Thuần dưỡng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 15C
Tần Thiệu lộ ra nụ cười công việc, là loại nụ cười giật cơ mặt mà thành, nhưng trong ánh mắt không có bất cứ ý cười nào. Anh ta cũng bắt tay chú tôi nói: “Chào chú. Cháu là Tần Thiệu, Tần trong Tần quốc, Thiệu trong thiệu hưng.”
Ông chú lập tức hỏi: “À, Tần Thiệu, tên rất hay. Cậu làm việc ở đâu?”
Tôi len lén kéo góc áo Tần Thiệu, dùng ánh mắt ám chỉ anh ta. Chúng tôi ở bên nhau lâu như vậy dù sao cũng có ăn ý.
Tần Thiệu nói: “Làm việc trong một công ty.”
“À, kiểu công việc gì?” Ông chú đã có chút thất vọng.
“Nhân viên văn phòng. Đọc tài liệu, nghe điện thoại.” Tần Thiệu nói bóng nói gió. Tôi có chút buồn cười, cảm thấy thật ra Tần Thiệu không nói dối, tôi thấy anh ta làm tổng giám đốc đơn giản cũng chỉ có đọc tài liệu, nghe điện thoại mà thôi.
Ông chú hoàn toàn thất vọng, nói: “Nhân viên văn phòng còn mặc quần áo cao cấp như thế.”
Ông ấy đang nói chiếc áo khoác Armani trên người Tần Thiệu. Chú tôi tuy đã nhiều tuổi nhưng tinh mắt hơn bố tôi nhiều, quen thuộc các loại hàng hiệu, bởi vậy khi nhà tôi còn có tiền đã lấy đi không ít quần áo của bố tôi.
Tần Thiệu chỉ chỉ quần áo trên người: “À, đây là hàng nhái thôi. Chợ nào cũng có.”
Tôi vội vàng bổ sung: “Chợ trời ngã năm thành phố A.”
Tần Thiệu nói: “Đúng vậy, chính là chợ ngã năm.”
Ông chú im lặng bỏ đi. Ông ấy luôn được thân thích ca ngợi có ánh mắt chuẩn nhất, độc nhất, ông ấy vừa đi các thân thích khác cũng tự giải tán, không để ý đến Tần Thiệu nữa. Tôi nghĩ, bọn họ chưa từng tốn chút thời gian hỏi xem quan hệ giữa tôi và Tần Thiệu là gì, ngay cả dự định bao giờ kết hôn cũng chưa hỏi, đúng là ra vẻ một chút cũng không thèm.
Tôi nghĩ bố mẹ tôi thật đáng thương. Bố tôi có bốn anh em, mẹ tôi có ba chị em, khi nhà tôi mới giàu có bọn họ còn có qua lại, khi tiền tài xuống dốc tình thần lập tức bốc hơi. Ngay cả cái chết có thể dễ dàng được thông cảm nhất cũng không khiến bọn họ biểu hiện ra một chút quan tâm với tôi.
Thậm chí tôi còn biết ơn đứa bé trong bụng, khiến tôi có cảm giác mình không cô độc.
Tần Thiệu đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nắm tay tôi. Tôi nhìn về phía anh ta, anh ta không quay đầu nhìn tôi. Tôi cảm nhận được độ ấm truyền tới từ lòng bàn tay, dường như khiến tôi thêm sức mạnh.
Bữa cơm tang lễ thật sự hỏng bét. Có lẽ do Tần Thiệu phụ trách, anh ta đặt rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đắt tiền mà tang sự bình thường hiếm thấy, tuy bị đầu bếp địa phương xử lý không ra gì nhưng vẫn bị mọi người phát hiện. Những người đến viếng không một ai bỏ về, bàn ngồi không đủ đành đứng bên cạnh ăn. Khắp sân rộn ràng nhốn nháo, ầm ĩ náo động. Tôi nghĩ nếu bố tôi thấy nhất định sẽ hài lòng, ông thích dùng tiền để khiến mọi người vui vẻ, vì vậy tôi cũng không trách Tần Thiệu tiêu tiền hoang phí.
