Mật Của Naoko
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 38
R
A KHỎI KHÁCH SẠN, HIRASUKE ĐI BỘ SUỐT dọc con đường dài dẫn ra ga Tokyo. Tuyết vẫn rơi đều đều theo cùng một nhịp điệu.
Câu chuyện của Negishi Noriko không thoát khỏi tâm trí gã. Gã cảm thấy như nghe được cả câu nói của Kajikawa Yukihiro - người gã chưa từng gặp: “Chọn con đường hạnh phúc cho người mình yêu.”
Tôi khác anh, Kajikawa ạ.
Tôi mà ở hoàn cảnh của anh khi đó, tôi không thể nói ra những lời cao thượng như thế. Nhưng bây giờ..
Gã lại cảm thấy khó thở. Có thứ gì đó đang xộc lên từ trong người gã. Ngay cả việc đứng cũng trở nên khó khăn nên gã ngồi thụp xuống. Khăn quàng quấn quanh cổ tuột xuống.
Những bông tuyết rơi xuống, hòa vào mặt đường bê tông trơn ướt. Chúng không có vẻ gì sẽ tích tụ lại. Những bông tuyết cứ tiếp tục rơi, chẳng màng tới việc sẽ không còn nguyên trên mặt đường khiến Hirasuke liên tưởng tới những đứa trẻ vô tội.
“Anh không sao chứ?” Có tiếng ai đó. Giọng của một thanh niên trẻ.
Hirasuke không nhìn người này, chỉ giơ một tay lên: “Không, không sao. Cảm ơn.”
Gã đứng dậy, quàng lại khăn. Chàng trai gọi gã có vẻ là dân văn phòng, dáng người nhỏ. Anh ta mặc chiếc áo khoác màu be.
“Anh không sao chứ?” Chàng thanh niên hỏi lại lần nữa.
“Vâng. Ổn rồi. Cảm ơn.”
Anh chàng văn phòng mỉm cười. Anh ta đi theo hướng ngược lại với Hirasuke. Sau khi trông anh chàng đi khuất, Hirasuke cũng rảo bước đi.
Mình hiểu rồi, gã thầm nghĩ.
Không cần ai phải chỉ cho gã. Từ vài năm trước gã đã biết mình cần phải làm gì.
Lúc gã về đến nhà thì tuyết không còn rơi nữa. Có vẻ như chỗ nhà gã, tuyết không rơi mấy. Mặt đường hầu như không ướt.
Cửa nhà không khóa. Giày của Naoko xếp ngay ngắn ở chỗ bậc thềm. Nhưng khi gã ngó vào phòng khách thì không thấy bóng dáng Naoko đâu. Gã đi lên cầu thang, khăn vẫn quàng ở cổ, gõ cửa phòng Naoko. Không có tiếng trả lời.
Gã có linh cảm không hay. Gã mở cửa.
Trong phòng cũng không có nàng. Trên bàn, quyển truyện vẫn đang mở.
Hirasuke hơi vặn cổ, thầm nghĩ có lẽ nàng đang ở trong phòng vệ sinh. Nhưng nếu thế thì trước cửa nhà vệ sinh chắc chắn phải có dép của nàng. Nhưng gã nhớ là không trông thấy có.
Hirasuke xuống cầu thang. Đúng là không thấy nàng trong nhà vệ sinh. Gã vào phòng khách, định bụng ghé qua cả bếp nữa. Đúng lúc đấy gã thấy có gì đó chuyển động phía ngoài vườn.
Cửa thông ra vườn đang mở khóa. Hirasuke nhìn xuống vườn. Naoko đang ngồi thụp trong góc vườn. Có một con mèo của nhà nào đó, trên cổ đeo chiếc vòng màu xanh. Một chiếc chuông nhỏ gắn trên chiếc vòng.
Naoko đang bẻ vụn chiếc bánh hình ống, vứt cho con mèo. Con mèo ăn với vẻ vui sướng.
Hirasuke gõ cộc cộc vào cửa kính. Naoko ngoảnh lại. Gần đây nét mặt của nàng nhẹ nhõm hơn nhiều. Phải rồi, nét mặt nàng vốn dĩ là thế này mà.
Nhưng Naoko không giữ nét mặt đó lâu. Khi trông thấy gã đứng đó, nét mặt nàng chùng xuống như thể một nụ hoa đang nở bỗng héo rũ.
Hirasuke mở hẳn cửa. Con mèo đang ăn bánh co mình lại cảnh giác.
