Chương 37 - Bữa Yến Tiệc
gồi xuống đây!" nữ hoàng Etheldredda quát Jenna, chỉ một chiếc ghế bằng vàng nhỏ, chông chênh. Cái ghế kê sát bên ngai vàng nhồi bông bọc nệm ứ hự của nữ hoàng Etheldredda, chiếm lĩnh cả cái bàn chóp bu đặt trên bục của phòng Đại Lễ. Nữ hoàng Etheldredda không phải là vị chủ xị hiếu khách và hay tổ chức tiệc tùng. Mụ coi việc đó vừa mất thời gian vừa phí đồ ăn thức uống, nhưng thi thoảng cũng buộc phải có tiệc.
Nữ hoàng ngạc nhiên đến không ngờ về tốc độ của cái tin công chúa bị chết đuối được Hồi Trả đã lan truyền không chỉ khắp Cung Điện mà còn ở mọi ngóc ngách trong Lâu Đài. Tuy nhiên, đi kèm với vụ tin tức bốc hơi đó, hiệp sĩ ban ngày còn bẩm vào một ý kiến rất cụ thể, gây bối rối và càng củng cố thêm sự lo lắng. Rằng dân chúng nghi nữ hoàng không hài lòng khi thấy con gái tội nghiệp của mình được Hồi Trả nên đã giam nhốt cô ta lại; rằng còn gì tệ hơn nữa, theo vẻ mặt của nữ hoàng khi lần đầu thấy con gái yêu quý bị chết đuối của mình trở về, bất cứ ai cũng nghĩ rằng bà mong ước con gái mình chết phứt đi. Hoặc, tin này được phát ra từ những giọng nói thì thụt, sau khi đã dòm trước ngó sau kỹ lưỡng, đề phòng bị nghe trộm, người ta xì xào với nhau rằng chính nữ hoàng đã dìm chết con gái mình. Sức lan toả của loại tin tức này được thêu dệt một cách phong phú bởi những tiếng thở hổn hển kinh hoàng, kéo theo ước muốn mãnh liệt phải tìm ai đó kế tiếp để mà kể ra, sung sướng tận hưởng cái phản ứng hốt hoảng cao độ của người kế tiếp một lần nữa.
Tin đồn lan nhanh hơn lửa cháy rừng, để rồi khi đêm xuống, nữ hoàng Etheldredda biết mình cần phải làm gì đó... thật nhanh. Và chính vì vậy mà toán thợ chép của Cung Điện liền bắt tay vào viết giấy mời như sau:
Một yến tiệc hoành tráng
Tạ ơn sự Hồi Trả an toàn
Của con gái yêu
Công chúa Esmeralda
Tự mang theo đĩa
Khách khứa nháo nhào dồn cục lại bên ngoài cánh cửa đôi đồ sộ của phòng Đại Lễ - căn phòng lớn nhất trong Cung Điện, nơi diễn ra tất cả các tiệc tùng trọng thể. Jenna lấm lét ngồi cập kê trên chiếc ghế vàng và đảo mắt quan sát đại cảnh trước mặt mình. Cô bé lắc đầu, cố xoá bỏ cái cảm giác mụ mị mình luôn cảm thấy kể từ khi nhảy vào Tấm Kính, rằng mình thật ra đang ở Thời của mình và đang tham dự một trong những trò đùa như thật của Silas. Jenna vẫn thường hạnh phúc nhớ lại ngày sinh nhật thứ sáu của mình, khi thức dậy thì thấy mình ở trên boong một con tàu, do Silas sắp đặt, đang lao xồng xộc đến Hòn đảo Sinh Nhật. Toàn bộ căn phòng được bày biện giống hệt như bên trong một con tàu cực kỳ bừa bộn. Các anh của cô bé ăn mặc như những tên cướp biển, còn Sarah làm người đầu bếp của con tàu. Khi Simon hét lớn "Ahoy, đất liền" thì tất cả mọi người tức tốc leo xuống một cái thang bằng dây thừng, treo tòn teng từ cửa sổ nhà họ xuống một con thuyền thật đang đợi họ bên dưới dòng sông, và nó đưa họ tới một đụn cát nhỏ nơi thượng nguồn, ở đó Jenna khám phá ra một rương kho báu chất đầy những món quà sinh nhật dành cho mình.
Tuy nhiên, Jenna ủ ê nghĩ, khi liếc trộm nữ hoàng một cái, cô bé không thể tưởng tượng nổi bà mẹ của Esmeralda và những công chúa nhỏ đáng thương này lại có ngày nào đó đóng giả người đầu bếp của con tàu. Mà dường như với mụ ta, cố giả bộ thích cái đứa con gái nhận vơ của mình đã là quá sức mụ rồi. Jenna ngoái ra sau và liếc lẹ ngài Hereward. Cảm thấy vững dạ hơn khi thấy con ma già đứng đằng sau mình, canh gác. Ông bắt gặp ánh nhìn của Jenna và nháy mắt với cô bé.
Jenna nhìn nữ hoàng Etheldredda ngồi trên ngai vàng. Nữ hoàng ngồi như phòng hờ một sự bất ngờ khó chịu nào đó đang rình rập mình trên chiếc ghế. Dáng ngồi thẳng đơ thẳng đuột, như bị ai đó trói chặt hai bên sườn, nữ hoàng Etheldredda yên vị trên ngai: một chiếc ghế mạ vàng vô tội vạ, bọc nhung đỏ rừng rực và chi chít đá quý. Con Aie-Aie chạy lọt tọt dưới gầm ngai, cuộn đuôi vào một chân ghế chạm trổ, thò thụt cái răng duy nhất và thèm thuồng nhìn những cái mắt cá ngon lành đi ngang qua. Một cách lạnh lùng, đôi mắt tím ẩn dưới mũ trùm của nữ hoàng ngó trừng trừng ra cánh cửa vĩ đại ở cuối phòng Đại Lễ, vẫn đang đóng im ỉm trước biển người huyên náo bên ngoài. Jenna lại trộm liếc nữ hoàng Etheldredda bằng xương bằng thịt một cái nữa. Nghĩ bụng sao mà mụ ta giống với con ma của mụ đến thế: cũng bím tóc xám xịt cuộn chặt quanh tai, cũng cái mũi nhọn hinh hỉnh hít không khí, và cũng cái vẻ bất bình quen thuộc. Duy chỉ có một sự khác biệt là nữ hoàng Etheldredda sống này bốc ra mùi vớ cũ và long não. Thình lình, cái giọng không thể quên được khoan xoáy vô tai cô bé: "Cho đám hỗn tạp vào!"
Hai tiểu đồng - đầy tớ gác cửa buổi tối và đã bị quá giờ đi ngủ - luýnh quýnh chạy tới giật mạnh những nắm đấm cửa bằng vàng, đồng loạt mở hai cánh cửa ra, đúng hệt như khi chúng đã tập luyện dưới con mắt xét nét của Người Giữ Cửa hoàng gia trong suốt bốn giờ qua.
Một đoàn người ăn mặc loè loẹt, hào nhoáng và kiểu cách nhất bắt đầu tràn như dòng thác vào phòng tiệc, cứ hai người một, mỗi người cầm khư khư một cái đĩa. Hễ mỗi cặp tuôn qua cửa là mắt họ liền dán ngay vào công chúa được Hồi Trả, và mặc dù Jenna đã quen với việc bị nhìn lom lom những khi bước đi quanh Lâu Đài trong Thời của mình, cô bé vẫn cảm thấy ngượng ngùng hết sức. Mặt đỏ lần rần lên và không khỏi phập phồng liệu có ai nhận ra mình không phải là Esmeralda không.
Nhưng không ai nhận ra điều đó. Vài người nghĩ Esmeralda hoá ra lại rắn rỏi, mạnh khoẻ hơn trước, và trông, chẳng có gì đáng ngạc nhiên, tươi tỉnh hơn nhờ quãng thời gian xa rời Mama. Đã qua rồi nét ủ dột trên gương mặt, và đã không còn cái nhíu mày thảng thốt luôn phảng phất trên mắt. Cô ấy cũng phổng phao hơn một tí, và coi bộ không còn cần một hay hai bữa ăn tử tế nữa.