Chỉ là, tôi phát hiện thật ra Tần Thiệu cũng là một kẻ phố phường biết luồn lách. Anh ta không đưa nguyên liệu tốt nhất cho đầu bếp mà nhét hết vào tủ lạnh trên tầng hai. Sau khi chúng tôi ăn hết hai bát mì vô vị kia, anh ta đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, thừa dịp chuẩn bị cho bữa cơm tang lễ liền nhét đầy tủ lạnh trên lầu.
Lại qua một ngày, tôi đứng trong nhà hỏa táng, nhìn bố mẹ lần cuối. Hai mắt khô khóc, giống như mứt quả bị phơi khô. Tôi không khóc được, đành phải cắn chặt môi, cho đến khi nhân viên nhà hỏa táng hoàn thành công việc, giao cho tôi hai bình tro.
Bình tro có chút nặng. Tôi mỗi tay ôm một bình, thật ra tay đã tê cứng, nhưng việc này chỉ có thể là tôi làm. Tôi không có chồng, không có anh em, tôi là người con duy nhất của bố mẹ, vì vậy tôi cố sức ôm hai bình tro. Thời tiết không có mưa bụi bay bay hợp với hoàn cảnh như TV hay chiếu. Mà mặt trời rực rỡ, cây cối ven đường trải một tầng màu xanh đậm, là một ngày thích hợp để đạp thanh hát dân ca. Tôi mặc một bộ trang phục màu đen, từng bước ra khỏi nhà hỏa táng. Tần Thiệu đang ở ngoài chờ tôi.
Tôi bỏ hai bình tro vào trong mộ. Thân thích cũng ở bên cạnh. Tôi bỗng nhớ tới ngày tôi cùng Tần Thiệu đi thăm em gái anh ta, liền hỏi: “Tần Thiệu, khi em gái anh mất, anh làm thế nào vượt qua?”
Tần Thiệu nhìn về phía núi non xa xa, im lặng không nói. Núi rừng bên kia vẫn một màu xanh um như trong ký ức của tôi, qua nhiều năm như vậy chỉ càng thêm rậm rạp, không bị chặt phá, tựa như thời gian hoàn toàn dừng lại ở nơi tôi cười khanh khách được bố bế đi chơi đùa.
Tôi nói: “Cô ấy đã mất bao nhiêu năm? Khi nhớ tới vẫn còn khó chịu lắm sao?”
Tần Thiệu liếc nhìn tôi, ánh mắt anh ta rất phức tạp, giống như một hồ nước, nhìn như yên ả lại thâm sâu khó lường. Anh ta nói: “Bảy năm rồi. Mỗi lần nhớ tới con bé đều sẽ nghĩ, nếu như con bé còn sống hiện giờ tôi sẽ thế nào, có đi tới bước đường ngày hôm nay hay không? Nhưng trên đời nào có nhiều nếu như như vậy. Xảy ra là đã xảy ra, thứ nên nhận tôi cũng đã thừa nhận.”
Tôi nghĩ, cái chết của em gái hẳn là vết thương không muốn bị chạm vào của Tần Thiệu. Mỗi người đều sẽ có những nỗi đau riêng không muốn phải đối mặt. Khi hơn mười tuổi tôi không thể đối mặt với chuyện bố rời quê hương, khi hơn hai mươi tuổi tôi không thể đối mặt với chuyện bạn trai bỏ đi không từ biệt, nay tôi ba mươi tuổi, đứng trên trạm dừng thứ ba của cuộc đời, lại không thể đối mặt với chuyện bố mẹ đã buông tay trần thế. Mà đoàn tàu năm tháng sẽ không vì sự bi thương nói không nên lời của tôi mà nhân từ, nó ầm ầm chuyển động bánh xe nặng nề, phun cuộn khói trắng, vô tình tiến về phía trước. Bất luận chúng tôi có phú quý, quyền cao thế nào, hay cứng cỏi, mạnh mẽ thế nào, chúng tôi đều bị trói trên chuyến tàu đó. Không ngoại trừ ai.