“Mèo ở đâu thế?” Gã hỏi.
“Không biết. Dạo này thỉnh thoảng nó lạc vào đây.”
Có lẽ tại Hirasuke lên tiếng nên con mèo lẩn qua hàng rào chạy mất. Chỉ còn vụn bánh đang ăn dở vương vãi trên cỏ khô.
Naoko cởi dép xăng đan, lách qua người Hirasuke để vào nhà. Nàng để số bánh còn lại trên tay vào giấy ăn, đặt lên bàn.
“Chuyện đi trượt tuyết ấy.” Hirasuke liếm làn môi đã khô. “Con cứ đi đi.”
Naoko đứng im, như thể đang rất lúng túng. Nàng ngoảnh lại nhìn Hirasuke, lông mày khẽ nhíu lại: “Sao cơ?”
“Chuyến đi trượt tuyết ấy. Nhà trường gửi thông báo phải không. Con cứ tham gia đi.”
Mặt Naoko hiện lên sự ngạc nhiên, nàng nhìn Hirasuke:
“Sao tự nhiên bố lại nhắc đến chuyện đó?”
“Vì bố nghĩ con nên đi. Con muốn đi đúng không?”
“Tự nhiên bố nổi hứng nên mới nói vậy hả?”
“Không phải. Thực sự là bố nghĩ thế.”
Naoko chớp chớp mắt. Nàng đưa mắt liếc nhìn xuống dưới. Khuôn mặt như thể đang dò xét xem Hirasuke thực sự nghĩ gì.
Nàng ngẩng lên nhìn Hirasuke, lắc đầu.
“Con không đi đâu.”
“Tại sao?”
Nhưng Naoko không trả lời. Nàng ra khỏi phòng, khuôn mặt vô cảm hệt như mặt nạ trong kịch Noh. Hirasuke gọi với theo: “Monami.”
Naoko dừng bước. Qua đôi vai chuyển động lên xuống, có thể thấy là cả người nàng đang run lẩy bẩy. Nàng quay lại. Hai mắt bắt đầu tụ máu, đỏ rực lên.
“Tại sao...” Nàng lẩm bẩm.
Hirasuke đóng cửa, quay về phía Naoko.
“Bố xin lỗi vì làm khổ con suốt bấy lâu nay. Giờ bố chỉ có thể nói vậy thôi. Cho bố xin lỗi.” Gã cúi rạp đầu xuống.
Cảm tưởng như cả thế giới đang ngừng lại. Mọi âm thanh đồng loạt biến mất. Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Sau đó, rất nhiều âm thanh lọt vào tai gã. Tiếng xe ô tô chạy qua, tiếng trẻ con khóc, tiếng dàn loa từ nhà ai đó.
Lẫn trong mớ âm thanh đó là tiếng nấc sụt sùi. Gã ngẩng lên. Naoko đang khóc. Má nàng đầm đìa nước mắt.
“Monami...” Gã gọi lần nữa.
Nàng lấy hai tay ôm lấy mặt, đi ra phía hành lang rồi cứ thế lên gác. Gã nghe thấy tiếng nàng sập cửa đến sầm một cái.
Hirasuke ngồi thụp xuống như thể cả người bị gãy từ phía trên đầu gối. Gã ngồi khoanh cả chân lẫn tay.
Gã thoáng nhìn thấy có vật gì đó đang chuyển động. Hóa ra con mèo ban nãy quay lại. Nó đang nhấm nháp ngon lành những mẩu bánh còn sót lại trên đám cỏ.
Chẳng có gì phải lo cả, Hirasuke nghĩ. Chỉ là một mùa nữa lại qua đi mà thôi.
***
Suốt cả buổi chiều hôm đó, Naoko ở lì trong phòng đến tối cũng không thấy ra. Lo lắng, mấy lần Hirasuke đã đến trước cửa phòng Naoko. Mỗi lần như thế gã đều nghe thấy có tiếng khóc thút thít từ bên trong. Gã thấy yên tâm phần nào nên lại quay đi.
Chỉ duy nhất một lần gã lên tiếng. Gã hỏi vọng vào: “Bữa tối thế nào đây?” “Con không cần,” Naoko đáp lại bằng giọng khàn khàn.
Hơn tám giờ, Hirasuke tự nấu mì ăn liền rồi ăn một mình. Bản thân gã cũng thấy buồn cười vì lúc này mà gã lại thấy đói. Gã nghĩ có khi từ giờ gã phải học cách nấu ăn.
