Chương 38 Hôn Nhân
ôn nhân mà phải để vợ mình phải khổ sao. Em chẳng hiểu gì về hôn nhân cả!"
Chiếc Mercedes dừng lại ở sảnh khách sạn. Một nhân viên bảo vệ đã đứng chờ sẵn ở đó, mở cửa xe cho tôi.
- Chào cô, Hoài An. - Anh ta khẽ cúi xuống.
- Vâng. - Tôi đáp lại lịch sự.
- Anh Hoàng Duy sẽ tới trong vài phút nữa sau khi giải quyết nốt công việc.
Nói rồi anh ta dẫn tôi vào bên trong. Sảnh chính của khách sạn rất rộng được thiết kế theo phong cách hiện đại. Mọi thứ đều được thiết kế bởi tông màu trắng chủ đạo từ trần, sàn đến tường. Ngoại trừ những bức họa được điêu khắc tinh tế trang trí trên tường. Ánh điện vàng sáng rực làm bật lên sự sang trọng của khách sạn hàng đầu Việt Nam. Phòng ăn dành riêng cho hai người nằm trên tầng 54 với tầm nhìn hướng ra cảnh toàn thành phố.
Một cô phục vụ khá xinh và lịch sự cúi chào khi tôi bước vào phòng. Tôi cởi chiếc áo khoác đưa cho cô ấy rồi ngồi xuống ghế.
- Cô có thể ra ngoài. Cần gì tôi sẽ gọi. - Tôi nhỏ nhẹ.
Hoàng Duy là giám đốc điều hành công ty của gia đình nên anh ấy thường xuyên phải đi tiếp khách. Bởi vậy việc tôi chờ đợi anh như thế này cũng không có gì lạ. Đa số những lần hẹn hò tài xế sẽ đón tôi tới một nơi chúng tôi đã chọn sẵn. Mà thực ra đều là thư ký của anh ấy chọn, anh ấy không có nhiều thời gian còn tôi thì không cảm thấy mấy hứng thú với việc tìm kiếm này.
Anh ấy xuất hiện sau mười lăm phút, với một bộ vest cắt may vừa vặn, chiếc cà vạt xanh dương hài hòa với chiếc sơ mi khiến Hoàng Duy không chê vào đâu được. Anh ấy đến bên tôi đặt một nụ hôn nhẹ lên má, rồi thì thầm: "Anh không thể rời mắt khỏi em."
Chúng tôi dùng bữa tối một cách vui vẻ. Hoàng Duy và tôi yêu nhau hơn gần một năm. Hoàng Duy là một người khá hoàn hảo, anh cũng sống theo chủ nghĩa hoàn hảo. Dù bận đến mấy anh ấy cũng dành thời gian cho tôi. Chúng tôi thường đi ăn, đi xem phim và tới những phòng trà để nghe nhạc. Đôi lúc lại tới những bữa tiệc, khi đó Hoàng Duy sẽ đi gần tôi và tự hào giới thiệu cho tất cả các vị khách rằng tôi là vợ chưa cưới của anh ấy. Bạn bè đều nói rằng tôi thực sự rất hạnh phúc. Tôi cũng cảm thấy mình không phải buồn đau gì nhiều vì cuộc tình này, thậm chí chúng tôi còn rất hiếm khi cãi vã. Thú thật trước Hoàng Duy tôi cũng từng trải qua một vài cuộc tình, dù những người trước chưa ai hoàn hảo như anh. Nhưng tất thảy đều có chúng một điểm, đó là về cảm giác. Tôi đã cảm giác rất vui vẻ, nhưng lại chưa hề cảm thấy thực sự hạnh phúc.
Đã một vài lần tôi suy nghĩ về chuyện này. Tôi đã từng nói chuyện với những người bạn của mình nhưng đều nhận lại một câu rằng tôi đang sướng mà không nhận ra. Thế là tôi lại im lặng. Mặc dù chưa từng trải qua cảm giác hạnh phúc mà người ta nói, cũng không chắc rằng trên đời tồn tại một thứ tên là hạnh phúc ấy. Nhưng sao tôi cứ linh cảm là mình phải tìm được nó.
Điều này làm tôi chưa sẵn sàng tiến tới hôn nhân với Hoàng Duy. Đã nhiều lần anh ấy ngỏ ý nhưng tôi đều tìm cách lảng tránh. Hôm nay cũng là một trong những lần anh ấy nói rằng muốn cưới tôi. Nhưng không biết vì điều gì khiến Hoàng Duy của hôm nay quyết định dữ dội hơn.
