Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bảo Bối
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 39
T
rên giường, Tiểu Bảo cuộn thành một đoàn cúi đầu khóc, Phàm Cốt tham mạch cho Tiểu Bảo, vẻ mặt u sầu. Nhiếp Chính ngồi ở bên giường càng không ngừng ở trên người Tiểu Bảo nhu nhu, hy vọng như vậy có thể giảm bớt thống khổ của nhóc. A Mao càng không ngừng rơi nước mắt, chuyện sư phó không có cách nào thì thật sự không có cách nào. Thu hồi tay, ánh mắt Phàm Cốt dao động, A Mao túm túm tay áo sư phó, hỏi sư phó tình huống Tiểu Bảo. Phàm Cốt vuốt vuốt râu, nhìn thẳng Nhiếp Chính.
“Sư phó… Quỷ ca ca… Đại ca ca… Mỹ nhân ca ca…” Tiểu Bảo đau đến cả người run lên đã không có ý thức, chỉ có ở lúc này, cậu mới có thể tiết lộ ra khát vọng nội tâm, khát vọng sư phó cùng ca ca yêu thương. Nhiếp Chính cắn chặt hàm dưới, đụng đến lòng bàn tay Tiểu Bảo, khàn khàn mở miệng: “Sư phó, ngài ngẫm lại biện pháp, Tiểu Bảo đau.”
“Ta biết nó đau.” Thanh âm Phàm Cốt cũng thực nghẹn, tay hắn nắm thành quyền, tầm mắt càng không ngừng dừng lại ở trên người Nhiếp Chính cùng Tiểu Bảo. “Bệnh” của Tiểu Bảo so với hắn đoán trước còn tăng nhanh hơn, hắn nguyên bản nghĩ ít nhất còn phải nửa năm. Chẳng lẽ phải hiện tại sao? A Mao càng không ngừng xả tay áo sư phó, hắn nhìn ra được sư phó có biện pháp.
Bên tai là tiếng khóc của Tiểu Bảo, Phàm Cốt cân nhắc lại cân nhắc, lo lắng lại lo lắng, mở miệng nói: “A Mao, đem Nhiếp Chính mang về, sau đó lại đây đón Tiểu Bảo.”
“Sư phó?”
Không có giải thích, trong hai mắt Phàm Cốt tràn đầy đau lòng cùng áy náy đối với tiểu đồ nhi.
A Mao cõng Nhiếp Chính rời đi, Phàm Cốt sờ lên cái trán bị mồ hôi làm ẩm ướt của Tiểu Bảo, cúi đầu nói: “A Bảo a, sư phó vẫn không hy vọng một ngày này sẽ đến, sư phó luyến tiếc đem ngươi giao cho bất luận kẻ nào, nhất là người Nhiếp gia. A Bảo a, nếu sư phó có thể sớm một chút gặp được ngươi thì tốt rồi, cũng không đến nỗi cho nương ngươi ở trên người ngươi xằng bậy. A Bảo, sư phó sẽ bên cạnh ngươi, không sợ, không sợ.” Vừa mới dứt lời, A Mao đã trở lại, Phàm Cốt cho A Mao đem Tiểu Bảo đi qua trước, hắn lại đi dược ốc.
Vào mộc ốc Nhiếp Chính, Phàm Cốt nói: “A Mao, ngươi đi ra ngoài, đóng cửa lại, cùng đem tiểu Bối đi.”
Thấy sư phó cầm trên tay hai bình dược, nghĩ rằng sư phó có biện pháp trị cho Tiểu Bảo, A Mao không dám chần chờ, xoay người xách lên tiểu Bối quăng đến trên vai liền bước đi ra ngoài, đóng chặt cửa.
Đi vào bên giường, Phàm Cốt thực nghiêm khắc hướng tới Nhiếp Chính đang ôm Tiểu Bảo vào trong ngực nói: “Nếu không phải Tiểu Bảo đau chịu không nổi, ta sẽ không làm như thế. Nhiếp Chính, A Bảo là bảo bối đồ đệ của ta, ngươi ngày sau dám phụ nó một phần, chẳng sợ sẽ khiến Tiểu Bảo thương tâm, ta cũng sẽ đem ngươi làm thành xà cơm quăng đến xà trì.”
“Sư phó?” Nhiếp Chính lòng tràn đầy lo lắng cho Tiểu Bảo không rõ sư phó vì sao nói mấy thứ này, nhưng hắn vẫn là lập tức nói: “Sư phó, ta nói rồi, ta muốn thương Tiểu Bảo, không cho nhóc chịu khổ chịu vất vả, không cho nhóc phải khóc.” Bảo làm sao không phải bảo bối của hắn?
Ánh mắt Phàm Cốt đỏ bừng, mở ra một cái lọ, lấy ra hai khỏa dược hoàn, tiếp đó đem Tiểu Bảo đang khóc đến run rẩy từ trong lòng Nhiếp Chính ôm lại, mở ra miệng của nó uy vào.
