Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Đạo Vô Cương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 37: Cứu Người Cứu Tâm
- C
ho nên các anh liền để mặc cho chuyện xảy ra như thế? Có phải các anh cũng cảm thấy để cho cô bé chết là xong?
Thẩm Tử Liệt lạnh lùng nói.
Vu Liên Sơn và Thạch Thừa Nhận đều kinh hãi, vội lắc đầu phủ nhận:
- Bí thư Thẩm, chúng tôi cũng không hề có kiểu suy nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy số cô bé quá khổ, trong xã này, cô bé thực sự cũng không thể tiếp tục ở lại. bây giờ đi tới đâu, người ta đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô bé. Bản thân cô bé đại khái cũng cảm thấy khó sống, mới nghĩ đến ý nghĩ tự sát?
Lúc Thẩm Tử Liệt, Vu Liên Sơn và Thạch Nhận nói chuyện, Lục Vi Dân cũng lẳng lặng nhìn cô gái trước mắt.
Thay bộ quần áo khô, đại khái là quần áo của vợ Hồ Thuận Xương, không quá vừa người, chiếc áo bạc màu đã giặt nhiều lần và chiếc quần thô ống rộng, cứ như vậy ngồi thừ ở đầu giường.
Người phụ nữ trung niên bên cạnh, chính là vợ của Hồ Thuận Xương, nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của cô gái, cũng chỉ thở dài, lại không biết khuyên như thế nào, một lát sau mới nói lắp bắp:
-Thạch Mai, con nghĩ chưa thông ư, nếu hôm nay không phải cán bộ Lục trong huyện đã cứu con, con nói xem con…
-Con không cần ai đến cứu con.
Từ trong miệng trắng bệch của cô gái phát ra một câu không có sức lực.
-Con sống chính là sự trói buộc của người khác, theo ai thì sẽ mang tai họa cho người đó, đây là số mạng của con, bọn họ đều hi vọng con chết đi, vì sao còn muốn cứu con?
Lục Vi Dân trầm xuống không lên tiếng, về điều này hắn ta cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Những tập tục trong xã rất nhiều, không ai có thể dễ dàng xoay chuyển, sức ảnh hưởng của dòng họ truyền thống ở chính quyền cơ sở yếu càng lộ ra mạnh mẽ, có thể nói xa hơn là vượt qua sức mạnh của pháp luật, mà ở những địa phương càng là nghèo khổ, tình hình này lại càng bộc lộ rõ. Nghèo khó và khép kín, mê tín và lạc hậu, đan xen lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, dẫn đến nhiều lần phát sinh sự cố giống nhau, mà mọi người dường như cũng đã tê liệt với những cái đó.
Trước mắt tất cả những điều này chính là một ví dụ chứng minh rõ ràng.
Đột nhiên ánh mắt của cô gái bỗng chốc dừng trên người Lục Vi Dân, có chút cắn răng chịu đựng nhìn Lục Vi Dân chằm chằm.
-Vì sao anh cứu tôi? Ai bảo anh cứu tôi? Tôi muốn chết là việc của tôi, liên quan gì đến anh? Anh làm như vậy chẳng qua là chứng minh đạo đức cao cả, nhưng anh nghĩ cho tôi chưa? Cứu tôi, anh có thể lo tôi sống như thế nào, lo cho tôi cả đời?
-Đủ rồi! Không ai có thể lo cho ai cả đời, ngoài bản thân!
Những cảm xúc phẫn uất dồn nén trong lòng Lục Vi Dân bùng phát.
-Con đường của bản thân em chỉ có tự mình đi. Vận mệnh của bản thân chỉ có tự mình đi thay đổi! Số mệnh của em? Số mệnh của em là gì? Người ta xem mệnh của em như thế nào, chính là như thế ấy sao? Người ta muốn em đi chết thì em đi chết? Người ta bảo em đi ăn cứt, em có đi không?
Bất kể là cô gái hay người phụ nữ trung niên bên cạnh, đều không ngờ cán bộ trong huyện lại có thể nói ra những lời thô tục như vậy, trong một lúc đều trợn mắt há hốc mồm.
Lục Vi Dân bùng phát ra giống như con sư tử nổi giận, đi qua lại trong phòng.
-Em có tay có chân, lại không phải đứa ngốc, người ta nói xấu em, làm nhục em, em lại tin? Một số người tầm nhìn hạn hẹp, mở miệng ra là nói hươu nói vượn, em cũng tin tưởng? Nghe nói em còn học hai năm cấp 3, lại đi tin những điều này?
Mặt của Lục Vi Dân hơi đỏ lên, trong mắt tràn đầy thần sắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
-Bọn họ có bản lĩnh khẳng định, sao còn co đầu rụt cổ ở nông thôn, sao không thấy ai trong bọn họ phát đạt?
-Ba mẹ đã cho em sinh mạng này, thì không có ai có tư cách quyết định sinh mạng của chính em, ngoài bản thân em! Em đã có dũng khí đi chết, lẽ nào không có dũng khí đi ra nhìn thử thế giới bên ngoài?!...