Ăn xong, gã đi tắm. Sau đó thì đọc báo và xem ti vi. Gã nhận ra một điều là gã bình tĩnh đến kỳ lạ. Gã nhận thấy rõ là mình đã trút được gánh nặng trên vai.
Gã cho hai viên đá vào ly, rót khoảng hai centimet rượu whisky rồi cầm lên phòng ngủ. Gã ngồi khoanh chân trên đệm, vừa nhâm nhi ly whisky vừa cố gắng để xóa hết mọi thứ trong đầu. Gã cố để nghĩ rằng hôm nay là ngày không có gì đặc biệt. Công sức của gã hình như cũng thành công vì khi rượu hết cũng là lúc cơn buồn ngủ ập đến. Gã tắt đèn rồi chui vào chăn.
Rốt cuộc thì cả tối hôm đó gã không nhìn thấy Naoko. Nàng không ăn tối, đi vệ sinh cũng không.
Gã nhớ lại hồi còn hẹn hò với Naoko. Hồi đấy gã chưa lấy nàng. Hai người hẹn nhau từ buổi trưa, vậy mà đến tận tối, khi chia tay trước cửa nhà nàng, Naoko không đi vệ sinh đến một lần. Việc này không chỉ thỉnh thoảng mới có mà lúc nào cũng thế. Trong khi gã ít nhất phải đi một lần. Lúc thì đi khi xem phim, lúc thì ở nhà hàng. Có thể lúc gã đi thì nàng cũng tranh thủ đi nhưng nếu thế thì vẫn không bình thường. Bởi nam giới bao giờ cũng giải quyết nhanh hơn nữ giới.
Khi đã thân nhau hơn, gã mới thử hỏi nàng. Sau một chút bối rối, Naoko kể cho gã. Lý do của nàng hóa ra lại rất hiển nhiên:
“Em nhịn đấy.” Nàng đã trả lời như thế.
Khi gã hỏi tại sao làm thế thì nàng trả lời đơn giản thế này: “Thì tính em như thế mà.”
Đến giờ gã vẫn còn thắc mắc tại sao lại như thế nhưng gã không hỏi Naoko. Chắc hẳn nàng có những quy định riêng của mình.
Nằm trong bóng tối, Hirasuke nhắm mắt lại. Hình như gã đang bị đóng chặt vào dĩ vãng xa xưa. Một chấm màu đen đang vẽ những khối hình khó hiểu trước mắt gã. Gã đang mải nhìn những hình thù đó thì đột nhiên thế giới trước mắt gã bị đảo ngược.
Gã choàng tỉnh mà không biết vì sao. Gã nhận ra trước mắt mình là trần nhà. Gã cũng không rõ mình mở mắt từ lúc nào. Như thể linh hồn của gã đi lưu lạc đâu đó và vừa trở về với thể xác.
Gã xoay người, rùng mình một cái. Giờ hắn mới cảm thấy là sáng nay rất lạnh.
Gã vội vàng cởi bộ đồ ngủ, mặc áo nỉ và áo len. Lúc mặc quần, gã liên tục lẩm bẩm: “Rét quá rét quá.”
Lúc ra khỏi phòng, gã thấy cửa buồng đối diện mở một nửa. Sau một chút ngập ngừng, gã nhìn vào trong phòng. Không thấy Naoko trên giường hay ở bàn học.
Hirasuke đi xuống cầu thang. Ngay ở bậc cầu thang thứ ba, gã thấy một chiếc dép đi trong nhà của Naoko. Xuống đến hành lang, gã thấy chiếc còn lại đang nằm úp xuống sàn nhà.
Gã ngó vào phòng kiểu Nhật. Naoko, trên người vẫn là bộ đồ ngủ đang lơ đãng nhìn ra vườn.
“Monami.” Hirasuke gọí.
Nàng từ từ ngoảnh lại. Nhìn thấy gã, nàng kêu lên: “Bố...”
“Mặc như thế sẽ bị cảm đấy.” Gã nói, linh cảm có gì đó khác thường.
Naoko dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên thái dương, đầu hơi ngoẹo sang một bên.
“Bố à? Con bị làm sao thế nhỉ?”
“Sao cơ?”
“Con đang ở trên xe buýt mà. Con đang cùng mẹ về Nagano, không hiểu sao con lại ở đây?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bí Mật Của Naoko
Higashino Keigo
Bí Mật Của Naoko - Higashino Keigo
https://isach.info/story.php?story=bi_mat_cua_naoko__higashino_keigo