Vì phát đi một lời mời đại khái và chểnh mảng như vậy, cho nên nữ hoàng Etheldredda gom góp được một đám thực khách trông rất ấn tượng. Ai nấy đều diện những bộ cánh tuyệt vời nhất của mình - hầu hết diện đồ hôn lễ, mặc dù nhiều người bận đồ học giả hơn, nhất là những pháp sư thường đẳng và những nhà giả kim thuật, họ mặc lễ phục tốt nghiệp được tô điểm bằng lông thú và lụa màu sắc lói chói. Những vị hoàng thân quốc thích và quan thần, mũi nghếch lên trời, khệnh khạng đi qua cánh cửa phòng Đại Lễ trong áo thụng vốn chỉ dành cho dịp lễ lạt. Ấy là đồ được may bằng nhung xám đen, viền đỏ, có những dây tua vàng trang trí dài thậm thượt thòi ra khỏi cổ tay áo - độ dài của dây tua phụ thuộc vào địa vị và chức tước của chủ nhân chúng. Trên áo thụng của những quan lớn, dây tua chấm sát đất, và trên áo thụng của những vị quan cực kỳ lớn, dây tua quét lết bết xuống sàn và thường xuyên bị dẫm lên một cách vô tình có chủ ý. Chẳng có gì là bất thường khi thấy những dây tua vàng, dài ngoẵng nằm đìu hiu trong các hành lang Cung Điện, và một số quan cẩn thận mang theo dây tua dự phòng, bởi vì số lượng dây tua trên ống tay áo là vấn đề sinh tử, và sẽ mất thể diện biết chừng nào nếu như một quan phẩm hàm năm dây tua lại để bị trông thấy chỉ có bốn, hoặc ba dây, trên áo thôi.
Jenna nhìn dòng khách xa hoa lộng lẫy đổ vào và tìm chỗ ngồi của mình tại ba chiếc bàn chiếm trọn chiều dài phòng Đại Lễ. Sau biết bao vụ va quẹt và rối rắm dây tua, cuối cùng rồi tất cả cũng an vị. Một tiểu đồng bé tẹo, sợ sệt bị viên hầu cận đẩy lên bục; thằng bé chạy ra giữa bục, đứng đực ngay trước mặt nữ hoàng và rung cái chuông cầm tay lên. Tiếng rầm rì lập tức im bặt. Mọi người ngừng nói giữa câu và ngong ngóng nhìn nữ hoàng Etheldredda.
"Hoan nghênh đến bữa yến tiệc này," tiếng nữ hoàng Etheldredda lít kít vang khắp phòng Đại Lễ, nghe như móng tay cạ vào tấm bảng đen. Có người nhăn mặt, có người nhằn móng tay vào hàm răng cửa như để xua đi cảm giác ghê rợn. "Được tổ chức nhân danh sự Hồi Trả an toàn con gái yêu quý của ta, công chúa Esmeralda, người mà chúng ta tưởng là đã chết đuối thảm thương. Người được khóc thang vô bờ bởi Mama yêu quý, người được chào đón trở về nhà trong sự đoàn tụ vĩ đại và sự thương mến của tình mẹ, bởi vì chúng ta không hề rời xa tầm nhìn của nhau kể từ khi con được Hồi Trả, phải không, con gái yêu quý của ta?" Nữ hoàng Etheldredda đá Jenna một cú thẳng cánh vào ống quyển ở dưới gầm bàn.
"Ui da!" Jenna rú lên.
"Phải không, con gái yêu quý của ta?" mắt nữ hoàng Etheldredda đảo xoáy vào Jenna và mụ rít chịt trong cổ họng, "trả lời, Phải thưa Mama, mau, đồ ngu... kẻo sẽ bị đá tệ hại hơn nữa."
Tất cả mọi con mắt đổ dồn vào cô bé, Jenna không dám kháng cự. "Phải, thưa Mama," cô bé sưng sỉa lầm bầm.
"Sao hả, con gái quý giá nhất của ta?" Nữ hoàng Etheldredda hỏi ngọt xớt, với ánh thép trong mắt. "Con đã nói gì?"
Jenna hít một hơi thật sâu và dõng dạc, "Phải, thưa Mama. Quả tình, trông thấy Người thật... như ma ám." Tức khắc cô bé ước gì mình đừng nói thì hơn, bởi vì mọi con mắt bây giờ đều ngỡ ngàng trước cách phát âm lạ lùng và lối nói kỳ cục của cô bé. Nhưng nữ hoàng Etheldredda, vốn có thói quen không bao giờ lắng nghe công chúa Esmeralda nói một lời, nên dường như không nhận ra. Ngán ngẩm với việc phải nghĩ về Esmeralda dở hơi lâu hơn mụ từng bao giờ phải nghĩ tới trước kia, nữ hoàng đứng lên.