Tôi học Tần Thiệu nhẹ nhàng cầm tay anh ta. Nhưng lòng bàn tay tôi không có độ ấm, chỉ có một mảnh lạnh lẽo, không biết có thể cho anh ta sức mạnh hay không.
Sau khi tất cả các nghi thức tang lễ kết thúc, tôi về nhà ngủ một giấc. Một giấc này đại khái phải đến hai mươi mấy tiếng. Trong khoảng thời gian dài như vậy, tôi chưa từng mơ lấy một giấc, tôi không mơ thấy bố mẹ từ biệt, cũng không mơ thấy bố mẹ dặn dò, tôi có chút thất vọng. Tôi cho rằng bọn họ sẽ dùng một sức mạnh thần bí nào đó nói những lời chưa kịp nói.
Khi tỉnh lại, Tần Thiệu đang rửa một chùm nho cho tôi. Mùa này, mỗi một quả nho là một tờ nhân dân tệ lóng lánh, tôi cũng không biết anh ta từ lúc nào và dùng bao nhiêu tiền để mua đồ ăn. Tôi còn lười đánh răng, tiện tay vặt mấy quả ăn trước.
Tần Thiệu nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về thành phố A đi. Sức khỏe hiện giờ của cô không thích hợp ở lại đây. Ở đây quá lạnh, hơn nữa không có cách bảo quản thực phẩm.”
Tuy hiếm khi Tần Thiệu ăn nói khép nép như vậy nhưng tôi biết nguyên nhân của hành động này là vì đứa bé trong bụng tôi. Tôi không thích người khác nói quê tôi không tốt, tôi nói thì được nhưng người khác thì không. Vì vậy tôi tức giận nói: “Có chỗ nào không tốt? Tôi sinh ra lớn lên ở đây. Thức ăn không tốt tôi còn có thể ột mét bảy, có thể đỗ vào đại học A hay sao?”
Tần Thiệu nói: “Tôi không có ý này. Tôi chỉ muốn nói dù sao thành phố A cũng lớn hơn, muốn mua gì cũng được. Nhỡ may cần tới bệnh viện cũng nhiều người quen, kiểm tra cũng tiện.”
Tôi hừ một tiếng: “Này, tổng giám đốc Tần, thế lực của ngài còn chưa thâm nhập tới thị trấn nhỏ của chúng tôi sao? À, đúng rồi, lần trước ở Hoàng thành chúng tôi ngài suýt chút nữa còn bị y tá bỏ quên, để lại bóng ma tâm lý, tôi hiểu mà. Có điều con tôi rất kiên cường, không cần những kiểm tra phức tạp này.”
Tần Thiệu không tức giận, ánh mắt ngời sáng hỏi tôi: “Cô quyết định sinh đứa bé rồi?”
Tôi phun ra một miếng vỏ nho, chậm rãi nuốt quả nho trong miệng xuống. Ánh mắt Tần Thiệu vẫn sáng như đuốc.
Tôi đành phải nói: “Có sinh cũng là chuyện của tôi. Đứa bé là của tôi, liên quan gì tới anh.”
Tần Thiệu vẫn vui vẻ, vươn tới xoa đầu, nhéo má tôi nói: “Tôi đã biết cô sẽ không nhẫn tâm bỏ đứa bé mà.”
Tôi gạt tay anh ta ra, nói: “Nói thật cho anh biết, muốn về thành phố A không phải không được, nhưng chờ qua “ngũ tuần” của bố mẹ tôi rồi lại nói. Hơn nữa trong khoảng thời gian này tôi phải ở trong nhà, không thể đi đâu. Không thể vì bố mẹ tôi vừa mất mà cả nhà bỏ không. Người xưa nói qua “ngũ tuần” hồn mới rời nhà. Tôi ở đây với bố mẹ tôi. Anh về thành phố A trước đi, đừng để viên kim cương vùi trong đống cát, kim cương không thích ứng được, đống cát chúng tôi nhìn cũng khó chịu.”