“Sư phó?” trong lòng Nhiếp Chính có bất an, hắn đã nhận ra sư phó khác thường.
“Đau… Đau… Sư phó… Ca ca…”
Tiểu Bảo với nửa khuôn mặt trắng bệch căn bản nuốt không trôi dược, Phàm Cốt cắn răng che cái miệng của nó, càng không ngừng vuốt thuận cổ A Bảo. Nước mắt làm ẩm ướt tay Phàm Cốt, Phàm Cốt ách thanh cực nhanh nói: “Tiểu Bảo sở dĩ thân mình đau, không phải là vì có bệnh, mà là vì có người mạnh mẽ ở trong cơ thể nó đưa vào một cỗ nội lực rất mạnh tên là ‘Dưỡng công’. Dưỡng công nguyên bản có thể cường tráng thân mình Tiểu Bảo, nhưng người này có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân nào đó, không kịp làm cho Tiểu Bảo chậm rãi dưỡng, duy nhất đưa vào hơn hai mươi năm công lực cho nó. Tiểu Bảo còn nhỏ, lại trời sinh thể nhược, không chỉ không thể dùng công phu này tự thân đến dưỡng, ngược lại bị công phu này cắn nuốt, bởi vậy mỗi đầu tháng cùng mười lăm mới có thể thân mình đau.”
Nghe đến đó, Nhiếp Chính ngây ngẩn cả người, hắn suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, lại căn bản không nghĩ tới bệnh của Tiểu Bảo dĩ nhiên là vì nguyên nhân này!
Phàm Cốt không có thời gian đi quản Nhiếp Chính nghĩ thế nào, mà là tiếp tục nói: “Dưỡng công, danh như ý nghĩa phải ‘Dưỡng’. Công phu dưỡng này rất tốt, không chỉ tốt đối với bản thân, mà còn tốt với một nửa song tu khác, có thể nói công phu dưỡng này chính là vì một nửa khác. Chính là công phu dưỡng này phát triển rất chậm, chậm thì mười năm hai mươi năm, lâu thì hơn hai mươi năm. Dưỡng gặp thời gian càng lâu, công lực càng sâu. Nhưng đối tượng dưỡng công thường thường đều là nữ tử không có võ, như vậy công phu dưỡng ra mới tinh thuần nhất. Nương Tiểu Bảo là đột nhiên rời đi, cho nên ta nghĩ là nương nó đem công phu truyền cho nó. Dưỡng công là phải bắt đầu dưỡng từ nhỏ, nửa đường mạnh mẽ đưa vào là tuyệt không được, huống chi là đối với Tiểu Bảo.”
Nhiếp Chính há to miệng, muốn hỏi sư phó vì sao phải nói cho hắn chuyện này, nhưng hắn phát hiện cổ họng thực nghẹn, căn bản nói không ra lời.
Phàm Cốt sờ sờ gương mặt đã dần dần nổi lên hồng nhuận của Tiểu Bảo, ngẩng đầu nhìn về hướng Nhiếp Chính gầm nhẹ: “Ngươi có được Tiểu Bảo là phúc phần tám đời đã tu luyện! Nếu không phải Tiểu Bảo vô ý thức tiếp tục dưỡng công lực trong cơ thể nó, do đó tạo thành gánh nặng không thể nhận, thời gian phát bệnh sẽ càng ngày càng dài, ta mới sẽ không nói cho ngươi chuyện này! Lại càng sẽ không cho ngươi không công có được Tiểu Bảo!”
Nhiếp Chính há miệng thở dốc, khàn khàn ra tiếng: “Sư phó… Ngài… Bảo…” Lỗ tai đột đột vang, trong đầu một mảnh mê muội, sư phó là ý gì?!
“Ngô…” Rên rỉ thấp ngâm từ miệng Tiểu Bảo phát ra. Sắc mặt của cậu trở nên hồng nhuận, nước mắt vẫn còn đang rơi, nhưng lại không còn tiếng khóc, tựa hồ rất khó chịu.
Cơ hồ là đánh nát răng nanh cùng huyết mà nuốt, Phàm Cốt đem Tiểu Bảo đặt ở trên người Nhiếp Chính, không cam lòng nói: “Cùng Tiểu Bảo song tu, trị bệnh của nó! Cũng…, ” cắn răng, “Trị bệnh của ngươi! Có dưỡng công của Tiểu Bảo, đừng nói là khôi phục gân cốt, ngươi dù là luyện võ đều không thành vấn đề!”
“Sư phó!”
Nhiếp Chính cả kinh kêu, vì lời nói vừa rồi của sư phó. Cùng Bảo song tu?! Hắn có thể một lần nữa luyện võ?!
“Ta vừa uy Tiểu Bảo uống dược rồi, trước khi ta thay đổi chủ ý uy nó giải dược, ngươi nắm chặt thời gian đi!” Nhịn xuống không nhìn tiểu đồ nhi, Phàm Cốt đứng dậy bước đi, mở ra cửa, nặng nề mà đóng lại, hắn hướng A Mao đang đứng ở trong sân hô to: “Đi nấu nước! Nửa canh giờ sau đem Tiểu Bảo mang về cho ta!” Nói xong, Phàm Cốt liền hướng về mộc ốc của mình, khóa trái cửa, hắn đã muốn hối hận.
A Mao vừa khẩn trương lại lo lắng nhìn nhìn cửa mộc ốc của Nhiếp Chính, nhìn nhìn lại cửa mộc ốc của sư phó, tả hữu giật giật, sau khi thanh tỉnh hắn bước vào trù phòng nấu nước. Vừa rồi ở trong sân hắn nghe được lời sư phó nói với Nhiếp Chính. Từ nhỏ theo sư phó học y hắn như thế nào không hiểu ý tứ song tu, chính là trong lòng A Mao tràn đầy suy nghĩ đều là bệnh Tiểu Bảo được cứu rồi, Tiểu Bảo có thể không còn đau nữa. Lau nước mắt, A Mao rất nhanh nhóm lửa nấu nước, bệnh Tiểu Bảo có thể trị! Bệnh Tiểu Bảo có thể trị!
Ôm Tiểu Bảo, ngửi thấy khí hài tử độc hữu trên người nhóc, bên tai là Tiểu Bảo khó chịu rên rỉ, dưới bàn tay là thân mình cao nóng của Tiểu Bảo, tim Nhiếp Chính kịch liệt nhảy lên. Sao hạ thủ được? Hắn sao hạ thủ được? Đây là Tiểu Bảo một lòng đem hắn làm ca ca, đây là Tiểu Bảo tối tín nhiệm hắn, đây là Tiểu Bảo hắn ở trong lòng phát ra thề độc phải yêu thương cả đời, chiếu cố cả đời, bảo hắn như thế nào hạ thủ được!
“Ô ô… Quỷ, ca ca…” Tiểu Bảo được dược tạm thời ngăn chặn đau đớn bởi vì một loại khổ sở khác mà lại cúi đầu khóc lên. Nhiếp Chính cắn chặt hàm răng, đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, hôn lên trán cùng hai má nhóc, bảo hắn làm sao, hạ thủ được…
“Quỷ, ca ca…” Dính sát vào trên người Quỷ ca ca, Tiểu Bảo theo bản năng muốn cùng Quỷ ca ca lại gần một chút. Cái trán ẩm mồ hôi ở trên mặt Quỷ ca ca cọ a cọ, nhưng cậu vẫn rất khó chịu, vẫn cảm thấy không đủ.
“Bảo…” Dùng sức lực lớn nhất của mình ôm chặt Tiểu Bảo, thanh âm Nhiếp Chính khàn đến lợi hại.
“Quỷ ca ca…” Nửa khuôn mặt Tiểu Bảo đã từ phấn hồng biến thành đỏ bừng, cánh môi mềm đi theo tiếng thấp gọi của cậu mà cọ xát hai má Nhiếp Chính, tim Nhiếp Chính lại đập nhanh vài phần.
“Bảo… Thực xin lỗi… Quỷ ca ca, thực xin lỗi ngươi.” Một tay cố định chặt ót Tiểu Bảo, ở trên mặt Tiểu Bảo lưu lại một cái hôn, tay kia Nhiếp Chính sau khi trải qua gian nan giãy dụa đã sờ soạng đến cúc áo Tiểu Bảo, một cái cúc thật chậm thật chậm được cởi bỏ. Bả vai tuyết trắng lộ ra, cánh tay nhỏ bé yếu ớt lộ ra.
“Quỷ ca ca… Quỷ ca ca…” Tiểu Bảo khó chịu chỉ biết kêu Quỷ ca ca.
Cái hôn của Nhiếp Chính nhẹ nhàng mà dừng ở trên bờ vai nhỏ đang phát run, dừng ở trên vùng cổ nhỏ ấm áp, dừng ở trên cái cằm khéo léo, chần chờ rất lâu sau đó, thẳng đến khi trong tiếng rên rỉ của Tiểu Bảo đã lộ ra tiếng khóc rõ ràng khổ sở, cái hôn của Nhiếp Chính mới dừng ở trên cái miệng nhỏ nhắn hương vị ngọt ngào đang hé mở. Bảo, Quỷ ca ca, xin lỗi ngươi.
Cúi đầu, rên rỉ mang theo nức nở dần dần vang lên, mang theo tiếng của vải sợi, rõ ràng là xiêm y hài tử mặc đang từng kiện từng kiện dừng ở bên giường. Tiếng nức nở bị người hàm trụ, chỉ chốc lát sau, phòng trong chỉ còn lại có tiếng rên rỉ mềm nhẹ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bảo Bối
Neleta
Bảo Bối - Neleta
https://isach.info/story.php?story=bao_boi__neleta