Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tướng Công Mười Bốn Tuổi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 38: Nhớ Nhung Đáng Sợ
B
uổi chiều, tôi ngồi ở bên bàn may quần áo mùa đông cho Tiểu Thương Sí. Khóe miệng tôi khẽ cong lên cười. Tôi đã từng hỏi ý kiến Liệt Minh Dã, cậu ta không cự tuyệt cũng không đồng ý, tôi đơn giản coi như cậu ta ngầm đồng ý.
Mấy ngày qua ngoại trừ hầu hạ cậu ta và dùng bữa, tôi đều nhốt mình trong phòng vội vàng may quần áo. Ở tương lai tôi đã may rất nhiều quần áo cho người khác, còn lúc này tôi đang tự tay may cho con trai, tâm trạng hoàn toàn bất đồng. Trong lòng ngọt ngào như được bôi mật đường vậy!
Tôi vừa may, trong đầu vừa hiện ra bộ dáng đáng yêu nghịch ngợm của Tiểu Thương Sí, không kìm chế được tình cảm của người làm mẹ tôi cười ra tiếng. Tính tình thằng bé tốt hơn Liệt Minh Dã nhiều, không cuồng bạo giống Liệt Minh Dã, lại càng không dở dở ương ương giống tôi.
Đang cười, cửa phòng bị gõ vang, tôi tạm dừng may ngẩng đầu, đáp, “Vào đi.”
Cửa mở, nha đầu đưa một người tới. Người này làm nụ cười của tôi tắt ngúm!
“Nô tài ra mắt Lăng cô nương.” Lai Hỉ tay cầm phất trần đặt trước ngực, khom người thỉnh an, khuôn mặt mỉm cười lại có vẻ gượng ép.
Tôi cố gắng cười gượng, mặc dù cười nhưng trong lòng lại như chìm xuống đáy cốc. Ông ta là thái giám bên cạnh Trang phi, lần này đến sợ là......
Nha đầu lui ra, Lai Hỉ bước lên một bước khẽ nói với tôi, “Nương nương mất con bệnh nặng, bên cạnh thiếu người tri tâm, nô tài đặc biệt truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, mời cô nương vào cung làm bạn với nương nương.”
Ông ta vừa dứt lời lòng tôi trầm xuống, thở dài trong lòng, cái gì phải tới thì vẫn tới!
Liệt Minh Dã mặc dù đã ra lệnh cho tôi không có chuyện gì thì ít vào cung thôi, nhưng nay xem ra cũng chỉ uổng công. Nếu mọi chuyện đều như cậu ta mong muốn, vậy cung đã không còn là cung nữa rồi!
“Làm phiền công công chuyển lời. Mời công công ra tiền thính chờ một lát để dân nữ thay quần áo rửa mặt chải đầu, dặn dò quản gia rồi sẽ theo công công vào cung.” Tôi không có quyền cự tuyệt, làm theo khẩu dụ mới là thượng sách.
Ông ta gật đầu cười khẽ, rời khỏi uyển.
Buông quần áo đã may được một nửa, tôi đóng cửa phòng, tựa vào ván cửa thở dài, “Ai......” Đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, con đường phía trước tối đen, bụi gai dầy đặc, không tìm được phương hướng, không biết chặt bỏ bao nhiêu bụi gai mới có thể nhìn thấy ánh sáng.
Tôi chậm rãi tới tủ quần áo, chọn một bộ quần áo màu hồng thay cho bộ đồ mộc mạc trên người. Ngồi trước bàn trang điểm bôi một lớp son nhạt, lấy trâm ngọc Trang phi ban cho từ hộp trang sức ra đeo lên. Trang điểm xong tôi nhìn người con gái đoan trang trong gương, càng đoan trang càng cảm thấy lạnh lẽo......
Sai nha đầu gọi quản gia đến, tôi giữ bình tĩnh nói với ông ấy, “Hoàng thượng lệnh cho tôi vào cung làm bạn với Trang phi nương nương, chạng vạng khi thiếu gia về phủ hãy thay tôi chuyển lời.”
Nghe vậy, lông mày quản gia rõ ràng nhíu lại, môi mấp máy muốn nói lại không nói ra được một chữ.
“Tôi đi đây.” Tôi mỉm cười với ông ấy, ra cửa bước lên sảnh trước......
Ngồi xe ngựa vào cung, sau đó theo Lai Hỉ tới phòng ngủ xa hoa lại không che giấu được sự âm u do đứa bé vừa chết non của Trang phi.
Lai Hỉ cho tất cả cung nữ, thái giám lui xuống, tôi bước nhẹ tới ghế dựa trước giường chầm chậm ngồi xuống.
Khuôn mặt Trang phi tái nhợt tiều tụy, dung nhan tuyệt sắc phảng phất như già đi mấy tuổi. Cô ấy giương đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm đỉnh màn, trên mặt còn lưu lại nước mắt bị gió hong khô.
Bộ dáng đó của cô ấy làm lòng tôi hơi siết lại, không đành lòng, hạ giọng khẽ gọi, “Nương nương......”
Nghe thấy tôi gọi, đôi mắt cô ấy hơi hơi rung động, quay cổ cứng ngắc nhìn tôi.”Tiêu...... Lạc......” Cô ấy thì thào, giọng nói khản đặc.
“Nương nương, vì sao người lại tra tấn bản thân đến mức này?” Tôi nhăn mày khẽ trách, mất con đương nhiên sẽ đau lòng, nhưng ở trong thâm cung không cho phép cô ấy yếu ớt!
“Tiêu Lạc......” Trong đôi mắt vô hồn của cô ấy nhanh chóng đong đầy nước mắt, vừa dứt lời nước mắt lã chã rơi xuống, sự đau xót trong mắt rất rõ ràng.
“Tiểu hoàng tử chết non, dân nữ cũng đau lòng, nhưng nương nương không thể sa sút tinh thần như vậy! Nương nương trẻ trung xinh đẹp, phải lấy điều dưỡng thân mình làm trọng. Tiểu hoàng tử gặp phải bất trắc làm Hoàng thượng vô cùng đau đớn, Hoàng thượng sủng ái nương nương, sau này nhất định sẽ bồi thường gấp bội! Nương nương chỉ cần chăm sóc bản thân chờ đợi thời cơ lại mang long chủng lần nữa, lấy đó bù lại đau đớn mất con!” Tôi không nịnh nọt cũng không an ủi, bởi tôi biết những lời đó đối với cô ấy là vô dụng. Điều cô ấy cần là một phần động lực, một phần kiên trì. Dù sao người sống cũng phải có mục tiêu, bằng không sống cũng phí hoài sinh mệnh!
Trang phi là người phụ nữ thông minh, lời tôi nói khiến ánh mắt cô ấy lóe lên, thậm chí kích động chống người dậy.
Thấy thế, tôi vội ấn vai để cô ấy nằm xuống giường, cũng nói, “Nếu nương nương cho rằng dân nữ nói có lý, xin hãy bảo trọng thân thể, đừng tiếp tục tra tấn bản thân, tra tấn Hoàng thượng.”
“Tiêu Lạc......” Cô ấy cảm động nắm tay tôi, run run nói, “Cô là người đầu tiên nói những lời này với bản cung, đám nô tài chỉ biết khuyên bản cung nén bi thương, nhưng không ai hiểu suy nghĩ trong lòng bản cung!”
Vừa dứt lời, trái tim vừa mới bình tĩnh của tôi lại đập rộn lên. Trong lòng cô ấy sớm có tính toán, lại vẫn dùng cách hành hạ mình để những người xung quanh không được dễ chịu! Đặc biệt là Hoàng thượng, hậu cung tranh giành khiến tiểu hoàng tử chết non, anh ta vốn đã áy náy với Trang phi, hiện giờ Trang phi bệnh nặng càng làm anh ta buồn bã! Mà đó cũng là điều Trang phi muốn, muốn anh ta sau này sủng ái gấp bội!
Trong ‘Mẫu nghi thiên hạ’ Triệu Hợp Đức đã nói một câu rất chí lý, ‘Nếu muốn bắt được trái tim Hoàng thượng, thì phải khiến ngài đau lòng, tan nát cõi lòng!’ lời này quà nhiên không sai chút nào!