- Em không yên tâm về anh ư? - Anh ấy điềm đạm dò hỏi.
- Không phải.
- Anh còn gì thiếu sót? - Anh ấy lại dò hỏi.
- Hoàng Duy, anh rất hoàn hảo.
- Vậy anh có thể cầu hôn với em, được chứ? - Anh nhìn tôi đầy chờ đợi.
- Em...chưa sẵn sàng.
- Còn điều gì nữa chứ? - Hoàng Duy lớn giọng.
Dừng tay dao đang cắt dở miếng bít tết, tôi ngẩng mặt lên nhìn anh bất ngờ. Đây là lần đầu tiên Hoàng Duy gắt lên với tôi như thế. Tôi cũng không trách anh, tôi hiểu cảm giác bất lực của anh khi cứ theo đuổi một mối quan hệ mà chẳng đi tới đâu. Hơn nữa, người đàn ông này đã dành cho tôi rất nhiều thứ, thời gian, sự quan tâm, và tình yêu chân thành.
- Anh xin lỗi. - Anh ấy vội xin lỗi sau cái nhìn của tôi.
- Là lỗi của em mà.
Tối hôm ấy chúng tôi không đi chơi thêm vì tôi muốn về nhà sớm. Hoàng Duy đưa tôi về, anh hôm nay không dành cho tôi một nụ hôn tạm biệt như mọi khi. Tôi hiểu tâm trạng anh đang chẳng tốt đẹp gì mà tôi cũng đang rối như mớ bòng bong.
Nằm dài trên chiếc giường, tôi xem lại ảnh hai đứa. Cố nghĩ về điều đẹp đẽ nhất của cả hai. Nhưng sự thiếu thốn vẫn làm tôi cảm thấy khó thở. Thứ cảm giác không thể giải thích nổi. Hàng trăm lần nghĩ đến chuyện kết hôn, là bấy nhiêu lần tôi tự mắng nhiếc bản thân mình. Với hi vọng có thể xóa bỏ đi cảm xúc mà đồng ý đến với Hoàng Duy. Nhưng tất cả đều thất bại, tôi chỉ có thể trả lời là chưa sẵn sàng.
Và sau nhiều lần dằn vặt mình tôi quyết định chia tay Hoàng Duy.
Sau chia tay, tôi lao vào công việc để tránh khỏi những suy nghĩ và những lời tiếc nuối của bạn bè dành cho cuộc tình này. Hơn nữa tôi cũng muốn ngừng lại chuyện yêu đương một thời gian. Cũng như những cuộc tình khác, tôi không khóc nhiều. Chỉ dần dần rồi quen.
Tôi nhận làm quản lý nhà hàng thuộc khách sạn nằm trong trung tâm thành phố của gia đình. Vì thích nấu nướng và pha chế nên tôi muốn làm ở đây để có thể học hỏi thêm. Nhà hàng chuyên phục vụ những vị khách trong giới thương gia. Louis là lựa chọn hàng đầu trong việc trao đổi công việc. Đã nhiều tháng từ ngày chia tay Hoàng Duy, đôi lần chúng tôi chạm mặt nhau ở Louis, nhưng giờ mọi thứ đã có vẻ trở nên nhẹ nhàng hơn. Chúng tôi dành cho nhau một nụ cười giống như những người bạn. Dần dần Hoàng Duy cũng trở thành danh sách những người đã trôi qua một cách nhẹ nhàng như thế.
Tôi cảm thấy rất thích thú với việc tập trung vào công việc như thế này. Cho đến một ngày tôi bắt gặp một vị khách đặc biệt của Louis. Anh ấy tới thường xuyên trong khoảng thời gian gần đây, và tiếp rất nhiều những vị thương gia khác nhau. Vị khách này rất khác những doanh nhân hàng ngày tới lui. Anh ấy mặc chiếc sơ mi trắng, không ca vát, cởi hai cúc áo đầu tiên. Sơ vin với quần jeans, đi giày lười trắng. Nhưng gương mặt này lại rất hấp dẫn đặc biệt là mỗi khi anh ấy nói chuyện.