Tần Thiệu hài lòng nói: “Vậy sau này bàn tiếp.”
“Sau này bàn tiếp” của Tần Thiệu là chỉ anh ta sẽ không nhắc tới chuyện trở về nữa. Anh ta ở lại nhà tôi. Anh ta ở căn phòng trước kia của tôi, tôi ở trong phòng bố mẹ. Anh ta cứ thế nhét dáng người cao lớn của mình vào căn nhà thấp bé của tôi, ngày ngày nghiên cứu thực đơn, xem những chương trình dành cho phụ nữ có thai trên TV, hoàn toàn không còn dáng vẻ quân vương lúc đầu.
Tôi nhìn anh ta như vậy mà cảm thấy có chút bứt rứt. Để một sếp tổng của tập đoàn trọng điểm quốc gia tới làm cơm, nấu canh cho tôi, tôi có chút không chịu nổi. Nhưng Tần Thiệu làm rất thỏa mãn, nhất là khi khả năng nấu ăn của anh ta tăng tốc theo từng ngày, gần như anh ta còn ham mê nấu những món ăn Trung Quốc và phương Tây. Tôi nghĩ có lẽ vì tôi mà trên đời này sẽ mất đi một thương nhân ưu tú, thêm một đầu bếp cao cấp kiệt xuất cũng nên.
Nhà chúng tôi không có hệ thống sưởi, căn phòng âm u, vừa chạng vạng trong nhà đã lạnh như trong hầm băng. Có một ngày, Tần Thiệu vào thị trấn mua về rất nhiều máy sưởi điện, mỗi phòng một cái. Ý đồ của anh ta rất tốt đẹp, nhưng vừa chạy được hai cái thì cầu chì cháy. Gần chỗ chúng tôi không có nhân tài kỹ thuật điện, hơn nữa đang là buổi tối, trong thị trấn không có nhân viên sửa chữa 24/24, bởi vậy tối hôm đó chúng tôi đành thắp nến ăn cơm.
Vốn là một chuyện rất lãng mạn, nhưng khi tôi và Tần Thiệu ở chung, trên cơ bản không cách nào coi là lãng mạn được. Chúng tôi chưa nói được vài câu đã bắt đầu tranh cãi, tôi nổi ý xấu trước kể chuyện ma cho anh ta nghe, Tần Thiệu không tỏ vẻ gì, tôi lại kể một câu chuyện càng dài dòng đáng sợ hơn. Tôi vốn yếu bóng vía, ngay cả phim kinh dị cũng không dám xem, nhưng vì lòng hiếu thắng mà cố gắng kìm nén sự sợ hãi, chỉ nói mấy câu đã khiến bầu không khí ngày một căng thẳng.
Tôi nói: “Có một người trong đầu luôn nghĩ những chuyện ma quái, vì vậy một hôm, sau khi trở về nhà, anh ta nhìn vào nhà qua lỗ khóa. Thế nhưng thật kỳ quái, anh ta không thấy bất cứ động tĩnh gì, chỉ thấy một màu đỏ tươi như máu. Anh biết vì sao không?”
Tần Thiệu phối hợp hỏi: “Vì sao?”
Tôi nói: “Bởi vì anh ta đang đối mặt với một con quỷ. Con quỷ trong nhà cũng đang dùng con mắt đỏ au nhìn anh ta qua lỗ khóa.”
Nói xong, hai chúng tôi cùng im lặng. Không ai nhận mình thua, vì vậy chúng tôi làm bộ im lặng ăn cơm. Thật ra tôi đã bị chính mình làm cho hết hồn rồi. Ngày đó khi nghe câu chuyện này vài buổi tối tôi không dám ngủ, phải rất lâu sau mới quên được. Hôm nay vì lòng hiếu thắng tôi mới đào ký ức này lên, nhưng sau khi kể xong hai tay tôi càng lạnh cóng, lưng thấm mồ hôi lạnh, ngay cả tay gắp thức ăn cũng run run.
Bỗng bên ngoài vang lên một tiếng mèo hoang cắt ngang bầu không khí nặng nề. Đồng thời, tôi cũng hét lên.
Trong tình hình căng thẳng này, nhánh cỏ cũng là ma quỷ.
Tần Thiệu kéo tay tôi nói: “Xem cô đi, đang yên đang lành kể chuyện ma làm chi? Không biết chịu thua là gì.”
Tôi ôm Tần Thiệu hô lên: “Mẹ ơi, tôi sắp sợ đến sảy thai luôn rồi.”
Tần Thiệu vỗ lưng tôi nói: “Được rồi, đừng sợ, đừng sợ, là lừa người ta thôi, làm gì có nhiều ma quỷ như vậy.”
Tôi hổn hến dựa vào vai Tần Thiệu, chờ tâm trạng dần ổn định mới chậm rãi nói: “Ơ, Tần Thiệu, cô gái không có chân đứng bên cạnh anh là ai vậy?”
Cơ thể Tần Thiệu đột nhiên cứng đờ, cuối cùng tôi cũng cảm thấy hòa được một ván, ngồi về ghế của mình cười ha hả.
Ngày hôm sau, Tần Thiệu đưa tôi tới bệnh viện Hoàng thành kiểm tra. Thế lực của anh ta không phải chuyện đùa, trong thị trấn nhỏ thế này cũng được anh ta chuẩn bị sẵn sàng, chọn ngày mà chuyên gia sản khoa làm việc, hẹn trước với chuyên gia rồi mới tới.
Cũng may đã sắp xếp trước, nếu không tôi cũng không biết mình phải đăng ký ở sản khoa hay phụ khoa nữa. Bác sĩ hỏi tôi: “Ăn cơm chưa?” Tôi lắc đầu. Bác sĩ lại kiên nhẫn hỏi tôi: “Muốn đi tiểu chưa?” Tôi lại lắc đầu. Sau đó bà ấy nói: “Uống nước trước đi. Nếu không không làm siêu âm B được.”
Tần Thiệu đành phải vui vẻ đi mua cho tôi một cốc sô cô la nóng. Trước đây người ta thường hay nói tôi thẳng ruột, uống nước giống như không cần qua hệ tuần hoàn trực tiếp chảy thẳng xuống bàng quang, nhưng bây giờ không biết hỏng hóc ở chỗ nào, uống bao nhiêu nước vẫn khỏe re, không hề thương nhớ cái nhà vệ sinh.
Tần Thiệu đã ra ngoài mua sô cô la nóng cho tôi tới lượt thứ ba. Tôi nghĩ còn uống nữa tôi sẽ biến thành làn da sô cô la mất. Cho đến tận trưa tôi mới bắt đầu nhộn nhạo, nhưng khi nhìn thấy trước cửa phòng siêu âm B ghi nghỉ trưa từ 11:30 đến 1:30, tôi gần như không nhịn được nữa.
Biểu hiện của Tần Thiệu bình tĩnh kinh người, anh ta cầm điện thoại không ngừng gọi điện. Tôi dí sát vào bên cạnh điện thoai anh ta nghe lén, đối phương đang nói: “Hoàng thành? Chỗ nào vậy? Bắc Kinh à?” Tần Thiệu ngắt lời anh ta, nói: “Hôm qua tôi đã liên hệ qua Lí Xương để gặp chuyên gia sản khoa ở đây, câu bảo Lí Xương giúp tôi liên hệ với phòng siêu âm B ở đây, phải nhanh, hạn cho cậu mười phút.”
Tôi dùng chân trái vắt qua chân phải, sắc mặt khó nhịn mà nói: “Không thể trực tiếp liên hệ với chuyên gia sản khoa kia à?”
Tần Thiệu lạnh lạnh nói: “Gọi chuyên gia tìm người của phòng siêu âm hỗ trợ không nhanh bằng tôi tìm người khác xử lý.”
