Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Xứ Cát
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 38
T
a không thể tránh khỏi tương tác chính trị bên trong một tôn giáo chính thống. Cuộc đấu tranh quyền lực này thấm nhuần trong sự huấn luyện, giáo dưỡng và duy trì kỷ cương của cộng đồng chính thống giáo. Do áp lực này, các lãnh tụ của một cộng đồng như vậy không tránh khỏi phải đối mặt với cái vấn đề nội bộ tối hậu: hoặc thuận theo chủ nghĩa cơ hội tuyệt đối như là cái giá để duy trì quyền lực của họ, hoặc liều hy sinh thân mình vì đạo lý chính thống.
- trích "Muad'Dib: Những vấn đề tôn giáo" của Công chúa Irulan
Paul đợi trên cát bên ngoài đường tiến của Ngài tạo khổng lồ. Ta không được đợi như một tên buôn lậu, nôn nóng bồn chồn, chàng tự nhắc mình. Ta phải là một phần của sa mạc.
Con vật giờ chỉ còn cách chàng vài phút, làm cho buổi sáng tràn ngập tiếng rin rít do ma sát ở những nơi nó đi qua. Những chiếc răng to tướng bên trong cái mồm tròn to như miệng hang của nó giương ra tua tủa như một đóa hoa khổng lồ. Mùi hương dược từ nó tỏa ra nồng nặc trong không khí.
Bộ sa phục của Paul bồng bềnh nhẹ bẫng trên người chàng và chàng chỉ mơ hồ cảm thấy hai cái nút gắn vào lỗ mũi, chiếc mặt nạ thở. Những lời dạy của Stilgar, những giờ huấn luyện gian khổ trên mặt cát, chúng làm lu mờ mọi thứ khác.
"Anh phải đứng trên cát hạt đậu cách Ngài tạo bao xa?" Stilgar từng hỏi chàng.
Và chàng đã đáp đúng: "Cứ mỗi mét đường kính của Ngài tạo thì ta đứng cách xa nửa mét."
"Tại sao?"
"Để tránh cơn lốc xoáy trên đường đi của Ngài mà vẫn đủ thì giờ để chạy tới cưỡi lên Ngài."
"Anh đã cưỡi những Ngài nhỏ được nuôi để cung cấp hạt mầm và Nước của Sự sống," Stilgar nói. "Nhưng Ngài mà anh sẽ gọi tới để cưỡi khi sát hạch là một Ngài hoang dã, một lão ông sa mạc. Anh phải có lòng kính trọng thích đáng với một Ngài như vậy."
Giờ thì tiếng trống thì thùng trầm sâu của chiếc dùi gọi đã hòa lẫn với tiếng xì xì của con sâu đang tiến lại gần. Paul hít thở sâu, ngửi thấy mùi khoáng chất hăng hắc của cát dù đã thông qua bộ lọc. Ngài tạo hoang dã, lão ông sa mạc, sừng sững hầu như ngay bên trên chàng. Những khoang trước vươn cao của nó tung ra một làn sóng cát thiếu chút nữa là quét ngang đầu gối chàng.
Lại đây nào, con quái vật yêu quý, chàng nghĩ. Đến đây. Mi nghe tiếng ta gọi mà. Lại đây. Lại đây.
Làn sóng nhấc bổng chân chàng lên. Bụi trên bề mặt quét ngang qua chàng. Chàng lấy lại thăng bằng, thế giới của chàng bị ngự trị bởi đường đi của bức tường vòng cung bị cát phủ mù mịt kia, vách đá cao ngất ngưởng bị cắt thành khúc kia, trên đó hiện rõ nét những đường vòng định ranh giới giữa các khoang.
Paul nhấc những cây móc lên, ngắm dọc theo chúng, ngả người về phía trước. Chàng cảm thấy những cây móc cắm chặt vào thân con vật, kéo chàng đi. Chàng nhảy phóc lên, trụ chắc chân lên bức tường đó, ngả người ra tựa vào những lưỡi ngạnh đang bám chắc kia. Đây là khoảnh khắc thực sự của cuộc thử thách: nếu chàng cắm móc vào đúng cái ngấn đằng trước của một khoang thân, mở banh khoang đó ra, thì con sâu sẽ không lộn vòng xuống dưới và nghiến nát chàng.
Con sâu bò chậm lại. Nó lướt qua chiếc dùi gọi, làm tiếng trống bị ỉm đi. Chậm rãi, nó bắt đầu xoay mình - lên cao, lên nữa - nâng những cái ngạnh khó chịu kia lên cao hết mức, rời xa mặt cát bởi cát đe dọa làm tổn thương phần mềm bên trong của khoang thân đang bị banh ra.
Paul nhận ra mình đang chễm chệ trên chỏm lưng con sâu. Chàng thấy hân hoan, như một vị đế vương đang tuần du thế giới của mình. Chàng cố kìm một nỗi thôi thúc đột ngột muốn nhảy cẫng lên ngay ở đó, muốn bắt con sâu phải xoay tròn, để phô cho thiên hạ thấy chàng đang hoàn toàn làm chủ sinh vật này.
Đột nhiên chàng hiểu tại sao Stilgar có lần cảnh cáo chàng về những thanh niên ngổ ngáo nhảy múa và chơi đùa với những con quái vật này, trồng cây chuối trên lưng chúng, rút cả hai cây móc ra rồi cắm trở lại trước khi con sâu kịp cho họ ngã lộn cổ.
Để một cây móc nguyên tại chỗ, Paul rút cây móc kia ra rồi cắm xuống thấp hơn nơi sườn con vật. Khi cây móc thứ hai đã cắm chắc và được kiểm tra kỹ lưỡng, chàng rút cây thứ nhất xuống, bằng cách đó chàng dời chỗ xuống bên sườn. Con vật quặn mình, và trong khi quặn mình, nó đổi hướng, tiến về phía dải cát mịn nơi những người khác đang đợi.
Paul thấy họ lại gần, thấy họ dùng móc trèo lên, nhưng tránh những đường ngấn tròn phân khúc nhạy cảm của con vật cho đến khi họ đã leo lên đỉnh. Cuối cùng họ xếp thành hàng ba sau lưng chàng mà cưỡi con vật, ai nấy tựa vào những cây móc của mình để giữ thăng bằng.
Stilgar dời lên phía trên len qua những hàng người, kiểm tra vị trí các cây móc của Paul, liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Paul.
"Anh làm được rồi nhỉ?" Stilgar hỏi, cất cao giọng để át tiếng di chuyển rin rít do con vật gây ra. "Anh nghĩ vậy phải không? Anh làm được rồi à?" Ông thẳng người lên. "Giờ tôi phải nói cho anh biết, làm như anh ban nãy là xoàng lắm. Chúng tôi có những đứa trẻ mười hai tuổi còn làm tốt hơn thế. Hồi nãy lúc anh đứng đợi, có một chỗ cát trống ở bên trái anh. Anh không thể rút lui vào đấy nếu con vật quay sang hướng đó."
Nụ cười biến mất khỏi mặt Paul. "Tôi có thấy chỗ cát trống."
"Thế sao anh không ra hiệu cho một người trong bọn tôi chiếm vị trí phụ bên cạnh anh? Ngay cả trong cuộc sát hạch thì anh cũng có thể làm chuyện đó mà."
Paul nuốt nước bọt, đối mặt với làn gió trên đường đi của họ.
"Anh đang nghĩ bây giờ mà tôi nói đến chuyện này thì chẳng hay ho gì," Stilgar nói. "Đó là bổn phận của tôi. Tôi nghĩ đến giá trị của anh đối với mọi người. Nếu anh vấp vào chỗ cát trống đó thì Ngài tạo hẳn đã quay sang phía anh rồi."
Dẫu cho cơn giận bùng lên, Paul biết Stilgar đang nói sự thật. Phải mất trọn một phút cộng với toàn bộ công phu khổ luyện nhờ mẹ truyền cho, Paul mới lấy lại được cảm giác bình thản. "Tôi xin lỗi," chàng nói. "Chuyện này sẽ không xảy ra nữa."
"Khi đứng ở vị trí cam go, hãy luôn luôn dành cho mình một trợ thủ, một người để xử trí với Ngài tạo nếu anh không làm được," Stilgar nói. "Hãy nhớ rằng chúng ta cùng làm việc với nhau. Nhờ vậy mà chúng ta chắc thắng. Chúng ta cùng làm việc với nhau chứ hở?"
Ông vỗ vai Paul.
"Chúng ta làm việc cùng nhau," Paul tán thành.
"Giờ thì," Stilgar nói, và giọng ông cục cằn, "cho tôi xem anh biết cách điều khiển Ngài tạo ra sao. Chúng ta đang ở bên nào?"
Paul liếc nhìn xuống bề mặt khoang thân có vảy nơi họ đang đứng, lưu ý đến tính chất và kích thước của các vảy, nhận thấy chúng to dần về bên phải và nhỏ dần về bên trái chàng. Chàng biết khi di chuyển mỗi con sâu đều có đặc tính nhấc một bên mình lên thường xuyên hơn. Sâu càng lớn thì việc nhấc một bên mình lên càng trở thành một đặc tính gần như không thay đổi. Những chiếc vảy ở mặt dưới trở nên lớn hơn, nặng hơn, nhẵn hơn. Còn nếu là một con sâu lớn thì vảy ở mặt trên chỉ có thể nhận ra qua kích thước.
Paul chuyển vị trí các móc rồi dời sang bên trái. Chàng ra hiệu cho những người ở phía sau chuyển xuống mở các khoang dọc mạn sườn để giữ cho con vật dù có vặn mình thì vẫn đi thẳng đường. Khi đã buộc con sâu đổi hướng, chàng ra hiệu cho hai hoa tiêu ra khỏi hàng để tiến lên những vị trí phía trước.
"Ach, haiiiii-yoh!" chàng hét to lời gọi theo truyền thống. Hoa tiêu bên trái mở banh một khoang thân ở đó.
Bằng một cú lượn uy nghi, con sâu vặn mình để bảo vệ khúc thân bị mở ra. Nó xoay trọn một vòng, và khi nó lại hướng về phía Nam, Paul thét: "Geyrat!"
Người hoa tiêu nhấc móc của mình ra. Ngài tạo vươn mình tiến theo đường thẳng.
Stilgar nói: "Tốt lắm, Paul Muad'Dib. Nếu tập luyện thật nhiều, may ra anh có thể trở thành kỵ sĩ cát."
Paul cau mày nghĩ: Chẳng phải ta là người đầu tiên cưỡi lên nó đấy sao?
Từ sau lưng chàng đột nhiên vang lên tiếng cười. Đám người bắt đầu đồng thanh hô tên chàng, tiếng kêu vang dội bầu trời.
"Muad'Dib! Muad'Dib! Muad'Dib! Muad'Dib!"
Và tận phía cuối bề mặt thân sâu cát, Paul nghe tiếng những người thúc sâu đang lấy gậy nện xuống đốt đuôi con vật. Con sâu bắt đầu tăng tốc. Áo choàng của họ bay phần phật trong gió. Tiếng kin kít của thân con sâu ma sát lên mặt cát nghe to hơn.
Paul ngoái lại nhìn toàn bộ đoàn người, nhận ra khuôn mặt Chani trong đó. Chàng nhìn nàng trong khi vẫn nói chuyện với Stilgar. "Thế tôi đã là kỵ sĩ cát chưa, Stil?"
"Hal yawm! Hôm nay anh là kỵ sĩ cát."
"Thế thì tôi có thể chọn đích đến cho chúng ta chứ?"
"Lệ là thế."
"Và tôi là một người Fremen được sinh ra ngày hôm nay ở đây, nơi erg Habbanya này. Trước ngày này tôi chưa hề sống thực thụ. Tôi vẫn là đứa trẻ cho mãi đến ngày này."
"Không hẳn là đứa trẻ đâu," Stilgar nói. Ông buộc chặt một góc mũ trùm bị gió giật ra.
"Nhưng đã có một cái nút bít kín thế giới của tôi, song cái nút đó đã bị rút ra."
"Chẳng có cái nút nào hết."
"Tôi sẽ đi về phía Nam, Stilgar ạ - hai mươi dùi gọi. Tôi sẽ thấy vùng đất chúng ta tạo ra, cái vùng đất mà cho tới giờ tôi chỉ thấy qua mắt người khác."
Và ta sẽ gặp con trai ta, gia đình ta, chàng nghĩ. Giờ ta cần thời gian để xem xét cái tương lai vốn dĩ là một quá khứ trong tâm trí ta. Cơn nhiễu loạn đang đến, và nếu ta không ở nơi mà ta có thể tháo gỡ nó, nó sẽ trở nên bất kham.
Stilgar nhìn chàng với một cái nhìn điềm tĩnh, xét đoán. Paul vẫn chú tâm vào Chani, nhìn thấy niềm vui thích sống động trên mặt nàng, và cũng nhận thấy niềm hứng khởi mà lời lẽ của chàng đã khơi dậy trong đoàn người.
"Mọi người đang háo hức muốn cùng anh tấn công vào các sink của bọn Harkonnen," Stilgar nói. "Những sink đó chỉ cách chúng ta một dùi gọi thôi."
"Quân Fedaykin đã tiến hành chinh phạt cùng tôi," Paul nói. "Họ sẽ tiếp tục cùng tôi chinh phạt cho tới khi không còn một tên Harkonnen nào hít thở bầu không khí Arrakeen nữa."
Stilgar chăm chú quan sát chàng trong khi họ tiếp tục cưỡi sâu, và Paul nhận ra ông đang nhìn khoảnh khắc này thông qua ký ức về việc ông đã leo lên vị trí chỉ huy sietch Tabr và lãnh đạo Hội đồng Thủ lĩnh như thế nào khi giờ đây Liet-Kynes đã chết.
Ông ta đã nghe báo cáo về chuyện đám thanh niên Fremen đang náo loạn, Paul nghĩ.
"Anh có muốn tổ chức cuộc họp các thủ lĩnh không?" Stilgar hỏi.
Mắt những chàng thanh niên trong đoàn người sáng rực lên. Họ đung đưa người trong khi cưỡi sâu, và họ quan sát. Và Paul thấy cái nhìn bồn chồn trong mắt Chani, nhận thấy cách nàng nhìn từ Stilgar, vốn là chú ruột nàng, sang Paul, người phối ngẫu của nàng.
"Ông không đoán được tôi muốn gì đâu," Paul nói.
Và chàng nghĩ: Ta không thể thối lui được nữa. Ta phải làm chủ được những người này.
"Anh là mudir của cuộc du hành trên cát hôm nay," Stilgar nói. Vẻ khuôn thức lạnh lùng vang lên trong giọng ông: "Anh dùng quyền lực này như thế nào?"
Chúng ta cần thời gian để thư giãn, thời gian để điềm tĩnh chiêm nghiệm, Paul nghĩ.
"Chúng ta sẽ đi về phía Nam," Paul nói.
"Cho dù nếu tôi bảo chúng ta sẽ quay lại phía Bắc khi ngày hôm nay chấm dứt?"
"Chúng ta sẽ đi về phía Nam," Paul nhắc lại.
Ý thức không tránh khỏi về phẩm giá bản thân bao trùm lấy Stilgar trong khi ông kéo áo choàng ôm chặt quanh người. "Sẽ có cuộc họp thủ lĩnh," ông nói. "Tôi sẽ gửi thư."
Ông ta cho rằng ta sẽ thách đấu ông ta, Paul nghĩ. Và ông ta biết sẽ không địch nổi ta.
Paul quay về hướng Nam, cảm thấy gió ập vào đôi má để trần của chàng, nghĩ về những nhu cầu thiết yếu đã tham gia vào các quyết định của chàng.
Họ không biết nó là thế nào, chàng nghĩ.
Nhưng chàng biết chàng không thể để bất cứ sự suy xét nào khiến chàng chệch hướng. Chàng phải luôn trụ lại ở tuyến trung tâm của cơn bão thời gian mà chàng có thể nhìn thấy ở tương lai. Sẽ đến cái khoảnh khắc chàng có thể tháo gỡ nó, nhưng chỉ khi nào chàng ở đúng nơi có thể cắt đứt nút thắt trung tâm của nó.
Ta sẽ không thách đấu ông ta nếu có thể tránh điều đó, chàng nghĩ. Nếu có một cách nào khác để ngăn cuộc thánh chiến...
"Chúng ta sẽ cắm trại để ăn tối và cầu nguyện ở Hang Chim bên dưới Rặng Habbanya," Stilgar nói. Ông vừa dùng một cây móc để lấy lại thăng bằng cho mình trước sự đung đưa của con sâu cát, vừa ra hiệu về phía trước, nơi một hàng rào đá thấp nhô lên trên nền sa mạc.
Paul quan sát kỹ vách đá đó, những vỉa đá lớn cắt ngang qua nó như những làn sóng. Không màu xanh cây lá nào, không trảng hoa nào làm mềm cái đường chân trời khắc nghiệt kia. Phía bên kia vách đá là con đường trải dài dẫn tới sa mạc phía Nam - một con đường dài ít nhất mười ngày đêm, ấy là nếu họ có thể thúc sâu đi nhanh nhất.
Hai mươi dùi gọi.