Kẻ chủ mưu không thể giết được Trang phi nhưng cũng hại chết một sinh mệnh vô tội, tôi nghĩ rằng kẻ đó sẽ yên tĩnh một thời gian, dù sao trong giai đoạn căng thẳng này không nên có bất cứ hành động gì! Huống chi...... Nghĩ đến đây suy nghĩ của tôi đột ngột ngừng lại, một tia huyết quang chói chợt hiện lên trong đầu. Tiểu hoàng tử chết non là bị kẻ kia làm hại? Hay là tự Trang phi ra tay?!
Suy nghĩ rợn tóc gáy này đột nhiên xuất hiện, tôi hoảng sợ mí mắt phải giật mạnh. Tại sao lại có ý nghĩ như vậy? Thật đáng sợ!
Khi tôi hoảng sợ hoàn hồn nhìn về phía Trang phi, cô ấy đã nhắm mắt yên lặng rơi lệ. Tôi không thấy được ánh mắt cô ấy, càng không nhìn ra manh mối gì từ khuôn mặt bi thương của cô ấy!
Dù là kẻ chủ mưa làm hại hay là Trang phi tự giết đều có khả năng rất lớn! Thử hỏi hoàng cung anh lừa tôi gạt có gì không thể xảy ra?
Tuy chưa có bằng chứng cho ý nghĩ đáng sợ này nhưng nó vẫn lưu lại dấu vết thật sâu trong lòng tôi!
Chạng vạng tối, Trang phi tỉnh lại, tôi dìu cô ấy ngồi dậy tựa vào đầu giường. Tay nâng bát bạc đút cháo cho cô ấy ăn. Đôi mắt vô hồn của cô ấy đã phá tan u ám khôi phục một chút ánh sáng.
Tôi từ Lai Hỉ mới biết được, Trang phi bất ngờ sinh bệnh suýt nữa thì mất mạng, nếu không có thần y Đức Thân Vương mời đến chữa bệnh, sợ rằng đã không qua khỏi rồi!
Nghe tới hai chữ “Thần y” lòng tôi trầm xuống, hai tay không nhịn được nắm chặt, thần y kia là ai không cần nói cũng biết!
Dùng xong bữa tối, tôi cùng Trang phi ngồi nói chuyện với nhau, tránh không nhắc tới tiểu hoàng tử chết non đỡ cho cô ấy lại đau lòng. Cung nữ đúng giờ đến báo rằng thần y đến bắt mạch cho Trang phi.
Nghe vậy, trong lòng tôi căng thẳng, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía rèm châu...... Khi bóng dáng quen thuộc kia đập vào mắt thì trong lòng tôi cũng cảm thấy nặng nề. Cả anh ta cũng bị kéo vào vòng xoáy tai ương máu tanh này!
Khi Thảo Hồ thấy tôi rõ ràng sững lại, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại nhận ra lúc này ở đây không phù hợp bèn thu hồi vẻ ngạc nhiên đi lên phía trước.
Tôi cười nhẹ với anh ta sau đó lui sang bên cạnh. Tuy không nhìn vẻ mặt của Trang phi, nhưng cô ấy khôn khéo như vậy chắc chắn cũng đã phát hiện ra rồi.
Một lát sau Thảo Hồ bắt mạch xong, đứng dậy nói với Trang phi, “Nương nương hồng phúc tề thiên, khúc mắc đã giải, thêm một thời gian nữa là có thể khỏi hẳn.”
“Làm phiền y sư.” Trang phi mỉm cười gật đầu, rút tay lại.
“Thảo dân phối chế chút đan dược cho nương nương......” Anh ta mới nói đến đây, rèm châu đã được vén lên. Chỉ thấy một bóng người vàng sáng lọt vào trong tầm mắt. Không cần nghĩ, màu vàng này trong thiên hạ chỉ có một người có thể mặc!
Thảo Hồ không tiếp tục nói nốt mà cùng tôi hành lễ, “Thảo dân/ dân nữ tham kiến Hoàng thượng!”