-Con người, nhất định phải dựa vào chính mình,
Câu nói này dường như là lời truyền dạy của phần tử khủng bố trong “Thử đảm long uy”, nhưng Lục Vi Dân lại cảm thấy rất có lý, liền toát ra từ trong miệng lúc nào không biết.
Lục Vi Dân cũng không biết rằng bản thân đã mắng bao lâu, anh ta chỉ cảm thấy rất nhiều lời nén trong lòng đều thông qua cơ hội như vậy phun ra, cũng bất kể đối phương có thể nghe hiểu hay không, cho đến khi cô gái đó đẫm lệ trên mặt, rồi khóc rống lên, hắn ta mới dừng lại.
-Không đơn giản như vậy, Chủ nhiệm Vu, Chủ tịch Thạch, tôi nghe nói là cô ta ở trong nhà thường bị cha dượng đó của cô ta đánh đập, đánh đến không chịu nổi, tìm đến thôn, thôn mặc kệ, tìm đến xã cũng mấy lần rồi, xã cũng chỉ là khuyên cô ta chịu đựng, nhưng sống như vậy ai có thể chịu được? Có lẽ mọi người đều hy vọng cô ta chết?
Mất mấy phút ở ngoài cửa để lấy bình tĩnh, Lục Vi Dân thực sự không chịu nổi, bước vào nói chen vô.
Vu Liên Sơn có chút cảm kích với Lục Vi Dân, sự việc này xảy ra ở cửa chính quyền xã, hơn nữa là việc từ chính quyền xã mà ra, nếu có người chết truyền ra ngoài, trong huyện biết bao nhiêu người có những suy nghĩ khác nhau về xã, hiện tại chỉ cần người không chết, vậy thì đơn giản nhiều rồi.
Anh ta nhìn qua Lục Vi Dân, cười gượng nói:
-Thư ký Lục, trong xã chúng tôi cũng rất khó xử, báo lên thôn, nhưng hiệu quả như thế nào chúng tôi đều biết, nhưng sự việc này chúng tôi không thể ép dân chúng nhận thức quan điểm của chúng tôi được.
-Đúng vậy, xã chúng ta cũng là nơi lớn như vậy, rất nhiều việc cũng phải dựa vào cán bộ cơ sở triển khai, bí thư Thẩm, bí thư Tống, cô bé Thạch Mai hiện tại cũng chính xác là không thích hợp ở lại Thạch Kiều nữa, nếu có thể đem cô bé đến vùng khác hoặc vào huyện, đâu đó tìm việc lặt vặt lo miếng cơm cũng được.
Thạch Thừa Thái nhìn Thẩm Tử Liệt và Tống Thành Hoa nói giống như cầu phật.
Có lẽ sự việc khủng khiếp xảy ra vào buổi trưa đã không có sự quan tâm, vốn dĩ Thẩm Tử Liệt định chạy đến quận Mã Vĩ đột nhiên mất hứng thú, cho lái xe trực tiếp trở về huyện.
Động cơ của xe jeep kêu ù ù và dưới sự chói chang của ánh nắng mặt trời rọi xuống, thêm vào đó trên mặt đường những lớp bụi cuồn cuộn nổi lên, khiến cho buổi chiều mùa hè năm 1990 ấy có vẻ khô khan.
-Tiểu Lục, cậu nói xem sự việc này xảy ra chỗ chúng ta, có phải có ý nghĩa là Nam Đàn chúng ta thật sự quá khép kín lạc hậu không?
Thẩm Tử Liệt luôn nhắm mắt ngồi bên lái phụ nghỉ ngơi, đột nhiên hỏi.
- Bí thư Thẩm, không thể nói như vậy, tuy nhiên Nam Đàn chúng ta và bên Lĩnh Nam thực sự kém rất xa, nói thế nào đây? Đi đến thị trấn bên kia, xí nghiệp rải khắp các thị trấn và nhân khẩu lưu động, thêm nữa cách sống rất mau lẹ, sự va chạm và đối đầu của những quan niệm tư tưởng, sự kích thích của lợi ích, khiến cho anh có thể có một cảm giác nhận thức phải bước nhanh chân, tư tưởng bên ngoài mà cải cách mở cửa mang đến có thể dựa vào lực lượng tư bản nhanh chóng thoát khỏi tất cả những thứ lạc hậu ngu muội. Ừm, có một cảm giác thúc giục người ta hăm hở tiến lên, đương nhiên cũng có thể đem đến một số thứ tiêu cực, nhưng tôi tin tưởng cái lợi ở xa hơn cái tệ trước mắt, nhưng chỗ chúng ta, mọi người đều thà đi bộ từng bước còn hơn đi xe, theo đúng khuôn phép, cố nhiên như vậy sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng về công việc, anh muốn có đột phá lớn cũng không thể, mà thời đại này, giống như đi ngược dòng nước, không tiến tức là lui, thậm chí anh tiến chậm, cũng là một kiểu lùi lại.
Lục Vi Dân lời nói thận trọng, ở trên xe, còn có lái xe, anh ta khó mà nói quá nặng.
Thẩm Tử Liệt không nói nữa, mãi cho đến khi trở về huyện, anh ta không nói thêm câu nào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Đạo Vô Cương
Thụy Căn
Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn
https://isach.info/story.php?story=quan_dao_vo_cuong__thuy_can