Q.1 - Chương 38: Tu Hú Chiếm Tổ Chim Khách*!
ơn hào hải vị đầy trên bàn, nếu như trước đây, bình thường, Bối Bối nhất định sẽ cười híp mắt, nhưng hôm nay, nàng chỉ dùng đũa đảo qua đảo lại cơm trong bát, chẳng để ý là mình chỉ ăn mỗi cơm trắng.
Cô Ngự Hàn nhíu đôi mi anh tuấn, khó chịu nhìn bộ dáng ỉu xìu của nàng, hắn gắp những thức ăn nàng thích nhất vào trong bát nàng.
“Cám ơn.” Bối Bối lễ phép một cách bị động.
“Tiểu Bối Bối, ngươi không thoải mái sao?” Vừa nói, Cô Ngự Hàn vừa giơ tay đặt lên trán nàng.
Bối Bối theo phản xạ lập tức gạt bỏ tay hắn, trong thanh âm có chút kích động: “Đừng động vào ta.”
Có gì đó không ổn!
Cô Ngự Hàn nhíu nhíu mày, vươn tay chụp tới, kéo Bối Bối từ chỗ nàng ngồi lên trên đùi hắn, đôi môi bạc ghé sát vào khuôn mặt phúng phính của nàng, hỏi một cách ngang ngược: “Ai to gan chòng ghẹo làm tiểu bảo bối của ta không vui? Nói cho ta biết, ta liền đuổi hắn ra khỏi Vương cung.”
Bối Bối càng giãy dụa, càng chỉ làm hắn ôm nàng chặt hơn, nàng có chút bực mình: “Nếu kẻ làm ta không vui là ngươi thì sao?”
Hừ! Để xem hắn có dám đem chính cái tên Đại Vương là mình đuổi ra khỏi Vương cung không.
“Vậy toàn bộ mọi người cùng cút khỏi Vương cung!” Cô Ngự Hàn nghiêm trang.
Hừ, hắn ngang ngược giận chó đánh mèo mà, Bối Bối tức giận trừng mắt liếc hắn: “Ngươi muốn cho ta trở thành tội nhân thiên cổ mà!”
“Ha ha ha… Làm sao ta có thể cam lòng làm thế, tiểu Bối Bối của ta sẽ chỉ là mỹ nhân thiên cổ thôi.” Hắn liền nhanh chóng hôn mặt của nàng một cái.
Bối Bối đẩy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ra: “Không được hôn bừa bãi.”
Con ngươi đen của Cô Ngự Hàn lóe ra những tia sáng gian manh, chớp chớp, cố ý cắn nhẹ lên vành tai nàng: “Tiểu Bối Bối, chúng ta còn chuyện thân mật gì chưa làm qua nào, có gì mà phải xấu hổ.”
Vành tai bị hơi thở ấm nóng phả vào, hắn lại cố ‎tình nói giỡn, làm khuôn mặt nàng phớt hồng: “Ngươi ngươi… Ngươi cứ nói cái gì a, tránh xa ta một chút, quỷ háo sắc!”
“Ân? Ngươi dám nói Bổn Vương là quỷ háo sắc? Xem ra càng nhường nhịn, ngươi càng không biết trên dưới mà muốn coi rẻ uy nghiêm của ta, xem chiêu đây!” Cô Ngự Hàn bắt đầu quấy rối nàng, ngón tay không ngừng chọc chọc vào dưới nách nàng.
Bối Bối giống như đỉa phải vôi** nhảy dựng lên: “Ha ha ha… Không cần, ha ha… buồn, Cô Ngự Hàn ngươi đúng là kẻ tiểu nhân hèn hạ…”
Mãi đùa giỡn, nàng đã nhanh chóng quên đi những chuyện không thoải mái.
Ban đêm, Bối Bối mặc áo ngủ ôm sát người, bước nhanh đến bên cái giường ấm áp, khi nàng đang muốn xốc chăn lên chui vào, thì đột nhiên một khuôn mặt không sợ trời không sợ đất lại lộ ra, khiến nàng phát hoảng.
“Oa a, Cô Ngự Hàn, ngươi làm gì trốn ở trên giường ta?” Bối Bối trợn mắt nhìn cái…tên nam nhân kia, đồ tu hú muốn chiếm tổ chim khách.
Cô Ngự Hàn cười híp mắt đưa tay kéo nàng sát lại giường: “Ta vội tới làm ấm giường cho ngươi nha, ngươi nhìn tay ngươi xem, trời lạnh thế này, ngươi nhất định rất lạnh nha.”
Vừa nói, hắn vừa nắm lấy tay nàng kéo lên gần miệng để hà hơi cho ấm.
Mặc dù rất muốn chạm vào bàn tay ấm áp của hắn, nhưng Bối Bối cố hết sức rút tay về, mạnh miệng nói: “Cô Ngự Hàn, ngươi không thể ngủ ở đây, muốn làm ấm giường thì trở về tẩm cung của ngươi, tự làm ấm giường của mình ngươi!”
Con ngươi đen của hắn nhíu lại, hắn đưa tay ôm lấy eo lưng mềm mại của nàng, khiến nàng té nhào vào ngực mình: “Tiểu Bối Bối, ta cực kỳ không thích ngươi gọi ta cả họ cả tên, ngoan, gọi Hàn đi.”
___
*Tu hú vốn là loài vụng không biết làm tổ, nên thường đẻ trứng vào tổ con chim khác, hay dùng để nói ví những kẻ không biết lo việc nhà. Nó lại là một loài chim ăn không mắc nghẹn bao giờ!
** Nguyên văn: cá chạch gặp nồi chảo.
Xà Vương Tuyển Hậu Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi