Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Anh Thích Em Rất Lâu Rồi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 39
S
áng ngày hôm sau, Chử Duy Nhất mở mắt ra nhìn đèn trần, đại não hỗn độn xoay chuyển, Tống Khinh Dương đã gặp chuyện gì. Tối hôm qua giọng điệu của anh không bình thường lắm.
Càng nghĩ càng bất thường! Bầu trời bên ngoài cửa sổ tối om, thời tiết hôm nay cũng không tốt, gió thổi vù vù.
Chử Duy Nhất từ từ móc điện thoại di động ra, muốn xem thời gian một chút, kết quả vừa mở máy lên, mấy cái tin nhắn nhảy ra liên tục.
“Em ở đâu thế?’’
“Ra ngoài chưa?’’
“Hôm nay nhiệt độ thấp, mặc nhiều một chút.’’
“Em ở đâu? Sao còn chưa đến công ty?’’
Chử Duy Nhất luống cuống, nhìn thời gian, đã 8 giờ 43 phút rồi. Lập tức nhảy cỡn lên từ trên giường! Vừa gọi điện cho Tống Khinh Dương, bên đầu dây kia kết nối rất nhanh.
“Em ở đâu thế? Sao em không mở máy!’’ Giọng nói kia khác hoàn toàn với anh lúc bình thường, nóng nảy cáu kỉnh.
“Em ngủ quên! Mới rời giường!’’ Chử Duy Nhất lúng túng hoảng hốt nói.
Bên đầu dây kia rất lâu chẳng có tiếng nào.
“Tống Khinh Dương – “ Cô cúi đầu kêu một tiếng, nhưng có lời đáp.
“Khinh Dương? A lô – Khinh Dương?’’ Chử Duy Nhất khẩn trương đứng cứng ngắc ở bên này, toàn thân phát lạnh, “Anh nói chuyện đi chứ?’’
Tống Khinh Dương nuốt ực một cái, trên lông mi toàn là nước mưa, tầm mắt mơ hồ. Anh chạy như bay từ công ty đến đây, mới vừa đến dưới lầu. Đoạn đường này thật giống như 8 năm dài dằng dặc kia.
Đúng, từ mùa hè năm lớp mười đó, đến mùa hè năm nay, cách lần đầu tiên anh gặp cô suốt tám năm.
Anh vẫn không quên được, mùa hè năm lớp mười hai đó, anh lấy dũng khí đi tìm cô, ngay cả lời thoại cũng đã nghĩ xong.’’ Chử Duy Nhất, tôi là Tống Khinh Dương ban mười tám. Nghe nói cậu viết viết văn rất khá, có thể mời chỉ bảo nên viết văn như thế nào chút không?’’
Nhưng từ đầu đến cuối anh chẳng có cơ hội.
“Không sao, anh chờ em ở dưới lầu.’’ Tống Khinh Dương cúp điện thoại, tầm mắt đã rõ ràng hơn. Tự nhiên anh cười một tiếng, lúc nào mình trở nên lo được lo mất như vậy.
Chử Duy Nhất vội vàng rửa mặt, cầm sữa bò và bánh mì vội vã xuống lầu. Xe đang đậu ở chỗ đó, cần gạt nước gạt qua gạt lại.
Nước mưa mông lung, đột nhiên Chử Duy Nhất cảm thấy đôi mắt nóng lên.
Vừa lên xe, cô liền phát hiện, tóc của anh còn dính nước. Cổ họng Chử Duy Nhất nghẹn lại, “Sao anh lại về?’’
Tống Khinh Dương nhìn điểm tâm trên tay cô, mặt mày dịu dàng, “Anh bữa sáng trước đi.’’
Chử Duy Nhất bóp sữa bò, “Nuốt không trôi nữa.’’ Giọng cô ồm ồm, “Em ngủ quên mất, sắc trời bên ngoài ảm đạm, không có chút cảm giác nào cả.’’
Tống Khinh Dương cười khẽ, “Em biết tới công ty muộn hơn một giờ trừ nửa tháng tiền thưởng tháng đó.’’
Chử Duy Nhất cân nhắc trong chốc lát, nâng tay kéo tay anh, cánh tay chạm vào lạnh như băng, “Sao lại lạnh thế này?’’ Sờ bên trên một cái, áo khoác màu xanh đen của anh ướt nhẹp, “Quần áo anh cũng ướt rồi.’’
“Mới vừa xuống xe không che dù, không sao đâu.’’
“Sẽ bị bệnh.’’ Chử Duy Nhất nhíu mày, cố chấp sờ áo sơ mi của anh một cái, quả nhiên bên trong cũng ướt.”Về nhà!’’
Nhà!
Mặt cô sa sàm, thở phì phò.
“Em xin nghỉ, buổi sáng không đi làm nữa.’’ Gọi một cú điện thoại cho Sở Mặc. “A lô, lão đại – “
“Chử Duy Nhất, em giải thích rõ cho tôi, lúc nào, người em đang ở đâu hả? Đây là em vô cớ bỏ bê công việc!’’ Sở Mặc rít lên, nửa tiếng qua, anh vẫn đang suy nghĩ có phải lời hôm qua mình nói nặng quá hay không, có phải Chử Duy Nhất bị mình đả kích không đi làm nữa.
“Lão đại, hôm nay tôi vô tình ngủ quên – “ cô cầm điện thoại ra xa, chờ Sở Mặc bùng nổ.
Ai ngờ hồi lâu, Sở Mặc mở miệng, “Tôi biết rồi, cho phép em nghỉ nửa ngày, buổi chiều đến.’’
“Được, được.’’ Chử Duy Nhất gật đầu liên tục. Cúp điện thoại, cô quay đầu nhìn Tống Khinh Dương, “Chúng ta trở về thôi.’’
Tống Khinh Dương lẩm bẩm nói nhỏ, “Sở Mặc yêu cầu rất nghiêm khắc đối với cấp dưới, có một đồng nghiệp tới họp trễ 25 phút, anh ta liền điều người ta đi.’’
“Anh nói là anh ta sẽ điều em đi?’’ Khóe mắt Chử Duy Nhất giật giật.
“Vậy em nói em có lý do gì có thể ở lại tổ anh ta?’’
Chử Duy Nhất nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, “Em có thể làm việc.’’
Tống Khinh Dương mở cửa xe, không muốn trả lời cô.
Thôi, vẫn là về nhà thôi.
Sau khi về, Tống Khinh Dương tắm rồi thay quần áo, chính anh cũng chẳng có cảm giác gì. Chử Duy Nhất nấu trà gừng cho anh.
“Hai ngày cuối mùa này biến đổi rất lớn, chênh lệch nhiệt độ cao, lúc này dễ dàng bị cảm nhất.’’ Chử Duy Nhất nói lảm nhảm.
Tống Khinh Dương không biết mùi vị uống canh.
Chử Duy Nhất lại thì thầm, “Đây là do bà em dạy, trước kia em bị cảm uống cái này khỏe lên rất nhanh. Bà nội em rất lợi hại, khi còn bé Si Thanh Viễn rơi từ trên cây hàng xóm xuống ngã gãy tay chính là bà nội em nối lại cho.’’ Cô nhớ được lần đó, Si Thanh Viễn vì bắt ve cho cô, mới gảy cánh tay.
Cô áy náy làm bài tập cho anh rất lâu.
Tống Khinh Dương im lặng một lát, “Duy Nhất, hôm khác chúng ta cùng nhau lên núi thăm bà nội đi.’’
“Được.’’ Chử Duy Nhất chớp chớp mắt, cô thở dài, ánh mắt trong suốt, “Em và anh ấy – “
Tống Khinh Dương kéo tay cô qua, bỗng nhiên hôn khóe môi cô, “Anh biết. Được rồi, chúng ta thu dọn một chút rời đi làm thôi. Anh không thể đảm bảo Sở Mặc có điều em đi hay không.’’
Chử Duy Nhất cắn nhẹ khóe môi, “Thế, anh ta điều em đi thật, anh giúp em không?’’
Tống Khinh Dương miễn cưỡng ừ một tiếng, “Anh cho rằng anh phải tránh nghi ngờ.’’
Hai người đang nói chuyện, thang máy mở ra.
Chử Duy Nhất đi ở phía trước, vừa đi vừa nói, “Sở Mặc, người này hơi nghiêm túc, nhưng mà anh ta là người cuồng công việc, yên tâm đi, em không sao đâu.’’ Lời vừa dứt, cô phát hiện không nhấc giày lên được.
Tống Khinh Dương đi ở phía sau cô, liền thấy gót giày cao gót của Chử Uy Nhất đang bị kẹt.
“Tống Khinh Dương, anh mau giúp em lấy ra, không thì em sẽ bị kẹp dẹt mất.’’ Chử Duy Nhất khóc không ra nước mắt.
Tống Khinh Dương cố nén cười, “Cởi giày ra.’’ Chử Duy Nhất để một chân ở trên tường.
Tống Khinh Dương ngồi xổm xuống, dùng sức kéo một cái, giày đã được dỡ ra, nhưng gót giày đã bị xước. Tống Khinh Dương dựa trên thang máy, đôi mắt tràn đầy ý cười, “Chử Duy Nhất, anh cảm thấy em không thích hợp mang giày cao gót chút nào.’’
Chử Duy Nhất ưỡn ngực, “Anh không có mắt nhìn, con gái mang giày cao gót để tỏ ra có khí chất. Bây em em cao 170 rồi.’’
Cửa thang máy mở ra, Chử Duy Nhất đạp giày cao gót đi ra ngoài.
Tống Khinh Dương khó chịu, chân bị cọ xước mấy chỗ, kết quả còn ra vẻ vui vẻ như vậy.
Con người thật là tự làm mình mâu thuẫn.
Đêm hôm đó, quả nhiên Tống Khinh Dương phát sốt, hơn nữa sốt đến 39 độ. Chử Duy Nhất đến chỗ anh sống, Tống Khinh Dương ngồi trên giường, Chử Duy Nhất nấu cháo.
Anh không có chút khẩu vị nào.
“Khó chịu lắm à?’’ Chử Duy Nhất ân cần hỏi.
Tống Khinh Dương ừ một tiếng, “Chóng mặt.’’
“Uống nhiều nước đi.’’
Tống Khinh Dương gượng gạo khẽ nhếch khóe miệng, “Nước cũng chẳng phải là vạn năng.’’
“Uống nhiều nước, có thể trừ độc mà.’’ Chử Duy Nhất cầm khăn ướt lau mặt cho anh.
Lúc này chuông cửa vang lên. Chử Duy Nhất vội vàng đi mở cửa.
Cửa vừa mở đã thấy mẹ Tống đứng ở cửa.
Trong tay mẹ Tống đang cầm túi, ánh mắt lướt qua trên người Chử Duy Nhất, đang mặc quần áo ở nhà. “Bác đi ngang qua, dì có nấu canh, đưa cho cháu một ít. Khinh Dương đâu?’’
“Anh ấy bị cảm, đang nghỉ ngơi trên giường.""
Mẹ Tống buông đồ xuống, đi tới phòng ngủ, “Khi nào con yếu ớt thế này? Việc này chẳng giống phong cách của con.’’
Tống Khinh Dương lắc đầu, “Duy Nhất chỉ huy.’’
Mẹ Tống mím môi cười một tiếng, “Nghe lời vợ chứ không nghe lời mẹ.’’
Khi Chử Duy Nhất bưng nước đến đúng lúc nghe được câu này, cô có chút lúng túng.
Mẹ Tống quay đầu lại, “Duy Nhất à, cháu đừng nuông chiều nó.’’
“Bác gái, thật ra thì con người mỗi năm phát sốt một hai lần ngược lại rất tốt đối với cơ thể, bình thường tố chất thân thể của Khinh Dương tốt, bị bệnh thế này thì khó, cháu sẽ bảo anh ấy nghỉ ngơi cho khỏe, cũng có lợi cho bình phục thân thể.’’
“Cô gái ngoan, nó bị bệnh rồi nên ăn nhạt thôi. Cháo gà mình cháu uống nhé, đừng quá cực khổ.’’ Mẹ Tống nói mấy câu với bọn họ, đứng dậy muốn đi.
Tống Khinh Dương nói, “Duy Nhất, tiễn mẹ về giúp anh.’’
“Được.’’
Đến cửa, mẹ Tống không cần cô tiễn nữa, vỗ nhẹ tay cô, “Nghỉ ngơi sớm một chút. Nhà ở chỗ này hơi nhỏ, tụi cháu có muốn đổi chỗ lớn hơn không?’’
Chử Duy Nhất không suy nghĩ nhiều, “Vẫn tốt ạ. Nhà cháu còn nhỏ hơn nơi này của Khinh Dương, không quan trọng đâu ạ.’’
Mẹ Tống bật cười nhìn khuôn mặt của cô, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, “Duy Nhất, trước kia chúng ta có từng gặp qua chưa? Bác luôn cảm thấy bác đã thấy cháu ở đâu rồi.’’
Chử Duy Nhất sờ sờ mặt, “Bọn họ nói cháu giống một ngôi sao Hàn Quốc, có lẽ bác từng xem kịch truyền hình của cô ấy rồi.’’
Mẹ Tống nín cười, “Có lẽ thế.’’ Bà híp mắt lại, “Có lẽ đây chính là mắt duyên. Bác về đây.’’
“Tạm biệt bác, trên đường cẩn thận.’’
Tống Khinh Dương uống thuốc xong bắt đầu mệt mỏi, Chử Duy Nhất run run ngủ cùng anh, cô muốn viết bản thảo cũng chẳng được. Đang ngủ mơ mơ màng màng, điện thoại di động của cô reo lên, kêu liên tục hai lần.
Chử Duy Nhất nhận điện thoại, là Đường Vi gọi đến.”Duy Nhất, không ổn rồi. Bác sĩ Si xảy ra chuyện.’’
Chử Duy Nhất bừng tỉnh.
Giọng nói của Đường Vi rất kích động, “Vừa rồi có người nhà bệnh nhân đến gây chuyện, tâm trạng kích động, bác sĩ Si bị đánh vào đầu, bây giờ -“
Sắc mặt Chử Duy Nhất biến đổi trong nháy mắt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Anh Thích Em Rất Lâu Rồi
Dạ Man
Anh Thích Em Rất Lâu Rồi - Dạ Man
https://isach.info/story.php?story=anh_thich_em_rat_lau_roi__da_man