Con đường đó dẫn đi xa khỏi nơi có lính tuần tiễu Harkonnen. Chàng biết điều đó là thế nào. Những giấc mơ đã cho chàng thấy. Một ngày nọ, trong khi họ đang đi, sẽ có một sự thay đổi màu sắc rất nhỏ trên đường chân trời đằng xa - thay đổi nhỏ nhoi đến mức chàng có thể cảm thấy chẳng qua đó là mình quá mong mà tưởng tượng ra thôi - và ở đó sẽ có sietch mới.
"Quyết định của tôi có hợp ý Muad'Dib không?" Stilgar hỏi. Chỉ có một thoáng mỉa mai nhuốm trong giọng ông, song những đôi tai Fremen quanh ông, vốn đã quen nắm bắt từng thanh điệu trong tiếng chim hay tiếng kêu lanh lảnh truyền tin của con dơi cielago, đã nghe thấy sự mỉa mai ấy và quan sát phản ứng của Paul.
"Stilgar đã nghe tôi tuyên thệ trung thành với ông ấy khi chúng ta làm lễ cung hiến quân Fedaykin," Paul nói. "Các binh sĩ cảm tử của tôi biết rõ tôi đã nói với lòng danh dự. Stilgar nghi ngờ điều đó sao?"
Nỗi đau thực sự lộ rõ trong giọng nói Paul. Stilgar nghe thấy nó, liền cụp mắt xuống.
"Usul, bầu bạn cùng chung sietch của tôi, người ấy thì tôi chẳng bao giờ nghi ngại," Stilgar nói. "Nhưng anh là Paul Muad'Dib, Công tước Atreides, và anh còn là Lisan al-Gaib, Giọng nói Từ Thế giới Khác. Những con người đó thì thậm chí tôi chưa hề biết."
Paul ngoảnh đi, ngắm Rặng Habbanya nhô ra trên sa mạc. Con sâu bên dưới họ vẫn còn thấy khỏe, còn đầy hăng say. Nó có thể mang họ đi thêm hầu như gấp đôi quãng đường mà bất cứ người Fremen nào xưa nay từng cưỡi sâu cát. Chàng biết điều đó. Không có gì ngoài những câu chuyện thường kể cho bầy con trẻ có thể sánh với ông già sa mạc này. Paul nhận ra nó là chất liệu cho một truyền thuyết mới.
Một bàn tay siết chặt vai chàng.
Paul nhìn bàn tay đó, lần theo cánh tay mà ngước lên khuôn mặt bên trên nó - đôi mắt thẫm màu của Stilgar lộ ra giữa chiếc mặt nạ lọc và mũ trùm của bộ sa phục.
"Con người từng lãnh đạo sietch Tabr trước tôi, ông ấy là bạn tôi," Stilgar nói. "Chúng tôi từng vào sinh ra tử bên nhau. Ông ấy chịu ơn cứu mạng của tôi nhiều lần, và tôi cũng nhiều lần nợ ơn cứu mạng ông ấy."
"Tôi là bạn ông, Stilgar ạ," Paul nói.
"Không ai nghi ngờ điều ấy," Stilgar nói. Ông nhấc tay ra, nhún vai. "Tập quán là vậy."
Paul nhận thấy Stilgar quá chìm đắm trong tập quán Fremen đến nỗi không còn có thể xét đến khả năng làm theo cách nào khác. Nơi đây, một thủ lĩnh nắm quyền bính từ tay người tiền nhiệm đã khuất, nếu không thì giết chóc những người mạnh nhất của bộ tộc mình nếu một thủ lĩnh qua đời trong sa mạc. Stilgar đã leo lên vị trí naib bằng cách đó.
"Chúng ta nên để Ngài tạo này ngoài sa mạc," Paul nói.
"Phải," Stilgar tán thành. "Từ đây đến hang ta có thể đi bộ."
"Chúng ta đã cưỡi nó đủ xa khiến nó sẽ vùi mình vào cát mà hờn dỗi khoảng một hai ngày gì đó," Paul nói.
"Anh là mudir trong chuyến du hành trên cát này," Stilgar nói. "Hãy cho biết khi nào chúng ta..." Ông ngừng bặt, nhìn chăm chăm lên vùng trời phía Đông.
Paul ngoảnh phắt lại. Cái quầng xanh hương dược phủ trên mắt chàng khiến bầu trời có vẻ thẫm lại, một màu xanh da trời được lọc trong vắt mà xa xa trên đó hiện lên rõ nét một tia sáng chớp tắt theo nhịp đều đặn.
Tàu chim!
"Một chiếc tàu chim nhỏ," Stilgar nói.
"Có thể là tàu do thám," Paul nói. "Ông có nghĩ là chúng thấy ta không?"
"Ở khoảng cách này thì chúng ta chỉ là một con sâu trên mặt cát thôi," Stilgar nói. Ông ra hiệu bằng bàn tay trái. "Xuống đi. Tản ra trên cát."
Đoàn người bắt đầu rời hai bên sườn sâu cát, buông mình xuống, hòa lẫn vào cát dưới áo choàng. Paul ghi nhớ nơi Chani nhảy xuống. Chẳng mấy chốc, chỉ còn chàng và Stilgar ở lại.
"Ai lên đầu tiên thì xuống sau cùng," Paul nói.
Stilgar gật đầu, tì lên hai cây móc tụt xuống, nhảy lên mặt cát. Paul chờ đến khi con sâu đi xa khỏi khu vực ẩn nấp của những người Fremen, rồi mới rút hai cây móc của chàng ra. Đó là một khoảnh khắc khó khăn, nếu con sâu chưa hoàn toàn kiệt sức.
Được giải thoát khỏi những cây gậy thúc và ngạnh móc, con sâu bắt đầu luồn sâu vào cát. Paul nhẹ nhàng chạy ngược trở lại dọc bề mặt thân hình to bè của con sâu, cẩn thận chọn đúng thời điểm rồi nhảy phóc xuống. Chàng tiếp cát trong khi chạy, đâm bổ vào bề mặt trơn chuội của một đụn cát theo đúng cách người ta dạy, rồi nấp dưới làn thác cát đổ trùm lên áo chàng.
Giờ thì, chờ đợi...
Paul quay người, nhẹ nhàng, khẽ nhấc một nếp áo choàng làm lộ ra một khe trời hẹp. Chàng hình dung những người khác tản mác dọc đường đi của họ cũng đang làm như vậy.
Chàng nghe tiếng chiếc tàu chim vỗ cánh trước khi nhìn thấy nó. Có tiếng động cơ phản lực kêu khe khẽ, rồi con tàu bay ngang qua khoảnh sa mạc nơi chàng trú ẩn, đảo một vòng cung rộng về phía rặng núi.
Một chiếc tàu không có đặc điểm nhận dạng, Paul nhận xét.
Nó bay sang bên kia Rặng Habbanya thoát khỏi tầm nhìn.
Một tiếng chim kêu vang lên trên sa mạc. Một tiếng nữa.
Paul rũ sạch cát khỏi người, trèo lên đỉnh đụn cát. Những dáng người khác hiện ra thành một đường kéo dài xa khỏi rặng núi. Chàng nhận ra Chani và Stilgar trong số đó.
Stilgar ra hiệu về phía rặng núi.
Họ tập hợp lại rồi bắt đầu đi trên cát, trượt trên bề mặt với nhịp độ không đều để không quấy rầy sâu cát. Stilgar bước lên sóng đôi với Paul dọc theo gờ của một đụn cát bị gió lèn chặt lại.
"Đó là tàu của dân buôn lậu," Stilgar nói.
"Có vẻ vậy," Paul nói. "Nhưng đối với dân buôn lậu thì vào tận chỗ này trong sa mạc là quá sâu."
"Họ cũng gặp rắc rối với lính tuần tiễu nữa," Stilgar nói.
"Một khi họ đã vào sâu thế này thì có thể sẽ còn đi xa hơn," Paul nói.
"Phải."
"Một khi họ đã liều mạng tiến quá sâu về phía Nam thì chẳng hay ho gì cho họ nếu nhìn thấy những gì ở đây. Dân buôn lậu cũng đem bán thông tin mà."
"Họ đang săn lùng hương dược, anh không nghĩ vậy sao?" Stilgar hỏi.
"Sẽ có tàu chim và một con bọ chờ con tàu này ở đâu đó," Paul nói. "Chúng ta có hương dược. Hãy lấy một trảng cát làm mồi để tóm vài tên buôn lậu cho chúng ta. Cần phải dạy cho chúng biết đây là đất của chúng ta, và người của chúng ta cũng cần thực tập các vũ khí mới."
"Giờ thì Usul lên tiếng," Stilgar nói. "Usul nghĩ như người Fremen nghĩ."
Nhưng Usul phải nhường lối cho những quyết định phù hợp với một mục đích kinh khủng, Paul nghĩ.
Và cơn bão đang tụ lại.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Xứ Cát
Frank Herbert
Xứ Cát - Frank Herbert
https://isach.info/story.php?story=xu_cat__frank_herbert