Quả nhiên chưa đến mười phút, có người đứng trước cửa phòng siêu âm B hỏi: “Ai là Tần Thiệu? Muốn khám thai?”
Tôi giật bắn lên từ trên ghế, giơ tay nói: “Tôi, tôi, tôi.”
Người kia liếc nhìn tôi nói: “Không phải là nam sao?”
Tôi nghĩ thầm người này có vấn đề gì không vậy, có người đàn ông nào tới phòng siêu âm B khám thai hay sao. Tần Thiệu phong độ ngời ngời đi tới, bắt tay với người kia, nói: “Tôi là Tần Thiệu, chúng tôi cùng tới khám thai.”
Trong phòng siêu âm B, tôi nằm trên giường, đầu máy lạnh lạnh dính dính lăn qua lăn lại trên bụng, tôi run run, suýt chút nữa tè ra quần. Trên màn hình xuất hiện một màu đen xì. Tôi giãy dụa muốn nhìn, dù sao trong TV chiếu đến đây luôn xây dựng một bầu không khí hạnh phúc dâng trào, cảm giác thần thánh tăng cao. Tôi đang chờ bác sĩ chỉ cho tôi thai nhi trên màn hình thì bác sĩ nói một câu: “Sao lại nhịn nhiều nước tiểu thế này, chỉ thấy toàn bàng quang.”
Nghe đến đó, mặt Tần Thiệu tái đi rồi. Có lẽ từ khi sinh ra đến nay anh ta chưa từng mất mặt nhiều lần như thế.
May mà bác sĩ bổ sung một câu: “Thấy không? Là chấm nhỏ như quả nho kia kìa. Khoảng 2.5 phân rồi.”
Tôi ngửa đầu tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng bác sĩ chỉ vào một điểm đen nói với tôi: “Cô xem, nhìn thấy vành tai rồi này, đây là miệng, đây là mũi. Môi trên hoàn toàn thành hình rồi. Những bộ phận khác cũng bắt đầu phát triển, nhưng chưa biết được giới tính. Có điều lúc đó hai người muốn biết bệnh viện cũng không thể nói.”
Tần Thiệu xuất thần sờ sờ màn hình, vuốt ve hạt đậu kia, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hiền hòa của người làm cha.
Ngược lại tôi thấy bình thường, có lẽ đã nhìn quen cảnh tượng như thế này trên TV, đã dự đoán được sẽ thế này nên không có sự kích động nhất định, chỉ cảm thấy thần kỳ: một sinh mệnh đang hình thành trong cơ thể tôi, hơn nữa bảy tháng sau sẽ hăng hái chào đời.
Nhưng điều kiện khách quan tôi phải đối mặt không cho phép tôi lún mình trong cảm giác thần kỳ này quá lâu. Bác sĩ vừa lau sạch bụng xong, tôi lập tức chạy ra khỏi phòng siêu âm B, thẳng tiến về phía WC.
Sau khi vui sướng bước ra khỏi WC, tôi thấy Tần Thiệu đang cầm báo cáo siêu âm B mà sững sờ, có chút khó có thể tin. Tôi đi tới vỗ vỗ anh ta, anh ta chỉ vào điểm nhỏ trên bức ảnh, nói với tôi: “Tôi nghĩ con nhất định là một cô bé, hơn nữa còn rất giống cô.”
Tôi nói: “Tôi nhìn giống thế này à?”
Tần Thiệu nói: “Ừ, thật sự giống nhau như đúc.”
Ra khỏi bệnh viện, mặt trời ấm áp phủ lên người, trên khoảng sân của khu dân cư bên cạnh phơi những tấm chăn đủ loại màu sắc, mặt tiền tầng một là một loạt cửa hàng. Bên cạnh cửa hàng bán quan tài, bình đựng tro cốt là trung tâm chăm sóc sắc đẹp, bên cạnh trung tâm chăm sóc sắc đẹp của cừa hàng rèn, bên cạnh cửa hàng rèn là tiệm vàng. Bố cục như vậy không cách nào gặp được ở thành phố A, không hiểu người sống trước khi mua quan tài có nên đến sát vách chăm sóc da hay không, hoặc là vào lò rèn mua một cái ống đồng rồi sang tiệm vàng bên cạnh đánh thành một cái vòng cổ. Nhưng ở Hoàng thành, vì chỉ là một thị trấn nhỏ nên tất cả cửa hàng kinh doanh tập trung hết trên con phố này, người dân sẽ không cảm thấy nó hỗn loạn, ngược lại còn thấy tiện lợi, muốn mua gì chỉ cần đến đây là được.
Đi tới đi lui, Tần Thiệu bỗng kéo tôi vào một cửa hàng bán đồ trẻ con. Cửa hàng này ước chừng chỉ rộng mười mét vuông, chỉ bán những mặt hàng cơ bản cho trẻ em, hơn nữa hình dáng lỗi thời, giống như bị loại xuống từ những thành phố lớn. Thẩm mỹ của Tần Thiệu xuống dốc không phanh. Anh ta hưng phấn cầm một đôi giày bé bằng lòng bàn tay, vẫy vẫy trước mặt tôi, sau đó so với giày của mình. Tôi nói: “Ừ, tỉ lệ giữa đà điểu và ong mật.” Tần Thiệu cũng không chê tôi mắng anh ta là đà điểu, tiếp tục cầm lên một cái bình sữa ngắm nghía.
Anh ta không ngại, tôi lại ngại anh ta mất mặt, cố hết sức kéo anh ta ra ngoài. Trong lúc vội vội vàng vàng anh ta còn kịp rút ra vài tờ 100 tệ, thuận tay cầm đôi giày kia đi. Tôi nhìn thấy, lập tức giật tiền lại, đặt một tờ vào tay bà chủ.
Tần Thiệu mang theo đôi giày trẻ con kia tiếp tục dạo phố. Khi đi ngang qua một tiệm bán hoa, Tần Thiệu dừng chân, đi vào mua một bó cúc Ba Tư đưa cho tôi. Anh ta giơ hoa nói với tôi: “Lần trước đã hứa sẽ mua hoa cho cô. Nhìn xem!”
Tôi nhìn bó cúc Ba Tư đang nở rộ, liếc mắt khinh bỉ nói: “Anh thích hoa cúc ghê nhỉ. Sao không tặng tôi một bó cúc trắng luôn đi. Tiện đây nói một câu, đàn ông thích hoa cúc không phải thói quen tốt.”
Tần Thiệu nói: “Tôi cảm thấy nó rất giống cô. Tặng cô là hợp nhất.”
Tôi lục lọi trong đầu ý nghĩa của hoa cúc Ba Tư, nhưng loại người kiến thức có hạn như tôi chỉ dừng ở nghiên cứu những loại hoa mà ai cũng biết như hoa hồng, hoa ly, với loại hoa ít người lưu ý như cúc Ba Tư tôi thật sự không biết gì.
Tôi cầm trong tay bó cúc Ba Tư đang nở rộ vừa quyến rũ vừa thanh thoát, ngồi trong xe của Tần Thiệu, mở cửa sổ ra một khoảng nhỏ. Ánh mặt trời xuyên qua khe hở chiếu vào, trải lên bó cúc Ba Tư một màu vàng ươm. Đi cùng ánh dương là từng làn gió mát, tựa như mùa xuân phá kén thoát ra khỏi cuối đông lạnh lẽo, khắc nghiệt.
Tần Thiệu bật một đoạn nhạc không lời, đại khái là dùng cho phụ nữ có thai dưỡng thai, khiến người ta buồn ngủ. Tần Thiệu kẹp tấm ảnh siêu âm lửng lơ giữa không trung, ở đó vốn có một con khỉ đồ chơi tôi giành được khi chơi trò “mở bình có thưởng”, bởi vì tôi cầm tinh con khỉ, dù đường may rất thô ráp, đôi mắt dán lé xệch một bên nhưng tôi vẫn móc nó vào một cái giác hút, dính lên cái xe tôi thường đi. Hiện giờ hai tay của con khỉ vừa vặn có thể kẹp lấy tấm ảnh, gió từ cửa sổ thổi tới khiến tấm ảnh lúc lắc, dưới ánh mặt trời soi lên người Tần Thiệu một cái bóng bất định.
“Yên bình và ấm áp”, “thanh thản và yên ổn” mà Tần Thiệu từng nói có lẽ chính là giờ phút này. Nhìn gương mặt anh ta, tôi nhớ tới những ngày tôi ở bên Ôn Khiếu Thiên, phần lớn thời gian tôi rất cẩn thận, rất sợ một ngày nào đó Ôn Khiếu Thiên sẽ rời xa tôi. Bởi vì anh ta là mối tình đầu của tôi, có thể coi như yêu ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi luôn luôn lưu ý, bất an tới từng giây. Bởi vì quan tâm nên mỗi lần nhìn thấy nụ cười của anh ta tôi đều cảm thấy chuếnh choáng, mỗi lần anh ta nhíu mày tôi cũng cảm thấy đau lòng. Tình yêu kiên định như vậy, mặc kệ đối phương có tiếp nhận hay không tôi đều như một sợi dây cót không thể căng hơn được nữa, kéo căng trái tim mình. Xa cách bảy năm, khi Ôn Khiếu Thiên lại xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, tôi không còn như vậy nữa, không còn chỉ có anh ta trong mắt, tôi phải đối mặt với hiện thực tàn khốc. Tôi không còn là con chim hoàng yến của năm đó mà là một con chim sẻ, dù mùa đông giá rét cũng phải bay ra khỏi tổ tìm cái ăn.
Vì vậy, tình yêu đã từng được tỉ mỉ gìn giữ như món đồ sứ trơn bóng cũng phải đối mặt với miếng vải thô ráp và đá vỡ nổi lên cuồn cuộn, chỉ trong chốc lát đã đầy vết trầy xước, nứt vỡ. Tình yêu không chịu nổi.
Sự lừa dối của Ôn Khiếu Thiên chỉ là một cú đả kích cuối cùng, chọc lên món đồ sứ đó một lỗ thủng lớn, khiến tôi sớm kết thúc đoạn tình mười năm này mà thôi.
Nhưng đối với Tần Thiệu, từ lâu tôi đã không thể nói rõ. Chúng tôi nằm trong cái lưới mà chúng tôi cùng nhau bện thành, tôi vốn có thể thoát khỏi đó nhưng vì đứa trẻ trong bụng mà lại trở về đây. Từ lâu Tần Thiệu đã không còn là Tần Thiệu trước kia, tôi cũng không còn là tôi lúc trước. Tôi không còn kiêng kỵ anh ta, đã quen dùng phương thức không tốt mà đối xử với anh ta, sự không tốt đó khiến tâm trí tôi bình an. Chúng tôi đều là những chiến sĩ vĩ đại, dù có con cũng không buông vũ khí, chỉ có điều đại pháo mang tính hủy diệt biến thành gạch đá trong cuộc sống hàng ngày. Hình thức ở chung cũng biến đổi từ chiến tranh hạt nhân sang hội nghị hòa bình.
Tôi nghĩ đối với tôi anh ta không có tình cảm giống như vậy. Chí ít anh ta cũng nóng lòng chờ mong đứa trẻ của tôi và anh ta. Có lẽ, tôi chỉ nói có lẽ, nếu không có một tầng quan hệ tình nhân này, tôi sẽ yêu Tần Thiệu, hoặc có lẽ tôi đã yêu Tần Thiệu.
Có lẽ tới cuối cùng chúng tôi sẽ yêu nhau. Xé bỏ quá khử, bắt đầu lại một lần nữa.
Thuần dưỡng Thuần dưỡng - Phá Đầu