Trong tiếng ghế cạ sàn ầm ĩ, tất cả mọi người trong phòng Đại Lễ đứng dậy và dời ánh mắt tôn kính khỏi Esmeralda quái dị để hướng tới nữ hoàng quen thuộc hơn của họ.
"Bữa tiệc bắt đầu!" Nữ hoàng Etheldredda ra lệnh.
"Bữa tiệc bắt đầu!" toàn bộ khách khứa hồi đáp. Sau khi chắc chắn là nữ hoàng đã ngồi đàng hoàng, đám đông lại ngồi xuống và tiếng chuyện trò ong ỏng lại bắt đầu.
Jenna thấp thỏm lo lắng tới viễn cảnh bị buộc phải nói chuyện với nữ hoàng Etheldredda, nhưng cô bé việc gì phải quá lo vậy, bởi vì suốt thời gian còn lại của bữa tiệc nữ hoàng thậm chí không một lần hạ cố nhìn về hướng cô bé. Thay vào đó, mụ ta chĩa mối lưu tâm vào người đàn ông trẻ, tóc đen ngồi bên trái mụ. Người đàn ông, Jenna nhận thấy, không mặc đồ hoàng thân mà mặc áo chèn đen và đỏ nổi bật, thêu một khối lượng vàng loá choá. Ông không rời mắt khỏi Jenna với vẻ thắc mắc, nhưng do nữ hoàng Etheldredda chắn giữa họ, nên người đàn ông trẻ xem ra không có ý định nói gì. Hầu như không còn gì để làm nữa - Thùng Phi Mỡ ngồi xuống bên phải cô bé, chăm chú chờ hiệu lệnh sai khiến của nữ hoàng nên cũng phớt lờ cô bé luôn - Jenna tiêu thời gian của mình vào việc lắng nghe cuộc trò chuyện nhát gừng giữa người đàn ông trẻ và nữ hoàng, và kinh ngạc nghe anh ta gọi mụ là "Mama".
Một tiếng cồng vang lên.
Một sự im lặng đầy mong đợi rơi ùm xuống đám đông đang đói bụng. Đó là tiếng cồng báo hiệu món ăn đầu tiên trong số mười lăm món sắp được dọn ra. Họ liếm môi, giũ khăn ăn ra và, hầu như đồng loạt, nhét khăn xuống dưới cằm. Những tiểu đồng gác cửa giật tung cửa ra, và một hàng dài các cô gái phục vụ đi hàng đôi bước vào, mỗi cô bưng hai cái tô bạc nhỏ. Vào đến phòng Đại Lễ các cô gái liền toả ra, mỗi hàng phục vụ một bàn. Như một dòng thuỷ triều xám, các cô gái quét dọc theo các bàn, mỗi cô đặt một cái tô trước mặt một thực khách hau háu. Hai cô cuối cùng vào phòng Đại Lễ thì tiến thẳng tới bục cao, và trong chớp mắt Jenna cũng có một cái tô bạc xinh xinh ở trước mặt.
Tò mò, Jenna ngó xuống cái tô và hãi hùng thở hóc lên. Một con vịt con, chỉ vừa vặn đủ lớn để ra khỏi vỏ, nằm trong một vũng nước cạn màu nâu. Con vịt con đã được ướp rượu, nhổ trụi lông và thân hình trụi lủi, nổi da hột hột nằm xuội trong tô. Đầu nó tựa vào chỗ thành thòi ra của cái tô đặc biệt chuyên dùng để đựng vịt con và mắt nó giương ra kinh hãi nhìn Jenna. Nó vẫn còn sống. Jenna suýt nữa thì ọc tại chỗ.
Nữ hoàng Etheldredda, ngược lại, nhìn mãn nguyện vô cùng vào con vịt con của mình. Mụ liếm môi và nhận xét với người đàn ông trẻ bên trái mụ rằng đây là một trong những món khoái khẩu của mụ - không gì ngon bằng vịt non tơ trụn sống với nước sốt cam nóng.
Tiếng cồng lại vang lên lần thứ hai, thông báo thời điểm các cậu bé phục vụ bưng những bình nước sốt nóng tiến vào. Jenna nhìn tụi con trai ùa vô phòng Đại Lễ, hai đứa một, hàng thì đi về bên trái hàng thì qua bên phải, từng đứa dừng lại để rót nước sốt cam vào những cái tô của khách đang đợi. Hai thằng bé ở cuối hàng, bưng bình nước sốt nóng nhất, được lệnh tiến thẳng lên bục. Thật nhanh, trước khi thằng nhỏ bưng nước sốt đến chỗ mình, Jenna chộp lấy con vịt con ra khỏi tô và thảy nó tọt vào túi áo chẽn của mình, ở đó sinh vật tí hon nằm trong núi bông xốp bị tưa ở đáy túi, cứng đờ lại vì khiếp đảm.
Jenna nhìn hai thằng nhỏ len lỏi qua đám đông. Mắt nhìn xuống, cố không làm sóng sánh nước sốt nóng ra khỏi miệng bình, chúng bước lên bục, tại đây một người hầu lực lưỡng rít vào tai chúng, "Không được chần chừ, phục vụ nữ hoàng và công chúa Esmeralda trước." Và thế là, đúng lúc Jenna ngước lên lịch sự cảm ơn cậu bé vừa rót nước sốt cam cho mình vào cái tô không có vịt con, cô bé thấy mình nhìn thẳng vào đôi mắt thất thần của Septimus Heap.
Jenna ngoảnh đi khỏi. Không tin nổi. Cậu bé này có mái tóc dài thẳng đơ, gương mặt gầy guộc và có vẻ cao hơn cô bé nhớ, không thể nào là Septimus được. Không thể trong một triệu năm.
Về phần mình, Septimus đinh ninh sẽ thấy công chúa Esmeralda - mà đó đúng là người nó thấy thật. Nó tự bực mình vì có vài giây thoáng hy vọng công chúa đó có thể là Jenna. Nó đã bị hớ như vậy một lần khi công chúa Esmeralda đến thăm Marcellus trước khi biến mất. Nó sẽ không để sự lầm lẫn này xảy ra lần nữa. Cẩn thận, Septimus rót nước sốt cam vào tô của Jenna, cảm kích vô cùng vì lý do nào đó mà cái tô không có con vịt con nằm trong.
Đột nhiên một tiếng vỡ choang thật lớn, kèm theo một tràng những tiếng thở hốc kinh hãi pha lẫn hể hả đồng loạt nổi lên khắp phòng Đại Lễ. Trông thấy con vịt con trong tô của nữ hoàng Etheldredda, Hugo lạc siêu hồn phách đến nỗi buông rơi cái bình, và nước sốt cam vừa mới sôi đổ văng lên đùi nữ hoàng. Mụ đứng phắt dậy, rống lên như bị chọc tiết. Thùng Phi Mỡ bật ra khỏi ghế và chộp lấy cổ Hugo, nhấc bổng cả thân người thằng nhỏ lên khỏi mặt đất, bóp nghẹt nó đến nơi. "Đồ ngu!" Thùng Phi Mỡ rú gầm. "Mày phải trả giá cho việc này. Mày sẽ phải hối hận suốt cuộc đời còn lại của mày... mà sẽ không còn lâu nữa, oắt con, hãy ghi nhớ lời tao."
Mắt Hugo trợn trừng lên khiếp đảm. Nó giãy giụa bất lực trong đôi bàn tay múp míp của Thùng Phi Mỡ, đang xiết quanh cổ nó. Septimus thấy môi thằng nhỏ tím tái, mắt trợn ngược, tròng trắng lòi ra gần hết thì liền bay tới trước. Vận hơn cả sức lực mà nó biết là mình có, nó vừa giật thằng nhỏ ra khỏi đôi bàn tay béo hú vừa thét inh ỏi. "Buông nó ra, đồ quỷ mập!" Tiếng Septimus vang vọng khắp phòng Đại Lễ, tạo ra hiệu ứng mà nó không ngờ.
Jenna đứng bật khỏi ghế. Cô bé đã chứng kiến tên hầu cận bóp nghẹt thở Hugo với sự kinh hãi không kém gì Septimus, và giờ thì cô bé chắc chắn. Đó là Septimus - đó là giọng nói của anh ấy. Jenna có thể nhận ra giọng của Septimus ở bất kỳ nơi nào. Đúng là anh ấy!
Đồng thời, người đàn ông trẻ ngồi bên kia nữ hoàng Etheldredda cũng đứng lên tức khắc. Ông cũng biết rõ giọng Đệ Tử của mình - Thằng nhỏ làm gì mà mặc đồ của đầy tớ Cung Điện thế này?
Jenna và Marcellus Pye va ầm vào nhau giữa trận hỗn loạn trên bục. Marcellus bị trượt nước sốt cam và ngã oạch xuống sàn. Thùng Phi Mỡ mất thăng bằng vì bị Septimus xô, liền buông Hugo ra, thằng nhỏ rơi tòm xuống sàn, xiểng liểng vì cú bị bọp cổ. Nắm lấy thời cơ của mình, nữ hoàng Etheldredda, rỏ nước sốt cam ròng ròng, nhắm một cú bạt tai vào thằng nhỏ; mụ ta táng hụt và trúng nhằm Thùng Phi Mỡ một cú trời giáng ngay mang tai. Thùng Phi Mỡ, vốn là kẻ hung hăng, tự động giáng trả nữ hoàng Etheldredda một cái tát - càng bồi thêm tiếng cổ vũ của đám người tụ tập trong phòng Đại Lễ, đờ ra xem, những con vịt con đưa nửa chừng lên những cái miệng đang hả ra.
Thùng Phi Mỡ tỉnh hồn nhận ra mình vừa làm gì, liền trắng bợt ra, rồi xám xịt lại. Hắn thu vén mớ áo thụng đẫm nước sốt và ù té trốn khỏi bữa đại tiệc, luồn lách qua những dãy bàn, mười dây tua vàng quý giá của hắn bay phấp phới đằng sau. Hai tiểu đồng gác cổng thấy hắn lao tới, cho rằng sự việc này xảy ra ở mọi bữa yến tiệc, bèn trịnh trọng mở cửa cho Thùng Phi Mỡ, thậm chí còn cúi chào đúng nghi thức khi hắn vù qua. Khi đẩy cửa đóng lại, hai tiểu đồng ngoác miệng cười với nhau. Không ai bảo với chúng là đại tiệc lại vui nhộn thế này.
Chụp lấy Hugo còn đang choáng váng bằng một tay, tay kia Septimus nắm lấy Jenna. "Là em hả, Jen?" Nó hỏi, mắt long lanh sung sướng. Một cảm giác kỳ diệu của hy vọng và hạnh phúc vì lại thấy Jenna xâm chiếm lấy Septimus. Nó cảm tưởng như được đưa trở về lại thờ tương lai của mình.
"Phải, em đây, Sep. Không tin nổi đây là anh!"
"Bà Marcia đã tìm thấy là thư của anh rồi phải không?"
"Thư nào? Đi đi, tụi mình hãy ra khỏi đây đã."
Không ai nhận thấy hai thằng bé phục vụ và công chúa Esmeralda rời khỏi trận ẩu đả. Bọn chúng để mặc đoàn đầy tờ Cung Điện lại đằng sau, hứng chịu trận lôi đình của nữ hoàng Etheldredda - mụ đang sỉ vả Marcellus Pye, yêu cầu ông "đứng dậy ngay phút này". Giữa tiếng rầm rì kinh động trong phòng Đại Lễ tăng lên, chúng nhón gót chuồn qua một cánh cửa nhỏ trong mảng ván ốp tường đằng sau cái bục, ăn thông vào phòng giải lao của các quý bà hoàng thân, những người mong muốn được tĩnh dưỡng khỏi những hậu quả của việc ăn uống vô độ.
Jenna chốt cửa lại rồi áp lưng vào cánh cửa, nhìn Septimus mà vẫn chưa tin nổi. Con vịt con cựa quậy và một vùng lầy nhầy thấm qua túi áo chẽn của cô bé. Không nghi ngờ gì, Jenna nghĩ, con vịt con là thật - vậy nê, thật kỳ diệu, Septimus cũng là thật.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật