Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Tê Thần Cung
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 2: Tự Nguyện Thua Cuộc
X
e kiệu không ngừng tiến về phía trước. Cơn gió nhẹ phớt qua màn gấm tung bay, Lộ Ánh Tịch nheo mắt nhìn ra ngoài. Đường mòn rải đá xanh, lầu các trang nghiêm vắng lặng một cách lạ thường.
Đến khi xe kiệu dừng lại, Lộ Ánh Tịch mới thấy rõ hàng chữ to màu vàng trên biển bài lầu các… Tàng Thư Các[1]. Có người nói, đây là nơi hoàng đế yêu thích nhất, ngoại trừ người hầu thân cận tới quét dọn định kỳ, thì không ai được phép đến đây.
[1] Tàng Thư Các: Tàng 藏: lưu trữ; Thư 书: sách, giấy tờ; Các: lầu, phòng. Là nơi lưu giữ sách thời cổ đại, hoàng đế còn dùng để cất giữ tranh, sách quý hiếm. Thư viện thời hiên đại cũng có thể xem là Tàng Thư các.
Lộ Ánh Tịch chầm chậm bước xuống, phất tay ý bảo thái giám khiêng kiệu rời đi, để lại nàng và Phạm Thống đang đứng lặng với nhau.
“Phạm hiệp sĩ.” Nàng nhìn chung quanh, từ tốn cất giọng, “Hoàng thượng lệnh ngươi đưa Bản cung tới đây, bàn bạc việc quan trọng sao?”
Ánh mắt Phạm Thống sáng ngời, nhìn nàng chăm chú, giọng điệu trầm trầm vang lên: “Phạm mỗ nghe nói, Hoàng hậu có một chiếc nhẫn bạc.”
“Ừm.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, trả lời, “Khả năng nắm bắt tin tức của Phạm hiệp sĩ quả là nhanh chóng, thật khiến Bản cung bội phục.”
Phạm Thống cau mày, vào thẳng vấn đề: “Vì đại cục, mong Hoàng hậu rộng lòng, giao chiếc nhẫn đó ra.”
Lộ Ánh Tịch bật cười, thanh âm ngân nga hệt như chuông bạc, đôi mắt trong veo thấp thoáng đùa cợt. Hoàng đế không muốn mất thế lực mà Hàn gia sơn trang mang lại cho hắn, vì vậy muốn đổ tiếng xấu này qua cho một mình nàng?
Thấy nàng cười tươi rạng rỡ, Phạm Thống phát cáu, đanh giọng: “Hoàng thượng chỉ vì xã tắc yên ổn, cớ sao Hoàng hậu lại ích kỷ giữ khư khư chiếc nhẫn đó?”
“Bản cung ích kỷ?” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn, cười lắc đầu. Người không vì mình, trời tru đất diệt. Người ích kỷ, ngoài nàng ra còn có hoàng đế. Thuốc dẫn nằm ngay trong Hàn gia Sơn Trang, là chi bảo gia truyền của Hàn thị, nhất định họ không giao ra dễ dàng.
Nếu hoàng đế ỷ mạnh gây sức ép, có lẽ Hàn Thị không dám từ chối, nhưng từ đó trở đi, chắc chắn họ sẽ không thật lòng thật dạ ủng hộ hắn nữa. Còn nếu nàng tự đứng ra hồi báo ân huệ, kết quả cũng tương tự như vậy. Mai sau nếu nàng thất thế, Hàn gia nhất định sẽ giậu đổ bìm leo, tàn nhẫn vùi dập nàng để hả giận.
Phạm Thống không biết suy tư trong lòng nàng, chỉ thấy nàng bụng dạ hẹp hòi khi không làm theo. Nàng giữ chiếc nhẫn đó cho riêng bản thân, ích lợi gì với nàng chứ?
Lộ Ánh Tịch thôi cười, bình thản nói: “Phạm hiệp sĩ, nếu Bản cung không giao nhẫn ra, ngươi sẽ làm thế nào?”
Phạm Thống nghiêm túc, chắp tay nói: “Phạm mỗ cược với Hoàng hậu một ván. Khinh công, kiếm pháp hay nội công, xin Hoàng hậu lựa chọn. Nếu Phạm mỗ thua, Hoàng hậu xử trí thế nào, Phạm mỗ cũng chấp nhận.”
Lộ Ánh Tịch trầm ngâm, đôi mắt nàng trong vắt, lòng sáng như gương. Giả sử nàng thua, nàng phải giao ngay chiếc nhẫn ra cho hắn. Ván cược này, không có lợi gì với nàng. Nhưng nàng coi trọng nhân tài như Phạm Thống, nàng muốn hắn tâm phục khẩu phục.
Suy nghĩ một lát, nàng hòa nhã tiếp lời: “Được, Bản cung cược ván này với ngươi.”
“Hoàng hậu muốn cược thế nào?” Phạm Thống tràn đầy tự tin, như thể đã tính trước mọi việc.
Lộ Ánh Tịch không khỏi mỉm cười, giọng nàng trong trẻo: “Thôi thì đơn giản như thế này vậy. Mỗi người ra một chưởng, người bị trúng chưởng không được né tránh, cũng không thể phản đòn. Nếu ai không nhích nửa bước, đứng vững không ngã, thì sẽ thắng.” Lần trước, nàng đã giao thủ cùng hắn, nên nắm rõ công lực của cả hai đều ngang ngửa nhau. Nhưng nàng cược, hắn không dám hoặc không đành lòng dùng dốc toàn lực đánh một nữ tử.
Phạm Thống do dự, ngập ngừng nói: “Nếu hai người đều chịu được, thì thế nào?”
Lộ Ánh Tịch cười thách thức, nói: “Vậy coi như ngươi thắng. Nếu cả hai đều chịu không được, cũng coi như ngươi thắng.”
Phạm Thống khinh thường, vốn muốn bác bỏ, nhưng chợt nhớ đến lời nhắc nhở của hoàng đế, hắn nghiến răng, gật đầu: “Hoàng hậu đã tự tin như vậy, Phạm mỗ từ chối là bất kính. Xin Hoàng hậu xuất chưởng trước.” Nói xong, hắn nhắm mắt, đứng ưỡn ngực, dồn khí xuống đan điền, vận chân khí bảo vệ toàn thân.
Lộ Ánh Tịch tới gần hắn một bước, ý cười trên môi dần dần đậm hơn. Nàng đã đoán đúng, với tính cách ngay thẳng bộc trực của hắn, thế nào cũng để nàng xuất chưởng trước. Nhưng hắn lại không nghĩ đến việc sau khi chịu một chưởng, chân khí trong cơ thể hỗn loạn, cần có thời gian điều tức. Như vậy, nàng sẽ được lợi.
“Phạm hiệp sĩ, chuẩn bị xong chưa?” Nàng cười nhẹ hỏi, ngầm vận nội công, dồn sức mạnh vào tay phải.
Vẻ mặt Phạm Thống trấn định, đứng vững, đợi nàng xuất chưởng.
Lộ Ánh Tịch xoay nhẹ tay, lòng bàn tay tụ khí mạnh như bão táp, kích chưởng thẳng về phía hắn!
Chỉ một chưởng rít gió, nhưng lại mạnh mẽ ác liệt, Phạm Thống rùng mình, lòng bỗng khiếp sợ. Trong nháy mắt, khí tức hơi loạn, thân hình cao lớn của hắn lung lay, máu trào ra nơi khóe miệng.
Ánh mắt Lộ Ánh Tịch cương quyết, không thu tay về, ngược lại còn tăng thêm sức, bỗng đánh mạnh vào ngực trái của hắn!
Loáng cái, một tiếng vang giòn rã dội lên, phá vỡ sự tĩnh mịch vắng vẻ ở nơi này, chim tước đang đậu trên cành cao cổ thụ cách đó không xa hoảng sợ bay đi.
“Phụt...” Phạm Thống phun một ngụm máu tươi, cả người rung động. Dù đã nỗ lực chống chế, vẫn lảo đảo nhích một bước nhỏ.
Lộ Ánh Tịch thu chưởng, lấy bình ngọc trong túi thơm bên hông, đổ ra một viên thuốc màu đỏ, rồi nhanh như chớp nhét vào miệng Phạm Thống.
Đan dược kia vừa vào miệng đã tan ngay, Phạm Thống không kịp nhổ ra, chỉ biết phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng.
“Phạm hiệp sĩ đừng lo.” Lộ Ánh Tịch cười khẽ, giải thích, “Đó là thuốc chữa thương đặc chế của Huyền Môn.”
Phạm Thống vận khí điều tức, chốc lát sau, cảm giác kinh mạch đã được đả thông, hắn mới dám kết luận viên thuốc lúc nãy không phải thuốc độc.
“Đến phiên Phạm hiệp sĩ xuất chưởng.” Lộ Ánh Tịch cười dịu dàng nhìn hắn.
Phạm Thống giơ tay áo lau vệt máu trên khoé miệng, còn chút ít khí hư, nhưng đánh cược đã định, hắn đương nhiên phải gắng sức đến cùng.
Hắn hít một hơi thật sâu, vừa muốn ra tay, chợt nghe có tiếng cười nhẹ.
“Không cần cược nữa.” Cửa lầu các vọng đến âm thanh nho nhỏ, một bóng người vận áo bào sáng lấp lánh thong dong bước tới, diện mạo người đó anh tuấn sáng sủa, nụ cười tao nhã, vừa đi vừa nói, “Tiểu Phạm, tuy ngươi giỏi võ công, nhưng đáng tiếc tính cách quá ngay thẳng.”
Lộ Ánh Tịch nhướng mắt nhìn, khom người: “Hoàng thượng vạn an.” Nàng rũ mắt thầm nghĩ, ngụ ý của hắn, ám chỉ nàng dùng kế ức hiếp người trung thực. Nhưng sao hắn không nghĩ lại, ai mới là người khởi xướng việc này.
“Hoàng thượng.” Phạm Thống xấu hổ cúi đầu, lúng túng nói, “Phạm mỗ đã phụ lòng nhờ cậy của Hoàng thượng.”
Hoàng đế cười nhạt, không để tâm, xua tay: “Không sao. Tiểu Phạm, ngươi đi chữa thương trước đi.”
Phạm Thống lườm Lộ Ánh Tịch, lẳng lặng xoay người rời khỏi.
Lộ Ánh Tịch hiểu ý nghĩa của cái lườm đó, hắn muốn nói với nàng, hắn đã nói thì sẽ giữ lời.
“Hoàng hậu rất giỏi dùng thủ đoạn.” Hoàng đế như khen lại như than thở, cười liếc nàng.
“Hoàng thượng khen lầm rồi ạ, Thần thiếp thật xấu hổ.” Lộ Ánh Tịch ngoan hiền đáp lời, trong lòng thì giễu cợt khinh thường. Bàn về thủ đoạn, hắn cũng đâu thua kém.
“Chiếc nhẫn đó, Hoàng hậu không thể đưa Trẫm được sao?” Giọng điệu hoàng đế dịu dàng, pha đầy dụ dỗ.
“Hoàng thượng đã mở kim khẩu, Thần thiếp nào dám không đưa?” Nàng mỉm cười, ngầm châm biếm hắn, “Nếu Thần thiếp cự tuyệt, chẳng phải là kháng chỉ bị xử tội chết ư?”
Hoàng đế nhếch miệng, cười ấm áp: “Hoàng hậu nói vậy, nghe cứ như Trẫm đang ép buộc nàng. Nếu đã thế, Trẫm và Hoàng hậu cùng cược một ván.”
Lộ Ánh Tịch gật nhẹ đầu, khuôn mặt thanh tú cười rạng ngời, nhưng lại giá lạnh như băng tuyết.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Tê Thần Cung
Khuynh Thân
Phượng Tê Thần Cung - Khuynh Thân
https://isach.info/story.php?story=phuong_te_than_cung__khuynh_than