Vào một buổi tối mưa vắng khách, tôi rót cho mình một cốc rượu nặng, ngồi ở chiếc bàn gần hồ bơi. Hướng ánh mắt nhìn về phía mặt nước ở hồ bơi, từng giọt sáng cứ thả theo làn mưa mà buông mình xuống mặt hồ rộng lớn.
Nhấp một ngụm rượu đắng ngắt, những suy nghĩ lại bắt đầu đổ về. Không phải về Hoàng Duy mà về chuyện tình cảm của mình. Tôi lại nhấp tiếp một ly nữa, dạo này có vẻ tôi uống nhiều rượu hơn. Tôi ngước mặt lên khi phát hiện ra có bóng người. Là vị khách đầy hấp dẫn ấy, anh đặt ly nước cam xuống bàn rồi cầm lấy ly rượu của tôi.
- Nước cam sẽ tốt hơn cho cô đấy. - Anh ta nói, bằng chất giọng cuốn hút chết người ấy.
- Cảm ơn anh. - Tôi nhỏ nhẹ nhận ly nước.
- Công việc của tôi mà. Là bác sĩ thì nên chăm sóc tới sức khỏe của người khác. - Anh ta nói tiếp, bằng giọng hết sức điềm đạm.
- Anh là bác sĩ sao? Vậy mà lâu nay tôi đã tưởng anh là một doanh nhân đấy. - Nói rồi tôi nhìn anh ta, bắt gặp ánh mắt lấp lánh sự tò mò.
- Lâu nay? Vậy là cô đã để ý tôi lâu rồi sao?
- Chẳng phải nên quan tâm đến những vị khách quen của nhà hàng sao? - Tôi mau chóng nghĩ ra lý do hợp lý để chối việc mình đã để ý tới anh ta từ lâu.
- Chỉ là đùa thôi. - Anh ta nói tiếp - Những trường hợp đặc biệt thì luôn xuất hiện ở khắp mọi nơi. Tôi là bác sĩ trong những doanh nhân tới đây.
Còn em lại là một cô gái có tâm hồn rất khác với những cô gái ngoài kia.
Tôi không trả lời, thực ra là chưa tìm được câu trả lời thích hợp. Chắc do hơi bất ngờ. Tôi đã nghĩ là mình là người người để ý anh ra nhưng không ngờ anh ta cũng vậy.
- Cô muốn đi dạo cùng tôi không? - Anh ta bất ngờ đề nghị.
- Bây giờ sao? - Tôi cười rồi nhìn ra phía bên ngoài - Nhưng chẳng phải trời đang...
Anh ta ngắt lời:
- Đó là lý do chúng ta nên đi dạo.
- Xin lỗi, tôi không muốn bị ướt nhèm khi trở về, và cũng không muốn khách hàng của mình bị ốm. - Tôi cố tình thế cho dù tôi đã không còn nhớ rõ nổi lần cuối cùng mình gặp mưa là bao giờ. Trong một vài giây phút tôi đã rất muốn được chạy ra ngoài để chạm vào những giọt nước không màu ấy.
- Rõ là muốn, nhưng lại nói là không. Rõ là không phải lo lắng cho tôi, nhưng lại nói có. Đó là tính cách, hay thói quen?
- Đi thôi. - Tôi kéo tay anh ta ra khỏi nhà hàng. Anh ấy dừng lại ở sảnh, bật ô lên. Tôi nhìn anh ngạc nhiên:
- Vậy mà, tôi cứ nghĩ chúng ta sẽ tắm mưa đấy.
Tôi tiếp lời:
- À quên mất, anh là bác sĩ. Anh luôn quan tâm tới sức khỏe của mọi người mà. Phải không? - Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt tinh quái.
Anh ta vẫn giữ vẻ mặt quyến rũ bình thản ấy, một tay cầm ô, tay còn lại đặt nhẹ lên vai tôi kéo tôi lại gần. Chúng tôi bước xuống đường, anh buông một câu chậm rãi:
- Không phải. Đây chỉ là cách để có thể đứng sát em mà thôi.
- Thật tình! - Tôi giật lấy ô rồi chạy, nhìn anh đầy thách thức.
Tôi trở về nhà cùng với quần áo đã ướt sũng và một nụ cười đầy hạnh phúc. Tôi đã nói về những câu chuyện trên trời dưới biển, đã dành những cư xử thân thuộc cho người đàn ông đầy xa lạ này.
Tôi tắt nụ cười đang dở trên môi khi bắt gặp bố đang đứng chờ sẵn tôi ở cửa nhà. Bố tôi luôn như thế, nếu bố tôi trở về nhà trước thì việc ông làm sẽ là chờ con gái mình. Đã hai mươi mấy năm trải qua những ngày vui, buồn hay lãng nhách thì vẫn có một người đàn ông đứng chờ tôi sau cánh cửa ấy, cùng chứng kiến và chia sẻ.
- Có vẻ hôm nay con đã rất vui đấy! - Bố vừa nói thế nhưng cùng lúc đó lại dành một ánh mắt dò xét nhìn tôi từ đầu tới chân.
- Làm sao thế này? Xe đâu mà để ướt tới mức này? Có việc gì thì ít ra cũng phải... Nhỡ con ốm ra đấy thì phải làm sao. - Mẹ tôi nói một tràng dài những điều đầy lo lắng rồi giục tôi lên nhà thay quần áo.
Tôi lên nhà, sảng khoái ngâm mình trong bồn nước nóng. Trong lòng vẫn chưa tắt nổi cảm giác vui vẻ ấy.
Tôi đi vào giường, tay cầm chiếc điện thoại để chỉ chực chờ tin nhắn từ chàng trai 26 tuổi, tên Lâm Tùng, rất đỗi đặc biệt ấy. Một tiếng rồi hai tiếng vẫn chẳng có tin nhắn nào, từ chờ đợi chuyển sang xen lẫn chút lo lắng rồi tự đặt ra hàng tá những câu hỏi, rằng có chuyện gì xảy ra với anh? Hay là mình không đủ hấp dẫn như anh nghĩ? Đang luẩn quẩn trong mớ suy nghĩ thì tiếng tin nhắn reo lên, tôi cũng reo lên vui mừng.
"Em có đang chờ tin nhắn của anh không?"
"Không hề." Tôi chậm rãi và lạnh lùng trả lời tin nhắn.
"Thật là không sao?"
"Có...Vậy còn anh?"
"Từ khi em bước vào nhà, anh đã muốn gửi một tin nhắn cho em."
Qua tấm kính lớn phòng ngủ, cả thành phố được bao phủ bởi sự tĩnh lặng của màn đêm. Tất thảy mọi thứ như chững lại chìm vào giấc ngủ khi đêm lại. Chỉ riêng đất trời vẫn đang chuyển động không ngừng nghỉ, còn chúng tôi thì cùng thức để nói về những chuyện trời ơi đất hỡi như thế. Thời gian đêm về trôi qua nhanh hơn kể từ khi có sự xuất hiện của anh. Tuy vậy tôi vẫn không biết nhiều về Lâm Tùng, anh không chia sẻ nhiều về gia đình mình và cũng không muốn nhắc đến mỗi chuyện này.
Cơn mưa ập xuống trắng xóa cả đất trời vào ngày hôm đó. Lâm Tùng xuất hiện bất ngờ ở nhà nàng, và điều bất ngờ hơn là anh ấy có một cuộc hẹn ở phòng ăn hạng VIP với Hoàng Duy. Tôi vào phòng, một vài phút ngắn ngủi vẫn đủ để tôi nhận ra gương mặt toát lên vẻ quyến rũ hút hồn ấy. Gương mặt còn lại, tôi tránh nhìn. Phần vì ngại và phần vì mỗi khi Lâm Tùng xuất hiện tôi thường không dành quá nhiều bận tâm đến những người khác nữa. Tuyệt nhiên cả hai người họ đều tỏ ra không hề quen biết tôi, không khí trong phòng trở nên căng thẳng để chuẩn bị cho những điều mà họ sắp thảo luận. Một lúc sau đó họ bước khỏi phòng, vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng trên khuôn mặt như lúc mới vào. Hoàng Duy đi tới gần phía tôi, Lâm Tùng đi sau vài bước đủ để nhìn rõ câu chuyện:
- Ngoài trời có vẻ mưa to, đường khá trơn. Anh có thể đưa em về được không?
Hoàng Duy vẫn luôn như thế, dù có chấp nhận chuyện chúng tôi đã chia tay nhưng đôi lúc anh lại cố tình quên đi mối quan hệ hiện tại. Cũng có thể bởi thói quen bấy lâu của mình khiến đôi lúc Hoàng Duy vẫn quan tâm tôi một cách thái quá.
- Em đã có người đón rồi, xin lỗi anh, Hoàng Duy! - Tôi quả quyết nói trong khi đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Tùng.
- Vậy thì chào em nhé! - Nói rồi Hoàng Duy bước đi cùng sự hụt hẫng thoáng hiện trên khuôn mặt.
Chỉ chờ anh ta đi ra khỏi cánh cửa, tới gần Lâm Tùng, tôi ghé sát vào anh, nói nhỏ:
- Em muốn đi về với anh.
- Hôm nay thì không được. - Lâm Tùng nhìn tôi điềm tĩnh thả ra từng chữ như hắt gáo nước vào mặt người khác. Ôi tôi vừa từ chối lời mời từ một chàng trai khác để lao đến với một người, ấy thế mà anh ta thẳng thừng từ chối! Tôi quay người bỏ đi, cảm thấy mình rơi vào hoàn cảnh y hệt Hoàng Duy vào giây trước. Mà cảnh này còn đau đớn hơn, tôi đường đường là một đứa con gái kia mà. Nhưng lúc đó Lâm Tùng chạy theo nắm lấy cổ tay, giữ, rồi xoay tôi về phía anh:
- Anh chỉ lo cho sức khỏe của em thôi. Mong em đừng hiểu nhầm.
- Sức khỏe có liên quan tới chuyện này sao?
- Ừ! - Nói rồi anh buông tay tôi, bước ra khỏi cánh cửa nhà hàng.
Lâm Tùng đi đến gần chiếc xe máy đang dựng ở bãi gửi xe phía bên cạnh nhà hàng. Những vị khác vào Louis để thưởng thức một bữa ăn đắt đỏ đều sở hữu một khối tài sản khổng lồ hoặc ít ra cũng có tài chính thuộc hàng khá giả. Nên mặc nhiên phương tiện để tới Louis của các vị khách hầu hết là ô tô riêng, không cũng sẽ là taxi. Nên điều này làm tôi có chút ngạc nhiên. Nhưng sự ngạc nhiên này chỉ tồn tại trong một vài giây phút ngắn ngủi. Lúc này tôi chỉ thực sự quan tâm đến người đàn ông phía trước mặt mình.
Những giọt nước từ mái hiên rớt xuống vai áo trong khi anh lấy áo mưa. Tôi tiến đến gần, im lặng che ô cho anh. Lâm Tùng bất ngờ nhìn tôi.
- Hóa ra đây là lý do cho việc có liên quan đến sức khỏe của em sao? Bác sĩ à! Anh nhìn nhầm người rồi. Em thực sự rất khỏe mạnh đấy.
- Để anh gọi taxi cho em. - Lâm Tùng lấy điện thoại, quả quyết.
Tôi giật lấy điện thoại từ tay anh:
- Nếu biết trước rằng không thể duy trì những hạnh phúc thì chẳng phải đừng nên tạo ra hạnh phúc sao? Anh có biết cảm giác dưới cơn mưa cùng anh ngày hôm ấy, với em thực sự rất tuyệt vời! Mà chính anh là người đã tạo ra cảm xúc hiếm hoi ấy.
Lâm Tùng cầm chiếc ô, cúi xuống định đặt một nụ hôn lên bờ môi tôi. Nhưng rồi lại khựng lại. Hai tay nhẹ túm vào vạt áo anh, tôi ngẩng lên hôn anh thật sâu. Mặc những đợt mưa đang trút xuống ào ào đập mạnh vào mái hiên, phả mạnh lên cây cối và vạn vật - chúng tôi vẫn đứng đây dành cho nhau một nụ hôn ngọt ngào nhất, nồng cháy nhất.
Tôi ngồi sau xe anh, dùng chung với anh áo mưa đôi. Trong lúc Lâm Tùng chỉnh mũ bảo hiểm, tôi nhẹ vòng ta qua ôm anh từ phía đằng sau, áp mặt mình vào bờ vai anh:
- Đi xe máy như thế này cũng thích nhỉ.
- Cẩn thận kẻo bị ướt đấy.
- Vâng.
Mưa hắt vào ướt đẫm cả chiếc quần jeans. Được một lúc thì mưa ngớt dần. Tôi nâng tà áo mưa lên, tò mò hỏi anh xem đã tới đâu. Cảm giác này tôi đã trải qua rất nhiều lần trong thời thơ ấu khi ngồi sau xe bố. Ngày gia đình tôi còn nghèo, bố thường đèo tôi đi học bằng xe máy. Chúng tôi đã trải qua nhiều quãng đường những ngày nắng cũng như ngày mưa một cách đầy vui vẻ suốt nhiều năm như thế. Đôi khi bố tôi lại nói một vài câu, hệt như những điều Lâm Tùng đang nói lúc này. Dù tiếng mưa và tiếng động cơ làm những câu nói không còn rõ ràng nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy câu nói ấy, một cách rõ nhất:
- Hoài An à, chúng ta nhất định sẽ đầy đủ và hạnh phúc thôi. Hãy chịu đựng một chút nhé.
- Vâng. - Tôi đáp nhỏ nhẹ, hi vọng anh nghe thấy.
Lâm Tùng bắt đầu chia sẻ với tôi về tất cả mọi thứ về anh. Rằng anh chẳng giàu có gì, với số tiền lương bác sĩ mới ra trường chỉ đủ để trang trải cuộc sống một mình ở thành phố này. Và việc anh luôn tránh nói về gia đình cũng bởi Lâm Tùng là trẻ mồ côi. Tôi hiểu rằng, có hàng tá những khó khăn xảy đến với cuộc sống của người đàn ông này. Nhưng điều đó tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến chuyện tình cảm đang ngày một lớn hơn của chúng tôi. Từ khi có sự xuất hiện của anh, đời tôi bỗng trở nên màu sắc hơn rất nhiều. Hà Nội những ngày có thể ngồi sau xe nhẹ ôm anh mà trở nên đẹp lạ. Tình yêu với Lâm Tùng không hề giống, cũng không na ná với bất kì những mối quan hệ đã qua. Là lần đầu tiên tôi sướng rơn khi người yêu mình được tăng lương, khi anh ấy có thể sẽ mua cho tôi một vài món quà nho nhỏ hoặc chúng tôi có thể tới một hàng ăn mới mẻ một chút. Cũng là đầu tiên tôi thấy người đàn ông của mình lao vào bếp chuẩn bị đồ ăn khi mình bị ốm.
Là những cảm giác đầu tiên giúp tôi hiểu rằng mình thực sự đã tìm thấy nửa còn lại đẹp nhất, hoàn hảo nhất.
Khi cảm nhận được tình cảm đã đủ nhiều, tôi nghĩ đến chuyện kết hôn, và chỉ chờ lời cầu hôn từ anh ấy. Tôi đã nói với bạn bè và bố mẹ rằng tôi sẽ lấy anh. Một vài người bạn không đồng ý, còn bố mẹ thì ngược lại. Họ không từ chối, vì bố mẹ tôi cũng là những người đi lên từ hai bàn tay trắng. Với bố mẹ, chỉ cần một chàng rể hết lòng yêu con gái mình - vậy là đủ. Nhưng ngày qua ngày, dù tình cảm có lớn dần hay đã nở rộ thì mãi vẫn chẳng nghe đến lời cầu hôn từ anh.
Vào một ngày đẹp trời đầu tháng tám, chúng tôi ngồi ăn cơm ở bệnh viện nơi anh làm việc.
- Đức Anh và Linh mời chúng ta tới đám cưới vào cuối tháng. Lễ cưới sẽ tổ chức ở ngoài trời ở Đà Lạt đấy. Thật là thích.
- Nếu em thích, chúng ta cũng sẽ làm như thế.
- Thật sao? Nhưng là đến bao giờ chứ? Thậm chí mãi còn chẳng nghe thấy lời cầu hôn từ anh nữa. Hay em phải cầu hôn anh đây?
- Đừng làm thế, đó nhất định phải là việc của anh... Nhưng không phải bây giờ.
- Tại sao?
- Anh chưa sẵn sàng.
Tôi im lặng khi nghe anh nói, rồi nhớ khi Hoàng Duy năm lần bảy lượt cầu hôn mình. Lúc đó xét trên tất cả mọi điều chúng tôi hoàn toàn phù hợp để tổ chức đám cưới. Nhưng chỉ vì tôi cảm thấy tình yêu ấy không đủ lớn nên đã chẳng có hôn lễ nào xảy ra. Chỉ một câu rằng tôi chưa sẵn sàng y như Lâm Tùng lúc này, để giải thích cho cảm xúc lưng chừng. Dù cố ngăn mình không suy nghĩ nhưng sự lý giải hợp lý này khiến tôi không thể ngừng suy nghĩ. Đã nhiều ngày trôi qua điều đó khiến tôi phát điên. Tôi lấy hết dũng cảm nhắn tin cho Lâm Tùng.
"Có phải sẽ không có một cái đám cưới nào đúng không anh?" Tôi hỏi như thế với hi vọng nhận được câu trả lời rõ ràng từ anh. Nhưng anh ấy không trả lời. Cũng không liên lạc với tôi nữa. Những ngày sau đó tôi đến bệnh viện nơi anh làm việc nhưng mọi người nói rằng anh đã chuyển công tác. Một tháng trời tôi nằm trong phòng khóc ròng. Tôi cứ tự trách mình lẽ ra không nên gây khó dễ với anh. Lẽ ra anh cần thời gian. Hết trách mình lại quay sang oán trách anh vô tình. Nhưng cho dù có làm gì đi nữa cũng không sao vơi bớt được nỗi nhớ anh. Cho tới khi bố vào phòng, đưa cho tôi một tờ note, ngắn ngủi vài dòng chữ của anh:
"Hôn nhân mà phải để vợ mình phải khổ sao. Em chẳng hiểu gì về hôn nhân cả."
Lâm Tùng chuyển đến một bệnh viện bên Úc, anh thay sim và đổi luôn số điện thoại. Dù mỗi ngày đều cả trăm tin nhắn và facebook nhưng anh ấy cũng không bao giờ đọc. Đã một năm trời qua đi, tôi cứ như một con ngốc vẫn điên cuồng yêu anh như thế. Như thường lệ tôi click vào khung chat của anh. Tôi thấy hiện lên dòng chữ "đã xem".
"Đã xem rồi này. Cuối cùng thì anh cũng đã chịu đọc tin nhắn rồi." Tôi vui sướng gửi những dòng tin nhắn cho anh.
"Anh đang ở phòng khách, có cả bố mẹ nữa! Chờ em."
Tôi lái xe lao nhanh về nhà dù còn không định hình nổi chuyện gì đang xảy ra, rằng mình đang mơ hay tỉnh nữa. Suốt một năm qua đã không ít lần tôi nhìn thấy Lâm Tùng đang ở trước mặt mình, nhưng rồi lại đau đớn nhận ra chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Tôi đứng chết trân sau khi mở cánh cửa phòng khách, Lâm Tùng đang ngồi ở ghế cùng bố mẹ. Anh đi gần về phía tôi. Tôi đưa tay lên, nhẹ sờ lên khuôn mặt quyến rũ của người đàn ông này. Phải rồi, đúng là gương mặt này, ánh mắt này, chính là anh. Lâm Tùng ôm chặt lấy tôi:
- Anh xin lỗi. Phải để em chờ lâu rồi!
Nói rồi Lâm Tùng dẫn tôi tới chỗ bố mẹ. Anh lấy ra giấy tờ của một căn hộ nhỏ mới mua, giấy phép kinh doanh của bệnh viện mới mở, và một vài giấy tờ khác nữa.
- Dù chưa có gì nhiều, nhưng cháu sẽ cố gắng trong tương lai. Nhất định, cháu sẽ không để cho Hoài An phải khổ. Xin cô chú hãy cho cháu được kết hôn với Hoài An.
Một lễ cưới được tổ chức ngoài trời ở Hà Nội theo ý tôi. Cuối cùng mảnh hạnh phúc mà bấy lâu tôi luôn cảm thấy thiếu thốn đã tìm được rồi.
- Anh đã làm gì suốt một năm qua ở Úc?
- Làm việc và nhớ em!
Anh có nhớ mình đã viết gì trước khi đi không?
- Hôn nhân mà phải để vợ mình phải khổ sao.Em chẳng hiểu gì về hôn nhân cả!
- Hôn nhân thực sự là cùng nhau trải qua buồn vui, sướng khổ đấy. Anh mới là người chẳng hiểu gì về hôn nhân cả. Thế nên, sau này đừng bao giờ bỏ đi nữa đấy.
- Anh sẽ không đi đâu cả. Suốt cuộc đời còn lại sẽ ở đây, bên em!
Thanh Xuân Để Dành Thanh Xuân Để Dành - Hiên & Trang Phạm Thanh Xuân Để Dành