“Miễn lễ.” Hoàng thượng ngồi xuống giường, vừa ôm Trang phi vừa hỏi Thảo Hồ, “Thân thể nương nương có khá hơn chút nào không?”
“Bẩm hoàng thượng, nương nương đã không còn gì đáng ngại, để thảo dân phối chế chút đan dược phụ trợ trị liệu, nương nương chỉ cần tĩnh dưỡng là được.” Thảo Hồ nói nốt những lời còn dang dở.
“Được!” Khuôn mặt nghiêm túc của Hoàng thượng cuối cùng cũng thả lỏng, giọng nói khàn khàn khó nén vui sướng.”Ngươi chữa trị cho nương nương lập công lớn, đợi sau khi nương nương lành bệnh trẫm sẽ trọng thưởng!”
“Tạ ơn hoàng thượng!”
“Các ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.” Tôi và Thảo Hồ đáp, cùng nhau rời khỏi phòng ngủ.
Đứng ở bên ngoài tiểu điện, Thảo Hồ hạ giọng vui vẻ nói, “Lăng cô nương, thật không ngờ lại gặp được cô ở trong cung, hai tháng nay cô thế nào?”
Tôi cười cong cong đôi mắt, gật đầu trả lời, “Tốt lắm.” Hai tháng không thấy, anh ta vẫn thẳng thắn như trước. Anh ta vừa nãy còn cẩn thận đối đáp với Hoàng thượng, tôi còn tưởng rằng anh ta đổi tính rồi.
“Nào, để tôi bắt mạch cho cô, xem thân thể cô điều dưỡng thế nào.” Nói xong, anh ta rất tự nhiên cầm tay tôi bắt mạch.
Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta, lại thấy nụ cười trên mặt anh ta càng ngày càng tươi. Anh ta vui mừng nói, “Thân thể cô khôi phục còn tốt hơn dự tính, xem ra không đến một năm sẽ vô cùng cường tráng!”
Nghe vậy, tôi bật cười, trêu ghẹo chế nhạo, “Huynh coi tôi là trâu sao? Còn thân thể cường......” Đang nói, đôi mắt tôi lại thoáng nhìn thấy bóng người đứng trước cửa điện, chữ “Tráng” cũng mắc kẹt trong cổ họng không phát ra được.
Thấy tôi nhìn cửa điện giật mình thất thần, Thảo Hồ theo tầm mắt tôi nhìn qua.
Liệt Minh Dã đứng ở cửa điện bình tĩnh nhìn chúng tôi, bởi vì ánh nến trong điện không quá sáng, cậu ta lại đứng ở cửa điện nên tôi không thấy rõ vẻ mặt cậu ta lúc này, chỉ biết cậu ta đang nhìn chằm chằm tay Thảo Hồ nắm tay tôi.
Thấy thế, tôi theo bản năng rút tay lại rụt về dưới tay áo, làm xong mới nhận ra hành động này giống như “có tật giật mình”!
Không khí trong tiểu điện đột nhiên có chút nặng nề, có chút lạnh lẽo, ngay cả ngọn nến kia cũng cảm nhận được hàn ý phập phùng lay động, dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Thảo Hồ không hiểu vì sao tôi và Liệt Minh Dã nhìn nhau mà không nói, buồn bực khẽ gãi gò má.
Tôi muốn thấy rõ vẻ mặt của Liệt Minh Dã nhưng lại bị bóng tối che phủ không thể nhìn rõ. Khi tôi bước lên cậu ta lại xoay người rời đi.
Tôi sững lại, nhìn bóng lưng cậu ta biến mất có chút hoảng hốt. Hôm nay tôi vừa vào cung, đến tối cậu ta lại theo tới, là tới đón tôi sao? Hay là muốn dặn dò tôi sợ tôi lại tự cho là thông minh tìm thêm càng nhiều phiền toái?
Thật khó hiểu, cậu ta chẳng nói chẳng rằng, cứ như vậy lẳng lặng rời đi rồi......
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Mạnh Cầm
Tướng Công Mười Bốn Tuổi - Mạnh Cầm
https://isach.info/story.php?story=tuong_cong_muoi_bon_tuoi__manh_cam